Bắc Kinh, Ngự Phẩm Thần Trù.
Cả nhóm ngồi vào ghế, Triển Hành hỏi: “Mọi người muốn ăn gì?”
Lục Thiếu Dung chẳng bận lòng nói: “Khách tùy chủ đi, chờ cậu hai con tới rồi hỏi luôn?”
Triển Hành gãi gãi đầu, ở đây chọn bừa một món thì giá cũng bằng lương cậu thuyết minh thao thao bất tuyệt trong Viện bảo tàng cả ngày rồi.
Triển Hành: “Mang bốn chén cơm trắng, một đĩa dưa muối”
Lục Thiếu Dung: “…”
Triển Dương: “…”
Lục Thiếu Dung tốt bụng nhắc nhở: “Là sáu chén, cậu hai con và Lục Diêu không ăn cơm à?”
Triển Hành: “Ớ, nghe nói gần đây Lục Diêu đang giảm cân…”
Lâm Cảnh Phong: “Tám chén mới đúng, Hổ ca ăn ít nhất cũng phải hai chén ấy”
Triển Hành: “Hổ ca có chuyện ra ngoài rồi, hay chúng ta đổi chỗ ăn?”
Triển Dương khăng khăng nói: “Chỗ khác cha không quen, lần nào tới Bắc Kinh cậu hai con cũng đãi chỗ này, ưm hửm?”
Triển Hành triệt để héo úa, Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười, nhận menu gọi vài món, nói: “Còn hai vị khách nữa, chừng nào họ tới gọi thêm”
Nhân viên phục vụ lấy menu đi chuẩn bị, Triển Hành rót trà cho cha, Triển Dương gõ gõ ngón trỏ lên bàn, bắt đầu tán dóc.
“Chừng nào kêu lão đại và em gái tới chơi đây” Lục Thiếu Dung nói: “Ba thấy tiểu Tiện giảng giải rất khá, sau này mọi người có đi du xuân cũng không cần mời hướng dẫn viên nữa rồi”
Triển Hành ừm một tiếng lấy lệ, đột nhiên Lâm Cảnh Phong lén hỏi: “Nhà em còn thân thích nào nữa hả?”
Triển Hành: “Còn dì út, kết nghĩa với Lục Thiếu Dung có cả thảy bốn người, cậu cả, cậu hai, ông này và dì út, dì út đã kết hôn rồi, hồi đó cũng thích cậu hai em”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Triển Hành đoán được Lâm Cảnh Phong đang nghĩ gì, nhỏ giọng cười nói: “Cậu hai em ổng là người vạn nhân mê, kỳ thật trước đây ổng tính cưới nhỏ em em thiệt, bất quá khoản nợ này dây mơ rễ má quá, vốn đinh ninh rằng nhỏ em em lớn lên giống Lục Thiếu Dung…”
Lâm Cảnh Phong nói: “Hai anh em em đều rất đẹp, nhưng con bé không giống ba em, cũng không giống Triển Dương, vậy rốt cuộc giống ai?”
Triển Hành thần thần bí bí nói: “Nó giống bà ngoại em, thật ra em rất thích bà ngoại”
Lâm Cảnh Phong: “???”
Triển Hành: “Nhưng bà ngoại trước giờ cứ trăm phương ngàn kế muốn chia tách Triển Dương và Lục Thiếu Dung, bình sinh người Triển Dương không muốn gặp nhất là bà…Cậu hai tới rồi, tạm thời không nói chuyện này nữa”
Tôn Lượng vạn nhân mê ra sân.
Lục Diêu ôn nhu hiền thục, sắc tài vẹn toàn ngồi xuống ghế, Tôn Lượng nói: “Con nít con nôi mà bày đặt trang điểm làm gì? Hại cậu hai chịu tiếng xấu, để mọi người chờ lâu như vậy, ngại ghê à”
Lục Diêu: “…”
Lục Thiếu Dung an ủi: “Diêu Diêu lớn rồi mà”
Mọi người vội cười ha ha bảo phải phải, lúc này Lục Diêu mới vui vẻ hơn chút.
“Gọi món chưa?” Tôn Lượng đinh ninh rằng mình mời khách, nhân viên phục vụ khom người báo tên món ăn, Tôn Lượng lại nói: “Sao toàn mấy món ăn với cơm không vậy? Một bàn dừa vi cá, thêm hai chai rượu đỏ hai ngàn năm…”
Trạng thái trong lòng Triển Hành_____sét giữa trời quang.
Lục Thiếu Dung đồng cảm nhìn Triển Hành, Lâm Cảnh Phong nhịn cười, cả nửa ngày cũng không bình thường lại được.
Tôn Lượng nói cười vui vẻ, rất nhanh Triển Hành liền quên luôn vấn đề xoắn xuýt của mình, Lâm Cảnh Phong hết sức hứng thú nghe, vị nhị thế tổ này dù miệng mồm ba hoa lép bép, nhưng toàn nói mấy đề tài hay ho.
Lúc nào cũng có thể hấp dẫn thính giả, quơ tay múa chân chọc cười lại còn tự giễu bán manh, điểm này Triển Hành chịu ảnh hưởng sâu nhất. Lâm Cảnh Phong lại nhịn không được nhìn nhìn Triển Hành, bắt đầu tìm kiếm hình mẫu mà cậu bắt chước_____không cần hỏi cũng biết, nhất định là hồi nhỏ sùng bái Tôn Lượng.
“Còn nhớ không? Tiểu Tiện?” Tôn Lượng nói: “Sợ nhất là mỗi lần nhóc tới Phan gia viên”
Triển Hành cười nói: “Nhớ”
Tôn Lượng: “Hồi ấy có tí tẹo, mới chớp mắt đó mà đã lớn ngần này rồi, còn sống chết đòi mua cây trâm gãy làm hai đó về nhà làm còi gọi chim…”
Triển Hành đỏ mặt: “Nhớ! Đừng nhắc nữa!”
Lục Thiếu Dung trêu: “Nó kêu là hoa cài ngọc”
Lâm Cảnh Phong ngẩn người, Lục Thiếu Dung lại nói: “Mua về chẳng được mấy ngày thì bị Dương Dương mắng té tát, không dám thổi nữa, sau đó làm mất luôn”
Lâm Cảnh Phong hỏi Triển Hành: “Là…cái gãy làm hai à?”
Triển Hành mờ mịt gật đầu: “Nhưng còn thổi được, anh cũng từng nghe nói à?”
Lâm Cảnh Phong lắc đầu cười cười, không nói gì.
Bữa cơm ăn hết sức vui vẻ, rốt cuộc cũng tới lúc tính tiền rồi.
Tôn Lượng: “Kê hóa đơn ra đây”
Lục Thiếu Dung: “Bữa nay Triển Hành mời khách”
Tôn Lượng: “…”
“Aizz sao lại bắt tiểu Tiện mời khách?!”
“Đã bảo để con mời khách mà, cậu hai cậu đừng giành…”. ngôn tình hài
“Sao không ai nói tôi biết hết vậy, mấy người đừng nhiều chuyện…Tiểu Tiện! Nhóc mới đi làm mấy ngày thì kiếm được bao nhiên tiền? Lấy ra đây! Nhóc…nhóc dám động thủ với cậu hai? Lão tam cậu ác quá a, trơ mắt dòm không giúp hả? Aiz, sao cậu lại giúp tiểu Tiện giành?”
“Cậu buông tay…Đưa con!”
Cả đám người quậy tưng bừng, Triển Hành rốt cuộc cũng giành được hóa đơn, chỉnh sửa cổ áo nói: “Bao nhiên tiền, con xem xem?”
Tôn Lượng: “Nhóc…vẽ cái đầu heo là được rồi a! Nhóc điên à?”
Triển Hành phẫn nộ nói: “Không cần! Để tự con!”
Tôn Lượng: “Cần gì khổ thế ai yo! Lần sau nhóc hẳn mời không được à? Ba nhóc khó khăn lắm mới tới Bắc Kinh một lần…”
Triển Hành đỏ phừng cả mặt, lấy thẻ ra, tiền trong thẻ không đủ.
Lâm Cảnh Phong lấy thẻ nói: “Dùng của anh đi”
Triển Dương: “Chuyện của tiểu Tiện”
Lâm Cảnh Phong lễ phép nói: “Cũng vậy thôi, tiền của cháu đều giao cho tiểu Tiện quản, cậu ấy giữ hết”
Mọi người không biết nói gì nữa, Triển Hành đổi thẻ trả tiền, Tôn Lượng móc thuốc lá ra, lần lượt đưa mọi người, Lâm Cảnh Phong châm thuốc cho Triển Dương, Triển Dương nheo mắt nhìn y, không nói gì.
Lát sau Lâm Cảnh Phong nói: “Trong nhà vẫn chưa dọn dẹp xong, hôm nào khác mời mọi người tới chơi”
Triển Dương gật gật đầu, Lục Thiếu Dung lại hỏi: “Tiểu Tiện bảo công việc ở Viện bảo tàng chỉ là làm thêm, liên hệ với trường học sao rồi? Cần giúp không?”
Lâm Cảnh Phong trầm ngâm chốc lát: “Tạm thời không cần, ngày mai cháu sẽ đi xem đợt chiêu sinh Bắc Kinh”
Lục Thiếu Dung cũng gật gật đầu, Triển Hành trả tiền xong đi qua, Lục Thiếu Dung nói với con trai: “Hai ba ở nhà cậu hai con một đêm, mai sẽ về Mỹ”
Mọi người tạm biệt nhau ở cửa nhà hàng, Tôn Lượng lại sờ sờ đầu Triển Hành: “Bữa nào không đi làm tới nhà cậu hai ăn cơm”
Triển Hành cười nói: “Được”
Tôn Lượng dẫn cả nhà Triển Dương lên xe Cadillac, Triển Hành và Lâm Cảnh Phong nắm tay nhau ngồi xe điện, ai về nhà nấy_____hai thế giới khác biệt.
Chín giờ tối, phố mới lên đèn, ngọn đèn đầu đường chiếu vào ánh sáng vàng ấm áp.
Lâm Cảnh Phong: “Ăn no không?”
Triển Hành sờ sờ bụng: “Chưa no, lừa ông chắc! Mắc kinh dị! Em phải làm nửa tháng mới đủ ăn một bữa!”
Lâm Cảnh Phong mỉm cười: “Thế giới của người có tiền là vậy đó, ăn bữa cơm còn không chịu ăn no, muốn dưỡng sinh”
Triển Hành thật không biết phải nói gì, hỏi: “Anh ăn no không?”
Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ, đáp: “Cũng không no lắm, đúng rồi, em còn nhớ hồi đó mua cây trâm kia trong tiệm nào không?”
Triển Hành ngẫm nghĩ, hoàn toàn không nhớ nổi.
Lâm Cảnh Phong sờ sờ đầu Triển Hành, đem đoạn cố sự đó phủ bụi hoàn toàn trong ký ức.
Bầu trời rơi xuống những hạt tuyết nhuyễn mịn, dưới ngọn đèn đường, Lâm Cảnh Phong kề sát vào tai Triển Hành hôn hôn, khẽ nói: “Anh yêu em, tiểu Tiện”
Triển Hành: “???”
Triển Hành: “Anh động dục hả tiểu sư phụ? Những mà tối nay chúng ta đâu có ăn rau hẹ ta? Chắc tại mùa xuân quá? Nhưng thật ra hiện giờ cũng đâu có ấm áp gì…Aiz tiểu sư phụ anh đi đâu vậy? Chờ em!”
Lâm Cảnh Phong dẫn Triển Hành tìm một quán ăn nhỏ bên lề đường, dưới ánh đèn mờ, họ gọi hai đĩa rau xào ăn khuya, rồi ai nấy tự bưng chén cơm lớn mà lùa mới coi như mỹ mãn, về nhà được rồi.
Liên tục mấy bữa như thế, Triển Hành ngày ngày thức sớm, chẳng ngại gió tuyết đi làm, Lâm Cảnh Phong lấy về vài bản đăng ký trường học, muốn thi vào một vài đại học ở Bắc Kinh, thì trước hết phải học lớp dự bị một học kỳ.
Bên New York, Lục Thiếu Dung gửi chứng nhận và bản sao bằng cấp của Triển Hành về, Lâm Cảnh Phong báo danh cho Triển Hành, tháng tư nhập học thi cử, học tới khi kỳ nghỉ hè kết thúc sẽ tham gia tuyển sinh độc lập vào đại học.
Triển Hành cứ cảm thấy Lâm Cảnh Phong giấu diếm cậu gì đó, một ngày nọ, cậu lén lén lút lút về sớm mở điện thoại Lâm Cảnh Phong lên kiểm tra.
Trong điện thoại toàn lưu tin nhắn cậu gửi cho Lâm Cảnh Phong, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng lưu, Triển Hành bấm kéo xuống, thấy được tin nhắn từ dãy số xa lạ:
【Trừ cách đảo bao ra thì chúng chẳng còn biện pháp nào khác, mấy chỗ khác đều kiểm soát nghiêm hơn đảo Gấu chó rất nhiều. Tin tức cuối cùng về Đường Sở là đang hoạt động tại vùng Phủ Viễn, em gái của Trang Minh Thanh đang ở trong tay Cừu Nguyệt.】
Triển Hành: “!!!”
Triển Hành còn muốn kéo xuống nữa, nhưng tiếng chìa khóa của Lâm Cảnh Phong đã vang lên.
“Tiểu Tiện, em ở nhà làm gì đó?” Lâm Cảnh Phong đẩy cửa ra, nhưng cửa bị gài dây xích, chỉ hé một khe nhỏ.
Triển Hành cũng không ngẩng đầu: “Em đang bắn súng! Đừng vào”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Lâm Cảnh Phong ý thức được không đúng, tức giận nói: “Mở cửa!”
Triển Hành: “Anh lại muốn đi trộm mộ? Đã bảo không đi rồi mà! Đảo bao nghĩa là gì? Đảo Gấu chó ở đâu? 158…Này là số của Bân tẩu đúng không, sao chị ta lại kêu anh đi làm loại chuyện nguy hiểm này?”
Lâm Cảnh Phong: “Anh không có đi, em cho anh vào đi, nghe anh giải thích”
Triển Hành: “Tại sao lại đề cập tới chuyện kiểm soát? Anh lại muốn đi phải không?”
Lâm Cảnh Phong tức giận quát: “Anh không phải đi trộm mộ! Em để anh vào!”
Giọng Lâm Cảnh Phong quá lớn, hàng xóm mở cửa ra, Triển Hành đành ra mở cửa, Lâm Cảnh Phong đẩy cậu sang một bên, giật điện thoại lại, bắt đầu xóa tin nhắn.
Triển Hành bốc hỏa: “Anh giấu tôi lén liên lạc với Bân tẩu, tại sao không nói tôi biết!”
Lâm Cảnh Phong không trả lời, ra ngoài gọi điện thoại, Triển Hành hung hăng sập cửa, hít sâu một hơi, muốn đập đồ trút giận, nhưng lại nhịn.
Lâm Cảnh Phong gọi điện thoại xong, định đẩy cửa đi vào, Triển Hành lại khóa chặt cửa.
Triển Hành dựa lưng vào cửa nhà ngẩn người, Lâm Cảnh Phong gõ gõ cửa: “Tiểu Tiện, mở cửa, đây là nhà chúng ta, em không thể nhốt anh ở ngoài được”
Triển Hành nghe câu đó xong rớt nước mắt.
“Không mở” Triển Hành nói.
Lâm Cảnh Phong thở dài, cũng tựa lưng vào cửa ngồi xuống, lấy cây sáo nhỏ gắn trên chìa khóa ra, lát sau, Triển Hành nghe thấy tiếng sáo vụng về vang lên.
Lâm Cảnh Phong không nhớ hết giai điệu, ấy vậy mà lại thổi bài “Bé thỏ ngoan ngoãn ơi_____mở cửa ra nào_____”
Khúc nhạc thổi trật nhịp tùm lum, nhưng Triển Hành nghe vào tai lại bật cười.
Lâm Cảnh Phong thổi xong, thờ ơ nói: “Còn chưa chịu mở?”
Triển Hành mở cửa.
Lâm Cảnh Phong: “Anh đáp ứng em, thật sự không đi trộm mộ nữa”
Triển Hành: “Vậy sao anh còn nhắn tin qua lại với Bân tẩu?”
Lâm Cảnh Phong: “Đang bàn một chuyện, lần này anh trai của Đường Du gặp phiền toái to rồi, đợt trước từ Quý Châu về, anh đã nhờ chị ấy nghe ngóng chuyện này, dù sao Đường Du cũng là bằng hữu của chúng ta mà, đúng không?”
Lời giải thích này rất hợp tình hợp lý, Triển Hành miễn cưỡng chấp nhận được, cậu lo lắng hỏi: “Có cần gọi điện thoại cho Đường Du, báo cậu ấy hay chuyện của anh trai không? Nhưng cậu ấy không đưa em số liên lạc…”
Lâm Cảnh Phong: “Khỏi đâu, mỗi người có số mệnh riêng, đâu quản nhiều được vậy”
Triển Hành lại hỏi: “Đảo bao nghĩa là gì?”
Lâm Cảnh Phong không trả lời, nằm trên giường kéo ngón tay đến xuất thần, thật lâu sau thở dài nói: “Đừng hỏi nữa, sự việc rất phức tạp, tiểu Tiện, để anh yên tĩnh một mình”
Triển Hành vẫn cảm thấy hơi không yên tâm, nhưng đâu thể ở nhà trông chừng Lâm Cảnh Phong mãi được, một người sống sờ sờ vậy muốn chạy cậu cũng chẳng thể cản, đành mặc y.
“Có tờ hóa đơn chuyển tiền nè” Triển Hành mở hộp thư.
Lâm Cảnh Phong ừm một tiếng, Triển Hành lại nói: “Viết tên anh, số tiền hai chục ngàn, là ai thế?”
Lâm Cảnh Phong: “Khoản tiền còn lại thôi, Bân tẩu gửi, để đó đi, mai anh đi lấy”
Hôm sau Triển Hành đi làm, Lâm Cảnh Phong đi lãnh tiền, xong về nhà khom lưng ngồi bên giường, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu.
Y đặt một bức thư lên chiếc bàn ăn cơm, mở tủ quần áo, bên trong là dụng cụ đạo mộ được Triển Hành chùi sạch, dùng túi nhựa bao kín.
Lâm Cảnh Phong lấy áo khoác và quần lính của mình ra, mở bao nhựa.
Lúc giũ áo khoác, ngón tay của Lâm Cảnh Phong bị dính cứng.
Lớp trong áo khoác bị dán một đống keo bẫy chuột.
Lâm Cảnh Phong: “…”
Trong túi áo khoác có tờ giấy, vẽ cái mặt quỷ: đừng hòng bỏ nhà đi bụi.
Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười, mất hết cả tiếng mới giặt sạch được, bắt đầu lục tìm quần áo tùy thân, tất chống rét dầy và tất vải mang cùng ủng lính đều bị Triển Hành cắt thủng đầu.
Lâm Cảnh Phong triệt để chịu thua, y lại thuận tay lục lọi, nhìn thấy dưới đáy rương có một cái hộp nhỏ, bên trong đựng một chiếc quần lót chữ T nam màu đen mỏng tang, bên cạnh kẹp một tờ giấy nhỏ: quà sinh nhật.
Hẳn là nhìn thấy ngày sinh mình trên thẻ căn cước, Lâm Cảnh Phong thầm nghĩ, y mở hộp ra, lấy quần chữ T cất vào túi, rồi lấy cây viết ghi kế bên: nhận được rồi, cảm ơn, anh yêu em, tiểu Tiện.
Y đặt tờ giấy bên cạnh bức thư, dùng tách cà phê chặn lên.
Đế ủng lính được giặt rất sạch sẽ, đặt dưới đáy tủ, Lâm Cảnh Phong đành tìm tất thể thao mang, lúc vói chân vào thầm kêu không xong, quả nhiên chân cũng bị dính cứng ngắc.
Lâm Cảnh Phong: “…”
Y tốn chừng hai tiếng mới giải quyết xong hết mọi phiền toái, vác ba lô leo núi, nhét đầy tiền vào túi đeo hông, trước khi đi nhìn lại căn phòng một lần, trong ánh mắt tràn ngập nỗi cô đơn.
Y để chìa khóa trên bàn, trước khi đóng cửa ngẫm nghĩ, tốt nhất là nên mở ba lô leo núi ra kiểm tra kỹ lại, quả nhiên_____
Dụng cụ thám hiểm trong túi đều bị lấy đi hết, chỉ còn một đống hạch đào đầy ứ…
Lâm Cảnh Phong muốn khóc tới nơi rồi, lục tung tủ quần áo lôi đồ ra, rồi xếp kỹ lại, đã là năm giờ chiều.
Đồng hồ báo thức reo, sắp tan ca rồi, phải đi đón vợ về, Lâm Cảnh Phong chợt buông ba lô xuống, phút chốc nảy sinh ý niệm chẳng muốn đi đâu nữa.
Trầm mặc một hồi, năm giờ mười, cuối cùng y hạ quyết tâm, vẫn đeo ba lô rời khỏi căn nhà bán tầng nho nhỏ này, ngồi tàu điện ngầm tới nhà ga xe lửa.
Triển Hành ở Cố cung chờ tới tối mịt mà chẳng có ai tới đón, các nhân viên hướng dẫn đã tan ca hết rồi, chỉ còn mình cậu đeo thẻ hướng dẫn, cầm loa phóng thanh ngồi trước cửa nhàm chán ngẩn ngơ.
“Lâm Cảnh Phong tiên sinh!” Triển Hành cầm loa phóng thanh hét trước quảng trường: “Cục cưng thất lạc nhà anh đang chờ anh ở trước cửa Viện bảo tàng Cố cung nè, mau tới rinh về nhanh lên!”
Trên quảng trường dần vắng người, người gác cổng bắt đầu dọn dẹp trong Viện, đằng trước có đội nghi thức đang tập luyện, mãi đến khi đội nghi thức đều đi cả, Triển Hành mới lặng lẽ đứng dậy, gọi điện thoại cho Lâm Cảnh Phong, nhưng máy khóa.
Xe điện ngầm người qua người lại, Triển Hành tự về nhà một mình, đối diện với căn nhà bán tầng hiu quạnh, cơm cũng chả buồn ăn, cậu nằm trên giường ngơ ngẩn cả đêm.
Mười hai giờ, Lâm Cảnh Phong vẫn không về.
Thư trên bàn, Triển hành chẳng nhìn tới.
Một đêm trôi qua, mãi đến khi trời sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ áp mái chiếu vào, Triển Hành trở mình, điện thoại báo thức, bị cậu bấm tắt.
Triển Hành gọi điện thoại tới Viện bảo tàng xin nghỉ, cố chấp không ăn không uống nằm trên giường, lại chờ đợi thêm một ngày nữa trong căn nhà nhỏ của bọn họ, ánh mặt trời trên cửa sổ áp mái dời từ trên tường xuống mặt đất, rồi dời lên bàn, ánh hoàng hôn lẳng lặng chiếu lên bức thư nọ, cậu đói đến váng đầu hoa mắt, rốt cuộc cũng thừa nhận, Lâm Cảnh Phong sẽ không về nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Tiểu Tiện! Cậu có nhà không?”
—————————————————–