Tửu Nhục hòa thượng nói:
- Ta cảm giác được tu hành, chính là tu tự thân không đủ. Người ta không có khả năng thập toàn thập mỹ, cho nên tu hành liền không có chừng mực, không ngừng hoàn thiện bản thân, so sánh ngươi nói cứu giúp thiên hạ càng là chính xác hơn.
Tửu Nhục hòa thượng không cần phải nhiều lời nữa, xoay người rời đi. Lão đi vào trong phật điện.
- Tu hành, tu bản thân không đủ.
Vô Sắc Vô Tướng lại lâm vào trầm tư lần nữa, trên người tỏa ra ngàn vạn pháp tướng, phật quang chiếu khắp, giống như biến thành một vị Ngọc Phật.
...
Sau khi Tửu Nhục hòa thượng tiến vào phật điện, liền nhìn thấy Phong Phi Vân và Nạp Lan Tuyết Tiên ôm tròn lấy nhau mà khóc thật sự thương tâm. Đặc biệt Nạp Lan Tuyết Tiên quả thực đều khóc thành lệ nhân, cũng không biết bọn họ đang khóc những thứ gì.
Tửu Nhục hòa thượng nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc cảm giác Phong Phi Vân là đang chiếm tiện nghi của Nạp Lan Tuyết Tiên.
- Vù.
Tửu Nhục hòa thượng vung ống tay áo lên, mở ba cái lồng sắt kia ra. Vu Thanh Họa và hai vị Thiên Chi Kiêu Nữ đi ra từ bên trong, tất cả đều có sắc mặt khó chịu. Đối với Tửu Nhục hòa thượng thì khom người mà bái, nói một đôi lời cảm tạ.
- Phong Phi Vân, ngươi là đồ cầm thú bại hoại, để mạng lại.
Trì Dao xuất ra một thanh Ngọc Kiếm trắng lóa, linh khí mông lung, đan xen từng đạo hoa văn phật ấn mà chém về hướng Phong Phi Vân.
- Trì Dao tỉ tỉ, vì sao ngươi phải vô cớ đả thương người khác.
Nạp Lan Tuyết Tiên ngăn ở trước người Phong Phi Vân, tay ngọc mảnh dẻ đánh ra một vầng mây chặn Ngọc Kiếm.
- Tuyết Tiên, ngươi tránh ra, hôm nay nếu như không lấy mạng ma đầu kia, ta liền tự vận trước Phật.
Trì Dao cho là Phong Phi Vân thật sự đã cưỡi Thiện Linh Nhi, nên hận thấu xương đối với hắn. Mắt nhung lạnh như băng, mũi kiếm rung lên tỏa ra băng tinh khắp phật điện. Từ đó có thể thấy được hận ý của nàng đối với Phong Phi Vân mạnh đến chừng nào.
Họa Kích Ngưng Hương cũng ánh mắt không lành, tay vân vê phật hiệu muốn siêu độ Phong Phi Vân.
- Trì Dao, Ngưng Hương, các ngươi đang làm gì đó.
Thiện Linh Nhi cùng Vô Sắc Vô Tướng từ bên ngoài phật điện ngoại đi vào.
Trì Dao và Họa Kích Ngưng Hương đều là kinh ngạc không sao diễn tả nổi, tràn đầy kinh dị nhìn chăm chú Thiện Linh Nhi, trong lúc nhất thời đều nói không ra lời. Sau một hồi lâu, Trì Dao mới hỏi:
- Ngươi không phải bị Phong đại ma đầu...
- Các ngươi đều phát sinh hiểu lầm hắn.
Thiện Linh Nhi liền lập tức nói ra một lần tất cả đầu đuôi câu chuyện. Đương nhiên chuyện Phong Phi Vân xé phật y của nàng, cởi áo ngực của nàng thì bị nàng giấu biệt.
- Thì ra là như vậy.
Trì Dao lạnh lùng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân vui mừng, cười nói:
- Trì cô nương, ngươi không phải muốn tự vận ở trước phật.
Trì Dao thấy nụ cười đê tiện kia của Phong Phi Vân, liền nghĩ tới lúc Phong Phi Vân túm lấy ngực mình bóp một cái, trong lòng cực kì tức giận. Nàng nâng kiếm định đi giết Phong Phi Vân, nhưng mà lại bị Thiện Linh Nhi kéo về. Dù sao chính là Phong Phi Vân cứu bọn họ, nếu không phải Phong Phi Vân, bọn họ không chừng hiện tại đều biến thành một đám thịt nướng.
- Lần này còn phải đa tạ Đại sư Vô Sắc Vô Tướng. Phật hiệu của Đại sư thật là huyền diệu tuyệt vời, tuổi với chúng ta thì sàn sàn như nhau, nhưng mà tu hành thì chúng ta cũng không bằng một phần trăm của Đại sư. May cho ta trước kia vẫn còn tự nhận là không hề kém hơn so với bậc vương giả thế hệ trẻ tuổi, sau khi chứng kiến thức phật hiệu thần thông của Đại sư, mới biết được chính mình trước kia là ếch ngồi đáy giếng cỡ nào.
Trì Dao đối mặt Vô Sắc Vô Tướng liền lập tức thay đổi thành một người khác, cực kì cung kính, thậm chí có hơi sùng bái.
- Rất đúng, rất đúng, nếu không phải Đại sư tương trợ, e là sư tỷ muội chúng ta đều phải rơi vào trong bụng đám tà ma ngoại đạo.
Họa Kích Ngưng Hương cũng cực kì sùng kính Vô Sắc Vô Tướng, mắt nhung chớp chớp. Nếu như không kể tu vi, chỉ nói phật hiệu, coi như là mười Đại Phật tôn Ngự Thú Trai thêm vào đều không theo kịp Vô Sắc Vô Tướng.
Mà sự thực Phong Phi Vân xuất lực nhiều nhất thì lại bị bọn họ gạt sang một bên, coi hắn là tà ma, hận thấu xương.
Vô Sắc Vô Tướng hai tay chắp tay trước ngực, hắn nói cực kì nghiêm túc:
- Bần tăng chẳng qua chỉ là hơi dùng đến lực lượng non nớt của mình. Nếu không phải có Tửu Nhục đại sư kịp thời chạy tới, thì với tu vi tầm thường của ta đây, sợ là cũng bị táng thân trong bụng quần ma.
Sau đó đoàn người cùng nhau quay về Ngự Thú Trai.
Nạp Lan Tuyết Tiên tâm tình thật không tốt, ngồi ở trên lưng Linh Tê, một mực đều trông nom Phong Phi Vân. Khi thì xoa bóp chân cho Phong Phi Vân, khi thì đấm đấm lưng, hơn nữa cũng không dám sử dụng lực lượng lớn, sợ lại làm Phong Phi Vân bị thương.
Vô Sắc Vô Tướng vốn là muốn tiếp tục bước lên con đường tu hành của hắn. Nhưng mà do mọi người cực lực yêu cầu nên hắn mới đồng ý đến Ngự Thú Trai tu hành một đoạn thời gian. Dù sao Ngự Thú Trai chính là đệ nhất thánh địa Phật Môn, có rất nhiều văn bản kinh thư từ thuở xa xưa, lại còn có Tửu Nhục hòa thượng vốn nổi tiếng lâu năm trong Phật Môn. Những cái này đối với kẻ phật si như hắn mà nói, đều là một dụ dỗ không nhỏ.
- Bần tăng đến từ Tây Phương Cực Nhạc Tự, đi theo gia sư tu luyện Đại Thừa Bồ Đề kinh, ba năm trước đây mới rời chùa tu hành. Dọc theo đường đi gặp phải quá nhiều chuyện nhân tính hiểm ác. Tham niệm, sân niệm, si niệm, mọi người đều không thể tránh né, Tửu Nhục đại sư nói rất đúng, tu phật chính là đạo học làm người...
Trì Dao và Họa Kích Ngưng Hương, Thiện Linh Nhi, thậm chí là Vu Thanh Họa, đều cực kỳ bội phục Vô Sắc Vô Tướng, đang cùng hắn thảo luận nội dung quan trọng trong kinh Phật.
Nhưng mà Vô Sắc Vô Tướng lại hiển nhiên càng nguyện ý tham thảo phật lý với Tửu Nhục hòa thượng. Cứ nói vài câu, hắn lại hỏi Tửu Nhục hòa thượng, thái độ cung kính, cực kì khiêm tốn.
Phong Phi Vân cũng rất thoải mái. Hắn nằm ở trên lưng Linh Tê, nhắm mắt hưởng thụ, rồi nói:
- Tuyết Tiên, chúng ta là không có khả năng. Tu vi của ta đã bị phế đi, chỉ có mấy chục năm tuổi thọ. Mà nếu như ngươi và Tửu Nhục hòa thượng tu luyện phật hiệu, tương lai thành Phật thành thánh đều có khả năng. Chúng ta đã không phải là người của một thế giới.
Nạp Lan Tuyết Tiên vốn đang vuốt ve bả vai cho Phong Phi Vân, tay nàng lập tức cứng đờ, nàng nói đầy tội nghiệp:
- Ta đây cũng sẽ không tu luyện nữa.
- Tại sao ?
Phong Phi Vân nhảy dựng lên, hắn vươn tay, nâng gương mặt trái xoan của nàng lên.
- Người ta thích ngươi, lại không thích Phật tổ.
Phong Phi Vân thở dài một tiếng, liền lại nằm xuống.
Dọc đường yên tĩnh, quay trở về Ngự Thú Trai,
...
Vào đêm, vầng trăng lơ lửng trên trời cao.
Bóng cây lắc lư, ánh trăng màu xanh nhạt soi tỏ những cây cổ thụ chung quanh. Cũng có những cây cao chọc trời như vậy, mặc dù chỉ là một nhánh cây, cũng to bằng thùng nước.