Linh Chu

Chương 872: Truyền nhân yêu kiếm (1)




Một tượng đất cao không tới một mét năm, thân thể hắn lầy lội đứng dưới đất, gạch đá chung quanh người hắn hóa thành bùn nhão.
Rất nhiều người nhận ra yêu nghiệt này, tu vị cường đại đến cực điểm, đã từng một biến một tu sĩ lớp già Thiên Mệnh ngũ trọng thành khối bùn máu.
- Quả nhiên là Hồng Loan Yêu Kiếm!
Đông Phương Kính Thủy uy phong lẫm lẫm bay xuống, ma khí trên người khởi động, trên lưng áo choàng màu đỏ tung bay, lại phát ra tiếng quái lạ.
Tên tuổi Đông Phương Kính Thủy thật sự quá lớn, một đời tuổi trẻ cơ hồ vô địch thủ, cho dù là thái thượng trưởng lão nửa bước cự phách thế hệ trước cũng không phải đối thủ.
Đông Phương Kính Nguyệt cũng phiêu nhiên bay tới, chân đạp trăng sáng, thân như gió nhẹ, quần áo màu trắng, ôm một cây tỳ bà bạch ngọc, phiêu nhiên như tiên tử.
Nàng mang khăn che mặt màu trắng, mi tâm có tiên quang chớp động bay tới bên cạnh Đông Phương Kính Thủy, vốn có một ít thiên tài tuấn kiệt định tới gần nàng, nhưng lại đều bị ánh mắt Đông Phương Kính Thủy dọa lùi lại.
Nơi có Đông Phương Kính Nguyệt thì đương nhiên không thiếu Lý Tiêu Nam, áo trắng xuất trần, tiêu sái tuấn dật, hắn mỉm cười nhàn nhạt, có mười sáu thiếu nữ bưng nhạc khí theo sau hắn, đều có tu vị bất phàm.
Lý Tiêu Nam nhìn chằm chằm vào chiến đài, nụ cười trên mặt không mất, nói:
- Nghe đồn Hồng Loan Yêu Kiếm uy lực tuyệt luân, yêu nhân cái thế tìm được trên xương đầu của Hồng Loan, cũng không phải là yêu nhân cái thế sáng tạo ra. Người thường không cách nào lĩnh ngộ được bộ kiếm quyết này, nếu cưỡng ép tu luyện thì đạo tâm thất thủ, hóa thành người điên khát máu.
- Chỉ khi ngươi thân nhuộm ma khí mới có thể học được Hồng Loan Yêu Kiếm, không nghĩ tới Thần Tấn vương triều vừa mới chết một yêu ma chi tử, lại chui ra một truyền nhân yêu kiếm.
Rất nhiều người cũng nghe được bình luận của Lý Tiêu Nam.
Lý Tiêu Nam chính là một trong năm thần đồ của Thần Linh Cung, đọc được không ít điển tịch trong Thần Linh Cung, lời này hắn chính miệng nói ra lại có sức thuyết phục rất lớn.
- Nghe nói trên người thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Hồng Nhan có Hồng Loan Hỏa Thường, cũng là dùng lông vũ Hồng Loan dệt thành, một khi mặc Hồng Loan Hỏa Thường có thể đạt được bộ phận lực lượng của Hồng Loan, cho dù là người bình thường cũng có được chiến lực nửa bước cự phách.
Lý Tiêu Nam chậm rãi nói ra.
Nghe nói như thế, ánh mắt rất nhiều trẻ tuổi tuấn tài ánh mắt sáng ngời lên lộ ra hào quang tham lam, nếu có thể chiếm được Hồng Loan Hỏa Thường, như vậy có được chiến lực khổng lồ, cho dù là chiến thắng cuộc chiến phò mã cũng có khả năng.
Một khi chiến thắng cuộc chiến phò mã, như vậy không những được lấy La Phù công chúa làm vợ, còn có thể trở thành thần vương kế tiếp.
Lý Tiêu Nam nói một câu nhìn như vô tâm nhưng lại kích thích lòng tham của vô số người, mang đầu mâu chỉ thẳng vào Nam Cung Hồng Nhan.
Nam nhân quan tâm nhất đơn giản chỉ có ba thứ, danh, lợi cùng nữ nhân. Chỉ cần có thể thắng được cuộc chiến phò mã, ba thứ này sẽ dễ dàng chiếm được, nếu như mặc Hồng Loan Hỏa Thường chiến thắng cuộc chiến phò mã, như vậy cho dù bí quá hoá liều cũng đáng được.
Lời này Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh tự nhiên cũng cũng nghe được, biết rõ Lý Tiêu Nam rắp tâm hại người.
Vương Mãnh âm thanh lạnh lùng nói:
- Nam Cung cô nương chính là tri kỷ của sư thúc ra, nếu ai là địch với nàng, sẽ là địch với Vương Mãnh ta.
Lý Tiêu Nam đứng ở nơi đó, mặt mỉm cười, con mắt căn bản không thèm nhìn Vương Mãnh.
Tất Trữ Suất nói:
- Tỉnh lại đi! Cho dù ngươi tu luyện một trăm năm nữa cũng chưa chắc đánh thắng được hắn. Thần đồ Thần Linh Cung cao cao tại thượng, cúi nhìn thiên hạ anh kiệt, ngơi chỉ là con muỗi, ai mà xem trọng ngươi chứ.
Tuy trong lòng Vương Mãnh không phục, nhưng mà không thể không thừa nhận sự thật này, cho dù Lý Tiêu Nam ở mặt nào cũng mạnh hơn hắn quá nhiều, người so với người, so chết người, không có khả năng quan tâm hắn uy hiếp.
GIống như một con kiến cho dù uy hiếp con voi, nếu con voi muốn đạp một cái giẫm chết con kiến tại chỗ, uy hiếp như vậy con voi cần quan tâm hay sao?
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, kinh thiên động địa, mặt đất chấn động mạnh.
Cơ hồ tất cả vầng sáng tán đi, Phong Phi Vân vẫn đứng ở trung ương chiến đài như trước, giống như từ đầu tới cuối không có nhúc nhích qua.
Trên đạo bào của Triệu Tùng Dương có ba nơi nứt ra, đạo quan trên đầu bị chém rụng, tóc dài rủ xuống, sắc mặt âm trầm.
- Hồng Loan Yêu Kiếm thật lợi hại, không hổ là đệ tử yêu nhân cái thế...
Trên đầu Phong Phi Vân mang mũ rộng vành không gió lại phất phơ, nói:
- Nếu tu vị của ngươi đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng, có lẽ có thể chiến với ta một trận, hiện tại ngươi vẫn còn quá non.
- Cuồng vọng, ta mới sử dụng bảy thành tu vị mà thôi, hiện tại cho ngươi biết một chút về lực lượng của ta.
Triệu Tùng Dương đưa chiến kiếm màu trắng tới trước người, hai tay ngưng tụ Nhật Nguyệt tinh hồn quay chung quanh đỉnh đầu, tay trái là mặt trời, tay phải là mặt trăng, chính giữa là trời xanh, trên chiến đài hào quang vạn trượng, ánh bình minh chiếu sáng các nơi, cùng thời gian mặt trăng cũng nhô cao.
Đây là một chiêu thần thông của Nhật Nguyệt Tiên Giáo "Nhật Nguyệt Đồng Thiên", tu sĩ cả Nhật Nguyệt Tiên Giáo lĩnh ngộ thần thông này mới có năm người.
Triệu Tùng Dương vận dụng "Nhật Nguyệt Đồng Thiên", lực lượng một nóng một lạnh hiện ra, giống như mặt trăng và mặt trời cùng rơi xuống.
Phong Phi Vân vẫn đứng lặng như trước, một chiến kiếm nơi tay, có thể bảo trì chiến lực vĩnh hằng bất diện, nhất kiếm phá vạn pháp.
Ầm ầm!
Kiếm hưởng vang vọng giống như thiên lôi động chín tầng trời.
Nhật Nguyệt Đồng Thiên bị một kiếm chém vỡ, sát khí vô tận đâm vào mi tâm Triệu Thiên Dương, giống như sao băng đâm xuyên qua bầu trời.
- Ngươi trúng kế, ngươi biết sử dụng kiếm, chẳng lẽ ta không biết?
Triệu Tùng Dương đánh ra "Nhật Nguyệt Đồng Thiên" chính là cố ý dụ dỗ đối phương ra tay, chiến kiếm màu trắng trong tay vận sức chờ phát động, uy năng tam phẩm linh khí lập tức bộc phát, cả chiến đài bị kiếm khí giao hòa.
- Trấn tiêu chi kiếm.
Triệu Tùng Dương phun ra chiến kiếm dài trăm thước, lôi ra một đạo kiếm khí trường không, chém thẳng vào đầu Phong Phi Vân.
Giờ khắc này người dưới chiến đài không ngừng than thở, cảm thán Triệu Tùng Dương tâm cơ thâm trầm, có thể tưởng tượng một lát sau người thần bí bị chém bay đầu là thế nào.
Phốc!
Một kiếm xuyên tim.
Một kiếm này tự nhiên là kiếm trong tay Phong Phi Vân xuyên thủng tim Triệu Tùng Dương.
Rất nhiều người chưa kịp phản ứng, không thể tin được kết quả như vậy, vốn mọi người cho rằng người thần bí phải chết không nghi ngờ, thật không ngờ người chết là Triệu Tùng Dương.
- Thật nhanh!
Người bùn đất nhỏ nói thầm.
Đúng vậy, tốc độ của Phong Phi Vân vừa rồi nhanh hơn tốc độ rút kiếm của Triệu Tùng Dương, rõ ràng còn cách mấy chục thước nhưng mà trong tích tắc, chiến kiếm đã xuyên thủng trái tim Triệu Tùng Dương.
Mà ngay cả Lý Tiêu Nam cùng Đông Phương Kính Thủy sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, người thần bí biểu hiện tốc độ vừa rồi trên chiến đài đã có thể sánh vai với bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.