Linh Vực

Chương 307: Biến hóa




Phùng Dung đoán không sai!
Tần Liệt không chịu ngồi ghế tông chủ Khí Cụ tông quả thật là có tâm tư để vị trí này cho Đường Tư Kỳ, hắn thật sự cảm thấy Đường Tư Kỳ càng thích hợp vị trí kia hơn.
Hắn giết Ứng Hưng Nhiên, đã đắc tội với ba vị Đại cung phụng, cũng không được những đệ tử trở về từ những Khí cụ các khác chào đón, cho dù miễn cưỡng ngồi lên vị trí đó về sau cũng sẽ nảy sinh không ít phiền toái.
Đương nhiên, hắn có năng lực giải quyết phiền toái này, nhưng rất khó khăn, hơn nữa hắn có quyết định của mình, hắn không muốn Khí Cụ tông trói buộc hắn.
Ứng Hưng Nhiên đã chết, hắn lại rời đi, Đường Tư Kỳ là người được chọn làm tông chủ tốt nhất.
Ba vị đại cung phụng đối với Đường Tư Kỳ không có ý kiến, hơn nữa Đường Tư Kỳ tương đối dễ dàng bị nắm trong tay, bọn họ chắc cũng rất vui ủng hộ Đường Tư Kỳ lên ngôi vị.
Lang Tà và Phùng Dung đối với Đường Tư Kỳ cũng có thiện cảm, được Huyết Mâu tán thành, Đường Tư Kỳ có thể chân chính ngồi yên trên vị trí kia.
Mối quan hệ giữa hắn và Đường Tư Kỳ rất tốt, hắn còn biết... Đường Tư Kỳ đối với hắn có chút cảm tình.
- Dường như so với trước kia ngươi phức tạp hơn rất nhiều.
Phùng Dung khẽ nhíu mày, trầm ngâm một chút, thở dài nói:
- Tần Liệt, hơn nửa năm nay ngươi ở U Minh giới có phải rất gian nan không? Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, khiến cho ngươi... biến thành như bây giờ?
Nàng ta nghĩ đến việc Tần Liệt thay đổi là vì ở U Minh giới gặp phải rất nhiều đau khổ, chịu đựng thống khổ quá lớn cho nên mới phải như vậy.
Tần Liệt cũng không giải thích, thẳng thắn hỏi:
- Phùng giáo quan, cô thấy Đường sư tỷ như thế nào?
- Ứng Hưng Nhiên đã chết, Lương Thiếu Dương trước kia cũng bị ngươi giết rồi, tâm của A Hải không ở Khí Cụ tông, sớm muộn gì cũng rời khỏi. Còn lại trưởng lão, thiên phú luyện khí không đủ, không có năng lực làm cho trụ Linh văn biến hóa, như vậy Đường Tư Kỳ là lựa chọn duy nhất.
Phùng Dung trừng mắt với hắn
- Ngươi đã biết chắc, còn hỏi ta làm gì? Sau chuyện lần này ba vị Đại cung phụng tất nhiên sẽ thỉnh Đường Tư Kỳ trở về thay thế Ứng Hưng Nhiên làm tông chủ mới, theo sự hiểu biết của ta đối với Lang Tà, ta tin tưởng hắn cũng sẽ ủng hộ Đường Tư Kỳ, việc này gần như ván đã đóng thuyền.
Tần Liệt nhếch miệng cười, gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi.
- Là Lang Tà bảo ta đi tìm ngươi
Phùng Dung nghiêm sắc mặt.
- Cô nói đi, ta chăm chú lắng nghe.
Tần Liệt híp mắt.
- Tôn giả Vô Tâm của Hợp Hoan tông chưa chết, chuyện này ngươi hẳn đã biết, nhưng ngươi còn chưa biết là không bao lâu nữa các cao thủ của Hợp Hoan tông sẽ ra tay, tiến về nơi này.
Phùng Dung nhìn về hướng tông môn phía sau lo lắng nói:
- Hợp Hoan tông có ý cám dỗ phần lớn những luyện khí sư của Khí Cụ tông. Ta xem ý của bọn hắn là hy vọng phát triển Khí Cụ tông trở thành thế lực phụ thuộc của chúng, hy vọng những luyện khí sư ở Khí Cụ tông có thể giúp bọn chúng luyện chế đủ loại linh khí, muốn bồi dưỡng thế lực Khí Cụ tông để cùng Huyền Thiên minh, Bát Cực Thánh điện ở đại lục Xích Lan tranh giành quyền lực.
Tần Liệt mỉm cười:
- Tông phái từ những luyện khí sư tạo nên đương nhiên là một khối thịt béo bở khiến cho các thế lực đều mơ tưởng chiếm lấy, dùng đó để nâng cao thế lực môn phái của chính mình, ta có thể hiểu được dụng ý này.
Huyền Thiên Minh và Bát Cực Thánh điện sở dĩ phải xuống tay với Khí Cụ tông, cũng vì năm lần bảy lượt muốn bức bách Khí Cụ tông quy phục bọn họ nhưng Khí Cụ tông lần lượt cự tuyệt, rốt cục nhịn không được mà ra tay giết hại.
- Lang Tà đã đột phá cảnh giới Như Ý, Huyết Mâu gần đây được bành trướng, nhưng so sánh với Huyền Thiên minh, Bát Cực Thánh điện thì Huyết Mâu… vẫn còn quá nhỏ yếu.
Phùng Dung nhìn thật sâu về phía hắn, bỗng nhiên nói:
- Lang Tà hy vọng có thể trao đổi lấy Tịch Diệt Huyền Lôi trong tay ngươi, dùng nó để tăng cường sức chiến đấu của Huyết Mâu.
- Dã tâm không nhỏ.
Mắt Tần Liệt lộ ra dị quang, hắn sờ lên cằm, trầm ngâm trong chốc lát, hỏi:
- Lang Tà có thể cho ta cái gì?
- Huyết Mâu thời gian gần đây luôn luôn mở rộng ở Độc Vụ Trạch, tìm kiếm nơi thích hợp tu luyện hơn.
Phùng Dung khẽ cười.
- Vận may của chúng ta khá tốt, tìm ra một nơi tốt tràn đầy linh khí, chỗ đó… quả không tồi, hơn nữa cũng khá bí mật, Lang Tà đã lên tiếng sẵn lòng nhường lại nơi đó để Lăng gia làm nơi dừng chân. Hơn nữa, Huyết Mâu cũng có thể cam đoan Lăng gia được an toàn...
Đôi mắt Tần Liệt sáng lên.
Vấn đề nan giải lớn nhất trước mặt hắn hiện nay chính là việc thu xếp cho Lăng gia, hắn và Khí Cụ tông xem như hoàn toàn trở mặt, lúc này đương nhiên không thể để cho Lăng gia ở Khí Cụ tông tu luyện.
Bởi vì thân phận dị tộc, hắn muốn cùng Tống Vũ của Huyền Thiên minh thương lượng nhưng lại không thể xác định thái độ của Tống Vũ đối với dị tộc rốt cuộc ra sao, cho nên không thể mang Lăng gia đi Huyền Thiên minh, vì vậy việc sắp xếp cho Lăng gia lại trở nên phiền toái.
Lang Tà có lẽ chính là nhìn ra điểm này, vì thế an bày Phùng Dung đến trước, hy vọng tránh né Khí Cụ tông, dùng Huyết Mâu lén lút cùng hắn đạt được thỏa thuận.
- Nơi đó thật đúng như vậy?
Tần Liệt lại hỏi.
Phùng Dung cười gật đầu:
- Linh khí tràn đầy, xung quanh khí độc bao phủ, người bình thường căn bản không thể đặt chân vào đó. Hơn nữa, trong ngoài Khí Cụ tông cũng chỉ một mình A Hải biết được vị trí, Ứng Hưng Nhiên và ba vị đại cung phụng, bao gồm các trưởng lão còn lại ở trong ngoài tông cũng không biết có một nơi như vậy tồn tại.
- Lần này tại sao không thấy trưởng lão Mặc Hải.
Tần Liệt phản ứng.
Mặc Hải chẳng những là vị luyện khí sư đạt trình độ cao nhất của Khí Cụ tông, cả độc dược, độc vật cũng có sự hiểu biết cao thâm, nhất định là Phùng Dung dùng quan hệ riêng tư thỉnh Mặc Hải giúp Huyết Mâu sắp xếp tránh ưu giải nạn, đã đi xem xét khu vực đó rồi.
- Ta muốn tận mắt nhìn xem.
Tần Liệt tỏ thái độ.
- Không thành vấn đề, nhưng ngươi… nhất định phải để Tống Đình Ngọc của Huyền Thiên minh ở lại.
Phùng Dung nói.
- Ừ.
- Tiểu tử, ta muốn nói chuyện với ngươi một chút.
- Ta muốn ngươi dẫn ta về Hàn Băng chi địa một chuyến.
Huyết Lệ và mãng xà Lôi Điện giữa lúc này lại truyền đến những tin tức ý niệm khác nhau, có vẻ đều khẩn cấp.
- Ta có chuyện phải làm, các người tiếp tục chờ, để ta xử lý xong rồi nói.
Tần Liệt trong lòng hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn đáp trả lại bảo bọn họ bình tĩnh chớ nóng vội.
Sau đó hắn đến bên cạnh đám người Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên, Lăng Phong, nói:
- Mọi người cùng cô ấy đi trước, ta lập tức theo kịp.
Hắn chỉ về hướng Phùng Dung đang dẫn đường ở phía trước.
- Được.
Lăng Ngữ Thi không hỏi nhiều, phân phó với người trong tộc một câu, mang người Lăng gia đi theo Phùng Dung tiến sâu vào Độc Vụ Trạch.
- Ngươi lén lút nói những gì với cô ta?
Tống Đình Ngọc từ phía sau một cây đại thụ bước ra, trợn trắng mắt, gắt giọng nói:
- Người ta mới thiếu chút nữa bị ngươi hù chết...
- Hắc hắc.
Tần Liệt nhếch miệng cười quái dị hai tiếng, sau đó tùy tiện phân phó:
- Cô đi đến chỗ chúng ta từng thân mật cùng nhau chờ trước đi, mấy ngày nữa, ta sẽ đi tìm cô.
- Từng thân mật…
Khuôn mặt kiều mỵ của Tống Đình Ngọc lộ ra vẻ thảng thốt, đôi mắt đẹp có chút mê hoặc hỏi:
- Ta cùng với ngươi thân mật qua khi nào?
- Đúng là nữ nhân vô tình, thay đổi khôn lường!
Tần Liệt khẽ quát một tiếng, sau đó thâm tình, chân thành nhìn về phía nàng, nói:
- Khi đó Mạc Hà nấp trong chỗ tối, nơi Lôi Cức Mộc bao quanh, ta và nàng dựa sát vào nhau thành một, nhu tình mật ý... Ngọc nhi, tất cả chuyện đó chẳng lẽ nàng đều đã quên sao?
- Ngọc, Ngọc nhi…
Tống Đình Ngọc thân mình cứng đờ, bỗng nhiên kịp phản ứng.
Lúc ấy Mạc Hà muốn giết Tần Liệt, Tống Đình Ngọc vì để Mạc Hà tin tưởng, nói dối rằng nàng là hôn thê của Tần Liệt, thường hay phối hợp với hắn giả vờ, hai người quả thật rúc vào với nhau, từng có một lát "Nhu tình mật ý", nhưng mà, nàng và Tần Liệt đều hiểu đây chẳng qua là diễn trò, vì muốn lừa gạt Mạc Hà...
Nay Tần Liệt chuyện xưa nhắc lại, Tống Đình Ngọc sau khi sửng sốt, bỗng nhiên cười khanh khách, cười đến run rẩy hết cả người, trừng mắt quát Tần Liệt:
- Tên vô lại kia! Lần này rốt cuộc tiến bộ rồi sao? Dám chủ động đùa giỡn với tỷ tỷ ư?
Trước kia, nàng và Tần Liệt ở cùng một chỗ, đều là nàng đùa giỡn Tần Liệt, dùng đủ loại cách thức trêu chọc hắn, nơi nơi chiếm thế chủ động.
Mà Tần Liệt vẫn luôn bị động chấp nhận, rất ít khi phản kích, càng sẽ không chủ động đến chọc ghẹo nàng.
Nay, thời điểm ý thức được Tần Liệt đang đùa giỡn nàng, nàng chẳng những không tức giận còn sinh ra một loại cảm giác mới lạ, cảm giác này... khiến nàng cảm thấy có chút thú vị.
- Ta muốn đi cùng Phùng Dung đến một nơi, chỗ đó Phùng Dung không muốn cô biết, cho nên cô cần phải tránh đi.
Tần Liệt thu lại vẻ tươi cười, giải thích guyên do, sau đó không đợi Tống Đình Ngọc tỏ thái độ, đã nói:
- Ba ngày. Cô ở nơi nào đó chờ ta ba ngày, ba ngày sau, ta sẽ đi tìm cô.
Dứt lời, hắn lập tức hướng về phía mà Phùng Dung và người Lăng gia tộc rời khỏi bước đi, không chờ Tống Đình Ngọc đáp lời.
Dáng vẻ của hắn hoàn toàn cuốn hút Tống Đình Ngọc.
Tống Đình Ngọc nhìn bóng lưng hắn, vẻ mặt kinh ngạc, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ mê hoặc sâu sắc, lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Kỳ quái, người này thay đổi thật lớn, chẳng những rất bá đạo, ánh mắt cũng trở nên khí thế ép người, nhưng lại ẩn chứa một chút ánh nhìn cực nóng…
Nàng rõ ràng cảm thấy Tần Liệt so với mọi khi có khác biệt.
Thới điểm ở U Minh giới, rất nhiều chuyện đều là nàng sắp xếp, Tần Liệt rất ít đưa ra ý kiến, đều theo ý nàng, không thích tự mình nắm cục diện trong tay.
Nhưng bây giờ Tần Liệt cho nàng cảm giác khắp nơi đều muốn chiếm thế chủ động, có loại khí phách cương quyết phải nắm tất cả trong tay.
Loại tác phong tự mình bá đạo như thế, nàng chỉ cảm giác được ở chỗ mấy người ít ỏi: cha của nàng, gia chủ Tạ gia Tạ Diệu Dương, và Thánh chủ Bát Cực Thánh điện...
Đó là sự khác biệt lớn nhất của Tần Liệt so với trước kia.
Còn có một điểm nữa, trước kia Tần Liệt nhìn vào ánh mắt của nàng, bình thản tự nhiên.
Nhưng mà bây giờ, trong mắt Tần Liệt lại ẩn chứa một tia sáng cực nóng làm nàng bất an —— chính là ham muốn chiếm giữ trắng trợn của nam nhân.
Tống Đình Ngọc bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Trong cảm giác của nàng, Tần Liệt trước kia là một chàng trai ngây thơ, về mặt cảm tình cố chấp một lòng, trong tâm chỉ có Lăng Ngữ Thi, đối mặt với việc nàng thường hay khiêu khích mê hoặc cũng nghiêm khắc kiềm chế, rất ít có hành động vượt quá.
Nhưng mà, ánh mắt hiện tại của Tần Liệt khiến nàng cảm thấy Tần Liệt từ chàng trai ngây thơ trở thành một nam nhi chân chính —— có bản năng đòi hỏi đối với sắc đẹp.
Tóm lại, trước kia Tần Liệt khiến nàng cảm thấy an toàn, nhưng bây giờ Tần Liệt lại làm cho nàng cảm thấy có chút nguy hiểm.
- Trên người hắn đã xảy ra chuyện gì? Ngay cả chuyển biến cũng không có, lập tức thay đổi không ít, thật sự quá đột ngột…
Tống Đình Ngọc nhìn về hướngTần Liệt rời khỏi, mắt đẹp lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, sau một lúc lâu, nàng bỗng nhiên thấp giọng buồn bã nói:
- Bây giờ Tần Liệt trở nên không dễ dàng nắm ở trong tay, có thể cuối cùng... mất đi sự khống chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.