Trong Phù Đồ Tháp, tụ tập rất nhiều cường giả tiền bối của Ngự Thú Trai. Bọn họ đều cảm giác được một nỗi đau buồn âm thầm, cuối cùng cảm giác một cơn kiếp nạn đại thiên tai sắp giáng xuống trên đầu Ngự Thú Trai.
Phong Phi Vân lại tịnh không có hứng thú đối với những tâm tư này, hắn nói:
- Vu Thanh Họa, nếu đều đã chứng thật không phải ta làm, liệu hẳn là thả ta ra đi chứ.
Vu Thanh Họa mái tóc dài rủ xuống đất, tựa như một làn thác nước màu xanh,hai tròng mắt phát lạnh liền mở miệng đáp:
- Thả ngươi ra, Phong Phi Vân, ngươi ma tính khó thuần phục, tà khí quá nặng, lại dám đánh lén bổn tôn. Chỉ riêng điều này cũng đã là tử tội, ngươi cảm giác rằng ta sẽ bỏ qua ngươi sao.
- Ha ha, Vu Thanh Họa, ngươi không phải là đang hận ta, khiến ngươi...
Phần sau câu nói của Phong Phi Vân chợt dừng lại, thật giống như bị nghẽn ở trong cổ họng. Vu Thanh Họa đã đánh ra một mảng khí lạnh, làm đông cứng mồm của Phong Phi Vân. Miệng hắn nhét đầy Hàn Băng, vô phương mở miệng nói ra tiếp.
Vu Thanh Họa đương nhiên sợ Phong Phi Vân nói ra chuyện lúc trước, đó tuyệt đối là nỗi nhức nhối trong lòng nàng. Quả là khó quên từ lúc sanh ra, thiếu chút nữa liền bị Phong Phi Vân cướp đi trinh tiết.
Đối với Ngự Thú Trai mà nói, cái này chính là một mối nguy cơ. Ngay cả Trai Chủ Đàn Thanh Tố đều phải rời khỏi đỉnh Thái A, giáng xuống chân thân. Đàn Thanh Tố tựa như một nàng tiên không có thực trong chốn nhân gian khói lửa, khuynh thành không tỳ vết, thánh khiết vượt khỏi đời thường. Khiến cho Thiên Chi Kiêu Nữ Ngự Thú Trai ai nấy đều tự ti mặc cảm, cúi đầu hành lễ.
- Xoạt, xoạt, xoạt.
Một vầng ánh sáng trắng lung linh bay đến từ bốn phương tám hướng, rơi xuống trên đảo.
Phật Tôn ở mười mạch Ngự Thú Trai, tất cả Thái Thượng trưởng lão đời thứ hai đều tiếp nhận lệnh do Trai Chủ truyền đến, cùng chạy về Phù Đồ Tháp.
Đàn Thanh Tố và Vu Thanh Họa đều thuộc về đại đệ tử đời thứ ba. Các nữ ni cô đời thứ hai phần lớn đều đã sống năm trăm tuổi trở lên, được phong làm Thái Thượng trưởng lão. Đó chính là một nhóm lão bà cường đại nhất Ngự Thú Trai.
Hơn mười vị nữ ni tụ tập trong Phù Đồ Tháp, thật có thể nói là quần thư ríu rít. Bọn họ tập trung vào chuyện mất trộm "Kim Tàm Kinh", thương thảo sách lược trả lời. Còn về phần đệ tử thế hệ trẻ tuổi lại không có tư cách cùng tham gia vào trong thương thảo.
Đương nhiên còn có một ngoại lệ, chính là Phong Phi Vân đang bị trói vào cột.
- Trai Chủ, để cho ta đi trước truy thu "Kim Tàm Kinh"về, nhất định phải bầm thây vạn đoạn hỗn đản chết tiệt kia.
Phật Tôn đệ thất mạch ghét ác như cừu, đã hóa thân vào kiếm, trên người toát ra khí khái hào hùng.
Đàn Thanh Tố cực kì bình tĩnh, ngồi ở trên một tòa đài sen, nói với âm thanh nhã nhặn:
- Hiện tại chúng ta cũng không hề biết ngay cả đối phương là ai, cần phải đến chỗ nào để thu hồi "Kim Tàm Kinh".
Phật Tôn đệ thất mạch thở dài một tiếng, đích xác rất làm cho người ta nhụt chí,
Cánh cửa đại môn Phù Đồ Tháp đóng chặt, bên trong linh khí thổi qua lại không ngớt tỏa ra ánh hào quang khắp nơi. Bọn họ giống như là đang đứng ở trong một khoảng không vũ trụ.
Vu Thanh Họa ngồi ở đối diện Đàn Thanh Tố, nhìn sang vị trí góc tường mà nói:
- Ngọc Lạc căn bản là không chịu mở mồm, vô phương từ trong miệng nó hỏi ra chút xíu gì đó.
Ngọc Lạc đã ở trong Phật Tháp, đang ngồi dưới đất. Bả vai yếu đuối dựa vào vách tường, hai tròng mắt đờ đẫn, tựa hồ đang đắm chìm vào trong thế giới của mình, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không quan hệ gì tới nàng. Mặc dù kề kiếm vào cổ của nàng thì nàng đều không có chút xíu phản ứng.
Đàn Thanh Tố nói:
- Còn có một vấn đề, coi như chúng ta biết là ai đã lấy đi "Kim Tàm Kinh", với tri thức của các vị ở đây thu được qua sự từng trải, thì ai có thể đủ sức đấu được với hắn. Đúng như Phong Phi Vân nói, người này có thể đi đến ra vào tự nhiên tại Ngự Thú Trai, thì bản lĩnh này thật là lợi hại. Hơn nữa hắn có thể trong một đêm đã làm cho Ngọc Lạc khăng khăng một mực đối với hắn, thì đối với nhược điểm của người ta hắn nắm rất chắc. E là cũng không phải các vị ở đây có thể so sánh được với hắn. Một người tu vi cường đại, thông minh tuyệt đỉnh như vậy, thì người bình thường căn bản không đối phó được với hắn.
Một lão ni cô đã sống tám trăm tuổi, toàn thân đều phủ nhiều nếp nhăn, giống như một cây khô lưng còng đứng ở nơi này, đầu đầy tóc bạc, âm thanh khàn khàn nói:
- Trai Chủ vừa nói như thế, Lão ni cô trái lại nghĩ tới nguy cơ khác đáng sợ không kém.
- Sư bá ám chỉ chính là...
Đàn Thanh Tố trong mơ hồ đã đoán được Lão ni cô muốn nói về cái gì.
Lão ni cô gật đầu đáp:
- Đệ tử Nội Môn Ngự Thú Trai, phần lớn đều là từ nhỏ đã lớn lên tại Ngự Thú Trai, tâm tư đơn thuần. Cái này đối với tu hành mà nói, tự nhiên là không thể tốt hơn. Nhưng mà bọn họ lại căn bản không hiểu lòng người hiểm ác, thế giới nguy hiểm. Nếu như không cho bọn họ đi ra bên ngoài rèn luyện một phen, chỉ sợ tương lai sẽ thiệt thòi lớn.
Một lão ni cô khác thở dài nói:
- Ngọc Lạc sở dĩ dễ dàng bị lừa gạt như vậy, chính là bởi vì nàng rất lương thiện, rất hồn nhiên, cũng quá ngốc, ai.
Vu Thanh Họa ngồi thẳng người đáp:
- Ta đã sớm nói đến chuyện này. Mỗi một thế hệ trẻ tuổi Ngự Thú Trai đều xuất hiện vài nữ nhân trẻ trung xinh đẹp giống như Thiện Linh Nhi, Trì Dao. Vẻ đẹp của bọn họ tại Thần Tấn Vương Triều đều đủ để lọt vào mười người đứng đầu. Nếu như bọn họ không vào đời rèn luyện, tương lai gặp phải nam nhân chỉ sợ cũng sẽ bị lừa rất thảm, mà lại có thể mang đến cho Ngự Thú Trai tai ương ngập đầu.
- Lần này để cho Thiện Linh Nhi vào đời rèn luyện, cũng đã nhìn ra. Tu vi của nàng mặc dù cao, nhưng vẫn nhiều lần gặp phải nguy hiểm. May là có Thái Thượng trưởng lão bổn môn âm thầm tương trợ nên mới có thể biến nguy thành an.
Chuyện "Kim Tàm Kinh" bị mất trộm lần này đây, đã khiến cho nguy cơ tồn tại của Ngự Thú Trai bị bại lộ ra ngoài.
- Chẳng lẽ chúng ta liền trơ mắt nhìn nguy cơ từng bước một áp sát đến gần, cuối cùng Ngự Thú Trai tan thành tro bụi. Chúng ta đều đã rất nhiều tuổi rồi, cùng lắm thì chết trận. Nhưng mà những nữ đệ tử này... kết cục của bọn họ... Ai.
Một vị lão ni cô thở dài một tiếng,
- Nếu như không mang được "Kim Tàm Kinh" về, một lần đại nạn ngập đầu thật sự có thể sẽ giáng xuống trên đầu Ngự Thú Trai.
Bầu không khí trong Phật Tháp cực kì nghiêm túc, vô cùng nặng nề. Trên mặt của mỗi người đều mang theo dáng vẻ đang vắt óc suy nghĩ, nhưng lại không hề có đối sách, căn bản không biết nên bắt đầu ra tay từ chỗ nào.
Đàn Thanh Tố vẫn ngồi lạnh nhạt như trước mà nói:
- Ta có một đề nghị, nhưng cũng không biết có thể tác dụng hay không.
- Trai Chủ chẳng lẽ có biện pháp phá vỡ bế tắc.