Phong Phi Vân có thể làm cho một nữ nhân hận hắn cả đời, cũng có thể vì một nữ nhân mà giết trăm vạn mạng người.
Âm thanh của Phong Phi Vân lạnh lùng tới cực điểm, khiến cho mấy tên Tà Nhân đều ngừng bước lại, không dám bước thêm một bước.
- Xoạt.
Trên dãy núi bên ngoài Cổ Đạo Miếu, tại một thềm đá có một vầng ánh sáng bắt đầu chuyển động. Khi vầng sáng tan đi, một người nữ nhân trang điểm đẹp đẽ đi ra từ bên trong.
- Thật sự là thần kỳ, Phong Phi Vân lại vẫn còn tinh thông thần thông qui luật hệ Không Gian. Đồn đại chỉ có Thần Linh Cung mới nắm giữ được loại Truyền Tống Trận vân.
Thiện Linh Nhi sau khi đi ra từ trận đài, liền nhanh chóng bay về hướng dưới chân núi. Nơi này quá gần Cổ Đạo Miếu, bất kì lúc nào đều có thể bị đám Tà Nhân trong đó phát hiện, nhất định phải chạy càng xa càng tốt.
Nàng vẫn còn chưa bay đến dưới chân núi, thì ở dưới một cây Cổ Tùng tại vị trí sườn núi gặp được một người tăng nhân áo trắng. Tăng nhân này cực kì trẻ tuổi, đại khái cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú không tầm thường, phi thường tuấn tú hơn người.
Hắn mặc phật y trắng tinh không nhiễm một tia bụi bẩn, đang ngồi xếp bằng dưới cây Cổ Tùng, trên người phật quang nhấp nháy như muôn vàn báu vật. Bên người có đặt một cái gùi làm từ gỗ trắng, bên trong đựng vài quyển sách họa, còn có kinh thư phong cách cổ xưa. Vừa nhìn liền biết chính là một tăng nhân từ xa đến đây.
Tăng nhân áo trắng này thật sự tuấn tú hơn người, môi hồng răng trắng, linh tính tụ hội vào trong, so sánh mỹ nam tử tuấn tú nhất thiên hạ thì cũng không kém bao nhiêu.
Hắn tựa hồ là đang nghỉ ngơi dưới gốc Cổ Tùng.
- Phật hữu, xin hỏi núi này có đúng là Cổ Đạo sơn.
Tăng nhân áo trắng vội vàng đứng dậy, chắp hai tay trước ngực, vái một cái thật thấp với Thiện Linh Nhi, cực kì có lễ.
Âm thanh của hắn tràn ngập tâm phật, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng mà lại làm cho người ta có một loại cảm giác nắm vững phật hiệu, hiểu được Thiên đạo.
Thiện Linh Nhi vốn là đang vội vã chạy về Ngự Thú Trai gọi viện binh, nhưng mà không biết vì sao sau khi nhìn thấy tăng nhân áo trắng này, lại có một loại cảm giác nói không ra lời. Loại cảm giác này so sánh với khi nhìn thấy tượng Phật tổ thì còn mãnh liệt hơn. Vì vậy nàng dừng bước chân lại, cũng chắp hai tay trước ngực, làm một phật lễ rồi mới nói:
- Đúng là Cổ Đạo sơn.
Tăng nhân áo trắng nói:
- Tiểu tăng có pháp danh Vô Sắc Vô Tướng, đến từ Tây Phương Cực Nhạc Tự, du ngoạn đến chốn này. Nghe thôn dân dưới chân núi nói nơi này có một tòa Cổ Đạo Miếu, chính là chốn Phật Môn thanh tịnh. Bần tăng đặc biệt trước đến xin nhà chùa cho ngủ lại, sau đó hy vọng có thể tham thảo một chút phật lý với cao tăng trong miếu.
- Phật huynh, có lẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này đi. Cổ Đạo Miếu đã không phải chốn Phật Môn thanh tịnh, sớm bị yêu tà chiếm cứ. Bọn chúng giết người như ngóe, ăn thịt người tim gan, quả thực chính là một tòa Địa Ngục nhân gian.
Thiện Linh Nhi cũng không biết chính mình vì sao có thể nói nhiều lời như thế với một tăng nhân xa lạ. Rốt cuộc cảm giác được tăng nhân áo trắng trước mắt này có một loại tâm phật mênh mông. Hai mắt đen như mực, thật giống như nếu so sánh phật pháp với Vu Phật Tôn thì phải uyên thâm hơn.
Tăng nhân áo trắng ghét ác như cừu, liền trừng to mắt mà nói:
- Sóng gió Càn Khôn, chốn Phật Môn tu luyện há có thể dung một đám tà ma chiếm mất. Bần tăng nguyện trục xuất bọn chúng ra khỏi Cổ Đạo Miếu.
Thiện Linh Nhi không muốn hắn bị bỏ mạng vô ích, bèn khuyên nhủ:
- Ngươi không đấu lại được bọn chúng...
- Phật hữu không cần nói nữa. Người tu phật không sợ, gặp đám tà ma Vô Đạo, Phật tổ cũng làm Sư Tử Hống.
Tăng nhân áo trắng nhấc chiếc gùi trên mặt đất lên, phật quang trên người vạn trượng, cứ như thế hắn biến thành một quầng sáng trắng lóa, biến mất khỏi chỗ đó. Sau một khắc, hắn đã rơi xuống bên ngoài Cổ Đạo Miếu.
- Tuổi còn trẻ, tu vi rất cường đại, Tây Phương Cực Nhạc Tự... Vì sao cho tới ngày nay ta còn chưa có nghe qua tên tuổi một tòa cổ tháp này.
Thiện Linh Nhi tức thì chạy xuống núi, vội vã chạy về Ngự Thú Trai. Còn ở trong óc lại vẫn quanh quẩn những lời Vô Sắc Vô Tướng vừa rồi đã nói, nó tựa như đại đạo Thiên Âm đang vang dội trong óc nàng, vô phương quên đi nổi.
- Người tu phật không sợ, gặp đám tà ma Vô Đạo, Phật tổ cũng làm Sư Tử Hống.
Trước mặt đám tà ma này, hắn không có một chút sợ hãi nào, chính là bậc Chân Phật. Còn chính mình vì sao phải sợ hãi, chẳng lẽ thật sự là bởi vì tu vi phật hiệu còn chưa đủ sâu sắc.
...
Thiên Thu Sinh cùng Phong Phi Vân giằng co chỉ chốc lát, hắn bỗng chợt cười mà nói:
- Thần Vương đại nhân thật không hổ là anh tài cái thế hơn đời. Nói thật hay, sinh ra làm nam nhi, đương nhiên cũng không thể cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm nữ nhân của mình.
Hai tên Tà Nhân kia vốn muốn đi vào Nội Điện đành hậm hực lui trở về như vậy.
Phong Phi Vân cũng lại ngồi xuống, sắc mặt hòa hoãn hơn mà cười nói:
- Ván thứ hai của chúng ta, nên dùng đấu pháp như thế nào.
Thiên Thu Sinh cười nói:
- Ván thứ nhất, chính là ta ra đề. Vậy thì ván thứ hai, có lẽ để Thần Vương đại nhân ra đề.
Phong Phi Vân việc đáng làm thì phải làm, cũng không chối từ, hắn nói:
- Hảo, nếu đã như vậy, chúng ta đây liền quyết đấu một ván thần thức.
- Thế này không tốt lắm đâu, tu vi của Thần Vương đại nhân...
Thiên Thu Sinh tu vi cực cao, thần thức tự nhiên cũng vô cùng cường đại. Phong Phi Vân chẳng qua cũng mới có tu vi Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng. Nên thần thức dẫu lại cường đại đến đâu thì chỉ sợ cũng không có khả năng là đối thủ của Thiên Thu Sinh.
Quyết đấu thần thức cũng khá nguy hiểm, chỉ hơi có vô ý liền có thể khiến cho đối phương biến thành ngu ngốc, thậm chí là thất khiếu máu chảy mà chết.
Thiên Thu Sinh mặc dù tuyệt đối nắm chắc sẽ đánh bại Phong Phi Vân. Nhưng mà nếu đánh cho Phong Phi Vân bị thương quá nặng, như vậy nhất định sẽ gặp phải hai vị hung nhân sau lưng Phong Phi Vân kia, điều này đối với Sâm La Điện mà nói là họa mà không phải phúc.
- Sinh Mệnh Hành Giả, chẳng lẽ cho rằng ta không có tư cách quyết đấu cao thấp với ngươi. Thần thức của ta có thể phá tan phong ấn của Trai Chủ của Ngự Thú Trai. Hành Giả đại nhân muốn thắng ta, sợ cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Phong Phi Vân ra tay trước, từ trong mi tâm bay ra bốn mươi tia sáng. Mỗi một tia sáng đều lóng lánh chói mắt, tựa như một ngôi sao lấp lánh. Bốn mươi đạo thần thức sắp thành hình tròn, ngưng tụ ra một quả Chư Thiên Hám Tiên Chùy, đánh về hướng tới mi tâm Thiên Thu Sinh.
Thần thức của Phong Phi Vân hơn hẳn sự tưởng tượng của mọi người ở đây. Nó khiến cho lực lượng rung động, âm thanh như quả chuông lớn đang vang lên boong boong.
- Bốn mươi đạo thần thức.
Thiên Thu Sinh kinh ngạc vội vàng xuất ra thần trí của mình. Nó biến thành mười sợi tóc thần tỏa ra ánh sang xanh, rồi bện thành một mảnh Thiên Võng, những sợi tơ thần thức liền bao phủ cả một tòa phật điện.