Linh Hồn Bị Hoán Đổi

Chương 14:




Âu Dương Hoa gần như không thể tập trung được, cô luôn có cảm giác có người đang nhìn mình. Lãnh Bá Ninh bảo rằng sẽ có cảnh sát khác theo dõi cô, như vậy có phải là họ đang nghi ngờ Tần Liễu? Nếu như vậy thì cô sẽ phải ngồi tù sao? Âu Dương Hoa không muốn như vậy, từ một chủ tịch giàu có trở thành một người nghèo khổ đã là một cực hình, nhưng cô vẫn chịu đựng được. Nếu phải ngồi tù, Âu Dương Hoa thật sự không thể chấp nhận. Lúc này mà nói ra cả hai bị hoán đổi linh hồn càng giống như đang bịa chuyện hoang tưởng hơn.
Trong lớp học, cô cứ nghĩ vẩn vơ về việc đó. Âu Dương Hoa không rõ Lãnh Bá Ninh định làm gì? Không lẽ anh ta muốn tìm cách che giấu tội của Tần Liễu? Mặc dù động cơ của anh ta hoàn toàn là vì công lý nhưng ai sẽ hiểu cơ chứ? Nếu việc này mà lộ ra thì chắc chắn Lãnh Bá Ninh sẽ gặp rắc rối lớn, Âu Dương Hoa tự hỏi có nên bảo anh ta dừng lại không cần lo cho cô không? Nhưng thật lòng thì cô không có can đảm để yêu cầu điều đó.
Bước ra khỏi lớp, cô phải tập trung để tỏ ra tự nhiên, ngăn mình nhìn quanh quẩn tìm người đang theo dõi, không để cho người cảnh sát kia biết được mình đã nhận thông tin từ trước.
Ra khỏi cổng trường, bỗng có tiếng gọi “Này, Tần Liễu.”
Âu Dương Hoa giật mình quay sang, thì ra đó là Ngô Đình Ân.
“Tại sao anh lại ở đây?” Cô hỏi.
“Tôi nhớ tuần trước cô hẹn tôi vào giờ này, nếu lịch học giống nhau thì tôi nghĩ có thể gặp cô nếu đợi ở đây.” Ngô Đình Ân đáp.
Cô vẫn chưa nhận được câu trả lời của mình, Âu Dương Hoa lặp lại câu hỏi “Nhưng anh tới đây làm gì?”
“Tôi muốn tiếp tục trao đổi với cô vài vấn đề với lập trình, không biết cô có đang bận không?” Ngô Đình Ân hỏi.
“Ở công ty của anh có nhiều chuyên gia, sao lại tìm tới một người đang học tập như tôi cơ chứ?”
“Đúng là vậy, nhưng như tôi từng nói, trình độ của cô rất khác biệt.” Ngô Đình Ân giải thích “Nếu cô cảm thấy thời gian của mình là quý báu, tôi có thể thuê cô làm cố vấn tạm thời.”
“Tôi có thời gian rảnh hai giờ, anh không cần phải khách sáo đâu, tôi có thể giúp anh những gì tôi biết.” Âu Dương Hoa cảm thấy vấn đề của Ngô Đình Ân cũng giống như vấn đề của công ty Âu Dương nên cô không thể bỏ mặc được.
Họ cùng nhau tới quán nước lần trước, cô để ý thấy một người cũng vào quán ngay sau họ và ngồi ở phía sau. Đây hẳn là người đang theo dõi cô, Âu Dương Hoa nghĩ. Lúc này không có gì để che giấu cả, cô cứ để Triệu Hòa nghe lén cuộc nói chuyện.
Ngô Đình Ân đưa ra một số vấn đề để hỏi ý kiến cô. Lần này Âu Dương Hoa đã khôn ngoan hơn, cô cố tình giả vờ không biết vài vấn đề, chỉ đưa ra định hướng để Ngô Đình Ân bổ sung và hoàn thiện.
Có một điều cô không hiểu được, đó là những vấn đề anh đưa ra có vẻ không khó đến mức cần phải hỏi ý kiến của cô. Khi còn là chủ tịch và giám đốc kĩ thuật, cô phải xử lý những vấn đề lớn hơn thế này.
“Anh sao vậy?” Âu Dương Hoa nhận thấy Ngô Đình Ân đang ngập ngừng muốn nói gì đó.
“Không có gì, chỉ là tôi thấy cô đúng là rất giống Âu Dương Hoa” Ngô Đình Ân nói.
“Vậy sao?” Cô hoang mang. Cô đã cố tình cư xử khác đi nhưng không hiểu vì sao Ngô Đình Ân vẫn nhìn ra được.
“Đúng, hơi khác một chút, nhưng nhìn chung thì rất giống, ý tôi là cách cư xử, cách nói chuyện, cách tư duy. Ngược lại, hiện tại chủ tịch như một người khác vậy. Ý tôi là cựu chủ tịch Âu Dương Hoa ấy. Cô ấy giờ không muốn làm việc nữa, khi công ty có vấn đề cần xin ý kiến, cô ấy luôn bảo cứ để chủ tịch Mạc giải quyết.” Ngô Đình Ân kể.
“Có lẽ cô ấy cảm thấy muốn nghỉ ngơi. Một ngày nào đó có lẽ cô ấy sẽ lấy lại hứng thú làm việc thôi.” Âu Dương Hoa biết ngày đó sẽ không bao giờ tới.
“Cô có thể giữ bí mật chứ?” Ngô Đình Ân bỗng hỏi một câu kì lạ.
“Có thể. Nhưng anh muốn nói gì với tôi, nếu là bí mật công ty thì đừng nên nói ra.” Âu Dương Hoa đáp.
“Không. Chỉ là chuyện cá nhân của tôi thôi, thật ra tôi đã rất muốn chia sẻ với người khác, nhưng tôi biết đồng nghiệp của tôi dù rất tốt nhưng không bỏ được thói nhiều chuyện. Do đó tôi vẫn chưa chia sẻ việc này với ai cả, thật sự rất khó chịu.” Ngô Đình Ân nói.
“Nếu vậy thì anh có thể kể với tôi, dù sao tôi với anh có thể xem là người lạ mà.”
“Thật ra, từ năm ngoái, khi mới vào công ty làm việc, tôi đã thích chủ tịch.” Ngô Đình Ân kể.
Âu Dương Hoa bối rối, không ngờ anh lại nói về việc này.
“Tôi biết chủ tịch là người đã có chồng nên không thể làm gì, cũng không thể chia sẻ cho ai. Nhưng gần đây, chủ tịch đã thay đổi quá nhiều, vậy cũng tốt, có thể khiến tình cảm của tôi dần thay đổi. Thế nhưng...” Ngô Đình Ân ngập ngừng “Cô lại có những nét rất giống với chủ tịch lúc trước. Tôi không có ý định xem cô như thế thân, tôi thật sự muốn tìm hiểu thêm về cô. Ý cô như thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.