Livestream Mỹ Thực Trên Toàn Tinh Tế Để Nuôi Bé Con

Chương 105:




Ninh Vân Dập nhìn hai người đối diện một khắc trước còn vân đạm phong khinh, bây giờ lại cùng lúc thay đổi sắc mặt.
Tâm tình y bổng nhiên thật tốt,nhìn một màn cảnh vui ý đẹp trước mắt.
Dựa vào cái gì nguyên thân bị bọn họ hại chết, Mục Gia Dật lại có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất của Tông gia, bao gồm danh vọng cùng với quyền thế?
Lúc này cho dù không thể diệt trừ, cũng có thể khiến cho bọn họ chó cắn chó.
Cho dù Tông Linh vì lợi ích của hai nhà mà lựa chọn giấu giếm đi nữa, nhưng vì cái chết của người trong lòng, mà Mục Gia Dật đã biết nhưng vẫn cố ý làm như vậy, sẽ tạo thành một cây gai đam sâu vào mối quan hệ của bọn họ.
Vô pháp rút ra, càng lún càng sâu.
Huống chi, Ninh Vân Dập nói cũng không sai, nguyên thân chính xác đã chết, bị Mục Gia Dật cùng Kê Hạo hại chết ở Phế Tinh.
Mục Gia Dật căn bản không biết chuyện kia lại có người biết đến, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không trêu chọc vị Bạch tiên sinh này.
Hắn lấy lại tinh thần, nhanh chóng muốn cắt đứt trò chuyện.
Tông Linh gắt gao ấn tay hắn, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người đối diện: "Ngươi vừa mới nói...... Ai đã chết? Ai cho phép ngươi nói bậy?"
Ninh Vân Dập: "Nói bậy? Có phải nói bậy hay không ta tin tưởng vị hôn phu bên cạnh ngươi là biết rõ nhất. Không lâu trước đây, không phải Mục thiếu đây đã ra lệnh cho Kê Hạo đưa Nhị thiếu gia Ninh gia đến Phế Tinh rồi hại chết y sao, sau khi hoàn thành nhiệm vụ không phải hắn đã báo tin cho ngươi rồi hả? Hay là, Mục thiếu gia đây... không nhận được tin nhắn?"
Tông Linh ngay từ đầu không tin, cho dù có tức giận khiếp sợ hắn cảm thấy một người xa lạ sao có thể sẽ biết rõ tình huống của Ninh Vân Dập như vậy.
Nhưng khi nghe thấy tên Kê Hạo, máu cả người hắn như chảy ngược lại, cả người lạnh lẽo lợi hại.
Hắn đã nói với Mục Gia Dật rất nhiều lần là hắn đã không còn để ý đến Ninh Vân Dập nữa, nhưng dù sao người kia vẫn là người hắn thích đầu tiên trong cuộc đời.
Thời điểm hắn thổ lộ với y có bao nhiêu tự tin, thì thời điểm bị cự tuyệt có bấy nhiêu chật vật.
Nếu không sẽ không bị lý do của Mục Gia Dật hết lần này đến lần khác tác động.
Hắn để ý Ninh gia sao? Hắn để ý Ninh Vân Dập chủ động tới cầu hắn sao?
Đều không phải, hắn chỉ muốn Ninh Vân Dập tới gặp hắn, hối hận lựa chọn lúc trước.
Nhưng hôm nay vị tiên sinh tóc đỏ này thế nhưng lại nói cho hắn biết rằng... Ninh Vân Dập đã chết?
Là bị Mục Gia Dật và Kê Hạo hại chết?
Mục Gia Dật rất nhanh khắc chết bất an trong lòng, hắn ra vẻ phẩn nộ nhìn người đối diện:
"Bạch tiên sinh, ta không biết ngươi từ nơi nào nghe được tin tức không biết thật giả này, lại lấy ra để phá hoại tình cảm phu phu chúng ta. Hay là nói ngươi cố ý? Muốn lấy lý do hoang đường này để huỷ hoại cuộc hôn nhân của Tông gia và Mục gia? Là ai phái ngươi tới?"
Lời này e là muốn nói cho Tông Linh nghe.
Ý muốn nói là: Đừng tin hắn, hắn có thể là người của gia tộc đối địch phái tới muốn phá hư cuộc hôn nhân liên minh của hai gia tộc bọn họ, sẵn tiện phá hư luôn thanh danh của họ.
Tông Linh miễn cưỡng nghe vào, nhưng cũng không có toàn tin Mục Gia Dật nói, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Ninh Vân Dập: "Bạch tiên sinh nói như vậy có chứng cứ gì? Ta làm tin được, dù sao đây cũng chỉ là lời nói từ một phía của ngươi?"
Ninh Vân Dập nếu nói như vậy tự nhiên trên tay y không có bằng chứng, nếu không y đã trực tiếp giết đến Mục gia rồi.
Y không có, nhưng trong tay Mục Gia Dật lại có.
Ninh Vân Dập: "Ha, ta nói không biết có phải kẻ xấu chuyên làm chuyện ác nên phải chịu trừng phạt hay không? Việc này kể ra cũng thật hấp dẫn a, người ngoài làm sao biết được uẩn khúc trong đó, chuyện bí mậy như vạy, đương sự chối còn không kịp.
Ta sở dĩ biết được, là do Kê Hạo nói cho ta biết."
Mục Gia Dật ánh mắt sáng lên, lập tức đáp trả: "Ngươi nói dối! Kê Hạo mấy tháng trước cứu Ninh nhị thiếu, hắn nếu thật sự cùng ta lập mưu muốn bí mật hại chết Ninh nhị thiếu, vậy thì tại sao vô duyên vô cớ hắn lại đi nói cho một người xa lạ như ngươi biết bí mật này?"
Hắn càng nói càng kích động, hắn đã biết, người đối diện này chỉ là suy đoán, căn bản không nắm rõ ràng chi tiết, bất quá là muốn lừa hắn một phen.
Kê Hạo sao có thể sẽ đem loại sự tình này nói cho người ngoài biết? Hắn không muốn sống nữa sao?
Ninh Vân Dập lại là nhẹ nhàng cười: "Nếu là bình thường có lẽ Kê Hạo sẽ không, nhưng mà...... đánh bậy đánh bạ thế nào mà ta vừa vặn lại cứu được hắn. Lại nói tiếp các ngươi có khả năng không biết, ta đến từ C tinh cầu, trước khi tới Chủ tinh vừa văn gặp Kê Hạo bị Thành Phố Ngầm đuổi bắt bị thương chỉ còn lại hơi thở cuối cùng."
Ninh Vân Dập nhìn sửng sốt hai người, nửa thật nửa giả nói cho hai người kia:
"Lúc ấy chủ có một từ Thảm là diễn tả được tình cảnh của hắn, ta tốt bụng cứu hắn, lúc đó hắn chỉ còn một hơi tàn. Không biết có phải do áy náy hay là hối hận, hắn sợ bản thân không thân phận không id, một mình chết ở tinh cầu xa lạ, liền đem thân phận cùng mục đích đến đó nói cho ta nghe, haiz, bộ dáng lúc đó của hắn trông hối hận dữ lắm."
"Hắn nói hắn đời này hối hận nhất chính là hại bạn thân của mình, vì muốn leo lên thế gia mà nghe theo một lời hứa hẹn, hư tình giả ý cứu mạng lại dụ dỗ mang bạn thân đến Phế Tinh. Chờ cho người kia thật sự ỷ lại hắn, lại đem id thân phận cùng tài khoảng chỉ có mười vạn tinh tệ của người đó cướp đi, còn mua chuộc một tên thủ lĩnh lưu manh bứt ép người ta làm tình nhân. Cuối cùng... thuận theo tự nhiên hại chết đối phương."
"Hắn vốn dĩ cho rằng chính mình hoàn thành nhiệm vụ sẽ sống tốt hơn, ai ngờ vị thế gia kia căn bản không muốn hắn trở lại Chủ tinh, lừa hắn dùng mấy trăm vạn tinh trăm vạn tinh tệ mua một viên Nguồn năng lượng tinh thạch 3S,
ai ngờ tinh thạch mua được, chờ đợi hắn lại là tinh thạch bị đoạt, vòng tay bị đoạt, mạng cũng muốn đoạt. Cuối cùng hắn may mắn chạy trốn tới C tinh cầu, vẫn phải chết."
"Hắn nói khả năng chính là báo ứng, muốn ta nhớ rõ hắn tên Kê Hạo, đến từ Kê gia Chủ tinh. Mà hắn hại chết đúng là Ninh nhị thiếu Ninh Vân Dập, mà cái người ra lệnh cho hắn hại chết Ninh nhị thiếu...... Đúng là Mục tiên sinh đây."
"Mục tiên sinh biểu tình khó coi như vậy? Sẽ không phải còn nghĩ nói ta nói dối chứ, nhưng Tông tiên sinh nếu không tin, có thể tra xem tài khoản của vị hôn phu ngươi, không lâu trước đây có phải hay không đã nhận được mười vạn tinh tệ? Có phải hay không thực nhanh lại chuyển ra ngoài mấy trăm vạn tinh tệ? Mà tài khoản chuyển chuyển nhận qua lại có phải của...... Kê Hạo hay không?"
Tông Linh đã hoàn toàn tin, một người xa lạ không có khả năng biết nhiều như vậy.
Trừ phi là đương sự báo cho hắn.
Tông Linh ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Mục Gia Dậy, răng hàm cắn chặt: "Vì cái gì?"
Mục Gia Dật cả người phát lạnh, hiển nhiên hắn không nghĩ tới Kê Hạo vậy mà đã chết.
Trách không được sau khi đấu giá được nguồn năng lượng tinh thạch đối phương liền biến mất, hắn cho rằng Kê Hạo cầm nguồn năng lượng tinh thạch của hắn chạy mất.
Ai ngờ...... Lại là đã chết?
Thậm chí Kê Hạo còn cho là hắn phái sát thủ đến giết người diệt khẩu? Trước khi chết còn đem mọi chuyện nói cho vị Bạch tiên sinh này?
Tên ngu xuẩn, chết thì chết đi, còn đào hố chôn xuống một tai hoạ ngầm như vậy!
Mục Gia Dật bị ánh mắt giết người của Tông Linh dọa đến: "Ta, ta có thể giải thích, ta đúng là có chuyển khoản cho hắn, nhưng ta không có liên quan gì tới cái chết của Ninh nhị thiếu gian."
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng nếu Tông Linh một hai phải xem vòng tay của hắn, chỉ cần tra một chút là biết được ký lục trò chuyện.
Không bằng thừa nhận một nửa phủ định một nửa.
Tông Linh lại không tin, cắn răng: "Trừ cái này ra thì sao? Kê Hạo rốt cuộc có hay không chuyển cho ngươi mười vạn tinh tệ? Số tiền đó có phải của Ninh Vân Dập hay không?"
Ninh Vân Dập ở đối diện đổ thêm dầu vào lửa: "Đúng rồi a, Mục tiên sinh, tâm tư của ngươi cũng quá độc địa, Ninh nhị thiếu cùng ngươi có thù oán gì sao? Mấy ngày trước ta có tra xét, các ngươi cũng không có quen biết nhau? Kết quả lại bị lừa đi Phế Tinh, lừa hết tinh tệ, không có tinh thần lực, lớn lên lại trắng trẻo xinh xắn, kết cục ra sao...Ngươi đây không nhỉ muốn đối phương chết, mà còn muốn y sống không bằng chết a."
"Ngươi câm miệng!" Mục Gia Dật hoàn toàn nổi giận, cắn răng, nhìn Tông Linh, tính toán ch·ết không nhận tội, "Ta là cùng Kê Hạo nhận thức, nhưng ta thật không nghĩ tới hại Ninh Vân Dập...... Ta vì cái gì hại hắn? Ta cùng hắn không thù không oán."
Tông Linh trong cơn tức giận gầm nhẹ: "Bởi vì ta thích hắn, bởi vì ngươi ghen ghét hắn, nếu không phải......"
Trò chuyện đột nhiên đã bị Mục Gia Dật cuống quít ấn kết thúc, nhưng thực hiển nhiên màn đấu khẩu chó cắn chí đó sẽ không thể chấm dứt êm đềm dễ dàng như vậy.
Ninh Vân Dập tâm tình không tồi thu hồi vòng tay, y đã nói rồi, nếu không phá hư được cuộc liên hôn này, y cũng phải khiến nó có được mà nắm không được.
Cách đó không xa, Mèo Lớn cùng bé con hoàn toàn rơi vào trạng thái khiếp sợ chưa tiêu hoá hết mớ thông tin khủng vừa nảy.
Bé con nghiêng đầu thắc mắc, Ninh Vân Dập không phải là tên của baba sao? Vì sao baba lại nói cho hai người kia là baba đã chết chứ? Bé không thích, từ này nghe thật khó chịu.
Mèo Lớn lại lăng lăng ánh mắt phức tạp: Cháu trai ngu xuẩn của nó thích Ninh Vân Dập?
Mục Gi Dật vì ghen ghét nên cùng Kê Hạo lừa y đến Phế Tinh sau đó thiếu chút hại chết y?
Chuyện này chắc đã phát sinh trước khi nó vào sống ở Ninh gia.
Như vậy có thể hiểu là Ninh Vân Dập đã gặp được kỳ ngộ gì trước khi nó đến ở nên mới tránh được tai hoạ, nếu không...
Mèo Lớn căn bản không dám nghĩ đến kết cục mà Ninh Vân Dập và nhóc con kia sẽ gặp.
Lúc này ngoài lâu đài vang lên âm thanh chuông cửa.
Người máy quản gia vòng tới cửa, âm thanh máy móc vang lên: "Chủ nhân, đại ca ngài đã trở lại."
Ninh Vân Dập để người máy mở cửa.
Khi Ninh đại ca tiến vào, trên đầu hắn là bộ tóc giả đỏ rực như ngọn lửa giống với màu tóc của Ninh Vân Dập.
Hắn học Ninh Vân Dập đem bộ râu đeo lên, hai người đứng chung một chỗ, trừ bỏ thân hình lớn nhỏ ra lại giống nhau như đúc.
Hai người một mèo lần đầu nhìn thấy Ninh đại ca trong bộ dáng này, Ninh Vân Dập vòng quanh một vòng: "Đại ca rất phù hợp với hình tượng này a, thân phận mới nếu chưa làm xong, ngươi cứ dứt khoát dùng thân phận của ta mà làm việc."
Ninh đại ca cũng không cùng y khách khí, đem cháu trai đang ngốc một bên bế xốc lên: "Sao lại ngây người rồi? Không nhận ra bá bá?"
Tiểu Miêu lập tức ôm cổ hắn, nhìn người này lại nhìn người kia, như, như thế nào lại có tới hai baba a?
Ninh đại ca ôm bé con theo bản năng hướng nhà ăn đi đến, không có biện pháp, hắn mới vừa tiến vào đã bị mùi hương quyến rủ đói sôi cả bụng.
Đủ các loại hương thơm tràn ngập cả căn phòng kích thích vị giác lẫn khứu giác của hắn. Hắn không coi trọng ăn uống, ngày thường không có bao nhiêu cảm xúc phập phồng, nhưng tối hôm qua sau khi tiểu đệ lấy cơm canh ra tới, hắn quả thật có chút thèm.
Không đợi Ninh đại ca đi đến bên cạnh bàn, chuông cửa lại lần nữa vang lên.
Không cần đoán cũng biết, người lúc này lại đây là Bạch thiếu chủ không thể nghi ngờ.
Quản gia lại mở cửa một lần nữa, Bạch thiếu chủ giống như một tia chớp dẫn đầu vọt vào: "Ngao ngao, cơm thịt kho của ta, cơm thịt kho, cơm cơm ta tới rồi!"
Vọt tới một nửa hắn lại đứng im, cái mũi thỏ thỏ hít hít khắp nơi, rất nhanh bị mùi hương làm cho ngốc hồ hồ.
Bạch thiếu chủ ngây ngốc đứng ở nơi đó quên cử động: "Không, không chỉ có thịt kho, thúc, ngươi, ngươi ngươi làm cái gì? Như thế nào thơm như vậy? Thật nhiều thật nhiều mùi thơm, ta ngửi thấy được mùi thịt kho, nhưng còn có cái khác!"
Đời này chỉ ăn qua dinh dưỡng tề, củ cải, đồ hộp, thịt kho, que nướng, Bạch thiếu chủ vẫn chưa bao giờ chứng kiến qua trường hợp này.
Phía sau Aias nắm tay em trai tiến vào, cũng bị mùi hương tràn ngập trong căn phòng thơm đến ngốc theo.
Quản gia người máy lập tức đóng cửa lại, ngăn mùi hương truyền ra.
Ninh Vân Dập nhìn mấy người đứng ở nơi đó, tiếp đón bọn họ: "Mau lại đây, vừa vặn cơm canh mới nấu xong không lâu, hôm nay là ngày lành tháng tốt, cả nhà không cần khách khí."
Bạch thiếu chủ lấy lại tinh thần, vèo một chút nhảy đến bên cạnh bàn, loay hoay nhìn tới nhìn lui cũng không dám động.
Hắn đột nhiên ý thức được cái gì, cúi đầu u oán nhìn Mèo Lướn: Hảo gia hỏa! Thì ra làm thú cưng trong nhà thúc thúc lại sung sướng như vậy sao? Đâu phải là chủ cho một chén cơm thịt kho không đâu?
Ô ô đây đều là cái gì a? Từng thứ từng thứ lại có thể phát ra mùi thơm khác nhau như vậy, trước kia thúc thúc hắn... có phải hay không ăn uống theo chế độ tiểu táo?
(Tiểu táo: chế độ ăn uống cao cấp nhất của quân đội). Google 𝑡ra𝗇g 𝗇à𝘆, đọc 𝗇ga𝘆 khô𝗇g quả𝗇g cáo ( 𝙏Ru𝗠𝙏 R𝐔𝙔𝐸N.V𝗇 )
Hắn quả nhiên...... Không phải là thỉ thỏ mà thúc thúc hắn thích nhất nhất a!
Mèo Lớn lắc lắc cái đuôi, liếc Bạch thiếu chủ một cái: Ngươi có ý kiến?
Bạch thiếu chủ cắn góc áo: Không, ta hiện tại chỉ muốn đem thúc thúc ăn cho nghèo luôn.
Aias nắm tay đệ đệ ngay từ đầu không dám ngồi vào bàn, nhiều đồ ăn trân quý như vậy, hắn sợ đời này đều trả không nổi.
Cuối cùng bị Ninh Vân Dập cưỡng chế ấn ngồi trên ghế, chờ câu khai tiệc của y phát ra, mấy người còn lại, đặc biệt là Bạch thiếu chủ, chỉ thấy tàn ảnh của chiếc đũa trên mâm cơm, rốt cuộc cũng không cần nhẫn nhịn nữa a.
Aias nghĩ, về sau sẽ cố gắng kiếm tiền về cho lão bản để báo đáp.
Một ngụm đầu nuốt xuống lại khiến cho cả bàn ăn không ai nói chuyện với ai, ai cũng cắm đầu thao tác đều độ giống nhau: A, gắp - lùa - nhai - nuốt!!!
Cuối cùng Bạch thiếu chủ ăn no căng đến không nhét nổi nữa, vẫn cố kiêng trì ngâm một cái màn thầu với nước canh nhét vào trong miệng.
Có thể nói là một giọt nước canh cũng không để lãng phí.
Ninh Vân Dập nhìn gưing mặt mượt mà không ít Bạch thiếu chủ, chờ Bạch thành chủ lại đây, có khi nào không nhận ra thỏ con của hắn không?
No căng đến không nhúc nhích được vẫn cố gắng nhét một cái màn thầu ngâm nước canh, trước mắt chỉ mỗi một con này.
Ninh Vân Dập đang hưởng thụ mỹ thực thơm ngon, thì cùng thời điểm, bên phía Mục Gia Dập lại là phong ba bão tố khắc khẩu không ngừng.
Tông Linh từ lúc Mục Gia Dật tắt trò chuyện liền rời vào phẫn nộ, hắn thở phì phì ánh mắt nảy lửa nhìn chằm chằn Mục Gia Dật, hận không thể khiến hắn đi chết đi..
"Có phải là ngươi làm không? Ngươi vì cái gì hãm hại hắn? Vì cái gì?!" Tông Linh đột nhiên đem đồ vật bên cạnh ném vào Mục Gia Dật.
Mục Gia Dật né tránh, cũng ném trở lại: "Ta nói ta không có!"
Tông Linh tức giận đến tiếng nghiến răng phá lệ chói tai: "Không có? Ngươi dám cho ta xem vòng tay của ngươi, ngươi có đam nói ngươi không thu mười vạn tinh tệ kia? Ngươi dám cho ta xem lịch sử trò chuyện của ngươi với Kê Hạo? Kê Hạo cùng Ninh Vân Dập quan hệ bạn bè, ngươi lại cùng cùng Kê Hạo quan hệ hợp tác, ngươi nói ta có tin ngươi hay không?"
Mục Gia Dật trong lòng bất an làm hắn bước lui hai bước, hắn biết lúc này tuyệt đối không thể thừa nhận: "Cho nên ngươi liền tin một người xa lạ cũng không tin ta? Ta là vị hôn phu của ngươi? Lại nói, ta không thích ngươi, ta vì cái gì phải động thủ với hắn?"
Tông Linh căn bản không tin, phản ứng của hắn nơi nơi đều thể hiện ra chột dạ lo sợ bị vạch trần:
"Ngươi sợ hắn đoạt vị trí hôn phu của người thừa kế tương lai Tông gia, ngươi sợ tương lai hắn làm gia chủ phu nhân Tông gia sẽ cao hơn ngươi một đầu, đúng không?"
Mục Gia Dật muốn phản bác, cuối cùng vẫn là cắn răng trầm mặc.
Hắn tuyệt đối không thể nói ra nguyên nhân chân chính đối phó Ninh Vân Dập được.
Tông Linh nhìn Mục Gia Dật trầm mặc, nắm tay rung động.
Mục Gia Dật thực mau thu liễm hảo cảm xúc, thấy như vậy một màn, cười ra tiếng: "Ngươi muốn giết ta đền cho hắn một mạng? Tông Linh, đừng tự mình lừa dối mình, chúng ta từ trong xương cốt đều giống nhau thôi. Ích kỷ, xem trọng chính bản thân mình. Nếu không lúc trước Ninh gia xảy ra chuyện, sao không thấy ngươi kích động như vậy, sao không ra mặt giúp Ninh gia đi."
Tông Linh muốn nói bản thân hắn bất quá chỉ là con nối dõi của Tông gia, không có thực quyền làm sao giúp?
Mục Gia Dật chọc phá tâm tư của hắn: "Nhưng ngươi có uy danh của Tông Nguyên soái, ngươi có thể ra mặt nói giúp. Nhưng ngươi không có, bởi vì ngươi sợ nếu ngươi ra mặt nói giúp Ninh gia thì hình tượng của ngươi trong mắt tiểu thúc ngươi sẽ bị ảnh hưởng, ngươi cũng sợ bị liên luỵ bởi chuyện Ninh thượng tướng phản bội. Ngươi xem, ta có thể vì giữ vị trí này mà lựa chọn điều có lợi nhất cho ta, cùng ngươi lựa chọn không giúp Ninh gia lúc trước có gì khác nhau?"
Tông Linh rống ra tiếng: "Không giống nhau! Ít nhất ta thích hắn là thật tình!"
Mục Gia Dật cười nhạo một tiếng: "Ngươi xem, chính ngươi cũng thừa nhận, thật tình cũng tốt, không thật tình cũng thế, nhưng ngươi vẫn là trơ mắt nhìn hắn bị bắt rời đi Chủ tinh. Chỉ có Kê Hạo che chở, cho dù ta thật sự nói Kê Hạo ra tay, hắn không sống được, cho dù không ra tay hắn cũng không sống được. Không có Ninh gia che chở, một tên phế vật lại có gương mặt yêu nghiệt, kết cục của hắn ngươi có tưởng tượng ra không?"
Tông Linh thân thể lung lay một chút, chịu đả kích lớn: "Ta không có......"
Nhưng câu nói này cũng không có dứt khoát được như lúc đầu nữa.
Hắn thật sự không tưởng nhiều như vậy, hắn chỉ là, chỉ là không dám liên lụy đến này kia, nếu hắn sớm một chút kế thừa Tông gia, hắn cũng không đến mức sợ đầu sợ đuôi.
Nhưng hết thảy đều đã muộn.
Tông Linh gắt gao nhìn chằm chằm Mục Gia Dật: "Ta sẽ từ hôn."
Hắn sẽ không cưới một kẻ hại chết Ninh Vân Dập.
Nói xong đi nhanh ra ngoài.
Mục Gia Dật tức điên rồi, hắn dám?
"Ngươi có thể thử xem, Mục gia chúng ta tuy bằng Tông gia, nhưng trước đây Tông gia là dựa vào Tông Nguyên soái, hiện giờ Tông Nguyên soái xảy ra chuyện, ngươi cảm thấy nếu không có Mục gia chống đỡ một tay, Tông gia các ngươi có thể ngồi vững vị trí đầu trông tam đại thế gia sao? Hai nhà khác cũng có rất nhiều tham vọng, bao gồm cả việc thâu tóm Tông gia, đại phòng cùng mấy chi khác trong Tông gia cũng rất thích vị trí...gia chủ a."
Tông Linh đột nhiên quay đầu lại: "Ngươi!"
Mục Gia Dật cười nhạo một tiếng, nếu xé rách mặt, vậy dứt khoát bất chấp tất cả: "Nếu từ hôn, ta có thể nói rõ cho ngươi hiểu, Mục gia sẽ một lần nữa lựa chọn trong đám con nối dõi của Tông gia để tiếp tục liên hôn. Ngươi thật sự nghĩ ngươi có thể thuận lợi kế thừa vị trí gia chủ là do cha ngươi tranh thủ được giúp ngươi sao? Nếu không phải toàn tộc Mục gia cân nhắc liên hôn mà nâng đỡ ngươi, ngươi nghĩ mấy người khác của Tông gia có thể dễ dàng cho đắc ý."
Tông Linh sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Mục Gia Dật thở dài một hơi: "Ngươi có thể nghĩ kỹ, hoặc là ngươi từ hôn, Mục gia sẽ đổi mục tiêu duy trì người khác, mà danh hiệu phu nhân gia chủ Tông gia chỉ có thể là của ta. Nếu được lựa chọn thành hôn với tiểu thúc của ngươi, ta lại muốn danh hiệu Phu nhân gia chủ này hơn."
Tông Linh khuôn mặt chậm rãi trầm xuống, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Mục Gia Dật, phảng phất nhìn thấy một con rắn độc.
Bên ngoài là lớp nguỵ trang con thỏ đơn thuần vô hại nhưng thực chất là con rắn độc, lơ đãng sẽ bị nó cắn cho một ngụm.
Tông Linh nhìn Mục Gia Dật, hắn lộ ra một ánh mắt trào phúng chán ghét đến cực điểm, đột nhiên xoay người rời đi nhanh chóng, phảng phất như nhìn thấy thứ gì ghê tởm lắm.
Mục Gia Dật mãi cho đến khi thân ảnh của Tông Linh hoàn toàn biến mất mới suy sụp ngã trên mặt đất, hắn tức giận đến cả người phát run.
Đáng chết, hắn đáp ứng cùng Tông Linh đính hôn vốn chính là hắn bị hại, người được lợi lài Tông Linh, hắn dựa vào cái gì còn bị ghét bỏ?
Hắn nơi nào không bằng Ninh Vân Dập?
Tên kia cũng dám dùng loại ánh mắt đó nhìn hắn, Ninh Vân Dập! Tất cả do y! Đã chết thì chết cho sạch sẽ, còn muốn phá hư con đường hắn đã vạch sẵn, rõ ràng không lâu trước đây Tông Linh dành được vị trí gia chủ đã vui vẻ cỡ nào, rõ ràng hắn cùng Tông Linh có thể đã sắm vai phu phu ân ái.
Bây giờ hoàn toàn bị phá huỷ, thậm chí một khi Tông Linh chân chính nắm quyền hành rồi, sợ là hắn cũng không chiếm được kết cục tốt.
Không được, hắn phải lập tức liên hệ với cha, không thể để Tông Linh thoát ly khống chế của Mục gia.
(Edit tới đoạn chiến tranh giữa mấy người này tui khoái dễ sợ luôn!!!)
....
Bên kia, Ninh Vân Dập nhìn cái bụng phình phình của Bạch thiếu chủ: "Aias cũng đi cửa hàng thịt kho rồi, buổi chiều cậu có qua đó không?"
Bạch thiếu chủ cười hắc hắc: "Ta là cửa hàng trưởng mà, có thể không đi."
Ninh Vân Dập xem bộ dáng này của hắn phỏng chừng cũng ăn không cái gì nữa, cũng không thèm quản hắn, đi lên lầu tính lấy vòng tay mới cho Ninh đại ca.
Thân phận mới còn chưa gửi tới, nhưng trợ thủ đắc lực cũng muốn mua đầy đủ.
Ninh Vân Dập cầm vòng tay mới ra, tầm mắt bị cái gì trắng như tuyết thu hút chú ý.
Y cúi đầu nhìn, chờ cho thấy rõ thứ gì, biểu tình lập tức cứng tại chỗ.
Chỉ thấy một con thỏ béo đô đô kéo quần áo nổ lực chui ra, một chân trước đặt ở trên đệm ghế, một chân khác đang rủ rủ cổ áo còn vướn, ngửa đầu, hướng tới Ninh Vân Dập lộ ra hai chiếc răng của sáng bóng: "Chít!" Thúc!
Sau đó lại hoá thân thành một con thỏ lực lưỡng bán manh: "Kỉ kỉ?" Thúc, ngươi xem ta đáng yêu không? Cho nên thúc thúc ngươi còn thiếu một thú cưng là con thỏ mà đúng không?
Ninh Vân Dập khóe miệng không nhịn được run run.
Bạch thiếu chủ thấy thúc thúc hắn không phản ứng, đôi mắt đen bóng như hạt đậu xoay chuyển, thây đổi cử chỉ, một chân trước kéo kéo lại cổ áo khoác lên vai lại cố ý rủ rủ xuống quyến rủ: "Chít chít?" Còn có tài nghệ biểu diễn, thực có lời!
Dứt lời, thậm chí còn muốn múa một đoạn vũ điệu Thỏ béo đạp vũ.
Ninh Vân Dập nhìn hắn vặn bên này một chút, khoé mắt trừu trừu ra vẻ mị hoặc, vừa định uốn éo một phen đột nhiên có thứ bịch một tiếng rơi trên mặt đất.
Ninh Vân Dập quay lại nhìn, phát hiện Ninh đại ca đang ôm Ninh Tiểu Miêu đứng ở bậc thứ hai cầu thang nhìn qua, thứ vừa rơi xuống chính là quả cầu mây Ninh Tiểu Miêu đang ôm.
Ninh Tiểu Miêu trợn tròn mắt: "Họ, anh thỏ?"
Xem, đem bé con dọa đến đảo lộn ngôn ngữ.
Bạch thiếu chủ quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy, chít một tiếng nhảy thẳng vào phòng Ninh Vân Dập, chui vào trong chăn che đầu lại: Hu Hu, cái mặt già của hắn, hắn vì miếng ăn mà dễ dàng sao?
Bạch thiếu chủ cuối cùng là buồn vui đan xen.
Buồn chính là trước mặt em họ hắn chẳng còn mặt mũi gì, vui chính là thúc hắn nói về sau buổi trưa có thể tới bên này ăn ké.
Ninh đại ca buổi chiều lại đi ra ngoài điều tra tin tức, Ninh Vân Dập mang theo Ninh Tiểu Miêu vào thư phòng tu luyện.
Mèo Lớn cùng không vào theo, nó trở lại phòng của mình ở lầu một chui vào trong cái ổ nằm ở đó suy nghĩ chuyện phát sinh trước bữa cơm.
Tông gia cho rằng nó xảy ra chuyện nên tính toán trước tiên để Tông Linh kế thừa vị trí gia chủ.
Trong nháy mắt khi tin tức xác nhận nó xảy ra chuyện, lợi dụng thân phận Nguyên soái của nó vì Tông gia mà tính toán một số thứ.
Mèo Lớn cúi đầu, lần đầu nó cảm thấy đối với tộc nhân Tông gia mà nói có nó không hề quan trọng.
Mới truyền ra tin tức nó có chuyện, bọn họ thậm chí không chần chờ ngay lập tức chọn ra một người tốt nhất thay thế vị trí của nó.
Tuyển ra một gia chủ mới, thậm chí không tốn bao nhiêu thời gian, hoặc có thể vào thời điểm nó còn sống, có phải hay không đã xác định trước được người thừa kế tương lai là Tông Linh.
Nó đúng là có nghe được lời đồn, cho rằng chỉ là bên ngoài đồn đại suy đoán cho vui, hơn nữa Tông Linh theo nó quan sats thì là một tiểu bối không có lỗi lầm gì, cũng không gây chuyện mất mặt gia tộc.
Nhưng hôm nay một sự thật phơi bày ra trước mặt, Tông gia đẩy ra người được chọn làm gia chủ đời kế tiếp, cũng không thèm thông báo cho gia chủ đương nhiệm là hắn.
Hơn nữa nó vừa mới nghe được, Ninh Vân Dập cùng Mục Gia Dật không quen biết gì, vậy mà Mục Gia Dật còn ra tay hại y xém mất mạng.
Như vậy nếu để Tông Linh cùng Mục Gia Dật toại nguyện, một khi thế lực của bọn hắn mở rộng, hôm nay Ninh Vân Dập khiến cho Tông Linh cùng Mục Gia Dật khó chịu, bọn hắn sẽ bỏ qua cho y sao?
Cho nên, không thể để Tông Linh tiếp nhận vị trí gia chủ được.
Mèo Lớn một lần nữa từ phòng đi ra, nó ngước mặt nhìn lên hướng thư phòng trên gác. Bình thường Ninh Vân Dập sẽ mang nhóc con kia tu luyện trên thư phòng hai giờ đồng hồ.
Bởi vì nơi đó không giống với những nơi khác trong nhà, toàn bộ căn phòng đã được che chắn xung quanh rất kín kẽ.
Mèo Lớn sau khi quyết định động tác cực nhanh, vòng tay cùng mấy thứ có thể chứng minh thân phận của nó đều không có ở đây.
Nhưng nó làm Nguyên soái nhiều năm như vậy, tâm phúc tín nhiệm được vẫn có mấy người.
Mèo Lớn vẫn luôn suy nghĩ làm sao có thể liên hệ tâm phúc, nhưng cũng muốn tránh đi Ninh vân Dập.
Thứ nhất là giao phó cuối cùng của cha, thứ hai nó không thể tưởng tượng được cảnh thân phận bị vạch trần trước mặt Ninh Vân Dập... Nghĩ đến đó mặt nó nhịn không được nóng lên.
Biện pháp Mèo Lớn nghĩ đến chính là vòng tay có id thân phận của nhóc con Ninh Tiểu Miêu.
Bên trong có id thân phận, nhưng Ninh Tiểu Miêu ngày thường không dùng đến, cho nên vẫn luôn đặt tùy ý ở trong phòng của bé.
Nó ngày thường đều theo bên cạnh tiểu gia hỏa, nhìn thấy qua rất nhiều lần.
Mèo Lớn vào phòng Ninh Tiểu Miêu, quả nhiên nhìn thấy vòng tay tùy ý đặt ở một chỗ, nó dùng móng vuốt câu lấy vòng tay, lại thao tác mở ra tài khoảng【 Bạch Tiểu Miêu 】gửi đi một lời mời kết bạn.
Bởi vì nó thêm chính là một cái ID đặc thù, đối diện thực mau chấp nhận, đồng thời trả lại đây một cái dấu chấm hỏi.
【 Biệt hiệu 151:? 】
【 Bạch Tiểu Miêu: Ta là Tông Hạo. 】
【 Biệt hiệu 151:?? 】
Thực mau đối phương lại phát lại đây một câu.
【 Biệt hiệu 151: Bạn nhỏ, đừng nói giỡn, ngươi mới 6 tuổi, là ai nói cho ngươi cái ID này? Gia trưởng của ngươi là ai? 】
Tông Hạo thực mau gõ qua đi một đoạn mật mã đặc thù, chính là phương thức ám hiệu chỉ có Tông Hạo cùng vài người tâm phúc thân thiết biết đến.
Đối diện đại khái là bị làm cho kinh hỉ, dù sao bọn họ tìm Nguyên sói mấy tháng nay tìm muốn điên luôn rồi, nguyên bản đã mất hy vọng, thậm chí bên trên còn muốn công bố tin tức Nguyên soái đã xảy ra chuyện.
Bọn họ ngăn cản không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bài viết có tác dụng tiêm liều dự phòng kia bị tung ra trên khắp Tinh Võng.
【 Biệt hiệu 151: Nguyên soái? thật là ngươi sao? Thật tốt quá, ngươi hiện tại ở đâu? Mọi người đều tìm ngươi tìm điên luôn rồi, còn tưởng rằng, tưởng rằng......】
【 Bạch Tiểu Miêu: Không cần điều tra id thân phận này, cũng không được tự ý liên hệ lại, ta có việc sẽ liên hệ ngươi, về tài khoản này tạm thời không được nói cho bất luận kẻ nào biết. Bên phía cao tầng có khả năng có người muốn xuống tay với ta. Tràng chiến dịch cuối cùng của một năm trước có khả năng không phải chuyện ngoài ý muốn...】
Tông Hạo ngay từ đầu vẫn chưa hoài nghi qua, hắn thậm chí căn bản không nghĩ tới sẽ có người muốn hại hắn.
Sau chiến dịch lần đó hắn bị trọng thương, hơn nữa tinh thần bạo động không có biện pháp áp chế xuống, hắn sợ một ngày nào đó không khống chế được sẽ bị lộ ra thân phận bí mật Bán Thú Nhân, liền lấy cớ dưỡng thương nên không thể nào xuất hiện được.
Hắn vốn là không quá quan tâm đến tin tức của ngoại giới, bởi vì vấn đề cấp bậc nên vấn đề của Ninh Trạm Phong cũng sẽ không thông báo đến trước mặt hắn, cho nên hắn từ đầu đến đuôi không hay biết gì về chuyện của Ninh gia.
Mãi đến sau, khi tinh thần bạo động càng ngày càng nghiêm trọng nên hắn rời khỏi căn cứ, rồi gặp được Ninh Vân Dập còn được đối phương cứu chữa.
Sau khi trở về gặp được Ninh Trạm Phong mới biết được hết thảy chuyện của Ninh gia.
Trong chiến dịch cuối cùng, Ninh Trạm Phong bị truy nã trước khi mất tích, lại vừa vặn trùng hợp với thời gian hắn bị trọng thương.
Sự tình không có khả năng trùng hợp như vậy, hắn hiện giờ cũng không phải không rành thế sự, ít nhất chuyện của Ninh Trạm Phong bên này cũng không đơn giản như vậy.
Cho nên trước khi điều tra rõ hết, hắn không thể bại lộ nơi ở hiện giờ.
Nhưng hắn không thể mặc kệ đám tin tức chứng thực hắn xảy ra chuyện trên Tinh Võng kia, vì một khi đã xác định, thực quyền trong tay hắn sẽ ngay lập tức bị chia năm sẻ bảy phân ra bên ngoài.
Cho nên trước tiên hắn phải lấy về ID chứng minh thân phận của mình, cùng với ngăn cản Tông Linh kế nhiệm vị trí gia chủ Tông gia.
Tông Hạo dùng phương thức đặc thù báo cho đối diện biết chỗ lúc trước hắn chôn các đồ vật tư nhân cùng vòn tay ID thân phận, để đối phương nghĩ cách mau chóng tìm về, cũng giấu đi, chờ lần liên hệ tiếp theo của hắn.
Tông Hạo bàn giao xong tất cả cho cấp dưới tín nhiệm liền nhanh chóng xoá bỏ dấu vết sử dụng của bản thân trên vòng tay.
Hắn lúc này mới một lần nữa ra khỏi phòng trở lại cái ổ của chính mình, móng vuốt chôn đầu to, một lần nữa lấy thân phận của chính mình liên hệ thuộc hạ, nghĩ đến mấy ngày trước đây sinh hoạt cùng gia đình Ninh Vân Dập, vốn dĩ lúc trước đã thản nhiên chấp nhận, nhưng giờ phút này hắn cảm thấy một loại cổ quái thẹn thùng dâng cao như đỉnh núi.
Ninh Vân Dập mang theo nhóc con đang nhảy nhót xuống lầu liền thấy một màn như vậy, y hiếm lạ nhìn nhìn Mèo Lớn.
Ninh Vân Dập hướng bé con suỵt một tiếng thật dài ra hiệu im lạng, ngay sau đó rón rén đi đến gần Mèo Lớn.
Phía sau tiểu gia hoả cũng bắt chước làm theo.
Nếu là trước đây Ninh Vân Dập mới vừa tới gần Mèo Lớn liền nhận ra, nhưng lần này không biết có phải Mèo Lớn thật sự ngủ sâu hay không, y đi một đoạn đến gần cũng chưa phát hiện.
Ninh Vân Dập quay đầu lại cùng bé con liếc nhau, một lớn một nhỏ đột nhiên hướng tới Mèo Lớn nhào qua.
Tông Hạo theo bản năng phản ứng lại, ngửi được hơi thở quen thuộc, bất đắc dĩ mở mắt.
Quả nhiên, gần trong gang tấc chính là khuôn mặt của Ninh Vân Dập, đang vươn đôi tay ma quỷ hướng tới đầu hắn, đầu tiên là thuần thục xoa xoa đỉnh đầu, tiếp theo là hai lỗ tai nhọn.
Người nhỏ còn lại thì nhào lại đây, lôi kéo cái đuôi của nó cuốn lên thân mình nhóc đem thân thể nhỏ nâng lên lạ hạ xuống, cuối cùng đem cái đuôi đầy lông của hắn cọ cho tán loạn.
"Baba, mau xem quần áo mới của con." Ninh Tiểu Miêu nhìn cái đuôi to của Mèo Lớn bao phủ trước ngực thành một thân quần áo lông nhung đen như mực, tay nhỏ ôm cổ Mèo Lớn khoe khoang.
Ninh Vân Dập chậc một tiếng: "Mèo Lớn mày rụng lông cũng thật có ý tứ, bắt đầu rụng từ cái đuôi trước a."
Vừa mới bắt đầu chỉ là nửa cái đuôi, hiện giờ nhìn xem toàn bộ cái đuôi đều mọc ra lông mới đen tuyền.
Y vuốt cằm, đây là gần đèn thì sáng gần mực thì đen?
Bé con trong nhà bản thể cũng là mèo đen, Mèo Lớn thay lông liền dựa theo màu của tiểu gia hoả mà đổi?
Tông Hạo giả lơ xem như nghe tại này lọt tai kia không thèm để ý, chỉ là ngay sau đó biểu tình hắn khó coi hơn, chỉ thấy người vốn đang hành hạ hai tai hắn bỏng dưng lại nhìn đuôi hắn, trên mặt lại suy tư: "Để tao xem cái bụng của mày đã thay lông chưa, nếu như thật sự thay lông, về sau có phải trong nhà sẽ có hai con mèo đen thui giống nhau như đúc hay không nha?"
Tông Hạo bắt đầu tạc mao, nhanh chóng cái đuôi vận sức đem nhóc con kia ném vào lòng người kia, hướng trên lầu chạy nhanh như tia chớp.
Tiểu gia hỏa còn tưởng rằng Mèo Lớn đang đùa giỡn cới bé, cười đến độ cả lâu đài chỉ nghe mỗi âm thanh vui sướng của nhóc.
Ninh Vân Dập cũng không nhịn được cười lên: "Mèo Lớn mày chạy cái gì? Cơ thể mày toàn bộ từ trong ra ngoài đều là của Ninh gia tao nha, tao nhìn một chút thì có làm sao đâu?"
Tông Hạo đã chạy đến trên lầu, nghe xong câu này bốn chân như vướn phải cái gì mém chút ngã nhào: Người này thật là...cái gì cũng nói được hết.
Ninh Vân Dập cuối cùng cũng gia nhập vào cuộc truy đuổi đùa giỡn, mãi đến khi Ninh đại ca trở về, hai người một mèo mới nháy mắt ngoan ngoãn trở lại.
Dùng xong cơm chiều Ninh đại ca tìm Ninh Vân Dập nói cho y tin tức cả ngày nay hắn đã thăm dò được.
Từ lúc hắn biết được chuyện Mục Gia Dật sai sử Kê Hạo mang em trai hắn đi thiếu chút nữa hại y chết.
Ninh đại ca liền không tính toán buông tha Mục Gia Dật, đương nhiên cũng bao gồm cả danh hiệu hộ phu trên danh nghĩ của Tông Linh.
"Ta tìm hiểu đến một ít tin tức, Tông gia tính toán ba ngày sau sẽ công bố chuyện Tông Linh là gia chủ đời kế tiếp của Tông gia. Bởi vì thời gian tin tức Tông Nguyên soái xảy ra chuyện quá ngắn, nên trước mắt chỉ công bố trong nội bộ Tông gia. Thỉnh mấy vị bên cao tầng làm nhân chứng, đến lúc đó trước mặt tộc nhân Tông gia trao quyền quản lý gia tộc lại cho Tông Linh."
Nói đến chuyện này sắc mặt Ninh đại ca cũng không đẹp, đặc biệt không nghe được tin tức Tông gia cùng Mục gia tính toán từ hôn, lúc ăn cơm trưa xong hắn có nghe tiểu đệ kể việc y đã nói cho Tông Linh biết chuyện Mục Gia Dật hãm hại Ninh Vân Dập.
Nhưng bây giờ Tông Linh lại không có động tác gì, chứng tỏ hôn nhân giữ hai nhà kia vẫn tiếp tục thực hiện.
Việc này làm cho Ninh đại ca rất là khó chịu, cuối cùng híp mắt: "Đến lúc đó nếu không được thì tìm người đến Tông gia phá hư buổi bổ nhiệm gia chủ mới, ta không tin không có cách khiến bọn họ huỷ đi nghi thức kia."
Ninh Vân Dập lắc đầu: "Cho dù ngày đó không trao quyền được, chỉ cần Tông gia vẫn còn coi trọng Tông Linh, thì vẫn tiếp tục trao quyền chưởng gia cho hắn, không thể nhất lao vĩnh dật, không được rút dây động rừng."
Ninh đại ca thở dài một tiếng: "Nếu Tông nguyên soái không có việc gì thì tốt rồi."
Tông gia người hắn kính trọng duy nhất chỉ có Tông nguyên soái, nhân phẩm không có gì để nói, nhưng đám người còn lại của Tông gia thì..... một lời khó nói hết.
Ninh Vân Dập nghĩ nghĩ hỏi: "Lần này người làm chứng có những ai? Tông gia tuy rằng đồng ý, nhưng nếu người làm chứng không đồng ý thì sao?"
Dù sao sản nghiệp của gia chủ Tông gia đa phần đều có liên quan đến quân bộ, vị trí gia chủ không nhất thiết sẽ rơi trên đầu Tông Linh.
Ninh đại ca nghĩ nghĩ nói: "Tổng cộng mời tới sáu vị. Nhưng phỏng chừng đã chào hỏi qua, dù sao đay cũng là quyết định của gia tộc Tông gia, bọn họ sẽ không chủ động vứt bỏ mặt mũi trộn lẫn vào. Ta nghe ngóng danh tính được năm vị là Tam hoàng tử, gia chủ Mục gia, Tuân lão gia tử, Đường lão gia tử, Clay công tước. Trong đó Mục gia chủ là cha của Mục Gia Dật khẳng định sẽ đứng về phía Tông Linh. Tam hoàng tử sợ là cũng có một chân với Mục gia, cũng ủng hộ Tông Linh. Đường lão gia tuy bề ngòi giống Tông gia là hai đại thế gia lớn nhất, Tuân lão gia thì rút khỏi quân bộ đã lâu, hẵn cũng không nhúng tay vào. Chỉ còn Clay công tước, không biết có có phải vì mặt mũi của Tông Nguyên soái hay không mà cũng đáp ứng sẽ đến một chuyến, ngày thường hắn rất điệu thấp, không thấy xuất đầu lộ diện, ta cũng không rõ tính tình ra sao. Còn vị thứ sáu, tìm hiểu không được, thân phận xem ra cũng không thấp."
Ninh Vân Dập nghĩ nghĩ nói thẳng: "Tuân lão bên này hẳn là không thành vấn đề, ta đã cứu Tuân Huân, hắn thiếu ta một ân tình."
Ninh đại ca tuy rằng ngoài ý muốn nhưng cũng không hỏi nhiều: "Nếu có thể mượn sức được ba người, một nửa cự tuyệt Tông Linh kế nhiệm vị trí gia chủ, việc này hẳn là còn có đường cứu vãn."
Ninh Vân Dập nhớ tới cách đây không lâu Lộ Gia nói đến chuyện liên quan tới cây thì là, vị Đường lão này hắn là vị mà Cổ viện trưởng quen biết, là một người thích mỹ thực, vậy cũng không quá khó mượn sức.
Ninh đại ca nghe xong gật đầu: "Nhìn chung một trong mấy vị này, chỉ cần đạt được giúp đỡ của một vị thôi là được." Nhưng sự việc cũng không dễ dàng như vậy.
Tam hoàng tử, Mục gia chủ không cần suy nghĩ đến.
Vậy chỉ còn lại có Clay công tước cùng vị thứ sáu thần bí kia.
Thời gian còn có ba ngày,Ninh Vân Dập tính toán liên hệ An lão trước, đem Tuân, Đường hai vị lão gia tử thu phục lại nói.
Bên Đường lão, Ninh Vân Dập tính toán chuẩn bị một hủ bột thì là nhờ Tuân lão làm người trung gian đưa qua.
Tuân lão bên này đối với phản đối Tông Linh tiếp nhận vị trí gia chủ Tông gia cũng không có ý kiến, cũng đáp ứng đến lúc đó sẽ mang Ninh Vân Dập đi cùng đến Tông gia.
Đường lão gia tử bên kia thực mau trả lời lại, ông ấy cũng không muốn tham dự việc này của Tông gia, đến lúc đó ông ấy sẽ trực tiếp bỏ quyền không tham dự tại đó.
Ninh Vân Dập biết Đường lão gia tử đây là nể mặt mũi Tuân lão, bán một ân tình.
Y nhờ Tuân lão hỏi thăm giúp người làm chứng thứ sáu là ai, thẳng đến trước ngày bổ nhiệm, tối đó Tuân lão mới nghe ngóng được.
Ninh Vân Dập nhìn đến danh tính vị kia iểu tình có chút kinh ngạc.
Ninh đại ca đi qua: "Làm sao vậy? Là ai?"
Ninh Vân Dập cho hắn xem: "Là...... Cổ viện trưởng Viện Nghiên cứu cổ."
Ninh đại ca đối với vị Cổ viện trưởng này có nghe nói qua, nhưng chưa gặp mặt bao giờ, dù sao hắn vừa tốt nghiệp liền gia nhập vào quân bộ, mà vị Cổ viện trưởng này lại là người của Viện nghiên cứu cổ vật Cổ Lam Tinh.
Ninh đại ca nghi hoặc hỏi: "Tiểu Dập, ngươi biết vị Cổ viện trưởng này?"
Ninh Vân Dập sờ sờ cái mũi: "Đại ca biết ta buổi trưa thường phát sóng trực tiếp trên nên【 Tinh Bá 】chứ?"
Ninh đại ca biết, nhưng hắn mấy ngày nay vẫn luôn hỏi thăm tin tức bên ngoài, đúng là chưa vào Tinh Bá xem thử: "Vị này Cổ viện trưởng này cũng phát sóng trực tiếp trên Tinh Bá?"
Ninh Vân Dập lắc đầu: "Này không phải, trên kênh phòng phát sóng trực tiếp của ta, đứng đầu danh sách những người tặng thưởng là An Đông, thứ hai chính là đại đệ tử của Cổ viện trưởng - Lộ Gia, vị trí thứ ba... chính là vị Cổ viện trưởng này."
Đổi cách nói thì, Cổ viện trưởng cùng Đường lão giống nhau, đều là người thích ăn uống, đồng thời hai người có vẻ quen biết thân thiết.
Ninh đại ca nghe ra lời ẩn ý: "Cho nên có thể thuyết phục hắn?"
Ninh Vân Dập tuy rằng biết Cổ viện trưởng rất yêu thích hay phải nói là rất thèm mỹ thực Cổ Lam Tinh cũng như thương nhớ mấy giống loài Cổ Lam Tinh đó, nhưng quả thật y không biết ông ấy còn có liên quan đến cao tầng quân bộ.
Y nghĩ nghĩ mở ra trang mạng【 Tinh Bá 】, liên hệ Lộ Gia.
....
Bên Viện nghiên cứu cổ lúc này, Cổ viện trưởng nắm mớ tóc không còn được mấy cọng khó tin nhìn lão già cười đến cong eo ngửa mặt lên trời trong video: "A a sao ngươi lại có được? Mau nói cho ta biết! Là ai, vậy mà lại cho ngươi một hộp lớn như vậy! Không thể nào a, Chủ tinh này làm gì có ai có loại thì là so với ta còn tốt hơn a!"
Đường lão vuốt râu hắc hắc cười: "Cái này a...... Đương nhiên là, bí mật."
Hừ, lão còn lâu mới nói cho lão già này, lúc trước lấy đi một hộp đất cổ của ông, còn đem cây thì là ông vất vả đổi láy cướp đi một nữa.
Hiện tại hả, để cho lão ta hâm mộ đi thôi!
Cổ viện trưởng che lại ngực: "Ngươi, ngươi ngươi!"
Đường lão học hắn: "Ta, ta ta!"
Cổ viện trưởng dưới sự tức giận liền treo video, đấm ngực dậm chân: Cứ vậy cho —— một hộp lớn!?
Đáng tiếc, tại sao người có được không phải ông a!
Đúng lúc này Lộ Gia đang ngồi trong góc đột nhiên hét lớn lên một tiếng, làm gì còn giống đại sư huynh cao lãnh bình thường nữa.
Cổ viện trưởng đang nổi nóng quát: "Ngươi bị dẫm trúng đuôi hay gì?"
Lộ Gia tiến lên, kích động vạn phần: "Tông, tông Tông tiên sinh liên hệ con, muốn cùng sư phụ nói một chuyện!"
Cổ viện trưởng lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, lập tức giơ tay đoạt vòng tay của Lộ Gia, nhanh chóng thêm phương thức liên hệ trong một giây.
Ông hận không thể khóc lóc kể lễ một phen cái lão già thối họ Đường kia đã khi dễ ông như thế này như thế kia.
Ninh Vân Dập đem chuyện gút mắt bạn tốt của chính mình là 【 Bạch tiên sinh 】cùng Tông Linh và Mục Gia Dật nói ngắn gọn một phen.
Cuối cùng biểu đạt ý nguyện.
【 Tông Môn Đệ Nhất Đao: Cổ viện trưởng, người bạn tốt này của ta không muốn trơ mắt ra nhìn một người vô tội lại bị hai phu phu giả nhân giả nghĩa hại chết, đã vậy bọn họ còn không hề tỏ ra áy náy, sống thản nhiên như chưa có chuyện gì nhận hết vinh hoa phú quý. Đặc biệt Tông Linh kia còn muốn tiếp nhận vị trí gia chủ Tông gia, nên muốn thông qua ta giúp hắn nói với Cổ viện trưởng, chờ ngày mai đến Tông gia làm chứng có thể bỏ một phiếu phản đối hay không? Để báo đáp, y sẽ tặng cho ngài thẻ hội viên cao cấp không giới hạn của hai cửa hàng, một là cửa hàng Que nướng một là cửa hàng Thịt kho. Đương nhiên nếu Cổ viện trưởng còn có yêu cầu nào khác, cũng có thể nói ra. 】
Cổ viện trưởng giờ phút này đầu óc đều phát ra tiếng ong ong, còn, còn có loại chuyện tốt này?
Ông gắt gao nhìn chằm chằm hai chữ Que Nướng cùng Thịt Kho... Hay là, chẳng lẻ... Thịt kho này đúng là thịt kho mà Tông tiên sinh đã làm khi phát sóng trực tiếp?
Cổ viện trưởng nuốt nước miếng: Không giới hạn lượng...... Còn không giới hạn!
Ông cơ hồ là dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc sinh ra tới giờ hồi âm trở lại.
【 Cổ viện trưởng: Vị Bạch tiên sinh này thật sự là khách khí ha ha ha...... Ta đồng ý đồng ý! Ngày mai đừng nói là một phiếu phủ quyết, muốn theo đến đó quậy một trận cũng được! 】
Tông gia lần này hành động đúng là không biết xấu hổ, tin tức Tông Nguyên soái xảy ra chuyện vừa được tung ra, lúc này chưa qua được mấy ngày đã tuyến bố người kế vị gia chủ đời tiếp theo, cũng không sợ Tông Nguyên soái đội mồ trở về a?
Tông gia quả thật đã gửi thiếp mời cho ông, chỉ là ông vẫn chưa có đáp ứng, làm bộ như không thấy.
Vốn dĩ là sẽ không qua đó tham gia náo nhiệt, nhưng mà! Ông quyết định rồi, ông phải đi!!
Bệ hạ tới cũng ngăn không được ông!
Ninh Vân Dập thu phục Cổ viện trưởng bên này cũng không hề có chút áp lực, sáu người làm chứng, Đường lão bỏ quyền, chỉ còn lại năm người, mà Tuân lão và Cổ viện trưởng đã đứng về phía mình.
Đối phương cũng có hai phiếu, duy nhất còn lại một phiếu quyết định chính là vị Clay công tước kai.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Vân Dập cùng Ninh đại ca dậy thật sớm, Ninh đại ca tuy rằng đã dịch dung, nhưng hắn ngây người ở quân bộ nhiều năm, vẫn không tiện lộ mặt.
Ninh đại ca không yên tâm Ninh Vân Dập, tính toán cùng qua đi, nhưng sẽ không xuất hiện trước mặt người khác.
Ninh Vân Dập không cự tuyệt, cùng Mèo Lớn và bé con nói một tiếng, sau đó xuất phát đến Tông gia.
Tông Hạo nhìn của lâu đài đóng lại, hắn không nghĩ tới bên này Ninh Vân Dập cũng có chuẩn bị, nhưng nghĩ đến tình huống của Tông gia. Nghĩ nghĩ, sau lại đưa bé con vào thư phòng, hắn một lần nữa vào phòng bé, lấy được vòng tay liền liên hệ 151.
Đồng thời hắn bắt đầu thử cởi bỏ tinh thần lực phong bế đã lâu, sau đó tính toán thông qua phương thức liên kết video với đối phương, xuất hiện ở buổi lễ tiếp nhận vị trí gia chủ Tông gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.