Linh La Giới

Chương 471: Bảo vật hàng lâm




Toàn bộ bầu trời Khu vực Mê Loạn đều biến thành một vùng mông lung, linh lực bạo ngược đột nhiên xuất hiện chung quanh, lại đột nhiên biến mất. Vốn Khu vực Mê Loạn chẳng lúc nào nhìn thấy trăng sao, lúc này thật giống như một cái đầm nước đục ngầu. Linh lực chính là từng dòng nước, những dòng nước không ngừng hình thành từng đám lốc xoáy, lưu động chung quanh.
 
- Lập tức thông báo cho Thánh Hoàng đại nhân!
 
Lữ Hâm hét lớn, thân ảnh bay vụt ra, tốc độ cực nhanh, chớp mắt một cái đã biến mất ở phía chân trời xa xa
 
Mà lúc này, trong các địa phương của Khu vực Mê Loạn, phần đông người tu luyện toàn bộ đều hoảng sợ, mỗi một lần có bảo vật từ chủ thế giới hàng lâm, Khu vực Mê Loạn đều cùng loại dị tượng sinh ra, hôm nay linh lực quay cuồng như vậy hiển nhiên là phải có bảo vật xuất hiện tại Lạc Anh Cốc.
 
- Hả?
 
Hạ Ngôn ngồi trong phòng lập tức mở to mắt. Trải qua năm tháng bế quan tìm hiểu, cuối cùng Hạ Ngôn đã dần dần hiểu được một ít bản chất của phần thứ hai Linh La tâm pháp.
 
- Chuyện gì vậy?
 
Hạ Ngôn chấn động, mặc dù ở trong phòng nhưng cũng có thể cảm giác được linh lực bốn phía đang trở nên càng lúc càng bạo ngược hơn trước.
 
- Phù!
 
Hạ Ngôn thở một hơi đứng đậy, thân thể rùng mạnh một cái, linh lực bốn phía chung quanh lập tức bị Hạ Ngôn hút hết vào cơ thể. Loại năng lực độc đáo này chính là được Hạ Ngôn không ngừng tìm hiểu phần thứ hai của Linh La tâm pháp trong năm tháng qua đạt được. Hạ Ngôn có thể hấp thụ một lượng lớn linh lực xung quanh trong nháy mắt.
 
- Vù!
 
Chợt Hạ Ngôn thoát ra khỏi phòug.
 
- Rầm!
 
Linh lực quay cuồng trên trời, dường như thiên địa đang bị vùi lấp, thật khiến cho người ta sợ hãi dị thường. Hạ Ngôn vẫn là lần đầu tiên trải qua trường hợp như vậy, cảm thấy khiếp sợ.
 
Xoẹt vù vù vù.
 
Người tu luyện Thiên Cung đều đi trong phòng ra, sắc mặt trang nghiêm.
 
- Trương lão ca, đây là. chuyện gì vậy?
 
Hạ Ngôn hơi hơi nheo mắt lại, nhìn Trương Liên Khởi cách đó không xa, lên tiếng hỏi.
 
Trương Liên Khởi xoay người nhìn Hạ Ngôn, ánh mắt ngưng lại, kích động trầm giọng nói:
 
- Bảo vật hàng lâm, đây là dấu hiệu trước khi bảo vật của chủ thế giới hàng lâm. Tuy nhiên, trước kia khi bảo vật hàng lâm thì không có động tĩnh lớn vậy!
 
Trương Liên Khởi hít sâu một hơi, thân hình hơi chấn động, giọng nói có chút run rẩy.
 
- Bảo vật hàng lâm?
 
Nghe được hai chữ bảo vật, Hạ Ngôn lập tức sáng ngời đôi mắt.
 
- Chúng ta còn không mau đi Lạc Anh cốc?
 
Hạ Ngôn đương nhiên cũng biết, bảo vật hàng lâm, trước tiên đều hiện ra tại Lạc Anh Cốc.
 
- Không cần nóng nảy, sau khi xuất hiện dị tượng mỗi lần bảo vật buông xuống đều phải mất vài canh giờ mới ngừng. Sau khi dị tượng đình chỉ tức là bảo vậy đã hàng lâm trong Khu vực Mê Loạn rồi.
 
Trương Liên Khởi đương nhiên có nhiều kinh nghiệm.
 
- Hiện tại dị tượng vừa mới bắt đầu, thời gian còn dài. Hiện tại cho dù đuổi tới Lạc Anh Cốc cũng sẽ không có tác dụng gì. Hơn nữa, lúc này linh lực Khu vực Mê Loạn dao động phi thường kịch liệt, cực độ bất ổn định. Tần suất xuất hiện gió xoáy linh lực bạo ngược so với bình thường cao hơn nhiều lắm, nếu phi hành thì độ nguy hiểm so với bình thường cũng sẽ cao hơn nhiều.
 
Nghe Trương Liên Khởi nói như vậy, Hạ Ngôn gật gật đầu, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
 
- Không biết lúc này đây xuất hiện bảo vật sẽ là cái gì!
 
Một gã tu luyện Thiên Cung không nhịn nổi nói.
 
- Đúng vậy! Mỗi một lần bảo vật xuất hiện đều khiến chúng ta kích động. Lúc này cường độ dị tượng lợi hại như vậy, nhất định là bảo vật phi thường khó lường.
 
Một người tu luyện Thiên Cung khác gật gật đầu, cũng cảm thán nói.
 
- Chờ dị tượng biến mất, chúng ta lập tức đuổi tới Lạc Anh Cốc.
 
Trương Liên Khởi nói với mọi người.
 
Trương Liên Khởi không phải người mạnh nhất trong những người tu luyện tại Thiên Cung, nhưng là người phụ trách những người đó, cho nên Thánh Hoàng mới có thể để cho Trương Liên Khởi an bài chỗ tu luyện cho Hạ Ngôn.
 
- Rõ!
 
Mọi người lên tiếng trả lời.
 
Năm canh giờ sau.
 
- Chạy!
 
Hai bóng người xuất hiện trước cửa nhà những người tu luyện Thiên Cung. Một bóng người màu đen, một bóng người màu vàng lợt, chính là Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ và một người tu luyện Thiên Cung. Mọi người nhìn thấy Thánh Hoàng đều thi lễ.
 
- Dị tượng này không ngờ lại xuất hiện thời gian dài vậy còn chưa có biến mất.
 
Sau khi Thánh Hoàng đến, nhìn bầu trời, hai tay chắp sau lưng, nét đạm mạc trên mặt đã biến mất, chỉ còn lại chính là cảm giác chờ mong.
 
- Đúng, ước chừng năm canh giờ rồi.
 
Trương Liên Khởi nhướng mày, gật đầu nói.
 
- Trước kia khi xuất hiện dị tượng cũng chỉ tồn tại trong ba canh giờ thôi. Lần này lại kéo dài gần gấp đôi rồi.
 
Lữ Hâm cũng khó hiểu, nhíu mày nói.
 
- Bảo vật xuất hiện lần này nhất định không giống bình thường. Chờ dị tượng biến mất chúng ta liền đi tới Lạc Anh Cốc.
 
Thánh Hoàng nheo mắt nói.
 
Thực ra người tu luyện tới Lạc Anh Cốc sớm nhất chắc gì đã có thể tìm được bảo vật trước. Tuy Lạc Anh Cốc không lớn nhưng cũng dài mấy chục dặm, muốn tìm bảo vật của chủ thế giới kia quả thực rất khó. Muốn tìm bảo vật cũng phải dựa vào vận may. Vận may tốt thì không chừng vừa vào cốc đã có được bảo vật, nếu vận may xấu thì cho đù tìm từ đầu tới đuôi mấy chục lần, lật tung ba thước đất cũng chắc gì đã có thể tìm được.
 
Lần này dị tượng không ngờ lại giằng co chừng ba ngày. Ba ngày sau, linh lực dao động hỗn loạn cuối cùng cũng dần khôi phục tình trạng bình thường.
 
Bất kỳ một người tu luyện nào đã ở trong Khu vực Mê Loạn chỉ sợ đều không thể tĩnh tâm tu luyện. Ngay cả Hạ Ngôn, trong ba ngày này cũng không có tâm tư nhập định. Tuy nhiên Hạ Ngôn cũng vận dụng ba kiện Thần khí kia quen thuộc hơn chút. Thôi động ba kiện Thần khí quả thực là hao phí linh lực quá nhiều, chẳng qua hiện tại Hạ Ngôn đã có thêm một loại năng lực đặc biệt, tốc độ khôi phục linh lực của hắn so với trước đây thì nhanh hơn chục lần. Người tu luyện dưới cảnh giới Linh Hoàng tuyệt đối không có ai có thể đạt được tốc độ khôi phục linh lực được như Hạ Ngôn. Chỉ cần có đủ linh lực chung quanh thân thể, Hạ Ngôn liền có thể khôi phục toàn bộ linh lực tiêu hao trong cơ thể.
 
Co dù là Hạ Ngôn hiện tại, sử dụng cùng lúc ba kiện Thần khí thì nhiều nhất cũng phát ra được mười lần công kích, nhiều hơn nữa thì linh lực không đủ để dùng. Không trở thành cảnh giới Linh Hoàng, linh lực quả thật không đủ hùng hậu. Nếu Hạ Ngôn có thể bước vào cảnh giới Linh Hoàng, thúc dục ba kiện thần khí công kích sẽ thoải mái hơn nhiều.
 
Sau khi dị tượng dừng lại, những người tu luyện ẩn thân quanh Khu vực Mê Loạn gần như đồng loạt hành động, từng đạo ánh sáng sáng rọi thỉnh thoảng lại xẹt qua trên không trung Khu vực Mê Loạn. Những ánh sáng đó đều hướng về một phương, đó chính là Lạc Anh Cốc.
 
-Đi!
 
Thánh Hoàng mang theo tổng cộng hai mươi bốn gã Thiên Cung tu luyện giả, hướng về Lạc Anh Cốc bay vút đi.
 
- Lúc này đây dị tượng tại Khu vực Mê Loạn kéo dài liên tục ba ngày, bảo vật hàng lâm chắc chắn không giống bình thường, ta nhất định phải tìm bảo vật này! Hắc hắc, nếu có thể lấy được một kiện thần khí.
 
Một gã tu luyện giả không có thực lực Linh Tông đến phụ cận Lạc Anh Cốc, cẩn thận tránh những người khác, ẩn trong cây cối, khẩn trương nhìn hết thảy động tĩnh bốn phía.
 
- Đó là tu luyện giả Đại Lục Ám Dạ!
 
Lại có một gã Linh Tông cường giả đột nhiên nhìn thấy vài người tu luyện mặc phục sức đặc biệt từ xa bay tới, lập tức trốn đi, trên mặt biểu tình dị thường ngưng trọng.
 
"Hi thế chi bảo, có duyên mới lấy được. Lúc này đây bảo vật hàng lâm, nói không chừng sẽ lạc tay của ta."
 
Lại một người tu luyện nhìn phương hướng Lạc Anh Cốc, trong lòng thầm nghĩ.
 
Bởi vì lúc này dị tượng Khu vực Mê Loạn giằng co ba ngày, cho nên có rất nhiều người tu luyện đều có đủ thời gian đi vào Khu vực Mê Loạn Lạc Anh Cốc.
 
- Thánh Hoàng đại nhân, nếu là một chốc nữa người Đại Lục Ám Dạ cướp đoạt bảo vật cùng chúng ta, chúng ta phải làm sao.
 
Hơn hai mươi đạo lưu quang xuất hiện, dần dần trở nên rõ ràng trong không trung. Hơn hai mươi đạo ánh sáng này chính là nhóm người Thiên Cung. Tới Lạc Anh Cốc, mọi người dần dần giảm tốc độ phi hành, Hạ Ngôn hỏi Thánh Hoàng.
 
- Nếu là phát hiện bảo vật đương nhiên phải hết sức cướp đoạt. Đã nhìn thấy, có thể giết thì giết, tuy nhiên giết đương nhiên không phải là lên đi chịu chết, phải thấy rõ tình thế.
 
Thánh Hoàng nhìn Hạ Ngôn một cái, hai hàng lông mày hơi rung động, ánh mắt đảo qua mặt người tu luyện Thiên Cung khác, giọng đạm mạc.
 
- Vâng, vãn bối đã biết!
 
Hạ Ngôn gật gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn về phía phụ cận thung lũng.
 
- Nhìn kìa, đó là đám người Thiên Cung!
 
- Là Thánh Hoàng! Người tu luyện Thiên Cung đã tới rồi.
 
Vài tên Linh Tông tạo thành tiểu đội phát hiện người tu luyện Thiên Cung bèn thấp giọng nghị luận.
 
- Đám người Thánh Hoàng đến đây che phía trước cho chúng ta, chúng ta sẽ không phải sợ người Đại Lục Ám Dạ.
 
Một người tu luyện cao gầy cười nói. Bọn họ nhìn hơn mười người của Đại Lục Ám Dạ đi qua, liền không thể không trốn đi, tránh bị phát hiện. Tuy bọn họ tạo thành một đoàn đội nhỏ, nhưng gặp mười mấy người Đại Lục Ám Dạ tạo thành đội thì vẫn không thể đối kháng chính diện.
 
Trong lúc Linh Tông cường giả chiến đấu, nếu liều mạng chém giết thì đều chấm dứt rất nhanh. Một chiêu liền có thể đánh chết địch nhân, một chiêu là có thể bị địch nhân đánh chết. Nhất là trong trận hỗn chiến, không biết từ chỗ nào chạy ra một người liền có thể lấy mạng mình.
 
Đúng lúc này, từ trong thung lũng truyền ra một tiếng rống phẫn nộ, toàn bộ thung lũng đều bị tiếng gầm này chấn động. Tất cả những người tu luyện còn chưa tiến vào thung lũng đều động dung nhìn về thung lũng.
 
- A.
 
Một tiếng hét thảm truyền ra từ trong cốc.
 
- Ầm, vù vù vù.
 
Dường như một đỉnh núi bị sụp đổ, từng tảng đá to lớn rơi xuống.
 
- Là linh thú, dường như là có người tu luyện bị đánh chết. Trong thời gian ngắn vậy đã có người bên trong thung lũng bị đánh chết!
 
Hạ Ngôn chấn động, nhìn về phía Thiên Cung tu luyện giả, máu chậm rãi bắt đầu sôi trào. Có thể đi vào Khu vực Mê Loạn đương nhiên đều là cường giả Linh Tông, nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã có cường giả ngã xuống.
 
- Các ngươi cẩn thận một chút, cái này gọi là Thanh linh thú.
 
Thánh Hoàng lúc này lại nhướng mày, lộ ra vẻ lo lắng.
 
- Trước hết hãy đứng từ xa xem đã, không cần mù quáng tiến lên. Thứ phát ra tiếng rống kia là Thanh linh thú, không tầm thường.
 
Lòi nói của Thánh Hoàng truyền rõ ràng tới tai đám Hạ Ngôn.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.