Linh Chu

Chương 877: Long thanh dương




Trong một giờ ngắn ngủi Phong Phi Vân liên tục đánh chết hơn mười tên thiên tài dị vực, chiến lực cả đám không tầm thường, có thể nói là bá chủ trong thế hệ trẻ.
- Cung đánh bạc ngầm muốn dùng xa luân chiến tiêu hao toàn bộ thực lực của Phong Nhị Cẩu.
Có tu sĩ ánh mắt sáng ngời, nhìn ra dụng tâm của cung đánh bạc ngầm.
- Một tu sĩ tu vị cường đại cỡ nào thì số lượng linh khí trong đan điền là có hạn. Phong Nhị Cẩu nhìn như thắng nhẹ nhõm, nhưng mà mỗi chiêu của hắn là dùng toàn lực, tiêu hao linh khí là cực lớn, nếu như thật chiến đấu tới lúc trời tối đen, hắn có khả năng mệt mỏi mà thất bại.
- Dù là như thế cung đánh bạc ngầm cũng tổn thất to lớn, cho dù có thể đánh bại Phong Nhị Cẩu, vãn hồi tổn thất ba mươi vạn linh thạch, nhưng mà bọn họ cũng tổn thất rất nhiều thiên tài tuyệt đỉnh.
- Mỗi một thiên tài đều là bảo vật vô giá, thật đáng giá sao?
Rất nhiều người đưa ra nghi vấn này.
Lý Tiêu Nam cười nói:
- Tự nhiên đáng giá. Những thiếu niên này nhìn như cường đại, cũng chỉ là mượn lực lượng thần tà mà thôi, thành tựu cả đời này không cách nào vượt qua thần tà mà bọn họ thờ phụng, mấy chục thiếu niên, trong đó có ba người có chiến lực nửa bước cự phách là rất không tồi rồi.
- Tiền lực của những thiếu niên này không cách nào so sánh với vương giả và bá chủ trẻ tuổi, giá trị cũng cực thấp. Sau khi bọn họ chết đi cũng không thể mượn lực lượng thần tà, chủ nhân cung đánh bạc ngầm rất nhanh có thể nuôi dưỡng ra nhóm người kế tiếp.
- Thì ra là như vậy, như thế xem ra Phong Nhị Cẩu nguy hiểm, cho dù tu vị của hắn cường đại thì hôm nay cũng có khả năng tiêu hao tới chết.
...
Đám thiếu niên dị vực kia không ngừng leo lên chiến đài, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không sợ sinh tử, không giống như là người, càng giống như vô số cỗ khôi lỗi.
Thời gian cực nhanh, hoàng hôn tiến đến.
Tà dương đọng trên đấu trường.
Tiếp qua một phút đồng hồ thì một ngày sẽ chấm dứt, nếu không ai đánh bại Phong Nhị Cẩu, hắn sẽ là người chiến thắng chiến đài chữ hoàng hôm nay, đạt được tư cách tiến vào vòng thứ hai, đương nhiên cũng sẽ thắng được ba mươi vạn linh thạch.
Hào khí trở nên khẩn trương lên, rất nhiều tu sĩ thế hệ trước nghe tin cũng chạy tới.
- Ba mươi vạn viên linh thạch, chỉ sợ cũng chỉ có quốc khố Thần Tấn vương triều và Ngân Câu phiệt mới có thể cầm ra được, đủ để thành lập một tiên giáo khổng lồ trong trăm năm.
Một cường giả tu vị cự phách cảm thán nói ra.
- Cung đánh bạc ngầm sau lưng có chỗ dựa rất có thể chính là một trong bốn đại môn phiệt, nhất định nắm chắc bài chưa xuất ra, không có khả năng để cho người người ta dễ dàng cầm ba mươi vạn linh thạch rời đi.
- Còn mười lăm phút, còn có người nào leo lên chiến đài hay không?
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn!
Lại một tài tuấn bị chém giết, bị Phong Phi Vân một cước đá xuống chiến đài, lăn từ trăm bậc thang chiến đài xuống dưới, huyết nhục mơ hồ.
Đây đã là người thứ ba mươi hai.
Áo đen trên người Phong Phi Vân bị máu tươi nhuộm đỏ, mũ rộng vành trên đầu cũng dính đầy bọt máu, đều là máu của người khác, hắn vào lúc này giống như tu la, ai nhìn cũng khiếp sợ.
Hắn chém giết đều là cao thủ tuyệt đỉnh, so với thiếu chủ Hắc Ám Vực ngày hôm qua giết bốn mươi ba người còn cường thế hơn nhiều.
Tu sĩ dưới chiến đài cũng bị lệ khí trên người hắn tỏa ra làm khiếp sợ, giống như không phải là con người, mà là một tà ma. Một số ít thiên kim tiểu thư, vương triều công chúa lần đầu tiên nhìn thấy tràng diện huyết tinh này có nôn mửa không ngớt, có bị sợ ngất đi, được tu sĩ trong gia tộc mang đi.
- Lực lượng người này thật cường đại, liền giết hơn ba mươi cường giả trẻ tuổi nhưng khí lực giống như vô cùng vô tận, hắn rốt cuộc là giả nhẹ nhõm hay từ đầu tới cuối hắn không biểu hiện chiến lực thật sự ra?
La Phù công chúa đứng trên ngọc điện nhìn ra bên ngoài, cảm nhận được truyền nhân yêu kiếm này có lệ khí đáng sợ, trong lòng có cảm giác nao nao.
Đôi mắt dễ thương của Diêu Cát đầy gợn sóng, nói:
- Đây là một người rất thú vị, chẳng lẽ công chúa muốn hắn thắng được cuộc chiến phò mã, ngươi nguyện ý gả cho hắn?
La Phù công chúa nói:
- Muốn thắng cuộc chiến phò mã khó khăn bực nào, cho dù là Bắc Minh Phá Thiên, Lý Tiêu Nam cũng không dám nói nắm chắc chiến thắng cuộc chiến phò mã, huống chi là hắn?
- Thế công chúa muốn gả cho ai?
Diêu Cát cười nói.
La Phù công chúa lâm vào trầm mặc, trong óc hiện ra một bóng người, bóng người này lóe lên rồi biến mất, rất nhanh đã rời khỏi đầu óc của nàng, nói:
- Vấn đề của ngươi quá nhiều.
Ánh mắt Diêu Cát đảo quanh, khoan thai cười cười.
- Lợi hại! Lợi hại! Không hổ là truyền nhân yêu kiếm.
Giọng một nữ tử trẻ tuổi vang lên.
Không có thấy bóng người của nàng nhưng lại có thể nghe tiếng.
Giọng nói tràn ngập lực hấp dẫn, tuyệt đối là mỹ nhân đầy mị lực, nhưng mà giọng nói này đặc biệt mờ ảo, giống như đang ở ngoài ngàn dặm.
Bá!
Một bóng màu tím xuyên qua trận pháp bay vọt qua trận pháp đầu tường hoàng thành, bay thẳng lên chiến đài chữ hoàng, sau một khắc đã xuất hiện trước mặt Phong Phi Vân.
Không ngờ có thể trực tiếp phá tan trận pháp, tuy đại trận hoàng thành chưa mở ra, nhưng mà trận pháp thủ hộ không phải ai cũng có thể xuyên qua được.
- May quá, may mắn tới kịp vào thời khắc cuối cùng.
Đây là nam tử tiêu sái tuấn dật, lưng đeo thanh phong ba thước, tóc dài phiêu dật rủ xuống, mắt ngọc mày ngài, làn da vô cùng mịn màng, còn đẹp hơn cả nữ tử.
Giọng nói của hắn ôn nhu như chim hoàng yến, oanh oanh yến yến, kiều thanh kiều khí, còn dễ nghe hơn giọng của nữ tử.
Hắn không hề giống như một nam nhân, cánh tay tuyết trắng, hai chân hết sức nhỏ, cơ hồ không nhìn thấy tóc gáy, dáng người lồi lõm như nữ nhân, nếu nhìn từ phía sau còn cho rằng đây là giai nhân tuyệt thế, sẽ khiến nam tu sĩ dục hỏa đốt người, cho rằng là nữ tử.
Phong Phi Vân nhìn thấy người này xuất hiện thì hít khí lạnh, kìm lòng không được lui về phía sau một bước, đó cũng không phải sợ hãi hắn, mà là chưa từng nhìn thấy nam nhân "Xinh đẹp" như thế, lại còn mặc cung trang nữ nhân.
Tô Quân chính là thiên tài đệ nhất mỹ nam tử, nhưng mà Tô Quân lại có khí chất hào hùng và tiêu sái.
Nhưng mà nam tử này là khí chất nhu mì, yêu mị, nếu không phải nhìn thấy bộ ngực nam nhân này bằng phẳng, Phong Phi Vân thậm chí sẽ cho rằng hắn chính là một mỹ nữ, đúng ra mà nói, còn đẹp hơn cả nữ tử.
Dưới chiến đài cũng kinh hô lên, rất nhiều nam tu ánh mắt tỏa sáng, mặc dù biết rõ hắn là nam nhân, đều kìm lòng không được nhìn nhiều vài lần, ngay cả nam nhân cũng không ngăn cản nổi mị lực của hắn.
- Bà mẹ nó, thằng này là từ đâu chạy tới?
Tất Trữ Suất toàn thân co rút, cũng bị dọa không nhẹ.
Nam tử này ăn mặc tử sa tằm y, mang theo làn váy thật dài, mơ hồ có thể thấy được đôi chân hết sức nhỏ, dáng người ôn nhu, đường cong rõ ràng, ngón tay thon dài, ánh mắt thu thủy nhìn Phong Phi Vân như đưa tình, ôn nhu nói:
- Ngươi chính là Nhị Cẩu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.