Linh Chu

Chương 939: Hai con đường




Nếu như nàng không phải đang bị thương nặng, thì một tay nàng là có thể trấn áp Phong Phi Vân.
Đan điền Phong Phi Vân mặc dù bị phong bế, nhưng mà lực lượng thân thể vẫn không phải chuyện đùa, một quyền có thể đánh cho tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng bị trọng thương.
Vu Thanh Họa hai tròng mắt ngưng lại, tâm tĩnh mà thanh thản. Hắn liền đứng tại chỗ, vươn một cánh tay phải mảnh mai mềm mại, giao đấu chín lần cùng thiết quyền của Phong Phi Vân. Nhưng ngón tay trắng nõn tựa như ngọc sáp hòa tan vào dung luyện thành lại không tổn hại mảy may. Phật quang bên trên vẫn tỏa ra lấp lánh như linh vũ, tựa như Thiên Nữ rắc hoa.
Thân thể của nàng ở trước mặt Phong Phi Vân có vẻ hơi nhỏ nhắn xinh xắn mà lại mảnh mai. Nhưng mà đối diện với công kích của Phong Phi Vân lại vẫn không nhúc nhích, tựa như một gốc cây tiên thụ bám chắc vào trên mặt đất.
- Ha ha, ngươi quả nhiên đã bị thương nặng, bị Miểu Quỷ Ban Chỉ làm vỡ nát kinh mạch, một nửa thân thể đều không thể nhúc nhích, chỉ có thể điều động tay phải của ngươi.
Phong Phi Vân nhìn ra khốn cảnh của Vu Thanh Họa. Nhiều lần nàng đều có cơ hội xuất một chiêu giết chết Phong Phi Vân, nhưng mà lại bởi vì vô phương di động bước chân, nên chỉ có thể mặc cho Phong Phi Vân chạy thoát khỏi kết cục chết chóc.
- Phong Phi Vân, tu vi của ngươi không giống như bị Đàn Thanh Tố phong bế, bổn tôn chỉ dùng một tay cũng có thể trấn áp ngươi.
Vu Thanh Họa tỏa ra linh khí bức người, như tiên như phật, thật giống như nàng đang tụ tập linh khí thiên địa vào trong một nàng tiên nước.
Mà trên da thịt trắng như tuyết của nàng đang lưu động từng đạo ánh sáng nhà phật hiền hòa, quả thực so sánh với nước thì đều mượt mà hơn.
Môi của nàng tựa như dùng thạch anh Hồng Ngọc tạo thành, bóng mịn lấp lánh. Nàng mở miệng niệm ra một đoạn kinh Phật, mỗi một chữ niệm ra thì từ trong miệng cũng phun ra theo một đoạn phật văn vàng óng chói mắt, chúng bay về hướng Phong Phi Vân.
- Rầm.
Phong Phi Vân nện một quyền đánh bay phật văn vàng óng đi ra ngoài. Thân thể hắn đồng thời lui về phía sau, bởi trên phật văn kia mang theo một lực lượng lớn lao, có thể đánh nát một người bằng sắt.
Lại một mảnh phật văn vàng chói áp lại, có chừng hơn một trăm chữ "Phật" màu vàng, lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng lực lượng của chúng đều không phải chuyện đùa.
Phong Phi Vân không ngừng đánh ra quyền kình, nhưng mà lại vẫn vô phương nện vỡ những đoạn phật văn này. Hắn chỉ có thể đánh bay bọn chúng rồi tức thì liền lại bay trở về.
Phong Phi Vân hai mắt đỏ đậm, hắn gầm lên một tiếng, bàn chân đạp mạnh một cái khiến cho mặt đất bị dẫm đạp đến nứt nẻ. Thân thể hắn mượn lực bắn ra rồi rơi xuống trên phật đài cao cao. Hắn nhấc lên một pho tượng thật lớn Kim Phật nặng đến mấy chục vạn cân, hai tay ôm Kim Phật rồi từ phía trên nhảy xuống. Hắn tức thì ném về hướng Vu Thanh Họa.
Đây là một vị phật cao lớn hơn mười thước, mọc ra tám tay, sinh được chín cái đầu.
Vu Thanh Họa trong miệng niệm phật càng khẩn cấp, một mảnh phật văn vàng chói bay ra, giống như một làn sóng biển màu vàng đánh vào trên Kim Phật, làm phát ra âm thanh bong bong, tựa như những tiếng Kim Chung khi bị nện vào.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Liền trong nháy mắt pho tượng phật lớn màu vàng rơi xuống đỉnh đầu Vu Thanh Họa, nàng giơ một ngón tay tỏa ra phật quang trong suốt. Nó điểm vào trên pho tượng phật lớn, pho tượng phật lớn khổng lồ lập tức cứ như vậy mà dừng lại ở giữa không trung,
Nàng làm dễ như không, tựa như nếu một mảnh bầu trời hạ xuống thì nàng cũng có thể dùng một ngón tay chống đỡ.
Phong Phi Vân toàn thân chấn động, thân thể bay vọt trở nên. Đột nhiên hắn dẫm đạp trên lưng pho tượng phật lớn, một cỗ lực lượng từ từ hạ xuống, đè về hướng Vu Thanh Họa.
- Ông ông! Ông ông! Ông ông!
Kim Phật phát ra một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc,
Nếu không phải Phù Đồ Tháp có cấm thanh kết giới bao bọc, một tiếng nổ lớn này nhất định đủ sức vang vọng khắp cả đảo nhỏ.
Vu Thanh Họa đã bị thương nặng. Sau khi lại bị Phong Phi Vân liên tục đạp hơn hai mươi cái lên trên đỉnh đầu, thì vết thương trên người nặng hơn, ngón tay nâng pho tượng phật lớn cũng trở nên thu nhỏ, biến thành bàn tay nâng pho tượng phật lớn.
- Ông ông! Ông ông! Ông ông!.
Phong Phi Vân lại lần nữa đạp mạnh một cước lên trên pho tượng phật lớn. Lưng của pho tượng phật lớn trực tiếp bị hắn đạp thủng, bàn chân dẫm đạp lên trên bàn tay của Vu Thanh Họa. Cánh tay ngọc của Vu Thanh Họa có hơi gấp khúc, sau đó lại duỗi thẳng ra.
- Cạc cạc, Vu Thanh Họa ngươi cứ nói ta là ma đầu. Hôm nay ta liền làm ma cho ngươi xem.
Phong Phi Vân nhảy xuống, trên người tà khí hào hùng. Hắn nện một chưởng vỗ vào ngực Vu Thanh Họa, trực tiếp đánh bay nàng đi ra ngoài, lại lần nữa đập vào trên vách Phù Đồ Tháp.
Vừa rồi nàng bị thương quá nặng, giờ phút này không hề còn lực phản kháng.
Pho tượng phật lớn lăn xuống trên mặt đất, phát ra âm thanh kim loại va đập liên tiếp.
Phong Phi Vân đi bước một đi tới trước mặt nàng, hai mắt đỏ ngầu, trên mặt lại sinh ra ma vân. Một tay hắn tóm lấy vạt áo trắng bên ngoài lồng ngực tròn căng của nàng, rồi xách nàng lên. Hắn để cho nàng đứng thẳng người dựa vào Phật Bích, cánh tay mạnh mẽ như Khổng Võ thì ép nàng vào vách tường, vô phương nhúc nhích.
Vu Thanh Họa có thân hình yểu điệu, đôi chân thon thả thật dài, lạnh lùng mà cực kì xinh đẹp. Một đôi mắt linh lợi trắng đen rõ ràng, hàm chứa ánh sáng rạng ngời, nhìn thẳng chăm chú vào Phong Phi Vân.
Cho dù đã bị Phong Phi Vân tóm ở trong tay, trong mắt vẫn không có bất cứ thần sắc kinh hoảng phản đối nào.
Những sợi tóc xanh của nàng vờn quanh, hàm chứa tâm phật bên trong. Mấy trăm năm tu hành, khiến cho nàng bớt đi vẻ chưa chín của thiếu nữ, nhưng lại vẫn còn ngọc thể trẻ tuổi, gặp sóng gió không sợ hãi, tâm tình linh hoạt kỳ ảo, tựa như một vị nữ thần không tỳ vết.
Giữa đôi môi nàng có một tia huyết dịch, có hơi ửng đỏ, nàng nói:
- Phong Phi Vân, ngươi bắt ta thì đối với ngươi không có bất cứ lợi ích gì. Căn bản là ngươi không thoát ra khỏi Phật đảo. Khuyên ngươi sớm thu tay lại, có lẽ ta có khả năng tha cho ngươi một mạng.
Phong Phi Vân đều không thèm để ý đến uy hiếp của nàng chút nào, ngón tay sờ sờ vào chiếc cằm Ngọc Bạch nhẵn mịn của nàng, hắn nhe răng cười nói:
- Cho ngươi hai con đường lựa chọn. Một, dẫn ta ra khỏi Ngự Thú Trai, hai, bị ta tiền dâm hậu sát.
Nghe được tiếng cười của Phong Phi Vân, thấy vẻ mặt ma tính và yêu dị kia của hắn, mặc dù là tâm tình Vu Thanh Họa vốn sóng gió không sợ hãi, thì trong lòng đều có hơi sinh ra sự lạnh toát.
Nàng thanh cao thuần khiết vượt khỏi đời thường, ngọc cốt bẩm sinh, trong đôi mắt tinh tường hàm chứa ánh sáng trí tuệ. Trong lòng nàng đang cấp tốc suy tư đối sách chạy thoát từ trong tay yêu ma.
Phong Phi Vân đúng là chờ không kịp, thời gian mà lâu thì nhất định sinh biến, nhất định phải bức nàng đưa ra quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.