Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1853: Trước kia




- Có đôi khi tưởng niệm một người, thật sự muốn say, ta cũng muốn uống rượu.
Ánh mắt Lam Thập Tam nhìn ra phương xa như hồi ức.
Trên đỉnh núi, ánh trăng chiếu xuống, hiện rõ hai thân ảnh đang dây dưa cùng nhau.
- Khụ...
Nhưng đúng lúc này một tiếng ho khan truyền tới, lại vang lên một thanh âm già nua:
- Tiểu thư, vừa nhận được tin tức của gia chủ, hiện tại chúng ta cần phải về.
Hai người bị quấy rầy, trong lòng Lục Thiếu Du tức giận, nghe thanh âm cũng biết là Linh lão Độc Cô gia, thật sự không có chuyện gì tốt.
- Linh lão, ta đã biết, sáng mai trở về không được sao!
Độc Cô Cảnh Văn hoảng sợ rời khỏi ngực Lục Thiếu Du, cực kỳ kích động, thần sắc đỏ ửng càng tăng thêm vài phần mỹ cảm.
- Sáng mai cũng được, ta ở đình viện chờ tiểu thư, tiểu thư về nghỉ ngơi sớm một chút đi!
Thanh âm Linh lão truyền tới, sau đó biến mất không còn bóng dáng.
- Ta kháo!
Lục Thiếu Du thiếu chút nữa vươn ngón giữa, lão gia hỏa kia rõ ràng muốn quấy rầy bọn họ, đây không phải là cố tình phá hỏng chuyện tốt của người khác sao, Lục Thiếu Du thầm than mình sơ sẩy, nếu là địch nhân đột nhiên đánh lén, mình sẽ gặp nguy hiểm.
- Cảnh Văn!
Lục Thiếu Du ôm mỹ nữ vào lòng, lại bị Độc Cô Cảnh Văn ngăn cản, thẹn thùng nói:
- Huynh còn muốn thế nào?
- Còn muốn...
Lục Thiếu Du cười tà khí, nói:
- Chỉ là muốn ôm muội mà thôi!
- Muội không tin huynh đâu, tay huynh chưa bao giờ chịu thành thật qua!
Độc Cô Cảnh Văn kéo bàn tay của Lục Thiếu Du đang đặt trên mông mình, vẻ mặt đỏ ửng nói:
- Được rồi, chúng ta trở về đi, nơi này không phương tiện!
- Chẳng lẽ trở về thì phương tiện sao?
Lục Thiếu Du híp mắt cười hỏi.
- Vài năm không gặp, mồm mép huynh ngày càng láu lỉnh!
Độc Cô Cảnh Văn trừng mắt, lại rỉ tai hắn:
- Muội biết huynh muốn làm gì, nhưng bây giờ còn chưa được, muội còn phải nhận truyền thừa lần cuối cùng trong tộc, trước đó phải giữ được thân xử nữ, bằng không vừa rồi Linh lão cũng không qua đây!
- Huynh thấy hắn có chút già mà không kính!
Lục Thiếu Du thầm mắng một tiếng, nguyên lai là do nguyên nhân này, như vậy hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, thật sự buồn bực.
- Được rồi, chúng ta trở về đi!
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ.
- Như vậy mới ngoan, sau này sẽ có cơ hội!
Độc Cô Cảnh Văn nói xong, thẹn thùng ôm cánh tay hắn, hai người nắm tay đi xuống núi.
- Đúng rồi, Thiếu Du, huynh đã lấy được bảo vật của Lục gia rồi đi?
Độc Cô Cảnh Văn hỏi.
- Phải!
Lục Thiếu Du trả lời, Độc Cô Cảnh Văn còn biết rõ về Vô Tự Thiên Thư hơn cả hắn.
- Huynh nhất định phải cất kỹ, có một số việc có lẽ bây giờ huynh còn chưa biết, muội cũng không thời gian nói tỉ mỉ, tóm lại bảo vật kia rất trọng yếu.
Độc Cô Cảnh Văn nghiêm túc nói.
- Chẳng lẽ quan hệ tới bí mật đạp phá hư không cuối cùng?
Lục Thiếu Du nói.
- Không sai, đây là một trong những bí mật lớn nhất đại lục, được ẩn giấu trong bảo vật, chờ sau khi tu vi của huynh đã tới cấp độ đó, tự nhiên sẽ biết, bây giờ nói cũng không phải lúc, ngược lại tạo thành ảnh hưởng cho huynh, hiện giờ quan trọng nhất là đề cao tu vi, theo muội được biết huynh đắc tội không ít sơn môn, mặc dù có Vân Dương tông cùng Linh Thiên môn hỗ trợ, nhưng dù sao không phải thực lực bản thân, mấu chốt vẫn nên dựa vào chính mình, trên đời này không có đồng minh vĩnh cửu.
Độc Cô Cảnh Văn nói.
- Huynh hiểu được!
Lục Thiếu Du khẽ đáp.
- Thiếu Du, thế lực bên cạnh huynh tựa hồ cũng không yếu ớt, huynh có tính toán gì không?
Độc Cô Cảnh Văn hỏi.
- Người không ngăn ta, ta không phạm người, người dám phạm ta, dù bao xa cũng giết!
Lục Thiếu Du lạnh lùng nói.
- Muội sớm biết như vậy, huynh tuyệt không phải vật trong ao, hết thảy cẩn thận, mặt khác tam tông tứ môn, bốn đại sơn môn Cổ Vực huynh tận lực đừng va chạm, bọn hắn có nội tình vạn năm, không đơn giản như huynh tưởng tượng.
Độc Cô Cảnh Văn nhìn đình viện phía trước, nói:
- Chúng ta đã tới, huynh mau về nghỉ ngơi đi!
- Muội không thể lưu thêm vài ngày hãy đi sao?
Trong lòng Lục Thiếu Du cực kỳ luyến tiếc hỏi.
Độc Cô Cảnh Văn lắc đầu, nói:
- Muội tin tưởng không cần bao lâu chúng ta có thể gặp lại!
- Được rồi!
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ nói.
- Tốt lắm, sáng mai gặp lại!
Độc Cô Cảnh Văn cố lấy dũng khí hôn lên môi hắn, liền rời đi.
- Chưa đủ đâu!
Lục Thiếu Du cười tà khí, lại kéo nàng hôn ngấu nghiến.
- Được rồi, huynh là bại hoại, trước kia đâu phải như thế!
Độc Cô Cảnh Văn giãy ra, trừng mắt hờn dỗi nói.
- Là bởi vì trước kia khá thuần khiết!
Lục Thiếu Du vuốt mũi cười nói.
- Phốc!
Độc Cô Cảnh Văn bật cười:
- Vậy bây giờ thì sao?
- Hiện giờ là thuần khiết quá mức thôi!
Lục Thiếu Du cười hắc hắc nói.
- Muội đi trước, tránh bị huynh thuần khiết quá mức độ!
Độc Cô Cảnh Văn sớm chuẩn bị, ngân mang chợt lóe, thân ảnh đi xa:
- Mau về nghỉ ngơi đi!
Nhìn theo thân ảnh của nàng, Lục Thiếu Du thật lâu cũng chưa rời đi.
- Các ngươi ẩn núp ở đó làm gì, đừng cho rằng ta không biết!
Thật lâu sau hắn đột nhiên quay đầu nói.
- Ai, Lục Thiếu Du, tiểu tử ngươi thật làm người ghen ghét, hồng nhan hợp bầy a, hâm mộ, hâm mộ!
Lam Thập Tam cầm chén trà lắc lắc, chậm rãi đi ra.
- Nhị đệ, Cảnh Văn tiểu thư thật sự không tệ, không kém hơn Hồng Lăng cùng Vô Song đệ muội chút nào!
Dương Quá cũng cầm chén trà mỉm cười xuất hiện.
- Tử Yên cô nương pha trà, ta muốn nếm thử!
Lục Thiếu Du nhíu mày đi vào lương đình, hương trà thơm ngát làm hắn có chút khó nhẫn nhịn.
...
Trở lại đình viên của mình, Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi xuống, nhớ tới chuyện đã xảy ra đoạn thời gian gần đây, thật lâu vẫn chưa thể tĩnh tâm, hiện tại đã lấy được Hổ Âm yêu tinh, mọi chuyện cần làm đã làm xong, kế tiếp hắn phải nhanh chóng quay về Phi Linh môn.
- Kiểm tra thu hoạch!
Sau một lát hắn lấy ra không ít giới chỉ, sau thoáng do dự lại bố trí cấm chế, có Hắc Vũ ở nơi này, người bình thường không thể tới gần, có thể yên tâm đi vào Thiên Trụ giới.
Tâm thần Lục Thiếu Du vừa động, Thiên Trụ giới nổi lên, không gian chung quanh chợt nhộn nhạo, thân ảnh Lục Thiếu Du đã tiến vào Thiên Trụ giới, biến mất bên trong phòng.
Bên trong Thiên Trụ giới tràn ngập khí tức tang thương trường tồn, bên trong vĩnh cửu như đã tồn tại trăm triệu năm, cũng không biết dùng chất liệu gì chế tạo, phong cách cổ xưa, không có chút chân khí dao động, lại tạo cho người ta cảm giác áp lực.
Mặc dù Lục Thiếu Du đã nhận chủ Thiên Trụ giới, vẫn cảm giác giống như thời không rối loạn.
- Không gian này thật sự quỷ dị!
Lục Thiếu Du nhướng mày, cảm giác cực kỳ kỳ quái, dựa theo cách nói của sư phụ Chí Thánh Đại Đế, Thiên Trụ giới tổng cộng có chín tầng, tu luyện trong tầng thứ nhất mười ngày tương đương một ngày bên ngoài, tới tầng thứ chín, tu luyện chín mươi ngày tương đương một ngày bên ngoài, cũng gấp chín mươi lần, đây tuyệt đối là khủng bố, bảo vật như vậy là vật nghịch thiên, nếu bị người hay biết hắn có được bảo vật này, chỉ sợ sẽ đưa tới phiền toái lớn, theo hắn phỏng chừng, so sánh với Tử Lôi Huyền Đỉnh cũng không hơn kém bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.