Quách Đại Hải sắc mặt xấu hổ, hắn nói:
- Ân cứu mạng không có gì để báo, đừng nói là đền bù tích góp một đời, mà cho dù là dâng lên cái mạng của ta đây, thì ta cũng cam tâm tình nguyện.
- Chỉ là ta có một chuyện không giải thích được...
Trong âm thanh của nữ nhân kia tràn ngập nghi hoặc.
Quách Đại Hải hết sức lo lắng nói:
- Nếu như những thứ ta biết đến, tuyệt đối biết gì nói nấy, nói ra hết.
- Ha hả.
Tiếng cười của nàng kia càng tràn ngập sức dụ dỗ, nàng hỏi:
- Nhân vật anh hùng giống như Thần Tướng đại nhân, vì sao lại phải cúi đầu trước mặt một thiếu niên, thiếu niên kia rốt cuộc là ai a ?
Đây mới là nguyên nhân đích thực khiến lão bản nương tìm hắn.
Quách Đại Hải biết nàng chỉ chính là Phong Phi Vân, hắn cũng biết vị lão bản nương này có tu vi tuyệt đối không bình thường, khẳng định biết chuyện phát sinh bên ngoài, cho nên mới hội cảm thấy tò mò mà hỏi hắn.
Chỉ là thân phận của Phong Phi Vân cũng là một bí mật, khiến cho hắn cực kì gặp khó khăn.
- Cái...này... Ta đương nhiên có khả năng nói cho Dao Dao, chỉ là vẫn còn xin Dao Dao hoàn toàn không nên nói cho người khác.
Quách Đại Hải nói.
- Đó là tự nhiên.
Quách Đại Hải thở dài một hơi, rồi nói:
- Kỳ thật hắn là Yêu Ma Chi Tử, Phong Phi Vân, cũng là đương kim Thần Vương.
- Thì ra là hắn.
Âm thanh của nữ nhân ở bên trong kia mang theo vài phần nhẹ nhõm thoải mái. Nàng trầm tư chỉ chốc lát rồi nói:
- Tiểu nhị, đưa Thần Tướng đại nhân đi ra ngoài. Nhớ đưa cho Thần Tướng đại nhân một bình rượu ngon, miễn phí a.
...
Trên một mảnh dãy núi đen ngòm kia, có một con Thi Vương đứng ở nơi này, trên người phủ đầy lân phiến. Ở chỗ miệng có rất nhiều điểm hư thối, nó gầm một tiếng, từ trong miệng phun ra Thi Khí tanh hôi, làm cho đám cổ thụ và lùm cây ở chung quanh đều bị héo rũ với tốc độ mắt thường có thể thấy được, biến thành cành già lá úa.
Đúng lúc Phong Phi Vân đi từ dưới chân núi lên, lớp lá rụng thật dầy trên mặt đất bỗng nhiên bị cuốn tung lên, trong đó mang theo mùi vị gỗ cây mục nát. Chúng cuốn đến khiến cho mái tóc dài của hắn tung bay, làm cho gương mặt lạnh lùng mà góc cạnh của hắn lộ ra ở trong gió lạnh.,
Bỗng nhiên, Phong Phi Vân ngừng bước chân lại, nhìn lên đỉnh đầu đầy sao trời. Thân thể có hơi khẽ động, liền vọt lên một tảng đá lớn nhô ra như răng nanh. Dưới ánh sao, tảng đá lớn bày lộ ra màu sắc xám như chì.
- Ngao.
Từ trong thân thể Phong Phi Vân vạn thú cùng lao ra. Chúng phát ra một tiếng vạn thú cùng rống. Tiếng gầm tựa như rồng, như phượng, như sư tử, như báo, như trâu, như mãng xà... làm rung động liên miên mấy trăm dặm núi cao. Đúng là so với âm thanh Cô Lang tru trong đêm vắng thì càng thêm khiếp người.
Âm thanh bay thẳng tận trời cao, nó nện cho tầng mây trên màn trời vội vàng tan ra, khiến cho ánh sao sáng lạn trên bầu trời đêm trở nên càng lấp lánh hơn. Những vì sao đầy trời tựa như muôn vàn hạt bảo thạch đặt trên một miếng vải đen. Khi ánh sao rơi, mặt đất chung quanh đều phủ kín một tầng ánh huỳnh quang.
Khi tiếng gầm tắt đi, trong những khu rừng Nguyên Thủy này vọng đến những tràng âm thanh "Tất tất tốt tốt". Không biết có bao nhiêu con mãnh thú đang lao nhanh về hướng bên này. Chúng phát ra những tiếng kêu liên tiếp, khiến cho mặt đất nơi này trở nên không thể yên tĩnh an bình nổi.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!.
Âm thanh càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng hung dữ mãnh liệt, thật giống như ngàn vạn quân mã đang lao nhanh về hướng bên này.
Một tiếng sói tru rung động mặt đất. Một con sói khổng lồ mặt mày hung ác, toàn thân phủ lớp lông rậm đen sì. Nó tựa như một quả núi nhỏ đang lao nhanh về hướng bên này.
Một sinh vật với thân hình con voi to lớn, nó vỗ đôi cánh dài mấy chục thước bay đến từ bầu trời xa xa. Ở cách hơn mười dặm đã có thể thấy được thân thể cao lớn của nó.
Phong Phi Vân liền đứng ở trên một khối đá xanh thật lớn, đối diện với Bổ Thiên ở chỗ chân núi xa xa.
Vô số mãnh thú tụ tập đến phía sau Phong Phi Vân, vô số ánh mắt xanh lè tràn ngập trong màn đêm, cực kì dọa người.
- Ngươi có Thi Vương tương trợ, ta cũng có vạn thú phò ta. Người thắng làm vua, kẻ bại thành thây. Hi vọng ân oán với Tử Minh Thi Động các ngươi sẽ kết thúc vào hôm nay.
Âm thanh của Phong Phi Vân cực kỳ bình thản, hắn gọi ra Thiên Tủy Binh Đảm, biến thành một cây chiến mâu phong cách cổ xưa với những tia sáng trắng lấp ánh, tựa như một cây quyền trượng tử vong tàn sát muôn dân.
- Trừ phi ngươi chết, nếu không ân oán này liền vô phương kết thúc.
Cản Thi bào trên người Bổ Thiên tung bay, hắn cầm Cản Thi Linh màu tím trong tay, chung quanh người gió lạnh phần phật, trên mặt đất có những cánh tay xác chết chui từ dưới đất lên. Chúng tựa như Thi Quỷ đi ra từ trong Địa Ngục.
Đúng vào khoảng khắc trên mặt đất nứt ra kia, từ dưới lòng đất truyền đến một tia dao động kỳ dị.
Phong Phi Vân hơi nhắm đôi mắt, linh tính rung động. Hắn đang cảm giác nhịp đập dưới mặt đất. Trong lòng đất không ngờ có một con Tử Hà linh mạch, bởi vì nó giấu ở chỗ sâu trong lòng đất, bị cường giả tuyệt đỉnh che dấu khí tức linh mạch, cho nên lúc trước Phong Phi Vân đi tới nơi này mới không có cảm giác ra được linh mạch dao động.
Nhưng mà do Bổ Thiên muốn lấy Cản Thi bí thuật, để triệu hồi ra Lão Thi chôn trong lòng đất. Nó bị bám theo một tia Tử Hà linh khí, lúc này mới khiến cho Phong Phi Vân đã nhận ra khí tức Tử Hà linh mạch.
- Hảo, hôm nay liền mượn tay ngươi, đột phá Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng.
Sau khi Phong Phi Vân luyện hóa phật lực do Đàn Thanh Tố cho, liền đã đạt tới cấp bậc Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng đỉnh cao. Nhưng một mực khổ nỗi hắn không tìm được cơ hội đột phá. Hiện tại thì tốt rồi, dưới lòng đất lại có một con linh mạch "Tử Hà linh mạch"dị chủng. Mượn Tử Hà linh mạch, lại phụ trợ thêm Thiên Tủy Linh Đan, hẳn là có thể đạt tới Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng.
- Chiến.
Trên người Phong Phi Vân chiến ý càng đậm, một vạn con dị thú chiến hồn hồn xông ra từ trong thân thể. Tựa như nơi này biến thành không gian vạn thú, tràn ngập cả màn trời. Sau đó hắn liền nhắc chiến mâu, xông thẳng ra ngoài.
Vô số mãnh thú phía sau kia, tất cả cũng phát ra tiếng gầm vang kéo dài, chúng dậm dậm những cái chân cực lớn mà đạp lên núi cao cùng đi theo phía sau Phong Phi Vân. Cứ như thế chúng đạp vỡ một vùng cây cối, tựa như một dòng nước lũ phá hủy tất cả kia.
Một màn này thật sự rất kinh người. Ở trên vách đá bờ bên kia, những thương nhân và tu sĩ này đều trố mắt đứng nhìn. Chỉ nhìn thấy vạn thú cùng dậm, nện cho mặt đất không ngừng rung động, tựa như phải đào mặt đất văng đi tung tóe.
- Người thiếu niên kia kêu lên một tiếng, là đã có thể gọi đến vạn thú trong núi ủng hộ. Chẳng lẽ hắn là một vị Ngự Thú sư vô cùng cường đại.