Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 28:




Mắt Lam ngắm chuẩn một hồi, rồi quay đầu lại nói: “Tiểu Đường bảo đây là súng bắn tỉa siêu viễn trình…”
Tóc Đỏ: “Đủ rồi”
Mắt Lam cười cười, điều chỉnh hướng súng, nhắm ngay tên trộm mộ núp phía sau xe, đang khẩn trương theo dõi cách đó hơn hai trăm mét.
Tên trộm mộ kia thấy thật lâu cũng không có tiếng súng nữa, bèn buông lơi cảnh giác đứng dậy, đi hai bước, phía xa trên đỉnh núi cao, Mắt Lam bóp cò.
“Đoàng”, một phát tung đầu!
Tất cả đám người trong căn cứ la hét điên cuồng, tiếng súng hết đợt này tới đợt khác bắn lên đỉnh núi.
“Tổng cộng mười sáu người” Mắt Lam lười biếng nói, kéo trả băng đạn, bắn ra một vỏ đạn rỗng, nạp đạn mới răng rắc.
Mắt Lam bóp cò, “Đoàng!”
Một tên cách xa hơn mười lăm mét bị bắn nát đầu, óc hòa cùng máu tươi văng tung tóe đầy trời.
Lâm Cảnh Phong vừa mới gác ổn giá súng, đồng tử liền không thể ức chế hơi co rút, đối phương dùng súng gì vậy?! Có thể bắn trúng gần ba ngàn mét?!
“Rút lui!” Lâm Cảnh Phong nói: “Đừng ở chỗ này nữa! Quá xa rồi, kẻ địch ở ngoài tầm ngắm!”
“Lấy AK ra đây! Trốn vào trong động!”
Căn cứ nháy mắt ầm ĩ lên, Lâm Cảnh Phong đang muốn đứng dậy, đột nhiên đầu óc choáng váng, tác dụng phụ của dược hiệu phát tác rồi.
“Tiểu sư phụ…” Triển Hành ở sau cây gian nan gọi.
Toàn bộ núi cao, đất tuyết quay cuồng, Lâm Cảnh Phong lảo đảo đứng vững, bóp cổ họng lớn tiếng thở dốc, hai chân rút gân, ngã trong nền tuyết.
Lâm Cảnh Phong không ngừng co giật, cả người lăn lộn dữ dội giữa nền tuyết, toàn thân run rẩy.
“Tiểu sư phụ…Anh làm sao vậy?” Triển Hành yếu ớt hét.
Lâm Cảnh Phong thống khổ nói: “Anh…Tiểu Tiện…em đi đi, đừng để ý tới anh”
Mắt Lam: “??”
Tóc Đỏ hạ ống nhòm xuống: “Thằng nhóc kia làm sao thế?”
Mắt Lam nhún nhún vai, nhàm chán đẩy băng đạn.
“Răng rắc, đoàng!” Tiếng súng thứ ba vang lên, lại nổ toạc đầu một người, tất cả đám người trong căn cứ nháo nhào lên, rối rít điên cuồng chạy trốn.
Tiếng súng vang không ngừng, chẳng có mục đích bắn lên đỉnh núi, trong tiếng đoàng đoàng còn xen lẫn những tiếng “Răng rắc” và “Đoàng” đủ mười phần lực xuyên thấu. Mỗi lần Mắt Lam nổ súng là có người bị bắn nổ đầu, óc văng đầy trời, vô luận là người đang trốn chạy hoặc đang ẩn núp đều không ngoại lệ!
Tiếng súng vang đoàng đoàng không dứt, đám trộm mộ thậm chí còn chưa kịp chạy vào địa cung thì đã bị bắn nát sọ!
Rốt cuộc có kẻ cướp được xe tuyết, liền lao lên xe quẹo cua, lái sang phía núi khác, nhưng “Đoàng”, trên đỉnh núi cách đó ba ngàn mét lại bay tới một viên đạn, xuyên qua nóc xe, tà tà bắn nát đầu kẻ đào thoát ngồi ở ghế lái, làm óc phun đầy buồng lái.
Mười lăm viên đạn, giữa nền tuyết tĩnh mịch, thủ hạ Lâm Cảnh Phong mang tới đã bị giết sạch sẽ.
Tóc Đỏ nói: “Mất bốn mươi bốn giây, cậu nói nhảm quá nhiều”
Lâm Cảnh Phong nằm trong đất tuyết co giật, hô hấp Triển Hành gần như tắt nghẽn.
An toàn rồi sao? Là người nào nổ súng? Do Bân tẩu mang tới sao?
Mắt Lam: “Qua xem thử chứ?”
Tóc Đỏ nhảy xuống chân núi, Mắt Lam lên xe, chiếc xe leo núi từ trên đỉnh chậm rãi chạy xuống.
Hai người xuống xe cách đó trăm mét, khắp nơi đều là thi thể.
An toàn rồi? Triển Hành ôm cây, mấy lần bò dậy, rồi lại ngã xuống.
Nhưng, ngay sau đó, cậu lại nghe thấy một tiếng “Răng rắc”.
Phát đạn thứ mười sáu.
“Lâm Cảnh Phong!” Triển Hành kêu.
Mắt Lam thuận tay lên đạn, hỏi: “Giết luôn tên này chứ?”
Tóc Đỏ cúi đầu châm thuốc: “Tổ chức đã phân phó, giết sạch tất cả những kẻ cùng nhóm với đám trộm mộ”
Mắt Lam ngậm điếu thuốc, giơ súng bắn tỉa lên, rồi lại hạ xuống.
Tóc Đỏ: “?”
Mắt Lam ra hiệu: “Cậu xem”
Tóc Đỏ ngẩng đầu nhìn lên, Triển Hành đang từ sau cây vùng vẫy bò ra.
Triển Hành chậm rãi bò tới bên cạnh Lâm Cảnh Phong, gục lên người y, dùng thân thể đè lấy y, đưa bả vai bảo vệ đầu Lâm Cảnh Phong.
“Anh bị bệnh sao?” Triển Hành thấp giọng hỏi: “Bọn họ muốn giết chúng ta ư? Đó là người nào, anh quen không?”
Hô hấp của Lâm Cảnh Phong dần chậm lại: “Không quen, em…Tiểu Tiện…”
Triển Hành nói: “Tiểu sư phụ, đừng sợ, em bảo vệ anh”
“Tiểu Tiện, vì sao em…cứ luôn…kiên cường như vậy, cứ luôn…tự cho là đúng như vậy, luôn…xem mình là trung tâm như vậy…”
Lâm Cảnh Phong mỏi mệt khép hai mắt lại.
Trong địa cung:
“Tam gia đi đâu rồi?” Tiếng nói khàn khàn của Vương Song vang lên, thấp giọng hỏi.
“Song gia?” Một tên lâu la sợ hết hồn, thấy là Vương Song, bèn hỏi: “Song gia, anh sao thế?”
Vương Song máu tươi đầy đầu, thuận tay chùi chùi: “Không sao, tự đâm trúng thôi, đây là thứ mà lão già muốn à?”
Lâu la đáp: “Là Tam gia phân phó bọn tôi kéo lên, bên ngoài động hình như xảy ra chút chuyện, bắt được một tên tiểu tử, nên Tam gia ra ngoài rồi”
Vương Song ái muội cười cười: “Lại là thằng nhóc đó”
Vương Song tiến lên phía trước, kiểm tra cái hòm đồng vừa bị kéo lên mặt đất, kinh ngạc nói: “Còn dùng xích sắt buộc nữa cơ à?”
Vương Song muốn bóc bỏ bùa, nhưng lâu la vội khuyên can: “Tam gia bảo đợi trở về mới có thể đụng vào”
Vương Song thản nhiên nói: “Không sao đâu, cởi xích sắt ra, mang thứ bên trong ra ngoài, món đồ này mục tiêu quá lớn, Đạt…khách hàng chỉ cần món bên trong thôi”
Đám lâu la cởi xích sắt, Vương Song muốn bóc bỏ bùa, vừa bóc tấm đầu tiên, trên tế đàn liền vang lên tiếng rống giận như sấm rền.
“Dừng tay!” Hoắc Hổ trường đao như tuyết, vẩy ra một luồng ngân quang, Vương Song lập tức thối lui, tiếng súng nổ vang!
Một đao của Hoắc Hổ bức lui Vương Song, rồi trốn nhanh ra sau hòm đồng, nghiêng người không ngừng thở dốc.
Vương Song làm một động tác, tất cả mọi người rút súng, tản ra.
Vương Song lạnh lùng nói: “Người nào?”
Hoắc Hổ không hồi đáp, Vương Song cầm súng, nháy mắt chuyển ra phía sau hòm đồng, nơi đó trống vắng, chẳng thấy ai nữa.
Ngay sau đó, bên hông tế đàn vang lên tiếng gào thét sợ hãi, một cái đầu lâu kéo theo vệt máu xoay tròn bay ra.
“Đoàng đoàng đoàng!” Vương Song liên tục nổ súng, Hoắc Hổ một đao đắc thủ, lập tức ẩn mình, lần nữa trốn phía sau tượng Phật san sát.
Vương Song rống giận: “Kẻ nào! Ra đây!”
Hoắc Hổ chậm rãi thở dốc, lát sau thân mình chợt lóe, lại thêm một tiếng hét thảm, tên lâu la đứng ở ven tế đàn thình lình gặp phải một đao, đầu lìa khỏi thân!
Vương Song nhảy lên nóc hòm đồng nhìn xuống bốn phía, Hoắc Hổ giơ tay chém xuống, mỗi lần ra một đao liền có người quỵ ngã, chỉ tích tắc mà đám lâu la trong mê cung đã gục non nửa!
Tất cả đám người vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi mê cung.
Vương Song rốt cuộc cũng tìm thấy chỗ ẩn náu của Hoắc Hổ, liền bóp cò, “Đoàng!”
Hai tay Hoắc Hổ cầm ngang Tạng đao, lạnh lùng nhìn Vương Song, chợt cổ tay khẽ rung, giũ xuống một viên đạn!
Vương Song: “!!!”
Kẻ này có lai lịch gì?!
Hoắc Hổ duỗi ngón tay, nhẹ đẩy mắt kính lên trên, lật ngửa lòng bàn tay, ngoắc ngoắc Vương Song!
Có thể dùng đao để chắn đạn?! Vương Song lập tức ý thức được Hoắc Hổ không phải loại lương thiện, chỉ dựa vào mình tuyệt đối không cách nào chống lại.
Vương Song còn chưa kịp hạ quyết định, thì một chân Hoắc Hổ đã đạp lên tượng Phật, mượn lực toàn thân quăng trường đao, làm nó bay thẳng tới cổ Vương Song!
Vương Song lại nổ súng, viên đạn gào thét lướt qua sườn Hoắc Hổ, Vương Song lùi ra sau, nhảy xuống hòm đồng, một đao của Hoắc Hổ khảm lên chiếc hòm, phát ra tiếng vang chói tai.
“Keng” một tiếng chấn động, Vương Song nổ liền liền mấy phát súng, Hoắc Hổ lánh ra sau hòm, Vương Song chạy vào miệng mê cung.
Tiếng súng ngừng, Hoắc Hổ lại rượt theo, truy đuổi Vương Song vừa lao vào mê cung.
Cùng lúc đó, trong căn cứ bên ngoài địa cung.
Triển Hành cầm một khẩu súng trong tay, nhắm chuẩn vào Mắt Lam và Tóc Đỏ đang tiến lên.
Triển Hành hô: “Đừng qua đây!”
“Ôi ôi ôi, thật đáng sợ!” Mắt Lam làm động tác ‘Sợ hãi’: “Lông Đỏ, mau núp vào!”
Triển Hành đứng trước người Lâm Cảnh Phong, Tóc Đỏ gạt Triển Hành ra, nhìn nhìn Lâm Cảnh Phong.
Lâm Cảnh Phong hôn mê chưa tỉnh.
Mắt Lam nói: “Cậu là cháu trai của Dư Hàn Phong? Con trai của Triển Dương?”
Triển Hành nghe thấy tên của cậu cả và cha, bèn như trút được gánh nặng, hạ súng xuống nói: “Đúng…” Cậu chú ý tới huy hiệu trước người Tóc Đỏ, kinh ngạc hỏi: “Kiếm Hoa Nam?! Mấy người là bộ đội đặc chủng?!”
Tóc Đỏ hỏi: “Cậu quen thằng nhóc kia à?” Tra xét khắp nơi trong lều bạt, Mắt Lam trở tay vác súng bắn tỉa ra sau lưng, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, hỏi: “Có bếp lò không?”
Triển Hành quay về lều bạt tìm bếp lửa, rồi lấy tấm thảm ra quấn Lâm Cảnh Phong lại, nỗi lo lắng hiện rõ rệt tại mi gian, chẳng sót chút gì.
“Cậu ta trúng độc dược trung khu thần kinh” Mắt Lam đồng tình nói: “Vì không đánh trả, điều đó đã cứu cậu ta một mạng”
Triển Hành hỏi: “Phải giải làm sao, hiện đưa anh ấy xuống khám bác sĩ chứ?”
Mắt Lam nói: “Tìm thử, coi có thuốc giải hay không, xem phản ứng bây giờ, hẳn là một loại độc tố thần kinh, thuốc làm dịu hẳn có mang theo bên mình”
Lâm Cảnh Phong tỉnh lại, lẩm bẩm: “Trong túi…trong túi…”
Triển Hành lục túi, móc ra một hộp thuốc tiêm được đựng trong hộp giữ ấm: “Là cái này sao? Tiểu sư phụ?”
Lâm Cảnh Phong gật gật đầu, Triển Hành nhìn thuốc tiêm, hốc mắt đỏ bừng, mũi lên men, cầm một ống tiêm đâm vào tay Lâm Cảnh Phong.
Lâm Cảnh Phong không còn run rẩy nữa, y an tĩnh nằm đó, lát sau nặng nề thiếp ngủ.
“Là cậu cả tôi kêu mấy người tới sao?” Triển Hành hỏi.
Tóc Đỏ khoát khoát tay, đi qua ngồi cùng nhau, nhận lấy cái tách Lam đưa qua, uống một hớp.
“Không liên quan gì tới cậu cả cậu hết, anh ta chỉ báo cho bọn tôi biết, cậu cũng ở nơi này. Bởi vì trước đó rất sớm tổ chức đã chú ý tới thằng nhóc này rồi” Mắt Lam nói: “Vào thời điểm các cậu bán đi mười tám miếng ngọc khánh triều Chu, phái mấy toán người đi đều không xong, mới thông báo cho bọn tôi tới Zanda”
Triển Hành như mới tỉnh mộng: “Bọn họ đang làm gì vậy? Tiểu sư phụ cứ khăng khăng không chịu nói với tôi”
Tóc Đỏ đáp: “Bọn họ muốn vận chuyển một món đồ trong sơn động này ra ngoài, vượt qua trung đoạn Himalaya, giao cho một thế lực đối địch ở Ấn Độ”
Triển Hành: “…”
Triển Hành đứng dậy tìm kiếm nửa ngày trong lều bạt cách vách, tìm ra một cây cung, rồi móc khối đá vuông từ trong túi áo gió của Lâm Cảnh Phong ra: “Là…hai món đồ này sao?”
Mắt Lam chẳng thèm liếc tới: “Không phải, không liên quan gì tới chúng hết, mà là một chiếc quan tài đồng, trong quan tài chẳng biết giam thứ gì”
Triển Hành gật gật đầu, Tóc Đỏ tiếp lấy cây cung, thuận tay chơi đùa, phát hiện nó có thể gấp lại, vì thế gấp nó lại làm ba, trở thành một cậy gậy vuông to, gõ gõ lên đầu Triển Hành: “Cậu có thể giữ lại chơi”
Triển Hành: “Mấy người không giao cho quốc gia sao? Còn cái này?”
Mắt Lam và Tóc Đỏ cũng nhìn không ra trong khối đá vuông có cái gì, Mắt Lam nói: “Bọn tôi không quản chuyện văn vật”
Triển Hành lại hỏi: “Thế quản cái gì?”
Mắt Lam đáp: “Quản chuyện giết người, tôi phụ trách giết sạch người sống tại nơi này; còn Lông Đỏ thì phụ trách giết sạch những thứ không phải người, nhưng biết hoạt động, có nguy hiểm”
Triển Hành liếc Tóc Đỏ một cái, phát hiện sau lưng áo khoác lính của hắn có vác một thanh đại kiếm dài gần một thước.
“Tất cả…” Triển Hành liếc nhìn Lâm Cảnh Phong: “Không phải anh sẽ giết luôn bọn tôi chứ”
Mắt Lam trêu ghẹo: “Cậu nói xem?”
Triển Hành ngẫm nghĩ, cao hứng nói: “Nếu đã không giết bọn tôi, vậy cảm phiền dẫn tôi vào một chuyến, đi vơ vét chút đồ đáng giá đi? Tôi muốn cái ống xoay kinh màu bạc kia lâu lắm rồi…”
Mắt Lam nhặt khẩu Desert Eagle của Lâm Cảnh Phong lên thử thử.
Một tên trộm mộ chạy khỏi địa cung.
“Đoàng!”
Mắt Lam dùng súng lục bắn nát đầu tên nọ, óc văng đầy đất.
“Cậu muốn thứ gì hở?” Mắt Lam hết sức thú vị hỏi.
Triển Hành: “…”
Triển Hành lập tức lắc đầu: “Tôi hông muốn thứ gì hết!”
“Các đại ca đẹp trai à, mấy anh từ nơi nào tới…”
Tóc Đỏ lạnh lùng nói: “Gọi chú”
Triển Hành lập tức sửa miệng: “Các chú đẹp trai là Hoa Nam kiếm hả? Xưng hô thế nào? Cả Hoa Nam kiếm đều làm việc này à? Mấy chú tới bao người? Cháu từng nghe cậu cả nói…”
Mắt Lam cắt ngang: “Bọn tôi là bộ đội đặc chủng, trong tiểu đội chỉ có năm người, lần này chỉ có hai chúng tôi tới thôi”
“Cậu có thể gọi tôi là chú Lam, kêu cậu ta là chú Đỏ. Được rồi, nhắc tới đây, tôi cảm thấy vậy là đủ rồi, ba cậu Lục Thiếu Dung là bằng hữu rất thân thiết với bọn tôi, cho nên…Tôi không muốn sau khi hồi đáp tất cả vấn đề của cậu xong, sẽ một phát diệt khẩu luôn con trai của cậu ta lắm đâu, những chuyện khác, tốt nhất tôi không nên nói ra thì hơn, cảm ơn cậu đã hiểu, anh bạn trẻ à”
Triển Hành: “…”
Tóc Đỏ nhìn lối ra địa cung, uống nước xong, hút thuốc, nói: “Bên trong hẳn là còn người, tôi sẽ vào xem thử lần nữa”
Triển Hành lập tức đứng dậy: “Cháu có thể vào cùng không?”
Tóc Đỏ nói: “Không được, cậu đi theo Lam, lát nữa làm xong chuyện bọn tôi sẽ đưa cậu về Lhasa”
Triển Hành: “Một khi trở về cháu sẽ bị bắt giam luôn!”
Tóc Đỏ: “Bọn tôi đã căn dặn người nào không thể động vào rồi, sẽ không ai dám bắt đâu”
Triển Hành: “Nhưng cháu còn có chút chuyện, cho cháu vào theo đi”
Mắt Lam nói: “Cậu còn muốn vào làm gì?”
Triển Hành nói: “Đại ca của cháu ở trong đó, anh ấy tên Hoắc Hổ, mãi vẫn chưa ra”
Tóc Đỏ nhìn Triển Hành một cái, lát sau nói: “Biết rồi, Hoắc Hổ, tôi sẽ dẫn cậu ta ra ngoài, nếu cậu ta đã chết, sẽ giao thi thể lại cho cậu làm kỷ niệm” Nói xong đứng dậy rời khỏi căn cứ.
Triển Hành lập tức nhảy dựng lên, ôm đùi Tóc Đỏ: “Cho cháu đi, cháu cũng muốn vào! Cháu thề sẽ không gây phiền…”
Mắt Lam: “Cậu kỳ thực là do Triển Dương và Tôn Lượng sinh ra phải không, thấy thế nào cũng chẳng giống Lục Thiếu Dung”
Triển Hành bị tha đi một đường: “Nào có! Cháu là bé ngoan…Dẫn cháu vào đi chú Đỏ…” Lúc nói xong lời này Triển Hành bèn ôm cứng đùi Tóc Đỏ không buông, hai tay còn hướng lên trên sờ sờ, sờ đến giữa háng Tóc Đỏ, bắt đầu chấm mút.
Triển Hành thầm nghĩ: Oa đệt, cái này cũng to thật, so với Hổ ca thì của ai lớn hơn nhỉ?
Tóc Đỏ: “…”
Mắt Lam huýt sáo một tiếng, ném tới một vật: “Đừng sàm sỡ của Lông Đỏ, cậu ta dễ tưởng thật lắm đấy, cái này cho cậu”
Triển Hành đạt được mục đích, nhặt khẩu súng Mắt Lam ném qua, phủi phủi tuyết trên mình đứng dậy, lạch bạch lạch bạch đi theo Tóc Đỏ.
“Vì sao chú lại kêu là Đỏ, là bởi vì mái tóc của chú sao?”
“Chú làm lính đặc chủng bao lâu rồi? Sao quen với ba và cậu cả cháu vậy?”
“Chú mặc ít vậy không thấy lạnh sao?”
Tóc Đỏ xoay người qua, Triển Hành vội lùi vèo ngay ba bước, tránh cho bị bóp cổ.
“Cậu tên Triển Tiểu Kiện à?” Tóc Đỏ liếc nhìn vách đá, bên trên có viết: “Triển Tiểu Kiện đã tới nơi này chơi”
Triển Hành gật đầu lia lịa: “Gọi cháu Tiểu Kiện là được rồi”
Tóc Đỏ tiếp tục đi, Triển Hành ở đằng sau nhảy nhảy nhót nhót tiếp tục hỏi.
“Lam là vợ nam của chú đúng không, đúng không, hai người đều là thỏ hết, xem ra…”
Tóc Đỏ rốt cuộc đáp lời: “Không phải vợ, chỉ là người cộng tác, mà thỏ là gì?”
Triển Hành lý giải gật đầu, đang định giải thích từ thỏ, thì chợt nghe Tóc Đỏ hỏi: “Cậu đang sợ cái gì?”
Triển Hành mờ mịt nói: “Cháu…Cháu không có sợ a”
Tóc Đỏ nhìn Triển Hành: “Cậu đang sợ hãi, hoặc đang hưng phấn, bởi vào thời điểm khẩn trương sẽ nói rất nhiều”
Triển Hành gãi gãi đầu, Tóc Đỏ nói tiếp: “Nếu sợ, hiện tại có thể ra ngoài, vẫn còn kịp đấy”
Tóc Đỏ nhìn nhìn mê cung, trầm ngâm chốc lát, chọn một con đường rồi dẫn Triển Hành đi vào trong.
“Tại sao sợ?” Tóc Đỏ hỏi.
Triển Hành đáp: “Cháu đã giết người, dùng cây cung này giết, mấy chú giết nhiều người như vậy, không sợ sao?”
Tóc Đỏ nói: “Mới rồi ở bên ngoài cậu còn chưa thấy đâu, dân binh đóng giữ ở đây lúc đầu đã bị bọn chúng giết sạch, tay mấy tên hung thủ này đều đẫm máu tươi, chết cũng chưa hết tội”
“Lúc chúng sống còn không sợ, thì khi chết rồi có gì đáng sợ?”
Triển Hành gật gật đầu: “Dù nói vậy, cháu chỉ trong lúc tự vệ…Nhưng vẫn…”
Tóc Đỏ: “Bởi vì kẻ cậu giết tội không đáng chết?”
Triển Hành: “Không, thằng đó có chết cũng chưa đền hết tội, nhưng cháu…khống chế không được, rất sợ hãi”
Tóc Đỏ nói: “Cậu biết nổ súng chứ?”
Triển Hành gật đầu, Tóc Đỏ lại nói: “Bắn trúng không?”
Triển Hành: “Hẳn…trúng, cháu chưa từng nổ súng vào người khác. Cái này cho chú, cháu cảm thấy chú mang nó an toàn hơn” Triển Hành thấy Tóc Đỏ không có vác súng, bèn đưa khẩu súng lục cho hắn ta.
Tóc Đỏ nói: “Cảm ơn, nhưng tôi chưa từng dùng thứ này, vào thời điểm đối địch, nếu ý chí cậu không kiên quyết, thì sẽ chết” Nói xong kéo chốt bảo hiểm, giao lại vào tay Triển Hành.
Triển Hành và Tóc Đỏ quẹo qua khúc quanh mê cung, Triển Hành nhớ lại con đường lúc đến, nơi đó có một bức tường, hôm qua cậu đã siết chết Vương Song tại chỗ này.
“Cháu…cháu…cháu…chỗ hôm qua giết người, chính là ở ngay trước mặt” Triển Hành sởn gai óc, dường như nhìn thấy gương mặt lồi lồi lõm lõm của Vương Song đang mỉm cười với mình.
Triển Hành run lẩy bẩy theo Tóc Đỏ tiến về phía trước, nháy mắt “Oa” một tiếng thét ầm lên.
“Nó…nó…nó…Không thấy nó nữa!” Triển Hành điên cuồng la hét: “Xảy ra chuyện gì?!”
Tóc Đỏ ngừng bước, bên tường vương đầy máu đen, giống như có người đâm đầu vào, nhưng không có thi thể.
“Không thấy nó nữa!” Triển Hành sụp đổ hét: “Không có khả năng! Rõ ràng ở ngay chỗ này, cháu…cháu…”
Tóc Đỏ ra hiệu im lặng: “Cậu chưa xác nhận gã đó đã chết bèn bỏ đi phải không?”
Triển Hành sợ hãi gật đầu, Vương Song đã chết? Hay chưa chết?! Mặc kệ là kết quả nào, nghĩ tới chỉ khiến Triển Hành sởn tóc gáy, đổ mồ hôi lạnh.
Nếu Vương Song đã chết, vậy thi thể đâu? Biến thành cương thi trong địa cung rồi ư?!!!
Nếu Vương Song không chết, nó nhất định sẽ tới báo thù!
Hai chân Triển Hành run rẩy như sàng trấu, nhưng một câu nói của Tóc Đỏ khiến cậu thanh tỉnh lại.
“Nếu chưa chết hẳn, lại xuất hiện trước mặt cậu, cậu sẽ giết gã thêm lần nữa chứ?”
Triển Hành thở dốc chốc lát, rồi sau đó do dự gật đầu: “Sẽ…giết”
Tóc Đỏ nhìn Triển Hành, Triển Hành phát hiện hai tròng mắt một vàng một đỏ của hắn, ấm áp như vầng dương ban mai, khiến Triển Hành trấn định hơn không ít.
“Sẽ, cháu sẽ!” Triển Hành gật đầu.
Tóc Đỏ nói: “Tốt lắm. Nếu gã biến thành quỷ thì sao?”
Triển Hành sụp đổ kêu gào: “Đừng có nói ra chứ!”
Tóc Đỏ: “Cậu không dám nổ súng lần nữa à?”
Triển Hành trưng vẻ mặt đưa đám: “Biến thành quỷ thì cháu giết làm sao!”
Tóc Đỏ: “Cho dù thành Phật thì thế nào chứ?”
Triển Hành triệt để trợn mắt, Tóc Đỏ lạnh lùng nói: “Thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, giết hết”
Triển Hành ngây ngẩn một hồi, bèn hiểu ra, gật gật đầu, theo Tóc Đỏ tiếp tục đi.
Dường như từ trong câu nói đó, Triển Hành học được không ít thứ, cậu thu tâm tính nô đùa lại, chân thành nói: “Chú Đỏ, vì sao chú lại làm lính đặc chủng? Lính đặc chủng đều như vậy sao?”
Tóc Đỏ đáp: “Nuôi gia đình, bạn đời trong nhà rất thích đếm tiền, kiếm thêm chút quân lương về đưa hắn đếm chơi, cũng hết cách”
Triển Hành: “…”
Lâm Cảnh Phong tỉnh dậy.
Y không nhúc nhích nhìn chằm chằm Mắt Lam bên bếp lò, tâm niệm biến chuyển, lập ra vô số phương án đánh bại người nọ để bỏ trốn, rồi lại phủ quyết từng cái một.
Dường như người này rất mạnh.
Mắt Lam biết trước đó y giả ngủ, cũng biết cuộc đối thoại của bọn mình đã lọt vào tai Lâm Cảnh Phong.
Lâm Cảnh Phong mở miệng nói: “Anh muốn bắt tôi về à?”
Mắt Lam thờ ơ nói: “Xem tình hình, không nhất định”
Lâm Cảnh Phong thở phào nhẹ nhõm, Mắt Lam đưa ra một phương án lập lờ nước đôi, cũng chính là nói, trong thời gian ngắn chỉ cần mình không làm ra hành động gì quá lớn, thì hai người lính đặc chủng này sẽ không gây khó dễ cho mình.
Lâm Cảnh Phong vén thảm, lấy khẩu Desert Eagle ra, lắp đạn vào, lục mắt kính đeo lên: “Lẽ ra mấy người không nên để tiểu Tiện vào trong, quá nguy hiểm”
Mắt Lam thản nhiên nói: “Người cậu ta theo là Lông Đỏ, chứ không phải loại củi mục như cậu. Là do cậu quá thiếu hụt tự tin, lần này lại muốn làm gì?”
Lâm Cảnh Phong trầm giọng nói: “Tôi muốn tự tay giải quyết hết thảy mọi chuyện, nghĩ thông suốt rồi”
Mắt Lam chẳng để ý nói: “Chúc cậu may mắn”
Lâm Cảnh Phong nói tiếp: “Anh không vào sao? Có lẽ lần này rất nguy hiểm, bên Ấn Độ đã phái người tới tiếp ứng rồi”
Mắt Lam nói: “Lông Đỏ có thể giải quyết, chuyện bên phía Ấn Độ, khi tới bọn tôi đã thông báo cho cung điện Potala rồi, cậu không biết ‘Thiên nhãn khai’ sao? Chuyện xảy ra tại nơi này, gần như không thoát khỏi cảm giác của lão già trong cung Potala kia”
Lâm Cảnh Phong giật mình.
Mắt Lam: “Nghĩ thông suốt rồi thì tốt, chàng trai trẻ, phạm chút sai lầm là điều khó tránh khỏi, quan trọng là phải rõ ràng về sau mình muốn làm gì”
Lâm Cảnh Phong chỉnh lý trang bị, buộc chặt chiếc túi dưới áo gió, hỏi tiếp: “Lỡ đồng bạn của anh chết bên trong thì sao?”
Mắt Lam mỉm cười: “Cậu ta sẽ không, đừng cứ xem bọn tôi tệ như tên củi mục cậu chứ”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Lâm Cảnh Phong: “Cảm ơn, hẹn gặp lại”
Mắt Lam gật gật đầu, Lâm Cảnh Phong xoay người tựa một con hắc ưng lướt qua nền tuyết, lần thứ ba tiến vào trong địa cung
——————————————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.