Cầm thú.
Tất Trữ Suất cũng xông vào trong, nhìn thấy cảnh này thì chửi thề.
Hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy về tìm Phong Phi Vân, nhưng mà vẫn chậm một bước, thảm kịch vẫn xảy ra.
Sắc mặt Phong Phi Vân không dễ nhìn, trong đó có mấy nữ tử hắn nhìn thấy vài lần tại Tuyệt Sắc Lâu, các nàng tự tay dâng trà nóng, nhã tấu, múa cho hắn xem, bây giờ biến thành tử thi lạnh như băng.
- Chỉ có thể trách Nam Cung Hồng Nhan, Nam Cung Hồng Nhan giết sư thúc của ta, cướp đi tiên phủ một kiện trấn phủ linh bảo, nếu nàng không trả lại thì các nữ nhân này sẽ liên lụy, chết đã là trừng phạt thoái mái nhất với các nàng rồi.
Một tên nam tử thanh tú mặc bạch khải lạnh như băng nói ra.
Bên cạnh hắn là một thiếu nữ cũng mặc bạch khải, tinh mâu lóe sáng, tóc dài như thác nước, giống như nữ tử trong bức họa đi ra, nói:
- Sư thúc ta chết cực thảm, hai mắt bị móc đi, da người bị lột bỏ, trên người cắm đầy thiết châm, bị đóng đinh trên thân cây cổ thụ, thân thể bị đốt cháy qua, cỏ cây cổ thụ cũng cháy thành than, thời điểm ta và sư huynh nhìn thấy sư thúc, một tấm da người bị đóng lên cột, đón gió phấp phới, máu chảy đầm đìa, đến nay ta vẫn chưa quên được.
Đây là hai truyền nhân tiên phủ nói ra.
Tiên phủ này đã gần ngàn năm qua chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, đã từng chính là thế lực tu tiên có thể sánh ngang bốn đại môn phiệt.
Long Thần Nhai muốn mượn nhờ lực lượng tiên phủ này, cho nên mới cho thiếu nữ tiến vào trong Tuyệt Sắc Lâu, bằng không tuy nàng có tu vị yêu nghiệt, cũng không cách nào tiến vào nơi tụ hội của bọn họ.
Huyết Vũ cười lạnh:
- Phi, là sư thúc của các ngươi ngấp nghé mỹ mạo của tỷ tỷ, muốn ý đồ bất chính, tỷ tỷ mới ra tay giết hắn, lấy đi kiện linh bảo kia chỉ là thuận tay, chuyện giết người đoạt bảo có mấy ai ở đây chưa làm qua?
- Hừ, sư thúc ta đã tu luyện hơn sáu trăm năm, đạt tới cự phách, nếu không phải Nam Cung Hồng Nhan câu dẫn hắn, hắn làm sao bị mê hoặc chứ.
Thiếu nữ nói ra.
Huyết Vũ miệng ho ra máu, cười mỉa mai nói:
- Tỷ tỷ của ta cần gì câu dẫn chứ, chỉ cần vạch khăn che mặt ra, đừng nói là một vị cự phách, cho dù là chân nhân cũng phải quỳ trước mặt nàng dập đầu, chỉ tiếc trên đời này chưa từng có nam nhân nào nhìn thấy dung mạo của tỷ tỷ, mặc dù nàng mang mạng che mặt, cũng có không ít người nguyện ý quỳ trước mặt nàng, làm nô lệ cho nàng nhưng tỷ tỷ lại chướng mắt.
- Dám sỉ nhục sư thúc ta, muốn chết!
Bạch quang lóe lên trong tay thiếu nữ mặc bạch khải kia, xuất hiện một cây roi dài trăm mét.
Roi hất lên nhanh như thiểm điện.
Huyết Vũ biết rõ cây roi lợi hại, dường như có thể quất tới linh hồn của người ta, nàng cắn răng nhắm mắt lại.
Nhưng mà đau đón không có xuất hiện, nàng mở mắt dễ thương ra, trông thấy cây roi nhanh như tia chớp kia bị yêu kiếm truyền nhân bắt được.
- Yêu kiếm truyền nhân thì như thế nào, xuất đầu cho Nam Cung Hồng Nhan, đây chính là địch của người trong thiên hạ.
Nam tử và nữ tử mặc khải giáp đồng thời ra tay, cùng tế ra một kiện linh khí của mình.
Bọn họ biết rõ Phong Phi Vân lợi hại, không dám khinh thường, hợp lực hai người cùng đối phó Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cầm kiếm, mũi kiếm đánh ra, một đạo hào quang chói mắt xuất hiện, một kiếm bổ đánh bay linh khí của bọn họ, trận vân bạch ngọc trên khải giáp nứt vỡ.
Bành, bành!
Hai tiếng sụp đổ vang lên.
Trên vách cung điện này xuất hiện hai lỗ thủng to tướng, hai đệ tử tiên phủ lăn ra ngoài, ngã xuống con đường đá xanh trước đại viện, xương cốt trên người bọn họ gãy ít nhất ba cây, trên miệng còn có tơ máu.
Chỉ một kiếm đã có thể chém bay hai yêu nghiệt, chật vật không chịu nổi đứng bên ngoài cung điện, không dám tiến vào cung điện nửa bước.
Yêu kiếm truyền nhân quá cường đại, vượt qua bọn họ tưởng tượng.
Phong Phi Vân lại thả hơn mười thanh quan nhân bị treo trên cao xuống, những thanh quan nhân này vô cùng khinh thường Phong Phi Vân, không cảm tạ nửa câu, hoàn toàn cho rằng đây là âm mưu của hắn.
Phong Phi Vân âm thầm truyền âm cho Huyết Vũ, nói cho nàng biết thân phận chân thật của mình, Huyết Vũ chính là người duy nhất biết rõ Phong Phi Vân còn sống, nghe được Phong Phi Vân truyền âm thì ánh mắt tỏa sáng, đôi mắt sáng như sao trời.
Thì ra cái gọi là yêu kiếm truyền nhân lại chính là Phong Phi Vân, nàng đã yên tâm rồi.
- Các ngươi hiện tại theo ta rời đi.
Phong Phi Vân nói.
Những nữ tử này hoàn toàn không rõ tình huống, tự nhiên rất lo lắng về Phong Phi Vân, thật giống như sợ bị hắn bán đi vậy.
Huyết Vũ đôi mắt đảo một vòng, biết rõ Phong Phi Vân đang che giấu tung tích, tự nhiên cũng không nói rõ, nói:
- Chúng ta trước rời khỏi đây rồi nói sau, nếu như yêu kiếm truyền nhân chó má này có ý đồ gì với chúng ta, Hồng Nhan tỷ tỷ chắc chắn sẽ không buông tha hắn, sẽ để cho hắn sống không bằng chết.
Khóe miệng Phong Phi Vân co rút hai cái, tự nhiên biết rõ Huyết Vũ nói một câu hai hàm nghĩa, hắn cười hiểu ý.
Những cô gái này đều dùng Huyết Vũ cầm đầu, ngay cả nàng cũng nói như thế thì các nàng chỉ nghe theo thôi.
Vào thời điểm Phong Phi Vân mang theo hơn mười vị thanh quan nhân ra khỏi cung điện, thời điểm ý định rời đi thì một nam tử cưỡi cự lộc màu đỏ, lưng cõng cự kiếm to lớn đi tới cản đường.
Ngón tay Bắc Minh Phá Thiên vuốt ve đầu hươu như vuốt ve người yêu, không đếm xỉa nói:
- Đơn đao đi gặp, độc xông Long đầm, dũng khí đáng khen, nhưng mà... Chẳng lẽ ý định rời đi đơn giản như thế sao?
Đây là áp lực khổng lồ, còn lớn hơn cả núi cao.
Phong Phi Vân bình bình đạm đạm, mang theo vài phần vui vẻ:
- Thì ra là Bắc Minh Phá Thiên, ngươi trọng kiếm đạo đã tu luyện tới cảnh giới cử trọng nhược khinh, chỉ tiếc vẫn chỉ là nhập môn trọng kiếm đạo mà thôi, ngươi khi nào có thể tu luyện tới cảnh giới cử khinh nhược trọng mới xem như có chút thành tựu trong kiếm đạo.
Tu vị Phong Phi Vân sau khi đạt tới Thiên Mệnh tứ trọng, nhãn lực càng mạnh hơn nữa, liếc cái đã nhìn ra cao thấp trên tu hành trọng kiếm đạo của Bắc Minh Phá Thiên.
- Có chút ý tứ.
Bắc Minh Phá Thiên nói:
- Nam Cung Hồng Nhan hại chết một thiên kiêu Bắc Minh phiệt của ta, đi Bắc Minh Thần Công là công pháp trấn gia của gia tộc, khoản sổ sách này ngươi phải tiếp thay nàng mới được.
Việc này Phong Phi Vân cũng biết, hơn nữa Nam Cung Hồng Nhan còn mang Bắc Minh Thần Công cùng giới linh thạch trở thành lễ gặp mặt đưa cho Phong Phi Vân, chỉ tiếc loại công pháp này Phong Phi Vân căn bản không để vào mắt, sau đó giao cho Long Thương Nguyệt, cũng không biết nàng tu luyện hay không.
Phong Phi Vân gọi Tất Trữ Suất mang theo Huyết Vũ và mười mấy nữ tử rời đi, thẳng đến khi bọn họ ra khỏi Tuyệt Sắc Lâu, mới nói:
- Tự nhiên tiếp được, bất cứ sai lầm nào của nàng ta sẽ gánh chịu; nàng thiếu nợ ta sẽ trả, ai muốn khiêu chiến, ta tùy thời phụng bồi, dù là chiến đến hơi thở cuối cùng, giọt máu cuối cùng, chỉ cần ta không có ngã xuống, các ngươi cứ tới tìm ta, không cần khó xử nàng, nếu ai dám đi tìm nàng gây phiền toái, ta muốn người nọ không thể sống được.