Phong Phi Vân có hơi liếc liếc mắt, liền từ áo giáp mặc trên người bọn họ mà phán đoán ra, bọn họ trong Thần Vũ Quân đều chính là nhân vật đảm nhiệm Tướng quân lệnh. Mỗi một người đều thống lĩnh dưới trướng mười vạn binh mã trở lên.
Sáu người bọn họ canh giữ ở phía sau Quách Đại Hải, hiển nhiên chính là thuộc hạ của Quách Đại Hải, tu vi cũng không thấp.
Quách Đại Hải lôi ra một cái ghế lớn rồi đặt mông ngồi xuống. Hắn ngồi an vị đối diện Bổ Thiên mà hỏi:
- Xem ra các ngươi thật sự không tính toán cho Bổn thần một chút thể diện. Tốt, đây là các ngươi bức ta. Lục Đào, Phát Xuyên Vân Đạn, gọi tất cả Thần Vũ Quân, đều điều động cho ta chạy cả đêm đến đây. Hôm nay Lão Tử muốn giết nơi này máu chảy thành sông.
- Đừng a, Quách gia, Thần Vũ Quân mà đến, còn không khiến cho gà bay chó sủa. Đến lúc đó khách sạn chúng ta biết còn mở cửa như thế nào ?
Tiểu nhị bưng một bình rượu ngon, trên mặt thường trực nụ cười mê người, rót cho Quách Đại Hải một chén đầy có ngọn.
Quách Đại Hải tiếp nhận chén rượu, uống một ngụm rồi cười cười mà nói:
- Tiểu nhị, ta đây còn không phải đang bảo vệ trị an cho khách sạn Linh Vực. Ngươi nhìn đám người này có người nào giống như người lương thiện? Vạn nhất bọn họ bắt đầu tranh đấu, gây tổn thương đến Dao Dao, thì ta đây đau lòng biết bao.
Tiểu nhị trong lòng một hồi không nói nổi, nhưng mà bề ngoài lại cười cười như trước mà nói:
- Quách gia, ngài không phải đã đến đây sao ? Ai còn dám đầu óc tăm tối như vậy, gây khó dễ với Quách gia ngài.
Quách Đại Hải trong lòng thèm nhỏ rãi, cười nói:
- Tiểu nhị, ngươi quả là biết ăn nói nhất. Đi, chọn cho Quách gia một gian phòng chữ Thiên thượng đẳng. Tối nay ta nên hát vang một bài vì Dao Dao, để thể hiện nỗi khổ tương tư ngày ngóng đêm mong của ta.
- Ai nha, Quách gia, thật xin lỗi a, hôm nay có một vị Gia đến, đã thuê bao tất cả phòng trống của khách sạn Linh Vực.
Tiểu nhị mặt mày áy náy.
- Rầm.
Quách Đại Hải lập tức không vui, nện một quyền lên trên bàn, khiến cho bát đĩa trên mặt bàn đều bị chấn động đến bay đi mọi nơi, hắn nói:
- Ai mà có tiền như vậy? Bảo hắn cút đi cho ta, Bổn thần sẽ kiểm tra xuất xứ Linh Thạch của hắn thật kĩ lưỡng.
Vị quân sư kia đứng ở bên cạnh hắn mở miệng nói:
- Cách đây không lâu, thế tộc Ngân Câu có một thương đội bị cướp, có lượng lớn Linh Thạch bị thất lạc, chúng ta đang truy tra chuyện này. Xin mọi người phối hợp làm việc cùng Thần Vũ Quân chúng ta.
Đôi mắt Tiểu nhị có hơi liếc nhìn Phong Phi Vân, môi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không hề nói ra. Trong lòng nàng thầm nghĩ, thiếu niên này cũng quá không may. Vừa mới bị cường địch đuổi theo đến đây, bức bách phải lấy trứng chọi đá. Lúc này, đúng là lại phải vượt qua tình huống đặc thù này, bị Quách Đại Hải dồn ép. Xem ra tối nay khách sạn Linh Vực khó tránh khỏi sẽ phát sinh một hồi hỗn chiến nữa.
Quách Đại Hải đâu phải là một nhân vật dễ trêu chọc, mặc dù bề mặt nhìn qua thì cao lớn thô kệch, trăm việc mà không dùng được việc nào. Nhưng mà có thể trở thành Thống lĩnh giữ ải Cương Môn Quan, thì sao lại là người tầm thường.
Quách Đại Hải chính là cường giả cấp bậc Cự Phách hàng thật giá thật, chính là một trong mấy vị thần tướng cường đại nhất dưới trướng Hổ Thiên Hầu, dũng mãnh thiện chiến, trong vẻ lỗ mãng mà thấy được trí tuệ, từng nhiều lần đánh tan thổ dân Cổ Cương công kích Cương Môn Quan.
Mấy trăm năm qua, Cương Môn Quan không hề bị phá một lần, từ đó có thể thấy được lợi hại của Quách Đại Hải người này.
Phong Phi Vân đứng thẳng dựa vào cột mà cười nói:
- Thương đội thế tộc Ngân Câu bị cướp, tự nhiên có cường giả thế tộc Ngân Câu đuổi theo đoạt lại. Coi như triều đình muốn xen vào việc này, cũng phải do Phủ Chủ phủ Cổ Cương cai quản. Ngươi là một thần tướng, không cố gắng trấn thủ biên ải của ngươi, còn ngược lại đi giúp người khác tìm kiếm tiền tài bị thất lạc. Rốt cuộc ngươi thu của thế tộc Ngân Câu bao nhiêu tiền?
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Lời này vừa nói ra, khiến cho rất nhiều người đều bị ngây ra.
Đặc biệt những tu sĩ bên ngoài khách sạn Linh Vực này, ai nấy đều sợ đến sắc mặt đại biến. Thiếu niên này là đang tìm chết sao, cũng dám chỉ trích kẻ bá đạo như Quách Đại Hải này. Phải biết rằng tại vùng giáp ranh phủ Cổ Cương và dãy núi Thiên Tề này, Quách Đại Hải chính là tồn tại giống như vương hầu một chốn. Dưới trướng có mấy trăm vạn Thần Vũ Quân, đều là hổ lang sư, ăn tươi nuốt sống người ta.
Mà ngay cả rất nhiều chưởng giáo tiên môn, hung nhân tà đạo đi ngang qua nơi này đều không muốn đắc tội hắn.
Quả nhiên, Quách Đại Hải nhướn hàng lông mày lên, một thanh chiến đao cắm vào trên mặt đất kia phát ra tiếng rung động. Hắn lạnh lùng quát một tiếng:
- Thiên hạ rộng lớn chẳng lẽ, chẳng lẽ vương thổ, tiểu tử nhà ngươi này lại dám khinh thường uy nghiêm của Thần Vũ Quân. Đây quả thực chính là đang khinh thường cả Thần Tấn Vương Triều. Thật thú vị, hiện nay thiên hạ đại loạn, quần long nuốt trời, cường đạo hoành hành, Nữ Đế đã sớm hạ chỉ phải nghiêm trị tặc tử, phản loạn Vương triều. Ta xem ngươi chính là một tặc tử định cướp đoạt chính quyền. Người đâu, mau đến bắt hắn cho ta.
Từ phía sau Quách Đại Hải đi ra một nam nhân áo giáp lạnh giá như băng, tên hắn là Lục Đào. Hắn chính là một vị Tướng Quân Lệnh của Thần Vũ Quân, hắn xoa xoa đôi tay, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh. Hắn xuất ra một chiếc thần toả ( khóa thần), rồi đi về hướng đến gần Phong Phi Vân.
Bất kể là những cường giả trong khách sạn Linh Vực này, hay là đám những thương khách và tu sĩ ở bên ngoài đều hiện ra cái nhìn có vẻ hơi hả hê.
Ánh mắt Phong Phi Vân mang theo vài phần lạnh buốt, hắn nói:
- Quách Đại Hải, ngươi thật sự là thật to gan, thượng quan trực tiếp của ngươi là Hổ Thiên Hầu khi gặp ta, đều còn không có điệu bộ lớn như ngươi vậy. Ngươi lại còn dám bắt ta.
Ánh mắt của Phong Phi Vân lạnh giá như băng, sát ý trong ánh mắt rất đậm, nhìn thấy mà trong lòng Quách Đại Hải khẽ run lên, giống như bị một cây băng châm ghim vào một phen.
Quách Đại Hải chính là thần tướng đã trải qua tinh phong huyết vũ, sao lại bị một ánh mắt hù dọa, hắn nói:
- Tiểu tử, ngươi có gan thì cứ báo danh lên cho ta, người mà Quách Đại Hải ta không dám bắt thật đúng là không có mấy người.
Phong Phi Vân vẫn đứng ở nơi đó, cũng không có ý định nói ra tên của bản thân.
Mạc quân sư vuốt vuốt chòm râu cá trê trên mép, đánh giá Phong Phi Vân một hồi. Bỗng dưng, sắc mặt hơi đổi, hắn ghé vào bên tai Quách Đại Hải mà nói một câu gì đó.
Quách Đại Hải vốn trên mặt vẫn còn hiện lên nụ cười thấp thoáng, bỗng nhiên sắc mặt liền biến đổi. Đầu tiên là trở nên tím lại, sau đó lại biến thành màu đen, cuối cùng đột nhiên ngẩng đầu nhìn kỹ Phong Phi Vân, gương mặt chợt trở nên hoàn toàn tái nhợt.
Gương mặt này của hắn quả thực trở nên có hơi kì dị cổ quái, vẻ phức tạp khiến cho rất nhiều người đều nhìn mà không hiểu.