Linh Vực

Chương 670: Thế




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Toàn bộ môn nhân Âm Sát cốc, ở sau khi nghe được phen lời này của Tống Tư Nguyên, Tạ Chi Chướng, đều là thần thái bay lên.
Võ giả còn lại thì là sắc mặt như đất.
Người lúc trước kêu càng vui, lúc này, càng sợ hãi muốn chết, sợ Tần Liệt thực sẽ theo như lời Tống Tư Nguyên, lấy bọn họ tiết hận, phát tiết ra hận ý trong một lần.
Bọn họ như thế nào cũng không ngờ tới sau khi người chủ sự của Huyền Thiên Minh tới, chẳng những chưa truy cứu trách nhiệm của Tần Liệt, thế mà còn bảo vệ Tần Liệt khắp nơi.
Loại trái ngược này, làm bọn họ buồn bực gần như hộc máu!
“Vì sao sẽ như vậy? Vì sao?”. Rất nhiều người thì thào tự nói, trong mắt tràn đầy thống khổ không thể tiếp nhận, đều không muốn tin tưởng cái này là thực.
Huyền Thiên Minh đã bỏ qua bọn họ!
Ánh mắt Lục Ly, Bùi Tương nhìn về phía Tần Liệt, thì là dập dờn tia sáng kỳ dị, âm thầm phấn chấn không thôi.
Các nàng không ngờ Tần Liệt có năng lượng lớn như vậy!
“Thôi, đáng chết, ta đã giết sạch rồi”. Tần Liệt cười nhạt, từ trên đất đứng lên, thong dong nói: “Về sau... Thất Sát cốc cứ dứt khoát xóa tên là được. A, dù sao những lực lượng mũi nhọn Thất Sát cốc này, cũng bị ta quét dọn sạch sẽ trong một lần rồi”.
“Không sao cả, chỉ cần ngươi cao hứng là được”. Tống Tư Nguyên tỏ ý nói.
“Bớt một cái thế lực cấp Hắc Thiết, ảnh hưởng đối với Huyền Thiên Minh, quả nhiên là không lớn”. Tạ Chi Chướng cười cười: “Chỉ cần... Ngươi để gia chủ hai nhà chúng ta tới Lạc Nhật quần đảo, đi chọn lựa một khối di hài thái cổ sinh linh, còn lại đều không là vấn đề!”.
Trong mắt Tống Tư Nguyên bật ra ánh sáng.
Bọn họ tự mình tới đây, cũng không phải bởi vì cái khác, vẻn vẹn chỉ là vì hướng Tần Liệt bày tỏ ý tốt!
Tống Vũ, Tạ Diệu Dương đều ở Phá Toái cảnh, lấy cảnh giới tu vi bọn họ, muốn tiến lên một bước sẽ cực kỳ khó khăn, nhưng di hài các thái cổ sinh linh ở Lạc Nhật quần đảo, lại là một hy vọng của bọn họ.
Hình Vũ Mạc lấy tu vi Phá Toái cảnh hậu kỳ, thông qua một khối di hài thái cổ sinh linh, thành công bước vào Niết Bàn!
Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền mang đến tin tức này, lực tác động hình thành đối với Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, quả thực không thể tưởng tượng.
Bọn họ cực độ khát vọng có thể phục che kỳ tích của Hình Vũ Mạc!
Tống Vũ và Tạ Diệu Dương rất rõ, lòng Tần Liệt có khúc mắc, chưa chắc đã muốn gặp bọn họ, cho dù là Tần Liệt đã đáp ứng Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền, tương lai bọn họ sau khi bước vào Lạc Nhật quần đảo, vẫn là cần xem ánh mắt của Tần Liệt.
Đừng nhìn bọn họ ở Xích Lan đại lục quyền thế ngập trời, có thể cai quản đại địa, chờ tiến vào Lạc Nhật quần đảo, đối mặt các cường giả Niết Bàn cảnh kia của Huyết Sát tông, còn có anh em Hình gia của Kim Dương đảo, bọn họ chỉ có thể là dê núi đợi làm thịt.
Muốn thuận thuận lợi lợi, không trở ngại dung hợp di hài thái cổ sinh linh, bọn họ phải thuận theo Tần Liệt ở các phương diện.
Tống Tư Nguyên, Tạ Chi Chướng đã đến, vì bày tỏ một cái thái độ Huyền Thiên Minh về sau sẽ tuyệt đối không đứng ở mặt đối lập của Tần Liệt!
Là không thể, cũng là không dám!
“Ta đã đáp ứng Đình Ngọc với Tĩnh Tuyền tỷ, vậy sẽ không đổi ý, chờ việc của ta ở Xích Lan đại lục chấm dứt, Tống minh chủ cùng Tạ tiền bối đều có thể thông qua Truyền Tống trận trong U Minh chiến trường đi Lạc Nhật quần đảo chọn lựa một di hài thái cổ sinh linh, cái này tuyệt đối không phải vấn đề”. Tần Liệt thong dong nói.
Tống Tư Nguyên, Tạ Chi Chướng, còn có các võ giả đến từ Huyền Thiên Minh, mắt đều là hiện ra nét vui mừng.
“Về sau, không có Thất Sát cốc nữa, nơi này chỉ có một cái Âm Sát cốc!”. Tần Liệt trầm ngâm một chút, lạnh lùng nhìn về phía các võ giả sơn cốc khác: “Bọn hắn phải rút đi hết! Từ hôm nay trở đi, toàn bộ sơn cốc cùng địa giới của Thất Sát cốc, đều do Âm Sát cốc cai quản!”.
“Vấn đề nhỏ”. Tống Tư Nguyên mỉm cười, vì an lòng Tần Liệt, lại chủ động nói: “Ta sẽ an bài mấy người của Huyền Thiên Minh chuyên môn phụ trách xử lý việc này, sẽ tuyệt đối không có bất cứ chỗ nào làm ngươi không hài lòng!”.
“Ừm, về sau nơi này chỉ có Âm Sát cốc!”. Tạ Chi Chướng khẳng định nói.
Người tới còn lại của Huyền Thiên Minh ùn ùn đồng ý.
Đến lúc này, các võ giả tới từ sơn cốc khác đều ủ rũ, sắc mặt u ám.
Đám người Hàn Uyển thì là nhịn không được hoan hô ra tiếng, có một loại cảm giác như nằm mơ, đối với tình thế biến hóa cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Hai năm sau, Tần Liệt lần nữa bước vào Xích Lan đại lục, chẳng những không là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Huyền Thiên Minh nữa, còn biến hóa nhanh chóng, thành nhân vật Huyền Thiên Minh cần đau khổ cầu xin.
Quả nhiên là thế sự vô thường.
“Lục Ly, ngươi còn có gì bất mãn? Có vấn đề mà nói, thì sớm nói ra, ta sau lần này rời khỏi, có lẽ cũng sẽ không đến Âm Sát cốc nữa”. Tần Liệt dò hỏi.
Lục Ly ngẩn ra, trầm mặc chốc lát, nàng lắc lắc đầu: “Không, ta không có gì bất mãn, không có kết quả nào tốt hơn thế này”.
“Ngươi thì sao?”. Tần Liệt lại nhìn về phía Bùi Tương: “Không hối hận cứu ta chứ?”.
“Đây là quyết định chính xác nhất của cả đời ta!”. Bùi Tương trịnh trọng nói.
Tần Liệt cười gật gật đầu.
Không nhiều lời cái gì, ở trong ánh mắt cảm kích của rất nhiều nữ đệ tử Âm Sát cốc, hắn một lần nữa tiến vào Thủy Tinh chiến xa, chợt phát động.
Trong tiếng gầm rú, cái Thủy Tinh chiến xa này gào thét lên trời, sau khi phân rõ một cái phương hướng, liền chạy vội đi.
“Việc bên này, các ngươi lưu lại phụ trách, nhất định phải dựa theo ý kiến của Tần Liệt đi làm!”. Tống Tư Nguyên phân phó vài câu, đem một đám võ giả Huyền Thiên Minh theo hắn và Tạ Chi Chướng mà đến bỏ lại, chỉ là đi chung với Tạ Chi Chướng hai người, cũng vội vàng đi lên Thủy Tinh chiến xa, hướng tới Tần Liệt đuổi theo.
“Hô!”.
Rất nhanh, hai người bọn họ cũng đem Thủy Tinh chiến xa phát động lên trời, nhìn phương hướng Tần Liệt phi hành, không khỏi lại cười khổ lên.
“Hắn hẳn là đi Sâm La điện”. Vẻ mặt Tạ Chi Chướng bất đắc dĩ.
“Nghe nói Sâm La điện gần đây cũng không thái bình”. Tống Tư Nguyên nhíu nhíu mày: “Hàn Phác... Là mấy tộc lão Tạ gia các ngươi âm thầm ủng hộ à?”.
Tạ Chi Chướng thở dài một hơi: “Hình như là thế, ài, ai có thể ngờ được Tần Liệt gia hỏa này, sau khi bước vào Bạo Loạn chi địa vậy mà lại một bước lên trời chứ?”.
Nay Sâm La điện, Hàn Phác và Đồ Thế Hùng đang vì chức vị tổng điện chủ tranh đấu kịch liệt, Đồ Thế Hùng vẫn luôn trung thành đối với Tống Tư Nguyên, xem như thành viên tổ chức của Tống gia.
Hàn Phác trước kia dựa vào Nhiếp gia, ở sau khi Nhiếp gia bị diệt, lại thành công trèo lên vài tên tộc lão của Tạ gia.
Bởi vì hàng năm đều sẽ dâng hậu lễ, mấy vị tộc lão Tạ gia nhìn Hàn Phác rất thuận mắt, cho nên lần này trên tranh đoạt tổng điện chủ, bọn họ âm thầm ủng hộ Hàn Phác.
Đối với chuyện này, Tạ Chi Chướng cũng biết rất rõ, cũng không cho rằng có vấn đề gì.
Cho tới nay, ba đại gia tộc của Huyền Thiên Minh đều tồn tại tranh đấu gay gắt, loại quan hệ này chưa bao giờ bình ổn, nhưng cũng chưa ảnh hưởng bọn họ hòa thuận cùng đoàn kết.
Bọn họ luôn tin tưởng vững chắc đấu tranh mới có thể sinh ra lực lượng mạnh hơn.
Cũng bởi thế, bất luận Tống Vũ, hay Tạ Diệu Dương, đều ngầm đồng ý bên dưới đấu tranh có thể khống chế, đối với một ít ma sát nhỏ của người hai phương coi như không thấy.
Đây là vì bảo trì sức sống chiến đấu của phía dưới.
“Đồ Thế Hùng và Tần Liệt quan hệ không phải bình thường, năm đó lúc Lăng gia bị Thất Sát cốc nhằm vào, Đồ Thế Hùng chẳng những từng hướng đám người Trầm Mai Lan tạo áp lực, còn phái người bên dưới đến Thất Sát cốc tiếp ứng”. Tống Tư Nguyên sờ cằm dưới: “Đồ Trạch và Đồ Mạc, đều từng kề vai chiến đấu với Tần Liệt, nhất là Đồ Trạch, hắn và Tần Liệt còn có loại tình cảm như tay với chân!”.
“Được rồi, ngươi cũng không cần nhiều lời”. Tạ Chi Chướng cười khổ: “Cũng như vậy rồi, ta còn không biết làm như thế nào sao? Lần này, Hàn Phác cho dù lăn lộn như thế nào nữa, cũng không ngờ tới sẽ xuất hiện Tần Liệt cái biến số này, cho nên hắn nhất định phải lui bước”.
Tạ Chi Chướng tỏ thái độ, cũng ý nghĩa, ở trên quyền lợi sở hữu cuối cùng của Sâm La điện, Tạ gia sẽ chủ động buông tay.
“Ta cũng là vì làm Tần Liệt hài lòng”. Tống Tư Nguyên cũng có chút ngượng ngùng.
“Ta hiểu”. Tạ Chi Chướng gật đầu.
***
Trong một tòa thành trì do đá đen xây dựng, có các tòa cung điện to lớn hùng vĩ, các cung điện lớn nhỏ đó tràn ngập toàn bộ thành trì, chia ra thuộc về năm đại điện chủ, các phương thống lĩnh, hộ pháp, chiến tướng, còn có cái gọi là Tuần Sát ti của Sâm La điện.
Lúc này, trong tòa thành trì tên là Bách Điện thành này, lại tỏ ra có chút giương cung bạt kiếm, tràn ngập không khí khẩn trương.
Phó Trác Huy sau khi bước vào Như Ý cảnh, thành công tiến vào Huyền Thiên Minh, ngôi báu tổng điện chủ Sâm La điện liền để trống.
Đại điện chủ Hàn Phác và nhị điện chủ Đồ Thế Hùng, vì tranh đoạt ngôi báu tổng điện chủ, gần đây tranh đấu gay gắt, thi triển thủ đoạn, làm Bách Điện thành thần hồn nát thần tính.
Trong Sâm La điện đại biểu cho địa vị cao nhất tổng điện chủ, rất nhiều võ giả tụ tập lại, chen chúc ở cùng nơi, đều là vì chứng kiến kết quả cuối cùng.
Tranh đoạt tổng điện chủ, chia làm ba bộ phận: Sức lĩnh quân, sức chiến đấu cá nhân, sức quyến rũ của nhân cách.
Cái gọi là sức lĩnh quân, chính là người tranh đoạt đều tự suất lĩnh ba thống lĩnh dưới trướng, lấy ba trăm người bày trận chiến đấu, cái này tương đương kiểm tra sức lãnh đạo, đối với sức thống quân của kẻ tranh đoạt có yêu cầu rất cao.
Đây là trận đầu tiên, trận này, Hàn Phác thắng lợi.
Sức chiến đấu cá nhân, chính là thực lực cá nhân của kẻ tranh đoạt, là chiến đấu giữa hai người.
Đây là trận thứ hai, trận này, Đồ Thế Hùng thắng thảm.
Ở sau khi hai người thế lực ngang nhau, hai trận không thể quyết định thắng bại, liền xem sức quyến rũ nhân cách của kẻ tranh đoạt.
Sức quyến rũ nhân cách, chính là do ba vị điện chủ còn lại, còn có Tuần Sát ti phân biệt bỏ phiếu, ba vị điện chủ tính một phiếu, Tuần Sát ti tính là hai phiếu.
Nếu đủ cường đại, ở trên sức lĩnh quân cùng sức chiến đấu cá nhân phân biệt thắng lợi, bất luận người này không được lòng người nữa, cũng sẽ thuận lợi ngồi lên ngôi báu tổng điện chủ Sâm La điện.
Bằng không, thì phải xem một hạng cuối cùng, xem mọi người của Sâm La điện lựa chọn như thế nào.
Trên quảng trường ngoài Sâm La điện, Hàn Phác và Đồ Thế Hùng chia ra hai bên, bốn mắt nhìn nhau, đang âm thầm chờ kết quả của ba vị điện chủ còn lại, còn có Tuần Sát ti.
Hàn Phác và thống lĩnh dưới trướng hắn vẻ mặt thong dong.
Đồ Thế Hùng bên kia ai cũng vẻ mặt trầm trọng.
“Không công bằng!”. Đồ Trạch cũng ở trong đó, sau hai năm, hắn dáng người khôi ngô, làn da ngăm đen, đã bước vào Vạn Tượng cảnh, trở nên thành thục hơn rất nhiều: “Sức lĩnh quân lúc tranh đoạt chiến, võ giả dưới trướng Hàn Phác, rõ ràng có rất nhiều đến từ bên ngoài, trong đó có mấy người hẳn là quân riêng của Tạ gia!”.
Trận đầu tiên, Đồ Thế Hùng cùng Hàn Phác so đấu sức lĩnh quân, trong đội ngũ của Hàn Phác có lượng lớn cao thủ.
Những cao thủ đó tồn tại, trực tiếp dẫn tới so đấu sức lĩnh quân, căn bản không có bất cứ gì hồi hộp.
- Trận chiến ấy đã không còn quan hệ với sức lĩnh quân.
Căn bản chính là biểu diễn thực lực cá nhân dưới trướng Hàn Phác!
Mấy người trong đó, linh quyết thi triển, rất rõ ràng đến từ Tạ gia.
“Sức quyến rũ nhân cách, Tuần Sát ti chiếm hai phiếu, ai chẳng biết Tuần Sát ti là Tạ gia đặt người đảm nhiệm?”. Trác Thiến cũng trầm mặt, hừ hừ nói: “Tạ gia đã bày rõ giúp Hàn Phác, Tuần Sát ti lấy hai phiếu, quả thực có thể quyết định hướng đi của tổng điện chủ, còn có cái gì phải so? Hoàn toàn không có công bằng đáng nói!”.
Rất nhiều võ giả dưới trướng Đồ Thế Hùng cũng đều nhỏ giọng nói thầm, rõ ràng không phục.
“Trên đời này vĩnh viễn không có công bằng tuyệt đối”. Vẻ mặt Đồ Thế Hùng không thay đổi, nhíu mày nói: “Là bản thân ta đã xem nhẹ, không đoán trước được Hàn Phác lại có thể mời được quân riêng của Tạ gia gia nhập, ta vốn tưởng rằng căn bản không cần bộ phận thứ ba, thông qua hai trận phía trước đã có thể thoải mái đào thải Hàn Phác”.
“Cha, nếu để Hàn Phác ngồi lên vị trí tổng điện chủ, chúng ta về sau cũng không dễ sống”. Đồ Mạc nhíu mày nói.
“Không sao”. Đồ Thế Hùng không quan tâm hơn thua, tựa như cũng không chịu kết quả cuối cùng ảnh hưởng: “Tống gia sẽ không cho phép Hàn Phác hung ác chèn ép chúng ta, cái này đối với Huyền Thiên Minh không có bất cứ chỗ tốt nào. Tranh đấu thích hợp, có thể bảo trì sức chiến đấu của phía dưới, có thể kích lên ý chí chiến đấu, nếu là tử đấu không ngừng nghỉ, thì là sẽ bị nghiêm khắc trừng trị, cho nên không cần quá mức lo lắng”.
Đồ Thế Hùng một tay sáng tạo Tinh Vân các, làm Tinh Vân các trở thành thế lực cấp Thanh Thạch, sau đó thành công lấy thân phận chiến tướng tiến vào Sâm La điện.
Lúc nhậm chức dưới trướng Tào Hiên Thụy, thông qua mấy phen huyết chiến ở U Minh chiến trường, lại tiến giai đến thống lĩnh, lại là vài năm tích lũy, mượn dùng Sâm La điện ở Khí Cụ tông bị thương nặng, thuận thế thay thế Tào Hiên Thụy lên đỉnh, Đồ Thế Hùng bất luận lịch duyệt, tính dẻo, hay là trình độ kiên cường, đều vượt xa người thường.
Hắn sẽ không bởi vì thành bại nhất thời mà nản lòng.
“Hô hô hô!”.
Phía chân trời truyền đến tiếng linh khí bay nhanh, điều này làm rất nhiều võ giả trên quảng trường Sâm La điện không khỏi ngẩng đầu nhìn trời.
“Phi hành linh khí!”.
“Đây là một chiếc Thủy Tinh chiến xa! Phi thường trân quý!”.
“Chẳng lẽ là người tới từ Huyền Thiên Minh?”.
Trong tiếng kêu kinh ngạc, Tuần Sát ti cùng ba vị điện chủ vốn chuẩn bị bày tỏ thái độ đột nhiên tạm thời dừng lại, kinh nghi bất định nhìn về phía bầu trời.
Không bao lâu, một chiếc Thủy Tinh chiến xa trong suốt lóe sáng, từ ngoài Bách Điện thành bay vọt tới, xuất hiện ở quảng trường Sâm La điện đám người dày đặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.