Linh Chu

Chương 987: Quách Thần Tướng ngoan ngoãn hiền lành (2)




Quách Đại Hải mặc dù không biết giữa Phong Phi Vân và Bổ Thiên có ân oán gì, nhưng mà lúc này đúng là dịp kết giao tình cảm cùng Thần Vương đại nhân, sao có thể để cho Thần Vương đại nhân tự mình ra tay. Vì vậy bàn tay xuất một chiêu, thanh chiến đao rộng như cánh cửa kia liền rơi vào trong tay của hắn, đao phong hướng về tay của Bổ Thiên mà nói:
- Chuyện giết người như vậy, sao có thể để cho công tử ngươi làm. Quách Đại Hải ta nguyện ý thay mặt công tử chặt cái tay này của hắn.
Mạc quân sư và sáu vị Tướng Quân Lệnh, tất cả cũng mắt nhìn chằm chằm vào, chiến khí trên người bắt đầu khởi động, Linh Mang xuất ra khỏi làn da, ai nấy đều trợn ánh mắt hung ác kinh hoàng, sát ý nồng đậm.
Phong Phi Vân nói:
- Đây là chuyện của ta, các ngươi không cần phải quản nhiều hơn.
- Chính là...
Trên mặt Quách Đại Hải sinh ra vẻ ngượng nghịu.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi cho rằng ta không giết được người.
Quách Đại Hải vội vàng thu hồi chiến đao, hắn cũng hạ lệnh những người khác thu hồi chiến nhận. Nếu Thần Vương đại nhân đã nói như vậy, vậy thì khẳng định là tuyệt đối nắm chắc việc ứng phó người Cản Thi này.
- Ta ở bên ngoài chờ ngươi.
Bổ Thiên có hơi xem trọng liếc nhìn Phong Phi Vân. Vốn ngay cả hắn đều cho là Phong Phi Vân sẽ mượn lực lượng Quách Đại Hải để đối phó hắn. Nhưng mà Phong Phi Vân lại cũng không làm như vậy, xem ra trước kia đúng là xem nhẹ hắn.
Bổ Thiên bắt đầu nhìn thẳng vào đối thủ Phong Phi Vân này.
Cách khách sạn Linh Vực mười dặm có một vực sâu. Bờ bên kia vực sâu là một vùng núi non đen ngòm, trong đó cây cổ thụ mọc rậm rạp, chướng khí cuồn cuộn. Ở trong màn đêm, có khả năng loáng thoáng thấy bóng dáng thân thể sinh vật khổng lồ bay giữa không trung, đôi mắt tựa như hai cái đèn lồng.
Những sinh vật này cũng không dám tiếp cận khách sạn Linh Vực, thật giống như ở trong khách sạn Linh Vực có tồn tại cái gì đó đáng sợ, khiến cho bọn chúng chỉ dám hoạt động ở bên ngoài, phát ra những tiếng kêu to lành lạnh đáng sợ.
Bổ Thiên giờ phút này liền đứng ở trên đỉnh một quả núi đen sì, y bào lay động, toàn thân tỏa ra khí lạnh khiếp người, khiến cho những sinh vật sinh hoạt trong bóng tối, đều vội vàng tránh xa.
Phong Phi Vân đi trên cầu treo bằng dây cáp băng qua vực thẳm, thân thể lay động ở giữa không trung. Hắn đi bước một về phía một mảnh rừng hoang Nguyên Thủy ở bên bờ đối diện kia, có vẻ cực kì thong dong.
- Thật sự muốn bắt đầu chiến.
- Không nghĩ đến người thiếu niên kia, lại thật sự dám ứng chiến.
- Ngay cả Quách Thần Tướng đều cung kính không thôi đối với thiếu niên này, xem ra thiếu niên này tuyệt đối không đơn giản, nói không chừng trên người mang theo Trấn Thế Sát Binh nào đó, có thể nghịch thiên phạt tiên, quyết định Càn Khôn.
Quách Đại Hải, Mạc quân sư, còn có sáu vị Tướng Quân Lệnh Thần Vũ Quân, tất cả cũng đứng ở bên đầu cầu qua vực thẳm này. Mỗi người đều giữ sắc mặt lạnh lùng. Bọn họ biết thân phận của Phong Phi Vân, càng biết Phong Phi Vân đáng sợ thế nào. Ngay cả Thái Tể đều chết ở trong tay của hắn, nếu như hắn thật sự bắt đầu điên cuồng, tuyệt đối là khá dọa người.
- Quách gia, lão bản nương của nhà chúng ta muốn gặp ngài.
Tiểu nhị đi tới phía sau Quách Đại Hải nhẹ nhàng nói, mắt nhung không ngừng gợn sóng, dung nhan như tranh vẽ.
Sau khi Quách Đại Hải nghe nói như thế, ngay cả tâm tư định xem cuộc chiến cũng không còn, trong lòng mừng rỡ không sao diễn tả nổi. Dao Dao lại đồng ý gặp ta, trời ạ, rốt cục nàng đồng ý gặp ta.
...
Khách sạn Linh Vực, tựa như một mảnh rừng đá xây nên mà thành. Bên trong sương khói lảng bảng, mênh mông sâu xa không biết vô cùng vô tận. Do đó được gọi là "Linh vực".
Một cung điện nằm giữa biển hoa, trên đỉnh một tảng đá lớn trôi nổi ở độ cao hơn mười thước trong hư không.
Quách Đại Hải đi trên màn sương khói tích tụ lại thành bậc thang, đi vào trong cung điện này.
Đây là lần đầu tiên hắn đi tới nơi này, linh khí trong khách sạn Linh Vực đậm đặc, vượt qua bất cứ một nơi nào hắn đã đến trước kia.
- Nơi này hẳn là chính là ở chỗ sâu trong khách sạn Linh Vực, coi như là có tiền cũng không được đến.
Quách Đại Hải trong lòng cực kì thấp thỏm, tràn ngập kích động, trong óc trong lại hiện ra một nữ nhân xinh đẹp mà không thô tục, diễm lệ mà lại tràn đầy vẻ thần tiên.
Tại hơn một trăm năm trước, Quách Đại Hải từng xông vào Cổ Cương vực, bước chân vào trong Thập Vạn Hà Sơn, tìm kiếm "Vạn Yêu Cốc" lưu lại trong truyền thuyết từ hơn sáu ngàn năm trước. Đồn đại nơi đó đã có Yêu Tộc vô cùng cường đại chiếm cứ. Nghe nói trong Vạn Yêu Cốc có kho báu Yêu Tộc lưu lại, sau khi các thế hệ sau của Yêu Tộc bị tiễu trừ, các kho báu Vạn Yêu Cốc và Yêu Tộc lưu lại đều chìm vào lòng đất.
Nghe nói, có cường giả cái thế hơn đời tại Đồng Lô Sơn đã được nhìn thấy một khe núi chất đầy yêu thi, bên trong lóng lánh vạn trượng, tỏa ra ánh sáng thần thánh. Lại có Linh Khí vô chủ đang bay trên bầu trời, có đôi mắt Yêu Tộc vô cùng cường đại biến thành một mặt trăng và một mặt trời, trôi nổi trong khe núi.
Quách Đại Hải lúc ấy cũng là bị những truyền thuyết này làm động tâm, vì vậy liền dẫn dắt một đội cường giả, đi đến "Đồng Lô Sơn" ở chỗ sâu trong Thập Vạn Hà Sơn tìm kiếm kho tàng của Yêu Tộc. Kết quả bọn họ vẫn còn chưa đi tới một nửa đường, liền bị Linh Thú và hung cầm trong Mãng Hoang giết đến thiếu chút nữa toàn quân bị diệt.
Vốn Quách Đại Hải cũng là vô phương chạy ra được từ bên trong. Nhưng vào lúc hắn chật vật không chịu nổi, đã sắp tuyệt vọng thì thấy lão bản nương khách sạn Linh Vực. Nàng đi ra từ Thập Vạn Hà Sơn, khoác áo Hồ Cừu lông xù trắng nõn không tỳ vết. Mái tóc đen đung đưa, trên người không nhiễm một hạt bụi, giống như Lăng Ba tiên tử từ trên trời giáng xuống.
Nói cũng kỳ quái, những mãnh thú cổ cầm hung ác này khi nhìn thấy nàng lại đều vội vàng tránh xa, thật giống như đều là thú cưng do nàng nuôi dưỡng.
Quách Đại Hải đi theo phía sau nàng rất xa, mới có thể giữ được mạng sống, từ bên trong chạy thoát đi ra ngoài.
Sau đó, hắn một mạch đi theo vị nữ tiên tử này tới khách sạn Linh Vực. Sau khi nghe ngóng từ Hỏa Kế đại gia, hắn mới biết được nàng là lão bản nương khách sạn Linh Vực này, có tên gọi "Dao Dao".
Từ đó về sau, đến ngày cuối cùng mỗi tháng, hắn đều đến khách sạn Linh Vực ở lại cả đêm, vẫn còn điều động Thần Vũ Quân chuyên môn bảo vệ khách sạn Linh Vực. Phàm là có người dám tìm đến khách sạn Linh Vực gây phiền toái, hắn sẽ là người thứ nhất ngăn chặn phiền toái lại.
- Gâu gâu.
Một con chó xồm trắng tinh nằm phục ở trên cánh hoa màu đỏ, nó sủa hai tiếng với Quách Đại Hải.
- Thần Tướng đại nhân thật đúng là một người cố chấp. Hơn một trăm hai mươi năm đã qua, lại vẫn đúng kì là chiếu cố sinh ý của khách sạn Linh Vực, mỗi tháng đều chi một trăm miếng Linh Thạch. E rằng tích góp trong đời của Thần Tướng đại nhân đều bỏ vào chỗ này.
Trong đám mây khói, một âm thanh của nữ nhân tuổi còn trẻ động lòng người truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.