Linh Vực

Chương 115: Vạn Người Cùng Thấy




Dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, cơn mưa lá xanh bay xuống, chiếc lá nào cũng tỏa ánh sáng rạng rỡ, sắc bén như những lưỡi dao đòi mạng.
“Xuy xuy xùy!”
Những tia điện mang xanh sẫm từ bức tượng đan vào nhau tạo thành một bức tường màu xanh trên đỉnh đầu Tần Liệt.
“Ba ba ba!”
Tiếng nổ giòn giã như pháo vang lên liên hồi mỗi khi một chiếc lá rơi vào màng điện.
Năng lượng nhộn nhạo như sóng chấn động mãnh liệt xuyên qua lớp điện áp lên người Tần Liệt khiến hắn trầm người xuống, bước chân loạng choạng.
Đỗ Hải Thiên cầm Lam Diệp kiếm trong tay, sắc mặt bình tĩnh, hờ hững nhìn Tần Liệt, khẽ quát: “Không biết lượng sức mình!”
Lam Diệp kiếm khẽ rung lên ba cái, ba tầng sóng xanh lam nhộn nhạo tuôn ra, chồng điệp lên nhau, linh lực tầng tầng mạnh mẽ như nước biển tuôn về phía Tần Liệt.
“Bành!”
Tần Liệt bị ba tầng sóng điệp trùng đập tới, chấn động kịch liệt, mặt trắng bệch.
Tinh lực của hắn đều dùng để ngăn cản công kích trên đầu, đâu có ngờ Đỗ Hải Thiên lại ra tay, tạo sóng linh lực tấn công chính diện.
“Bành!”
Một tầng sóng linh lực nữa đánh tới, Tần Liệt lùi nhanh, mặt đỏ bừng, máu tươi đã trào lên tới yết hầu, thiếu chút nữa là phun ra ngoài.
Tầng sóng linh lực này mạnh gấp mấy lần tầng trước!
“Ba Đào kình! Lần thứ ba!” Đỗ Hải Thiên khẽ quát.
“Bành!”
Tầng thứ ba gần như vô hình vô ảnh, Tần Liệt còn chưa đứng vững, đã bất ngờ đánh tới.
Tần Liệt không nhịn nổi nữa, miệng phun máu tươi, thân thể văng mạnh ra sau.
“Oanh!”
Sau khi hạ xuống, sắc mặt hắn lại từ đỏ chuyển thành trắng, cả người uể oải.
Hai bên đường, những cánh cửa sổ sáng rực, ai cũng đều trầm mặc.
Ai cũng nhìn ra dù kinh nghiệm chiến đấu, hay độ tinh thuần hùng hậu của linh lực, Tần Liệt đều yếu kém hơn hẳn Đỗ Hải Thiên.
Bị “Ba Đào kình” đánh trúng ngực, Tần Liệt bị hất mạnh ra sau, miệng phun máu.
Cả người dường như đã mất hẳn sức chiến đấu.
“Vừa vào được Khai Nguyên cảnh, bất quá mới mở được một cái nguyên phủ cũng dám khiêu chiến ta? Quả thực là không biêt tự lượng sức!” Đỗ Hải Thiên cầm Lâm Diệp kiếm, ngữ khí vô và bình tĩnh, “Chẳng lẽ ngươi không biết ta đã mở sáu nguyên phủ? Sức mạnh của ta gấp sáu lần ngươi. Đánh nhau với ngươi đâu có gì khó khăn, vì ngươi căn bản không thể tạo ra bất kỳ uy hiếp gì cho ta cả.”
Hắn đi về phía Tần Liệt, lúc sắp tới, thanh âm của hắn đột nhiên biến nhỏ: “Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi à? Nhớ cho kỹ, ta là phó các chủ của Tinh Vân Các, dù ta có giết ngươi thì Diệp Dương Thu cũng không dám làm gì ta. Nhất là… bây giờ bản thân Diệp Dương Thu cũng chưa chắc bảo vệ được chính bản thân mình!”
Mắt Đỗ Hải Thiên sát cơ đậm đặc, Lam Diệp kiếm trong tay hào quang sáng chói, vô số lá cây màu xanh lại bay ra.
“Tần Liệt, chạy mau!” Đồ Trạch hét rất to, “Hắn muốn giết ngươi! Hắn có đủ sức giết ngươi!”
“Chạy đi!” Trác Thiến cũng gào lên.
Đáng tiếc, thủ hạ của Đỗ Hải Thiên vây chặt, căn bản cả bọn không cách nào tới giúp Tần Liệt được.
Chỉ có thể hét lên nhắc nhở mà thôi.
Võ giả các thế lực ở hai bên đường đều im lặng nhìn Đỗ Hải Thiên đang từng bước tới gần Tần Liệt.
Ai cũng nhìn ra sát ý trong mắt Đỗ Hải Thiên, và ai cũng biết hắn chắc chắn sẽ hạ sát thủ.
- vì hắn là phó các chủ của Tinh Vân Các, vì danh tiếng của hắn, vì bọn Đồ Mạc đều bị đi cả rồi!
“Ta biết ngươi dám giết ta.” Tần Liệt chùi vết máu nơi khóe miệng, đứng thẳng người lên, sắc mặt tái nhợt nhìn Đỗ hải Thiên đang từng bước tới gần, trong mắt đầy vẻ điên cuồng, “Ta chờ ở đây này, chờ ngươi tới mà giết! Tới đây! Để ta xem ngươi làm thế nào giết được ta!”
Tay phải hắn khẽ vẫy bức tượng gỗ, màng điện rừng rực lại xuất hiện chắn trước mặt hắn.
Tay trái núp dưới tay áo lặng lẽ nắm lấy một viên Tịch diệt huyền lôi, chuẩn bị sẵn.
Tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, Đỗ Hải Thiên đột nhiên dừng lại, lạnh lùng: “Sao? Muốn ngọc đá và vỡ?”
Không tiến tới nữa, Đỗ Hải Thiên khẽ lắc đầy, tay cầm kiếm rung rung.
Chấn động linh lực lại hiện lên dày đặc, hình thành Ba Đào kình mới, muốn cách không giết chết Tần Liệt.
Tần Liệt thầm mắng Đỗ Hải Thiên quá cẩn thận, nhìn thấy Ba Đào kình sắp hình thành, hắn không thể không nhanh chóng nghiêng người tránh, sợ Ba Đào kình lại bắn trúng mình.
Tay trái nắm chặt Tịch diệt huyền lôi nhưng chưa dám sử dụng.
Tần Liệt vốn nghĩ muốn dùng Thiên lôi thánh thể chống đỡ Ba Đào kình, rồi ra vẻ suy yếu bị thương để dụ Đỗ Hải Thiên tới.
Sau đó hắn sẽ dùng Tịch diệt huyền lôi để giết Đỗ Hải Thiên.
Trong lòng hắn đã lên kế hoạch hoàn chỉnh, không ngờ Đỗ Hải Thiên dù đã chiếm thế thượng phong, hoàn toàn ở vào tư thế ưu thế tuyệt đối, lại vẫn cẩn thận như vậy.
Thấy Ba Đào kình đánh tới, vừa mới bị một kích, trong lòng hắn cũng thầm thấy sợ, nên vội né tránh.
“Bành bành bành!”
Ba tiếng nổ nặng nề đập trúng vào tường đá, bức tường ầm ầm đổ sụp.
Võ giả đang quan sát hai bên phố đều hơi biến sắc.
“Xem ra người này sắp đột phá Khai Nguyên cảnh hậu kỳ.” Lý Chính kinh ngạc nói.
Lục Ly cũng khẽ gật đầu, “Xem uy lực này hẳn sáu nguyên phủ đều đã đầy rồi. Người này có thể trở thành phó các chủ của Tinh Vân Các quả nhiên không phải chỉ giỏi âm mưu quỷ kế, mà thực lực cũng hoàn toàn phù hợp.”
“Giờ thì ta có chút bội phục dũng khí của Tần Liệt rồi đó.” Lý Chính cười mỉa mai, “Mới vừa bước vào Khai Nguyên cảnh, mở được một cái nguyên phủ, lại dám khiêu chiến một địch nhân sáu nguyên phủ đã tràn đầy…”
Hắn lắc lắc đầu: “Đỗ Hải Thiên nói đúng, quả thực là không biết tự lượng sức mình, không biết sống chết!”
“Na Nặc, ngươi nói Tần Liệt kia… có thể giống như hồi ở thạch lâm, dẫn dắt lôi điện rơi xuống hay không?” tiểu Tước nhi nhìn Tần Liệt chật vật né tránh Ba Đào kình, nhỏ giọng hỏi: “Nếu hắn có thể làm giống như lần đó, không chừng hắn có thể chiến thắng.”
“Lần trước là hắn trùng hợp đột phá Khai Nguyên cảnh, vì hắn luyện lực lôi đình nên mới dẫn phát dị thường của thiên địa.” Na Nặc cũng nói rất nhỏ: “Bây giờ hắn đã đột phá, có lẽ không thể tạo ra kỳ tích được nữa, nếu không thì hắn đã sớm dẫn động rồi cần gì phải làm cho mình chật vật như vậy.”
“Cũng phải.” tiểu Tước nhi than nhỏ, “trong thạch lâm Tần Liệt giết Phệ hồn thú, xem như đã cứu tất cả chúng ta. Ta thực không muốn hắn gặp phải chuyện không may…”
Na Nặc gật đầu, “Dù không thực tế lắm nhưng ta cũng hi vọng hắn có thể sống sót.”
“Tần Liệt, chỉ có thế để khiêu chiến ta à?” Đỗ Hải Thiên vung vẩy Lam Diệp kiếm, cơn mưa lá cây lại bay ào về phía đỉnh đầu Tần Liệt.
Không ngừng vận chuyển Thiên Lôi Cức, Tần Liệt phóng thích điện mang trong bức tượng, đánh tan cơn mưa lá cây, bộ dáng đầy chật vật.
- hắn còn phải để tâm tránh Ba Đào kình đánh lén.
Lại còn phải vừa tìm cơ hội để tới gần Đỗ Hải Thiên.
Nhưng hình như Đỗ Hải Thiên đoán ra ý đồ của hắn nên luôn duy trì khoảng cách, không để cho hắn đến gần, “Ngươi muốn trước khi chết làm ta trọng thương đúng không? Ta đánh đấm nhiều năm rồi, kiểu đối nào mà chưa thấy qua, sao để ngươi làm được!”
Thở một hơi dài, Đỗ Hải Thiên lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, “Để ta xem ngươi còn trốn được bao lâu!”
Một luồng chấn động linh lực mãnh liệt từ người Đỗ Hải Thiên truyền ra, Lam Diệp kiếm đột nhiên hào quang sáng rực, mấy chục chiếc lá cây xanh lam bay ra, bắn về phía Tần Liệt.
“Mỗi chiếc lá cây đều làm tiêu hao sức lực của ngươi, để ta xem, lực lượng một cái nguyên phủ của ngươi làm sao chống đỡ được sáu cái nguyên phủ của ta!” Đỗ Hải Thiên quát.
“Ba ba ba!”
Lá cây bay rợp trời, nổ tung khi gặp phải màng lưới điện, mỗi chiếc lá cây nổ là sức lực trong người Tần Liệt tiêu hao một phần.
Đúng như lời Đỗ Hải Thiên nói, hắn dùng lực lôi đình tạo ra lưới điện, mỗi khi đánh tan một chiếc lá cây là cũng phải tiêu hao một phần sức lực.
Lúc này, lực lôi đình trong nguyên phủ đã hao tổn mất ba phần năm.
Mắt thấy bao nhiêu chiếc lá lại bay tới, Tần Liệt lòng nặng trĩu, biết rõ Đỗ Hải Thiên đã bắt đầu lợi dụng điểm yếu của hắn, muốn dùng lực lượng nhiều hơn hẳn của mình để ép hắn cạn kiệt, sau đó dễ dàng chém chết hắn.
“Tiểu thư, hình như trên đường có người đánh nhau.” Phía tây nam của con phố, hai người đang đi về phía thương phố, một người nghe thấy tiếng nổ của linh lực liền nói.
Hắn là Lương Trung.
Người được hắn gọi là tiểu thư dĩ nhiên là Tạ Tĩnh Tuyền.
Hai người trước khi trời tối mới vào tới Băng nham thành, chuẩn bị sáng sớm mai đi cửa hàng Lý Ký, xem thử có Tụ linh bài để mua hay không.
Hai người định sáng sớm mai xong việc sẽ trở về Sâm La điện ngay.
“Hôm nay Nguyên Thiên Nhai ở lại Tinh Vân Các, Liễu Vân Đào ngồi lên chức các chủ, kẻ nào lại đui mù động thủ ngay thời điểm này?” Tạ Tĩnh Tuyền cau mày nghĩ thầm, sinh lòng hiếu kỳ, nói: “Đi qua xem.”
Trong bóng tối, hai người như hai tia chớp lập lòe mấy cái, đã dừng ngay góc đường.
“Là Tần Liệt!” Lương Trung khẽ hô, nét mặt trở nên phức tạp, nói: “Bọn Đỗ Hải Thiên và Liễu Vân Đào đem người Lăng gia thành pháo hôi hy sinh, Tần Liệt biết chuyện nổi giận cũng là bình thường, nhưng sao lại dám ngay trên đường ra tay với Đỗ Hải Thiên, không lẽ điên rồi hay sao?”
Lương Trung nhíu chặt mày: “Nếu thất bại, hắn sẽ bị Đỗ Hải Thiên giết chết. Nếu thắng hắn cũng không thể giết Đỗ Hải Thiên, nếu không Tinh Vân Các sẽ xem hắn là phản đồ, toàn thành đuổi giết. Dù thế nào hắn cũng đâu được cái gì, sao lại làm việc không lý trí như vậy?”
Tạ Tĩnh Tuyền mặc áo trắng, như u linh đứng trên phố lãnh đạm nhìn Tần Liệt đang chật vật.
Nhìn cả nửa ngày, Tạ Tĩnh Tuyền mới lắc đầu, bình luận: “Hai bên chênh lệch quá nhiều, trừ phi hắn lại có thể dẫn động thiên lôi, nếu không thì chắc chắn sẽ phải chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.