Livestream Mỹ Thực Trên Toàn Tinh Tế Để Nuôi Bé Con

Chương 29:




Nếu không gặp thì thôi, đã gặp thì y không thể ngoảnh mặt làm lơ sự tồn tại của Mèo Lớn này được, cứ để vậy từ giờ đến tối con vật này sẽ bị mất máu mà chết.
Cha con Ninh Vân Dập đem Mèo Lớn cùng chiếc lồng trở lại biệt thự, đặt ở một góc phòng khách, y dùng linh lực truyền vào các vết thương ngăn máu chảy trước, vết thương nhỏ không đáng kể tự động lành lại, còn về phần vết thương quá lớn thì y đắp thuốc bột, sau khi xác định thương thế của Mèo Lớn đã ổn định, Ninh Vân Dập mang theo Ninh Tiểu Miêu đi dùng cơm.
Chuyển cảnh sang Tập đoàn An Thị.
Trong phòng họp cấp cao, An lão gia, An Đông và quản lý bộ nghiên cứu, cả ba người đang ngồi sổm trong một phòng nghỉ nhỏ nhất của Tập Đoàn An Thị.
An lão gia lúc đầu không có ý định mang theo vị quản lý bộ nghiên cứu, nhưng nghĩ tới phần mùi vị này là do đối phương giành được, không cho đối phương tham gia thì không hợp lý cho lắm.
Huống chi, đối phương là quản lý của bộ nghiên cứu, để hắn ở lại học hỏi thêm kiến thức sớm ngày nghiên cứu ra dịch dinh dưỡng hương vị mới, đây là việc nên làm.
An lão gia trong lòng vừa mong chờ lại vừa lo sợ con trai là đánh giá streamer này quá cao, ông ấy nhịn không được liếc mắt nhìn qua An Đông.
An Đông cười hì hì gạt tay ba hắn ra: "Lão già ông tay chân run rẩy, để tôi làm cho."
An lão gia hừ một tiếng, trực tiếp nhắm ngay nút bấm trên vòng tay ấn xuống.
Dù mùi vị so với nguyên bản có phần giảm bớt, nhưng lão không nghĩ hương vị sẽ tuyệt đến như vậy, mùi thịt thuần tuý xen lẫn với một hương vị trong trẻo khó tả, tràn ra bay khắp căn phòng nghỉ, cả người An lão gia thoáng chút cảm giác vui sướng.
Không chỉ có thế, không biết có phải là ảo giác hay không, An lão gia luôn cảm thấy một khi đã hít vào, tựa như có nguồn năng lượng lan tràn ra khắp toàn thân. Sau khi nguồn năng lượng tràn khắp cơ thể, An lão gia liền cảm thấy những bệnh cũ như đau nhứt tay chân về già của mình giảm bớt hẵn.
An lão gia si mê từ từ nhắm hai mắt, muốn cảm nhận càng nhiều cái cảm giác này, nhưng hương vị của phần thức ăn cũng có giới hạn, cứ như vậy từ từ tiêu tán không ngửi thấy nữa.
Tiếc nuối lại thất vọng mất mát tràn đầy ở trong lòng, An lão gia mở mắt ra, ngơ ngác nhìn phía trước, thời gian cảm nhận quá ngắn, ông ấy thậm chí còn không phân rõ được đây là có tác dụng thật sự hay do tâm lý tạo ra, nhưng làm sao có thể? Ngay cả Trị Liệu sư tốt nhất đều không thể chữa trị làm dịu cảm giác đau nhứt của An lão gia, huống hồ là chỉ ngửi mùi thức ăn thì sao mà giảm đau được?
Nói ra ngoài để bị người khác cười cho thúi mũi sao, người ta sẽ nói ông đang mơ mộng hảo huyền.
"Lão già? Ông sao vậy? Bị ngốc hả?" An Đông nhìn lão già nhà mình đang hốt hoảng, ra vẻ bình thường hỏi.
Có trời mới biết được hắn là vì tương lai sau này có thể được ngửi được càng nhiều mùi hương mỹ vị của thức ăn Cổ Lam Tinh mà đã cố gắng như thế nào.
An lão gia tử cuối cùng từ trong hoảng hốt hoàn hồn, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm con trai: "Tiểu tử thối làm tốt lắm, nhất định phải liên hệ được vị chủ kênh này, nhất định phải nhanh chân một bước hợp tác với hắn."
An lão gia tin chắc rằng không tới mấy ngày nữa, sẽ càng nhiều người biết chủ kênh này, tới lúc đó muốn hợp tác với Tông Môn Đệ Nhất Đao còn phải tranh giành nhau.
Bọn họ nhất định phải nhanh chân giành trước một bước.
An Đông nhún nhún vai: "Lão già ông suy nghĩ nhiều rồi, ông cảm thấy người ta một lúc có thể lấy ra được nhiều nguyên liệu nấu ăn từ Cổ Lam Tinh như vậy, hắn sẽ đồng ý hợp tác cùng lão sau?"
An lão gia tử lườm hắn một cái: "Vậy thì bỏ tiền ra mua quan hệ, cho dù không thể hợp tác, thì tuyệt đối không thể đắc tội."
Hai con mắt An Đông lập tức phát sáng: "Vậy sau này loại việc như giành phần mùi vị như vậy...?"
An lão gia tức giận cười: "Yên tâm, không thiếu phần của mi." Chính bản thân lão còn ngửi chưa đủ đâu, nói xong lão quay qua nhìn vị quản lý bộ nghiên cứu vẫn còn đang sững sờ, "Còn thất thần làm gì, mau chóng nắm chắt cảm giác rồi đi nghiên cứu mùi vị mới đi, coi như không thể cùng vị tiên sinh kia so sánh, ít ra cũng phải có điểm tiến bộ hơn trước chứ, cũng không thể để cho người tiêu dùng chỉ tay vào mũi chửi vị khó ăn được?"
Quản lý chột dạ sờ mũi một cái.
An Đông giả lơ nhìn trời: Hắn sẽ không thừa nhận kẻ chửi khó ăn đó là hắn.
Chờ vị quản lý rời khỏi phòng nghỉ, An Đông còn đang định nói cái gì, hắn liền thấy lão già cười vui vẻ lấy ra vòng tay, gọi một cuộc video.
Cuộc gọi rất nhanh được kết nối, người bắt máy là một ông lão với đầu tóc hoa râm, không đợi đối phương mở miệng, An lão gia mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười: "A? Sao ông biết là tôi cướp được hương vị mỹ thực Cổ Lam Tinh đang hot nha?"
An Đông:......
—————
Bị hương thơm của thức ăn quấy rối quanh chóp mũi đánh thức, Mèo Lớn là bị cơn thèm làm cho tỉnh giấc.
Đôi đồng tử hiện tại không còn là màu xanh biếc như trước kia, mà thay vào đó là màu xám báo hiệu sự tử vong, từ lúc tỉnh lại trước mắt nó chỉ là một mảnh mơ hồ không thấy rõ.
Nhưng nó cảm giác rõ ràng xung quanh có điều không đúng, nơi đây không phải là khu rừng mô phỏng mà nó ở trước khi mất đi ý thức.
Khi còn ở trong hang động, nó biết rằng tinh thần lực của nó lại một lần nữa bạo động, lúc nó hoàn toàn không khắc chế được nữa mà phá nát màng phòng hộ, trong nháy mắt nó biết mọi việc sẽ vượt tầm kiểm soát của nó.
Một khi hoàn toàn mất khống chế có nghĩa là nó đã thành một con thú hung dữ không có lý trí.
Vào thời khắc ấy nó nhớ tới trước đây không lâu ngửi được mùi hương thức ăn, nó vốn là bị mùi hương hấp dẫn, vô thức nằm xuống hố đất vẫn phản phất mùi vị kia ngủ thiếp đi, lúc đó nó cảm thấy tinh thần hỗn loạn trong thức hải được áp chế không ít.
Nhưng rất nhanh lần bạo động này lại đến khiến nó không kịp trở chuẩn bị.
Mãi đến khi tinh thần bạo động mất kiểm soát khiến nó phá màng phòng hộ, trong phút chốc trước khi mất lý trí hoàn toàn nó nhớ đến cái hố nọ, nó càng hướng phía đó mà chạy càng ngửi được một làng hương vị so với lúc trước nồng đậm hơn.
Chỉ là lý trí của nó không thể tiếp tục chống đỡ cho tới khi nó đến được cái hố, may thay nó lại cảm nhận được có một nơi gần đó có thứ áp chế được tinh thần bạo động liền chạy đến, nhưng nơi này áp chế bạo động cũng chỉ được một thời gian ngắn ngủi. Nó rất nhanh lại mất khống chế một lần nữa, chỉ có thể điều động tất cả lực tinh thần còn sót lại phong bế toàn bộ thức hải, sau đó huỷ đi hai chân sau để chắc chắn cho dù nó không còn lý trí cũng không gây ra tổn thương nguy hại nào cho người khác.
Căn bản trước đây quanh khu vực lân cận rừng mô phỏng không có người đến sinh sống, nhưng hai ngày trước có đôi cha con vừa chuyển đến sống. Nó không thể dưới tình huống mất khống chế đi tổn thương bọn họ.
Trước khi hôn mê nó rất rõ ràng hành vi phong bế thức hải của nó sẽ hoàn toàn cắt đứt hy vọng hoá hình người trở lại, nó sẽ không thể hóa thân thành con người nữa, chỉ có thể tồn tại mãi mãi dưới lớp vỏ thú vật vô tri.
Bên cạnh đó, việc nó hoàn toàn mất đi tinh thần lực nó sẽ biến thành thú bình thường không có giá trị vũ lực, nó sẽ bị chế phục dễ dàng, cũng rất có thể bị xem là thú bình thường mà bị đem đi xử lý.
Đôi mắt tối tăm mờ mịt của Mèo Lớn dần dần khôi phục rõ ràng, nó đưa mắt nhìn xuống bộ lông của mình, quả nhiên là từ một màu đen tuyền biến thành màu xám trắng khô khan chết chóc.
Đôi mắt thú màu xám xịt ảm đạm không có ánh sáng, nó hoàn toàn chìm đắm trong tâm trạng hụt hẫn bi thương, im hơi lặng tiếng nằm gục một chỗ, chỉ là sau một giây nó dùng toàn bộ sức lực nhỏ nhoi còn xót lại chống đỡ thân thể, hoàn toàn không thể tin vào mắt nhìn nhìn vào thứ trên chân trước:???
Bởi vì quá mức kinh ngạc, nó thậm chí còn hoang mang tột độ không tin nổi vào mắt mình mà mở ra đệm thịt dưới chân, vẫn là năm ngón chân chụm lại như cánh hoa mai, vết thương đau nhói trên đó càng khiến nó xác định chính xác là nó tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.
Đồng nghĩa là, thứ nó đã thấy trước đó trên hai chân đầy băng gạc là hoàn toàn có thật, đây... đây không phải là cái nơ con bướm to chà bá hay sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.