"Đúng. Tôi là Triệu Hạo Hiên?" Hắn nhìn thẳng vào mắt cô xác nhận.
"Tôi... anh..." Lộ Khiết luống cuống đến độ lắp bắp, nói không nên câu: "Tôi có thể cầu xin anh một việc được không?"
Đã đến nước này, cô không thể không vứt bỏ hết lòng tự trọng và liêm sỉ để bỏ qua hắn được.
"Nói đi."
"Tôi cần tiền. Anh... có thể cho tôi mượn không? Tôi hứa nhất định sẽ trả, chỉ là gấp quá nên hiện tại tôi không thể kiếm được số tiền lớn như vậy để trả cho bọn chúng..."
"Thế nên cô mới bán thân cho bọn chúng?"
"Không! Không Phải..."
"Bao nhiêu?"
Đắn đo một chút: "Mười tỷ."
Hắn nhướng mày một cái: "Cô lấy gì để tôi tin tưởng cô sẽ trả?"
"Tôi nhất định trả." Cô chắc chắn, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn.
Triệu Hạo Hiên lướt mắt trên người cô một lượt, sau đó nhếch môi nói: "Hiện tại cô có gì để dám chắc với tôi? Nhưng mà cô có một thân hình thật đẹp, đẹp hơn so với những người phụ nữ mà tôi đã gặp." Hắn quan sát Lộ Khiết mỉm cười, trong ánh mắt là loại ám hiệu trắng trợn.
Lộ Khiết siết chặt nắm tay, nghiến răng.
Điện thoại cô lại lần nữa vang lên. Cô đưa lên tai nghe như một cái máy, mắt vẫn nhìn vào Triệu Hạo Hiên.
"Cô Bạch, tình hình của mẹ cô rất tệ, bố cô lên cơn co giật, nhưng bọn họ không cho chúng tôi đưa cả hai người vào phòng cấp cứu.... tút tút..." Giọng nói của nữ y tá bị cắt ngang.
Lộ Khiết cắn môi, chậm rãi buông nắm tay ra, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống, cô chậm chạp đưa tay ra phía sau lưng, từ từ kéo khoá váy xuống thấp.
Nhìn hành động của cô, Triệu Hạo Hiên nhướng mày, tỏ vẻ vô tội: "Này là cô có ý gì?"
Lộ Khiết nhắm mắt, siết chặt hai cánh tay, sau đó nhìn hắn, nhìn thấy hắn đang ngồi trên ghế sofa đưa ánh mắt khinh bỉ hướng về mình. Lộ Khiết buông tai tay ra, ngón tay đưa lên vai gạt vai áo một cái, toàn bộ chiếc váy đều rơi xuống đất, để lộ đôi vai nhỏ nhắn cùng xương quai xanh tinh tế, cô nhẹ nhàng tiến lên một bước, sà vào lòng hắn, hôn lên bờ môi lệnh lẽo của hắn.
Triệu Hạo Hiên vẫn ngồi yên mặc cho Lộ Khiết hôn mình, hắn cảm nhận thấy cô dường như chỉ chạm môi vào môi chứ không hề có bất cứ một chút kỹ xảo nào, Triệu Hạo Hiên nhíu mày đặt tay lên ngực đẩy cô ra: "Một chút kỹ thuật cũng không có mà đòi quyến rũ tôi? Cô đang đùa giỡn với tôi đấy à? Hay là muốn chọc tức tôi?"
Lộ Khiết lúc này chỉ cảm thấy nhục nhã, cô mím chặt môi, vành tai nóng ran lên, tự cổ vũ chính mình rồi nhào tới, hai tay quàng qua cổ hắn, răng chạm răng, lưỡi nhỏ của cô luồn vào bên trong miệng hắn, cạy mở hai hàm răng rồi quấn lấy lưỡi hắn mà mút vào miệng.
Cô chưa từng thử, nhưng kỹ thuật hôn môi, cô xem phim cũng nhiều rồi, tuy có thể không được tốt nhưng hẳn là cũng không quá tệ.
Lúc này hắn bắt đầu dây dưa theo nhịp điệu của cô, đưa tay luồn ra phía sau lưng đặt lên bờ mông tròn trịa đầy đặn của cô, dùng sức bóp một cái.
Cạch... cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.
"Lộ... Lộ Khiết... con..."
Vừa nghe thấy giọng nói, Lộ Khiết lập tức quay đầu lại: "Bố?"