Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Cửa sổ, bóng người Tần Liệt cùng bóng đêm hòa hợp một thể, nghe Liễu Đình và Ngụy Lập đối thoại, bất giác mỉm cười.
Hắn không ngờ Liễu Đình lại thực động tình với hắn.
Lúc hắn mới vào Tinh Vân các, còn chỉ là một thiếu niên ngây ngô, không có hào quang chói mắt, chỉ ở bên cạnh Diêu Thái lấy thân phận học đồ luyện khí làm việc.
Bởi vì giao tình của hắn và đám người Khang Trí, Liễu Đình ngay từ đầu đã chán ghét hắn, mọi chuyện nhằm vào hắn.
Liên quan, Diêu Thái cũng bị hại tới cá trong chậu, cuối cùng Diêu Thái bị đuổi ra khỏi nhà, hắn cũng bởi vì chém giết Đỗ Hải Thiên bị Tinh Vân các đuổi giết, từ đó biến mất.
Hắn bởi vậy lòng mang ác niệm đối với Liễu Đình.
Hai năm trước, hắn đổi một thân phận, đổi một khuôn mặt, lấy tên “Diêu Thiên” quyến rũ Liễu Đình, thật ra là vì trả thù.
Hắn vốn định thông qua Liễu Đình, một mặt đả kích Phùng Dật, một mặt nhìn xem bản tính thủy tính dương hoa của Liễu Đình.
Hắn cuối cùng thực hiện được.
Phùng Dật bị hắn bức nóng nảy, chó cùng rứt giậu, cuối cùng bị hắn đánh chết, Liễu Đình cũng bị hắn đùa giỡn xoay tròn.
Sau khi đạt thành mục đích, hắn tùy tiện tìm cái cớ, liền bứt ra rời khỏi, không bao lâu liền đối đầu với Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, đem Liễu Đình đoạn chuyện cũ này vứt ở sau đầu.
Không ngờ, Liễu Đình thế mà bởi vì hắn, hai năm gần đây luân phiên từ chối các hôn sự, tựa như còn đang khổ sở chờ hắn trở về.
Điều này làm Tần Liệt bỗng cảm thấy có chút không biết nên khóc hay cười.
Năm ấy, hắn ngây ngô bước vào Tinh Vân các, không được Liễu Đình coi trọng, còn bị Liễu Đình khinh bỉ xem nhẹ, khắp nơi nhằm vào.
Thông qua trưởng thành ở Khí Cụ tông, cảnh giới đột phá, bản thân rèn luyện, một lần nữa gặp được Liễu Đình, hắn chỉ là đổi một khuôn mặt, đổi một cái thân phận, lại dễ dàng cầm tù tình yêu Liễu Đình, khiến Liễu Đình hai năm thời gian cũng không thể đi ra, làm Liễu Đình bởi vì hắn lo được lo mất, không thể tự kìm chế.
Hai đoạn chuyện cũ xảy ra ở giữa hắn với Liễu Đình, kết quả, lại là một trời một đất.
“Vì sao sẽ như vậy?”. Tần Liệt âm thầm cân nhắc.
Sau một hồi, hắn dần dần cảm nhận ra.
Liễu Đình chưa thay đổi, vẫn luôn là như vậy, bất luận là thân phận, tính cách, bộ dáng, cảnh giới, Liễu Đình đều là như thế.
Mà hắn lại đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lúc mới vào Tinh Vân các, hắn chất phác, ngại ngùng, cảnh giới thấp kém, tính cách hướng nội, không có thân phận đặc sắc, không có tự tin.
Lần thứ hai gặp lại Liễu Đình, hắn phô trương, cuồng vọng, cảnh giới cao siêu, tự tin tràn đầy, ngạo khí mười phần, thân phận cũng rực rỡ hẳn
Tuy hai người đều là hắn, nhưng, trải qua rèn luyện ở Khí Cụ tông, chém giết ở U Minh giới, ở Huyền Thiên Minh đảm nhiệm khách khanh một phen từng trải đó, làm lúc hắn lần nữa chạm mặt Liễu Đình, giá trị sức quyến rũ đã không thể so sánh, vượt qua hắn năm đó trên diện rộng, cho nên mới khiến Liễu Đình coi trọng, làm hắn dễ dàng công hãm trái tim thiếu nữ của Liễu Đình.
“Biến hóa, còn có bản thân lột xác, theo tầm mắt, tâm cảnh, thực lực tăng lên, rất tự nhiên sẽ từ trên người tỏa sáng ra khí thế hoàn toàn khác, thì ra là thế”. Tần Liệt hoàn toàn tỉnh ngộ.
Giờ khắc này, một loại cảm giác kỳ diệu kiến thức tăng lên, tâm cảnh thăng hoa, từ trong lòng hắn dâng trào lên.
Như Ý cảnh, tâm cảnh lột xác, đối với cảnh giới cùng thực lực có trợ giúp cực kỳ rõ ràng.
Lần cuộc đời lịch duyệt tỉnh ngộ này, làm Tần Liệt giống như bỗng thành thục hẳn lên, thông qua đối chiếu với quá khứ cùng hiện tại của mình, hắn càng thêm hiểu biết chính mình, càng có thể khắc sâu thấy rõ trong lòng mình.
Hiểu biết bản thân, hiểu ra bản tâm, chính là vấn đề Như Ý cảnh giới phải nhìn thẳng vào.
Không có ý tứ gặp lại Liễu Đình, sau khi đối chiếu quá khứ cùng hiện tại, ở trên tâm cảnh đạt được một lần đột phá nhỏ, Tần Liệt yên lặng rút đi, hướng bên ngoài Lăng gia trấn bước đi.
Hắn chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng, ngay tại lúc hắn vừa mới ra khỏi Lăng gia trấn, chuẩn bị lấy ra Thủy Tinh chiến xa, lại cảm giác được một đợt linh hồn dao động.
Kinh ngạc nhìn về phía xa xa, hắn phát hiện một tiểu đội võ giả Tinh Vân các, từ xa xa cưỡi Kim Nham thú đi đến.
Một người cầm đầu, vừa vặn chính là Lưu Duyên.
Sửng sốt một chút, vốn lập tức muốn đi, hắn bỗng dừng bước, liền đứng ở đầu đường hướng tới Lăng gia trấn.
Lưu Duyên mang theo một đội người nhanh chóng lướt vào.
“Ồ!”.
Kinh hô một tiếng, Lưu Duyên ghì chặt dây cương, mạnh mẽ ngừng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Tần Liệt cũng cười nhìn Lưu Duyên.
“Ngươi là...”. Lông mày Lưu Duyên nhíu thành một cục, đau khổ cân nhắc: “Ngươi rất giống một người bạn của ta”.
“Mượn một bước nói chuyện?”. Tần Liệt cười nói.
Lưu Duyên chần chừ một chút, gật gật đầu, bảo những người dưới trướng đi Lăng gia trấn trước, bản thân thì là lưu lại một mình.
“Ta giống người bạn nào của ngươi?”. Tần Liệt lúc này mới cười hỏi.
“Ngươi là... Tần Liệt?”. Lưu Duyên dần dần hiểu ý, nhịn không được hô khẽ một tiếng: “Không thể nào? Ngươi thật sự là Tần Liệt?”.
“Chào Lưu đại ca!”. Tần Liệt cười to.
Lưu Duyên ngẩn ngơ, sau khi sửng sốt mấy giây, đột nhiên lao tới trước người Tần Liệt, đánh mạnh vào ngực hắn, quát khẽ: “Ngươi sao dám tới đây?”.
“Hai năm trước Huyền Thiên Minh cùng Bát Cực thánh điện đã hạ đạt lệnh truy kích, chỉ cần thấy ngươi, võ giả Xích Lan đại lục đều có thể đánh chết, còn phải lập tức bẩm báo tin tức!”. Lưu Duyên khẩn trương nói: “Chưa có ai phát hiện ngươi à?”.
Lưu Duyên là võ giả Tinh Vân các, ở giữa còn cách một cái Sâm La điện với Huyền Thiên Minh, cho nên rất nhiều tin tức của Huyền Thiên Minh muốn truyền tới bên này, cần một đoạn thời gian rất dài.
Hiển nhiên, Lưu Duyên còn chưa biết biến hóa bên ngoài.
“Về sau Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện sẽ chỉ cầu ta, tuyệt không dám đối đầu với ta, ngươi yên tâm được rồi”. Tần Liệt cười nói.
“Ngươi so với trước kia biết thổi phồng hơn rồi!”. Lưu Duyên cười khẽ ha ha: “Sao đột nhiên trở lại? Từ khi ngươi năm đó rời khỏi Băng Nham thành, ta đã không còn gặp ngươi, ài, nhoáng lên một cái rất nhiều năm rồi”.
Năm đó, hắn với tộc nhân Lăng gia, còn có đám người Cao Vũ, lúc ở Thiên Lang sơn khai thác khoáng thạch, Lưu Duyên chính là giám công của Tinh Vân các.
Về sau, bởi vì Viêm Dương ngọc bị phát hiện, Toái Băng phủ ở dưới Phùng gia mật báo, giết vào Thiên Lang sơn, muốn diệt khẩu đối với bọn họ.
Giao tình của hắn với Lưu Duyên, Cao Vũ, chính là từ liên thủ đối kháng Toái Băng phủ Nhan Đức Vũ bắt đầu, ở trong một đường bỏ chạy, bọn họ mới thành lập hữu nghị thâm hậu.
“Hai năm trước, chúng ta từng gặp một lần, ngươi nhớ không?”. Tần Liệt nở nụ cười cổ quái.
“Chúng ta hai năm trước từng gặp?”. Lưu Duyên giờ mịt, lắc lắc đầu, nói: “Không có khả năng, ta nhớ chưa từng thấy ngươi”.
“Nghĩ chút nữa, ngay tại nơi này”. Tần Liệt nhắc nhở.
“Không có, thực không có”. Lưu Duyên khẳng định nói.
“Hai năm trước, ngay tại Lăng gia trấn, ta còn thỉnh giáo ngươi tri thức về phương diện dược thảo, ha ha, chỉ là lúc ấy Lưu đại ca tựa như nhìn ta không vừa mắt”. Tần Liệt mỉm cười nói.
Ở dưới hắn nhắc nhở, Lưu Duyên cẩn thận nhớ lại, sau một hồi, hắn ầm ầm chấn động, trong mắt nở ra hào quang kinh dị: “Ngươi là Diêu Thiên?!”.
Tần Liệt mỉm cười gật đầu.
“Tiểu tử thối! Ngươi thế mà gạt ta lâu như vậy!”. Lưu Duyên nổi giận đùng đùng, lại hướng tới ngực Tần Liệt liên tục đấm vài quyền: “Tốt! Tiểu tử ngươi bản lãnh cao rồi, cố ý đùa Lưu ca ngươi chơi có phải hay không?”.
“Lúc ấy quả thực có nỗi khổ trong lòng”. Tần Liệt thở dài.
Lưu Duyên nhíu mày, trầm ngâm một chút, đột nhiên nói: “Cách làm của ngươi đối với Liễu Đình, có thiếu quang minh chính đại, quá không biết xấu hổ một chút”.
“Quả thật”. Tần Liệt thành thật thừa nhận.
“Ài, ngươi gia hỏa này nhất thời nổi hứng, hại Liễu Đình thật thảm, nàng hai năm qua cũng nhớ mãi không quên đối với ngươi”. Lưu Duyên lắc lắc đầu: “Liễu Vân Đào tuy không nói, Liễu Đình tuy cũng dính không ít khí điêu ngoa, nhưng bản tính còn không tính là đặc biệt xấu, ngươi làm như vậy, quá đáng chút rồi”.
“Vậy ngươi đi qua đem thân phận ta, nói rõ với nàng ta, để nàng ta hết hy vọng có thể tốt hơn chút hay không?”. Tần Liệt đau đầu nói.
“Đừng! Tuyệt đối đừng nói!”. Lưu Duyên biến sắc: “Nàng đã đủ xui xẻo rồi, bị ngươi gia hỏa này bất tri bất giác bẫy một cái, còn tưởng rằng tìm được chân mệnh thiên tử. Ài, nếu để nàng biết thân phận chân thật của ngươi, biết Diêu Thiên chính là Tần Liệt năm đó nàng khinh bỉ coi thường, ta sợ nàng không chịu nổi, sợ nàng sẽ nghĩ không thông”.
Thở dài một hơi, Lưu Duyên lại nói: “Như vậy đối với nàng đã đủ tàn khốc rồi, nếu để nàng biết Diêu Thiên chính là ngươi, vậy không phải tàn khốc, mà là tàn nhẫn!”.
“Vậy được rồi”. Tần Liệt gật gật đầu: “Lưu đại ca, ngươi tới Lăng gia trấn làm gì?”.
“Còn không phải gọi bọn Liễu Đình về Tinh Vân các?”. Vẻ mặt Lưu Duyên bất đắc dĩ.
“Tinh Vân các hiện tại như thế nào?”.
"Có thể thế nào? Liễu Vân Đào không làm gì, Tinh Vân các mấy năm qua cũng không phát triển, nếu không phải Liễu Vân Đào nịnh bợ Hàn Phác, vị trí các chủ này của hắn chỉ sợ cũng ngồi không vững.
“Ngươi thì sao, còn có Diệp Dương Thu hộ pháp, ở Tinh Vân các sống như thế nào? Ồ, đúng rồi, nếu không quá hài lòng, các ngươi có thể đi Sâm La điện tìm Đồ Thế Hùng”.
“Chúng ta khẳng định muốn đi Sâm La điện, chẳng qua không phải hiện tại, thế lực cấp Thanh Thạch cùng thế lực cấp Hắc Thiết quá độ, cần cảnh giới tăng lên mới được”.
“Như vậy”.
Tần Liệt nghĩ một chút, lấy ra một cái Không Gian giới chỉ đưa cho Lưu Duyên, nói: “Lưu đại ca, trong này có một chút linh tài, linh đan, còn có bộ phận linh khí Huyền cấp, Địa cấp, bản thân ngươi lấy một bộ phận dùng, còn lại, giúp ta đưa hướng Cao gia, cho gia chủ Cao gia, cứ nói là Cao Vũ bảo người đưa tới”.
Lưu Duyên tiếp nhận Không Gian giới chỉ, cảm giác một chút, liền khiếp sợ tột đỉnh, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp hẳn lên: “Ngươi, tiểu tử ngươi từ đâu có nhiều kỳ vật như vậy?”.
“Cướp được”. Tần Liệt nhếch miệng cười.
Trong mắt Lưu Duyên phun ra ánh sáng kỳ dị, không ngừng hít sâu, sau một hồi, mới tỉnh táo lại: “Ngươi từng gặp Cao Vũ?”.
“Ừm, Cao Vũ ở một chỗ với ta, hắn rất ổn, không cần lo lắng”. Tần Liệt đáp.
“Ài, ngươi và Cao Vũ đều là tiềm lực vô hạn, năm đó ta đã biết, hiện tại quả nhiên đã chứng thực”. Lưu Duyên bắt đầu cảm thán: “Chỉ là, cũng quá nhanh chút, lúc này mới mười mấy năm thời gian!”.
Cười cười, nói chuyện với Lưu Duyên thêm chốc lát, uống một bầu rượu, Tần Liệt cuối cùng vẫn là đứng dậy rời khỏi.
Khi hắn lấy ra Thủy Tinh chiến xa, ở trong tiếng gầm rú của chiến xa, hướng tới bầu trời bắn nhanh đi, Lưu Duyên ở bên dưới ngơ ngác nhìn, nét kinh dị trong mắt lại nồng đậm thêm một phần.
“Vậy mà lại là phi hành linh khí! Xem ra, ta có thể vẫn là đã đánh giá thấp gia hỏa này, khó lường, thật sự là khó lường!”.
***
Không lưu lại nữa, nửa ngày sau, Tần Liệt liền hiện thân ở đầm lầy sương độc.
Đến đầm lầy sương độc, đi nơi Khí Cụ tông về sau lập tông, hắn phát hiện người của Hợp Hoan tông trước kia, rất sớm trước kia đã rút khỏi nơi này.
Sau khi Ứng Hưng Nhiên cùng ba đại cung phụng chết, Huyết Mâu thoát ly Khí Cụ tông, rời khỏi đầm lầy sương độc.
Điều này làm Khí Cụ tông trở nên phi thường gầy yếu.
Môn nhân Khí Cụ tông trước kia, còn có trưởng lão may mắn sống sót đều canh giữ ở nơi đây.
Vốn, bọn họ còn dựa vào Hợp Hoan tông, cũng muốn rời khỏi Xích Lan đại lục.
Sau khi Hợp Hoan tông tông chủ Nguyễn Chiến Thiên, từ chỗ Lý Mục nhận được mệnh lệnh, biết quan hệ của Tần Liệt cùng hắn, Nguyễn Chiến Thiên liền bỏ qua Khí Cụ tông.
Võ giả Hợp Hoan tông trước kia phái ở đầm lầy sương độc, đều bị Nguyễn Chiến Thiên mệnh lệnh rời khỏi, Khí Cụ tông cùng Hợp Hoan tông không có quan hệ như vậy.
Mất đi Ứng Hưng Nhiên cùng ba đại cung phụng, rất nhiều Linh Trận đồ của tông môn mất đi, giá trị Khí Cụ tông giảm xuống toàn diện.
Không có Huyết Mâu với Lang Tà, Khí Cụ tông cũng không thể tiến giai đến thế lực cấp Xích Đồng nữa, căn bản không có khả năng uy hiếp đến địa vị Huyền Thiên Minh cùng Bát Cực thánh điện, điều này làm Huyền Thiên Minh cũng không còn hứng thú với Khí Cụ tông, thậm chí ngay cả tới đây chèn ép bọn họ, cũng không dậy nổi hứng thú.
Khí Cụ tông ở đầm lầy sương độc, lập tức xuống dốc thành một tiểu thế lực cấp Thanh Thạch, trở nên không người hỏi thăm.
Tinh nhuệ cũ của Khí Cụ tông chết đi, một bộ phận nhân vật mấu chốt đều đi Huyết Chi tuyệt địa, dẫn tới người còn lại không chống đỡ được cục diện, lại có một số Luyện Khí sư tự nhận là còn có chút bản lãnh, thì là tan đàn xẻ nghé, đi thế lực khác nhậm chức, trở thành Luyện Khí sư chuyên môn của các tiểu thế lực đó.
Bọn Mặc Hải, Phùng Dung sau khi tới đây, phát hiện Khí Cụ tông chỉ còn lại có một ít đệ tử cảnh giới thấp kém.
Chờ sau khi bọn họ bày tỏ ý đồ đến, người còn lại của Khí Cụ tông, hầu như không có bất cứ sự do dự nào, toàn bộ tỏ thái độ đồng ý theo bọn Mặc Hải rời đi.
Bọn họ dễ dàng đem những người đó thu nạp.
Tần Liệt sau khi tới đây, phát hiện bên này sớm đã đại cục đã định, không cần hắn phí công cái gì.
“Đều là những gia hỏa cảnh giới thấp kém, có giá trị sao?”. Nhìn rất nhiều nhân vật trước kia từng gặp vài lần, Tần Liệt nhíu nhíu mày: “Bọn hắn giúp được gì?”.
“Giúp được”. Đường Tư Kỳ đáp lại: “Tuy cảnh giới thấp kém, nhưng bọn họ rất nhiều đều là Luyện Khí sư, chỉ cần thoáng dạy một chút, có thể giúp rất nhiều việc”.
Mặc Hải cũng nói: “Tần Liệt, thật ra loại kết quả này tốt nhất. Những người cũ trước kia, có lẽ có trình độ luyện khí mạnh hơn, nhưng tính dẻo của những người đó kém. Người trẻ tuổi nơi này, đều là nhân vật trước kia Khí Cụ tông chọn lựa vào, cho rằng bọn họ thông qua dạy, liền có thể trở thành Luyện Khí sư”.
“Ở dưới ta với Tư Kỳ dạy dỗ, tuyệt đại đa số người trong bọn họ, đều có thể trở thành Luyện Khí sư đích thực”.
“So với người cũ, bọn họ càng thêm nghe lời, cũng dễ dàng tiếp nhận thứ mới hơn, càng có thể trung thành chúng ta hơn”.