Linh Chu

Chương 873: Truyền nhân yêu kiếm (2)




- Đây là khi tu luyện Hồng Loan Yêu Kiếm tới cảnh giới cực cao mới có thể có được tốc độ này.
Lý Tiêu Nam lại mỉm cười, tuy tốc độ người thần bí này vượt qua dự đoán của hắn, nhưng mà hắn không cảm nhận có uy hiếp gì.
Loảng xoảng Đ-A-N-G...G!
Thời điểm này chiến kiếm màu trắng rơi xuống đài.
Lúc này một lão giả lưng cõng nhật nguyệt mặc đạo bào xông lên chiến đài, hắn thu hồi tam phẩm linh khí và thi thể Triệu Tùng Dương trở về.
Một đời trẻ tuôi tranh hùng, sinh tử tất cả do trời, đã lựa chọn leo lên chiến đài này thì chắc chắn phải chuẩn bị tâm lý bị giết, loại chuyện này cao thủ hộ đạo thế hệ trước sẽ không can thiệp.
Trưởng bối Nhật Nguyệt Tiên Giáo cho dù không nhặt xác cho Triệu Tùng Dương cũng phải thu hồi tam phẩm linh khí, dù sao tam phẩm linh khí chính là chiến bảo đỉnh cấp, cho dù là đại tiên giáo cũng không tổn thất nổi, giá trị thậm chí còn trên cả thiên tài tuyệt đỉnh.
Lão giả lưng cõng thi thể Triệu Tùng Dương đứng trên chiến đài, đôi mắt già nua mang theo cơ trí không nói thành lời, hỏi:
- Ngươi thật sự là truyền nhân của yêu nhân cái thế?
Phong Phi Vân ôm chiến kiếm, sát khí trên người tỏa ra, không nói câu nào.
Lão giả lại nói:
- Nếu đã vào tu tiên giới, cũng nên có tên gọi a?
- Phong Nhị Cẩu.
Phong Phi Vân nghĩ lại, vẫn nói ra cái tên.
Cho dù nói ra cái tên sẽ có rất nhiều người tới khiêu chiến, nhưng mà hắn vốn định nhờ chiến đấu ma luyện bản thân, cũng không sợ khiêu chiến, người khiêu chiến càng nhiều càng tốt.
Lão giả gật gật đầu, sau đó lưng cõng thi thể Triệu Tùng Dương rời đi, biến mất trong đám người.
Quả nhiên Phong Phi Vân báo tên xong, tu sĩ bên dưới có người nói:
- Khốn kiếp! Lại là hắn!
- Ai? Danh khí rất lớn sao? Vì sao trước kia chưa nghe qua cái tên này?
- Trước kia tự nhiên không có ai nghe qua tên của hắn, nhưng mà ngày hôm qua trong cung diện đánh bạc ngầm có một gia hỏa khó lường cược hắn vượt qua vòng đầu tiên, ta đã sớm dự cảm Phong Nhị Cẩu xuất thế, nhất định không giống người thường.
Rất nhiều tu sĩ ở đây đã đi tới sòng đánh bạc ngầm áp số tiền lớn, cũng biết một chút về cái tên Phong Nhị Cẩu này, bắt đầu cũng tiến hành giảng giải tình hình cho tu sĩ chung quanh.
- Ai da má ơi, đây là giàu to đấy! Áp một bồi ba mươi, áp một vạn viên linh thạch, nếu hôm nay Phong Nhị Cẩu vượt qua vòng đầu tiên, cung điện đánh bạc ngầm phải bồi ba mươi vạn linh thạch, nói không chừng sẽ trực tiếp phá sản sụp đổ .
- Sớm biết như vậy, ta đã mang tất cả thân gia áp lên người của hắn.
- Ta dám khẳng định người đặt cược chính là bản thân Phong Nhị Cẩu áp cho mình đấy.
Phong Nhị Cẩu tự nhiên không phải cái tên êm tai, không chỉ không dễ nghe, ngược lại còn có chút quê mùa, nhưng mà sau khi nhìn thấy nam tử thần bí này rút kiếm ra, không ai dám xem hắn là kẻ quê mùa.
- Lại là yêu nghiệt họ Phong, vừa mới chết một, lại sinh ra một!
- Phong Nhị Cẩu!
Ánh mắt dễ thương của Đông Phương Kính ẩn chứa sương khói, bờ môi khẽ mở, lầm bầm lầu bầu niệm một câu, nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo đen che mặt trên chiến đài, giống như muốn nhìn thấy chân thân của hắn.
Nam Thái Phủ Phong gia đã sớm nổi tiếng thiên hạ, không giống như trước kia không có tiếng tăm gì, sau khi người ta nghe được cái tên Phong Nhị Cẩu đều theo bản năng nghĩ tới Phong gia, sẽ không lại là yêu nghiệt Phong gia đấy chứ?
- Có phải là tiểu tà ma yêu nghiệt của Phong gia nữ giả nam trang hay không?
Có người lớn mật suy đoán, dù sao thiên tài tuyệt đỉnh rất ít, trong trăm triệu người mới có một, khả năng lăng không xuất hiện không cao.
Âm thầm có mấy tu sĩ nghe được cái tên "Phong Nhị Cẩu" thì truyền tin tức này đi, có người càng là trực tiếp đi tới cung điện đánh bạc ngầm.
Hôm nay truyền nhân yêu kiếm Phong Nhị Cẩu đã danh chấn thần đô.
Một đời vương giả trẻ tuổi đều có thiên tư rất cao, có thể trùng kích cảnh giới cự phách.
Cả Thần Tấn vương triều, loại thiên tài cấp bậc này rất ít, đối với mỗi một thế lực tu tiên mà nói, thiên tài cấp vương giả không đâu không phải viên ngọc quý, trong thế lực tu tiên có thể hưởng thụ đãi ngộ của thái thượng trưởng lão.
Trên chiến đài chữ hoàng trong vòng một ngày có ba vương giả trẻ tuổi nuốt hận, loại oanh động này còn làm cho người ta khiếp sợ hơn thiếu chủ Hắc Ám Vực liên tiếp chém bốn mươi ba thiên tài rất nhiều.
Bởi vì mỗi một vương giả trẻ tuổi đều có tự cách tiến vào vòng thứ hai.
Trừ mấy yêu nghiệt đã biết ra, các trẻ tuổi tuấn tài không ai dám leo lên chiến đài, dù sao đây chính là một tên sát tinh, phàm là người giao thủ với hắn đều không sống sót.
Trên ngọc điện chỉ còn lại một vương giả trẻ tuổi mà thôi, chính là một nhân kiệt nhưng cũng không có thế lực tu tiên lớn làm chỗ dựa, nhưng cũng chính bởi vì không có chỗ dựa nào lại có thể sống tới bây giờ, liền nói rõ vấn đề, tu vị của hắn cường đại.
Mà mấy nhân kiệt tu vị cường đại bây giờ đã sợ hãi rồi.
Hắn và Liêu Thành, Triệu Tùng Dương gặp qua tại thần đô, uống với nhau mấy chén rượu, hắn xem như hiểu hai người này, hai người này còn chết, nếu hắn đi lên thì chết chắc.
Hắn không muốn đi chịu chết, nhưng mà có người càng muốn tiễn hắn xuống địa ngục.
Một làn gió thơm thổi tới, giai nhân tú lệ thanh trần thoát tục đứng bên cạnh hắn, tóc xanh như thác nước, thân thể mềm mại như vẽ, thản nhiên bưng chén rượu đi đến trước mặt Hứa Phong, Diêu Cát ôn nhu nói:
- Hai người bọn họ là hão hữu của ngươi, công tử nhất định phải báo thù cho bọn họ a, uống chén rượu ngon này sau đó đi lên giết Phong Nhị Cẩu.
Diêu Cát ngón tay ngọc thon dài, động tác ưu nhã, không thể không bị nàng hấp dẫn được, nàng hiện tại đặc biệt thánh khiết, giống như thánh nữ đoan trang, không ăn khói lửa nhân gian.
Nhưng mà nàng nói mỗi câu đều mê hoặc lòng người, có thể làm cho nam nhân đã gặp nàng quên đi mình họ gì.
Đây thật sự là yêu nữ hại nước hại dân, Liêu Thành cùng Triệu Tùng Dương cũng bởi vì vài ba câu của nàng mà mất mạng, nếu ta nhảy lên chiến đài chắc chắn sẽ bị nàng hại chết, Hứa Phong nghi thầm trong lòng.
Hứa Phong từ nhỏ lớn lên trong hang sói, trải qua vô số sinh tử, về sau tiến vào thế giới loài người càng là nhiều lần bị thất bại, nhiều lần hiểm tử nhưng vẫn còn sống, biết rõ nhân tâm hiểm ác, tuy nữ tử trước mặt thuần khiết như tiên nữ, còn đẹp hơn tất cả nữ tử xinh đẹp hắn nhìn thấy cộng lại, nhưng mà nếu thật bị nàng mê hoặc, cũng chỉ có thể chờ chết.
- Khục khục! Tiên tử ah... Ta cùng bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, không tính là bằng hữu.
Hứa Phong muốn chuồn đi.
Diêu Cát sâu kín thở dài, nói:
- Ngươi sợ hãi?
- Ta cho tới bây giờ sẽ không sợ bất luận kẻ nào.
Hứa Phong nói.
- Đáng tiếc ngươi lại sợ Phong Nhị Cẩu.
Giọng Diêu Cát đầy thất vọng, bất luận nam nhân nào nghe được giọng này của nàng, dù có nhảy vào vạc dầu cũng dám làm.
- Ai nói ta sợ hắn?
Hứa Phong vỗ án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.