Con mẹ nó ngươi muốn chết, lão tử sư thúc ta là anh hùng cỡ nào, há để kẻ như ngươi tùy ý bình luận?
Vương Mãnh tức giận tóc dựng đứng lên.
Thiếu niên áo trắng cười lạnh, nói:
- Nhân vật anh hùng chó má, nếu không phải hắn vận khí tốt được lão thần vương thưởng thức, hắn nhiều lắm cũng chỉ là kẻ bỏ đi mà thôi, không biết bao nhiêu người muốn giết hắn cho thống khoái.
- Con mẹ nó ngươi đang ghen ghét ta sư thúc có tiền vốn Cửu Long Bão Trụ đây mà.
Phốc!
Nghe nói như thế, Phong Phi Vân suýt nữa ngã xuống đất, Vương Mãnh cái thằng này nói chuyện cũng quá không cố kỵ, lại là Cửu Long Bão Trụ, con mẹ nó rốt cuộc là kẻ nào truyền ra?
Vương Mãnh trực tiếp xung phong liều chết lao ra ngoài, làn da toàn thân có kim loại sáng bóng loáng, bộc phát lực trùng kích vô cùng khổng lồ.
Bành!
Chỉ có xông lên trực tiếp đánh bay thiếu niên áo trắng, giống như một ngọn núi lớn đụng vào người hắn, xương cốt trên người hắn vỡ một nửa, miệng thổ huyết, té xuống đất cách đó vài trăm mét, xương cốt vỡ vụn.
Thân thể to lớn mang theo sức lực khủng khiếp, lực lượng càng không phải tầm thường.
- Gào!
Vương Mãnh hét lớn một tiếng, âm thanh chấn đắc tu sĩ toàn trường, lỗ tai của bọn họ chấn động, nói:
- Ai mẹ nó không phục, cứ lên đây chiến!
Bá!
Một đạo nhân ảnh ngự kiếm bay đi, người mặc giáp da tuyết trắng, hai tay mang theo lửa cháy mạnh, tiên quang hộ thể, nhưng mà chân còn chưa chạm chiến đài đã bị Vương Mãnh một quyền đánh bay ra ngoài, trước ngực huyết nhục mơ hồ, bay ra ngoài vài trăm mét giống như chó chết.
Vương Mãnh trời sinh thần lực, hôm nay lực lượng càng thêm khổng lồ, nắm đấm của hắn ngưng tụ không biết bao nhiêu thần lực, có rất ít người có thể ngăn cản một quyền này.
...
Bên cạnh chiến đài chữ hoàng, trong ngọc điện.
Diêu Cát ngọc nhan thanh nhã, thánh quang lượn lờ, không nhiễm hạt bụi trần, chậm rãi đi lên đài cao, ưu nhã đứng bên cạnh lan can, giống như một cây thanh liên bay lượn cửu thiên, âm thanh ôn nhu ỏn ẻn nói:
- Công chúa điện hạ, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?
Trong một góc đại điện linh quang lượn lờ, bên trong hào quang phiêu tán các nơi, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu đang ngồi đó.
- Là ngươi!
Trong linh quang mông lung, truyền đến âm thanh La Phù công chúa giống như chim hoàng yến, đặc biệt mỹ diệu.
Diêu Cát cười nói tự nhiên, đôi mắt dễ thương mờ ảo, nói:
- Tự nhiên là ta! Ta biết rõ công chúa điện hạ có chuyện phiền lòng cho nên tới đây giúp một tay.
Chung quanh La Phù công chúa có long hoàng chi khí bao quanh, âm thanh lãnh ngạo, nói:
- Chuyện này ngươi không giúp ta được! Tranh đoạt vị trí Tấn đế ta đã rơi vào hạ phong tuyệt đối, rất khó thay đổi thế cục.
- Vậy cũng không nhất định.
Diêu Cát ôn nhu cười nói:
- Công chúa điện hạ cần phải hiểu, ngươi còn có vương bài lớn nhất đấy.
- Ai?
La Phù công chúa nói.
Diêu Cát hai mắt như sương khói, chậm rãi nói ra ba chữ?
- Phong Phi Vân.
La Phù công chúa thở dài, nói:
- Phong Phi Vân thật sự là người nắm giữ lực lượng thay đổi thế cục thần đô, đáng tiếc cũng đã chết.
Ngón tay Diêu Cát mảnh khảng, vuốt nhẹ sợi tóc, mang theo gương mặt thần bí, nói:
- Thế nhưng mà không ai nhìn thấy thi thể của hắn.
- Thần vương lệnh kiếm ra trong dung nham nóng chảy, đủ để chứng minh hắn đã chết.
Diêu Cát lắc đầu, cười nói:
- Miểu quỷ ban chỉ chính là một kiện thánh bảo của Sâm La Điện, Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận không cách nào luyện hóa, nhưng mà không có tìm thấy miểu quỷ ban chỉ trong dung nham a, nó đi đâu rồi?
Ánh mắt La Phù công chúa nhíu lại, lộ ra suy tư thần sắc.
- Trên người hắn ít nhất còn có ba kiện bảo vật, Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận không cách nào luyện hóa được, tự nhiên không có tìm được a. Ha ha! Hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu, đây chỉ là chiêu ve sầu thoát xác của hắn đấy, ha ha.
Diêu Cát nói.
La Phù công chúa nói:
- Miểu quỷ ban chỉ chính là thánh bảo Sâm La Điện, làm sao ngươi biết? Ngươi hiểu hắn không ít nha?
- Ha ha! Có người đến.
Diêu Cát da thịt như ngọc, toàn thân đều là tiên hà, giống như thánh nữ đạo môn.
Nhưng mà La Phù công chúa lại hiểu rõ ràng, đề phòng nàng sâu đậm, sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nàng nói.
Thùng thùng!
Ba vương giả trẻ tuổi tiên phong đạo cốt đi vào, kẻ nào cũng phong độ nhẹ nhàng, đều là thiếu chủ tiên môn, tu vị siêu phàm thoát tục, trên người mang theo trang sức đều là linh bảo, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm vào bóng lưng tuyệt mỹ của Diêu Cát trong ngọc điện.
Oanh.
Vương Mãnh chân đạp chiến đài, ổn như bàn thạch, lại đánh ra một quyền, nắm đấm có ấn ký màu vàng bao quanh, giống như thần hải màu vàng, chẳng khác gì nước biển sôi trào, một đám tu sĩ xông lên.
Tên tu sĩ thứ chín nhảy lên chiến đài, đạt tới Thiên Mệnh tam trọng, chính là một bá chủ trẻ tuổi, hắn là đệ tử của một đại phái tu tiên cổ xưa, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, xưng hùng trong tiên môn, không người có thể địch, đến thần đô hội chiến anh tài thiên hạ, muốn dương danh lập vạn.
Có hơn mười sư đệ sư muội mặc trang phúc giống nhau trợ uy cho hắn, những đệ tử tiên môn này tu vị phần lớn đều là Thiên Mệnh Cảnh, hiển nhiên tiên môn của bọn họ cũng có chỗ phi phàm, bằng không thì không thể nuôi dưỡng ra nhiều thiên kiêu tuấn kiệt như thế.
- Đại sư huynh, cố gắng lên.
- Đại sư huynh, đánh bại sư điệt yêu ma chi tử dương danh thiên hạ.
...
"Oanh.
Không nói nhảm câu nào, Vương Mãnh ngang nhiên ra tay, đánh ra một chiêu võ học thần thông, xương cốt toàn thân trong suốt, hóa thành ngọc thạch.
Đánh ra chín quyền liên tục như mưa bão, giống như mãnh thú lao ra khỏi lồng hấp.
Thể chất Vương Mãnh vốn cường hãn, thần lực khôn cùng, tu luyện võ học thần thông của võ tháp và càng bưu hãn, mặc dù là bá chủ trẻ tuổi cũng bị đánh bại.
Đại đệ tử tiên môn không có lực hoàn thủ, anh khí ngời ngời trên người cũng không còn cuối cùng bị Vương Mãnh dùng Phương Thiên Họa Kích quét ngang một chiêu, linh quang hộ thể bị đánh tan nát, lăn xuống thang đá.
Một bá chủ trẻ tuổi bị đánh bại, ngay cả năng lực hoàn thủ cũng không có.
Hơn mười sư đệ sư muội đứng bên dưới biến sắc, không ngờ đại sư huynh của mình bại nhanh như thế.
- Lực lượng này quá cường hãn rồi, giống như một con trâu điên.
- Không hỗ là đệ tử tháp chủ Vũ tháp, võ học thần thông quá mạnh mẽ.
...
Trên ngọc điện.
Diêu Cát đứng ở nơi đó, quan sát chiến đài, quần áo tuyết trắng, bờ mông mượt mà, vòng eo hết sức nhỏ, bộ ngực đứng thẳng, dung nhan càng xuất trần giống như tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, nhưng mà trong thực chất lại là yêu nữ mang theo ma mị.
Một nửa thánh khiết, một nửa tà dị.
Dung nhan của nàng chẳng khác gì thiên sứ, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại đưa người ta xuống địa ngục.
Ngón tay của nàng thon dài, chỉ vào chiến đấu dưới đài, cười nói:
- Không hổ là sư điệt yêu ma chi tử, tu vị quả nhiên cường đại, một đời trẻ tuổi không người nào có thể địch lại hắn cả.
Nghe nói như thế, ba vương giả trẻ tuổi ngồi trong đài nghe thấy liền động dung, thập phần khinh thường.