Linh Chu

Chương 995: Tử Hà linh mạch (2)




Phong Phi Vân ở trong Tử Hà linh mạch, tìm được dấu vết con người che dấu Tử Hà linh mạch.
- Cừ thật, khách sạn Linh Vực này quả nhiên không đơn giản. Phương pháp che dấu linh mạch cực kì cao siêu.
Phong Phi Vân chạy như bay trong Tử Hà linh mạch. Hắn tìm kiếm một nơi bí ẩn, chuẩn bị toàn lực thúc đẩy lực lượng để đột phá cảnh giới.
Trong linh mạch khác, phần lớn đều sẽ thai nghén ra dị thú linh mạch, nhưng mà ở trong Tử Hà linh mạch này lại cũng không có dị thú chiếm cứ. Hiển nhiên là có người dọn dẹp định kỳ, làm cho nơi này cực kỳ thích hợp để bế quan tu luyện.
Phía sau có âm thanh xé gió truyền lai.
Bắc Minh Thần Phi truy theo đến nơi.
Phong Phi Vân mặc dù mặc Ẩn Tàm Sa La, nhưng mà Tử Hà linh khí lại bắt đầu khởi động điên cuồng tràn về hướng vào trong thân thể của hắn. Chỉ cần Bắc Minh Thần Phi truy theo đến nơi này, là có thể nhận thấy được chỗ hắn ẩn nấp.
Linh khí không thể đứt đoạn, một khi bị chặt đứt thì cơ hội đột phá cũng sẽ bị chặt đứt.
Vậy thì cũng chỉ có thể liều mạng.
Phong Phi Vân cắn răng một cái, hắn cởi Ẩn Tàm Sa La ra. Dù sao giờ phút này có mặc Ẩn Tàm Sa La cũng không có bao nhiêu tác dụng, còn không bằng đường đường chính chính liều mạng đánh một trận.
- Phong Phi Vân, hôm nay ngươi trốn không thoát.
Bắc Minh Thần Phi mặc áo bào đen, như một u linh đen ngòm nhẹ nhàng tiến đến từ trong làn sương mù tím ngắt, nàng đang trôi nổi trong Tử Hà linh mạch.
Phong Phi Vân mang theo một cây chiến thương, mặc Cưu Cửu Quái Bào màu tím, tóc dài tung bay, trên gương mặt có mấy đường ma vân nhàn nhạt, hắn cười nói:
- Đừng cho là ta không biết ngươi là ai, Bắc Minh nương nương, mau cởi hắc bào trên người của ngươi ra đi.
Bắc Minh Thần Phi cũng không phản bác, cười lạnh nói:
- Phong Phi Vân, nếu ngươi biết là ta, thì nên biết ngươi hôm nay tuyệt đối không có khả năng còn sống đi ra ngoài.
Ba trăm sáu mươi tòa mệnh huyệt trên toàn thân Phong Phi Vân đã hoàn toàn mở ra. Hắn đang điên cuồng hấp thu Tử Hà linh khí. Dùng mắt thường đều có thể nhìn thấy, những linh khí tím ngắt này biến thành ba trăm sáu mươi tia khói tím chảy tràn về hướng vào trong thân thể Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân nói:
- Bắc Minh nương nương thật đúng là cố chấp, bỏ qua ngôi vị Hoàng tộc thần phi không làm. Nay không nên phản loạn Hoàng tộc, khi quân phạm thượng, trở thành khâm phạm của triều đình. Đây là việc gì phải làm khổ mình.
Bắc Minh Thần Phi đương nhiên biết đây là Phong Phi Vân đang trì hoãn thời gian.
- Đó là bởi vì... Ta muốn ngươi chết.
Bắc Minh Thần Phi không hề nhiều lời cùng Phong Phi Vân nữa. Nàng khoát tay, một tia chớp bay ra, Phong Phi Vân vội vàng tránh né, chứ không chính diện giao phong với nàng.
Tốc độ của Phong Phi Vân so sánh với nàng thì nhanh hơn một chút. Hơn nữa thân pháp Luân Hồi Tật Tốc thật tài tình, xoay tròn lượn vòng. Trong công kích của Bắc Minh Thần Phi như mưa to gió dữ, hắn tựa như một chiếc lá rụng múa lượn ở trong gió, mỗi một lần đều khéo léo né qua.
Nữ nhân quả nhiên đều là ngực to thì ngốc nghếch. Giờ phút này nàng đã hoàn toàn bị Phong Phi Vân chọc giận, công kích không hề có trình tự, chỉ nghĩ đến việc loại trừ Phong Phi Vân ở chỗ này.
Mặc dù nàng công kích rất loạn, nhưng mà tu vi chênh lệch thì vẫn khó có thể đền bù. Phong Phi Vân bị tia chớp mà nàng đánh ra đả trúng mấy lần. Nếu không phải có Yêu Ma Chiến Y chống đỡ, chỉ sợ giờ phút này hắn đều đã bị thương nặng.
Mà trong lòng Phong Phi Vân cũng có một tia bất an mơ hồ. Bổ Thiên lao xuống lòng đất theo, vì sao hắn không hề xuất hiện, hắn đang làm gì ?
Liền đồng thời với lúc trong đầu Phong Phi Vân lóe ra suy nghĩ này, ở phía trên Tử Hà linh mạch có một mảng đất sập xuống, tốc độ cực nhanh. Đây là việc trời sập đất lở đích thực, uy thế vô cùng làm cho người ta sợ hãi.
Phong Phi Vân linh tính hơn người, trong khoảnh khắc nhận thấy được nguy hiểm, hắn liền lắc người lướt đi. Nhưng mà Bắc Minh Thần Phi lại không có may mắn như hắn, bị một mảnh đất sụp xuống kia đè xuống, chìm vào trong lòng đất, cũng không biết là sống hay chết.
- Xảy ra chuyện gì, chung quanh Tử Hà linh mạch có cao nhân đã làm cố định địa thế, không nên dễ dàng liền sụp xuống như vậy.
Phong Phi Vân trố mắt nhìn, trong lòng sinh ra cảnh giác, lại bay ngược lần nữa. Mà cùng lúc đó lại có một mảng đất dài đến hơn hai mươi dặm sụp xuống, nện đúng vào vị trí vừa rồi của hắn.
Tử Hà linh mạch cũng không có bị chặt đứt, nó lập tức liền lại thẩm thấu qua lớp bùn đất núi đá, nối liền lại một chỗ.
- Là cấm thuật của người Cản Thi, thay trời đổi đất. Khẳng định là Bổ Thiên thay đổi cấu tạo địa thế, làm cho mặt đất sụp xuống.
Phong Phi Vân không ngừng tránh né trong Tử Hà linh mạch, hơn mười mảng đất dá sụp xuống nhưng đều không hề nện trúng hắn, bị hắn tránh thoát. Mà cùng lúc đó, tốc độ thân thể hấp thu Tử Hà linh khí trở nên nhanh hơn, Trung Cung đan điền sắp sửa đạt tới bão hòa, linh khí trong đan điền biến thành một mảnh đại dương màu tím.
Bổ Thiên chạy qua chạy lại trong lớp đất đá, trong lòng cũng bắt đầu có hơi nôn nóng. Hắn đều đã chiếm cứ thiên thời địa lợi, hơn nữa tu vi so với Phong Phi Vân vẫn còn cao hơn hai đại cảnh giới, nhưng lại cũng không thể trấn áp được hắn. Nếu như để cho người này lại đột phá lần nữa, khi đó vẫn còn có thể giết được hắn.
- Thi Vương, toàn lực xuất thủ.
Phong Phi Vân đưa viên Thiên Tủy Linh Đan thứ hai bỏ vào trong miệng, dược lực của Linh Đan chạy khắp toàn thân, chạy thẳng vào Trung Cung. Con Thi Vương kia đã làm vỡ nát một lớp đất đá, trong nháy mắt liền nhào tới trước mặt Phong Phi Vân.
- Tiến lên cho ta.
Phong Phi Vân đột nhiên mở mắt ra, trong mắt phát ra ánh lửa sáng lòa. Một cái quan tài Hoàng Thạch xuất hiện ở trong tay, bàn tay hắn đặt trên nắp quan tài bỗng đẩy mạnh một cái, quan tài Hoàng Thạch hé ra một khe hở, bên trong có khí tức phong cách cổ xưa lao ra.
Trong khe hở quan tài kia, có thể nhìn thấy mờ mịt mênh mông, tựa như chứa một mảnh vũ trụ Tinh Hải.
Từ bên trong quan tài Hoàng Thạch vang lên một âm thanh kỳ dị, như thể quỉ sứ Địa Ngục đang hò hét.
Thân thể Phong Phi Vân đang tựa vào phía sau quan tài Hoàng Thạch. Khi nghe được âm thanh kia thì toàn thân lạnh giá như băng, cột sống hình như đã bị đóng băng.
Chẳng lẽ... bên trong quan tài đá viễn cổ này còn có người sống sao.
Cả thân thể Phong Phi Vân đều dán trên thành quan tài, không thể nhúc nhích. Da thịt huyết nhục tựa hồ đều sắp bị hòa tan. Trong mơ hồ, hắn có cảm giác thân thể thật giống như bị một cỗ lực lượng không nhìn thấy kéo tuột về hướng vào trong quan tài Hoàng Thạch. Đúng lúc này, từ trong lưng của Diêm vương ở trên lưng Phong Phi Vân lao ra vô tận Tử khí.
Một cỗ Tử khí này chính là lao ra từ chỗ sâu trong cốt tủy, khiến cho lưng Phong Phi Vân hình như đã biến thành một con rồng màu đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.