Lõa Sắc Sinh Hương

Chương 4:




Kha Vũ đang ở tại căn biệt thự mà hắn mua trả góp vào ba năm trước, không gian không tính lớn, nhưng vị trí địa lý vô cùng tốt. Mặc dù một lần thanh toán tiền đối với hắn mà nói chỉ là hơi cố hết sức một chút, nhưng cũng không phải không làm được, nhưng Kha Vũ có một sở thích ác liệt, so với chỉ một lần đã có được, hắn thích phương thức từng chút từng chút đoạt lấy cho đến cuối cùng hoàn toàn thuộc về mình. [Clover: anh cũng thiệt biến thái =))]
Việc trang hoàng phòng ốc Kha Vũ cũng có tham dự, bản thân hắn có học thiết kế, mặc dù không phải chuyên nghiệp, nhưng hiểu sơ kiến thức căn bản. Cho nên khi Trịnh Hồng Nghiệp đi vào nhà, lập tức nhận ra khí tức trên người Kha Vũ như dung nhập vào phong cách bài trí, cảm giác đầu tiên chính là… Muốn co giò bỏ chạy.
Nhất là ở bức tường chính giữa phòng khách còn treo một bức tranh khổng lồ, trên đó là một người đàn ông Phương Tây khỏa thân nằm nghiêng, ngay cả đám mao kia cũng thấy được nhất thanh nhị sở, phong cách tả thực này cơ hồ nhanh chóng làm hắn lóa mắt.
Nghệ thuật cùng biến thái quả nhiên chỉ cách nhau một đường chỉ, hắn vĩnh viễn không lý giải được.
Thấy Trịnh Hồng Nghiệp đứng trước cửa không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bức tranh, Kha Vũ không nhịn được ở trong lòng cười cười. Hắn chính là thích xem bộ dạng ngốc ngốc như thế của người này, chính vì như vậy, trừ bỏ thể nghiệm tốt đẹp ngày đó, Trịnh Hồng Nghiệp luôn làm hắn nhớ mãi không quên.
Hắn thừa nhận, mình khi dễ người nam nhân này đến nghiện rồi, tựa như đang đùa một Lão Miêu đang phè phỡn phơi nắng giữa sân, thỉnh thoảng trêu chọc làm hắn tức giận đến không thể nhịn được, hướng về phía mình mà giương nanh múa vuốt, mỗi khi thấy bộ dáng Trịnh Hồng Nghiệp thở hổn hển, hắn liền cảm thấy khoái cảm dâng trào. (Baoabo: Anh bt quá -_-///)
Bất quá hắn không cho rằng mình như thế chính là “Lấy sự thống khổ của người khác làm niềm vui”, bởi vì hắn biết mình cũng làm cho đối phương rất hưởng thụ. Nghĩ đến đây, liền nhớ lại ngày đó nam nhân với vẻ mặt dâm loạn đang động tình thở dốc, còn có cái mông cực phẩm kia hiện ra trong đầu hắn.
Không biết mình đang bị người khác ý dâm, Trịnh Hồng Nghiệp chỉ cảm thấy căn nhà cùng Kha Vũ đều tràn ngập hơi thở biến thái, hắn vô cùng muốn lập tức bỏ chạy. Song vừa quay người lại, Kha Vũ không biết lúc nào đã vô thanh vô tức đứng phía sau hắn.
“Ngươi làm gì?” Vội vàng lui về phía sau mấy bước, hắn vẻ mặt phòng bị ngó chừng Kha Vũ.
Kha Vũ nhìn hắn cười cười, “Không làm gì cả, chỉ là muốn mời ngươi ngồi xuống mà thôi.”
“Không cần! Bây giờ ta lập tức đi ngay.”
Kha Vũ nhíu mi, “Vậy khoản nợ của chúng ta làm sao bây giờ?”
“Khoản nợ?” Lúc này đến phiên Trịnh Hồng Nghiệp cau mày.
“Ngươi tính không trả sao?”
“Ta nợ ngươi cái gì?” Trịnh Hồng Nghiệp cảm giác tốc độ tu duy của mình không theo kịp đối phương.
“Phí sửa chữa cái xe kia của ta là mấy chữ này đây.” Kha Vũ đưa tay làm ra hình dạng một vài chữ, Trịnh Hồng Nghiệp biết đây tuyệt đối không phải lấy trăm làm đơn vị.
“Ngươi lừa gạt a!”
“Đương nhiên, nếu ngươi có thể trả đủ cho ta, chuyện này coi như xong. Nếu như không thể…” Kha Vũ nhếch khóe miệng, lại nói ra lời kịch kinh điển, “Mượn thân thể của ngươi tới trả a…”
Nháy mắt Trịnh Hồng Nghiệp nổi da gà đầy người, có chút lắp bắp nói: “Lần trước, lần trước không phải là…” Nhưng làm sao cũng nói không ra sự kiện kia.
Nhìn nam nhân đang lúng túng, Kha Vũ ở trong lòng đắc ý cười cười, còn nói: “Ngươi thành thật nói xem, lần trước có thoải mái không? Cũng là ngươi bắn đầy tường đấy thôi.”
“Câm miệng!” Cái mặt mo của Trịnh Hồng Nghiệp đều đỏ cả lên. Lần trước, ở trong wc, hắn bị Kha Vũ làm cho bắn đến hai lần, lần đầu tiên bắn trên quần áo tên kia, sau đó hắn úp vào tường vểnh cái mông lên, Kha Vũ ở phía sau hắn chạy nước rút khiến hắn sáp vào tường mà bắn.
“Trả nợ mà cả hai người cùng hưởng thụ… dĩ nhiên không được gọi là trả nợ rồi.” Kha Vũ cười cười, đi tới một bên ghế sa lon ngồi xuống, nhìn Trịnh Hồng Nghiệp nói tiếp: “Hơn nữa rõ ràng lần đó, ta hầu hạ ngươi tương đối tận tâm tận lực, vừa ra tinh vừa xuất lực, ngươi chỉ việc ôm bồn cầu rồi kêu lên, ngay cả thắt lưng cũng chưa xoay lần nào.”
“Phóng ngươi mẹ kiếp cái rắm!” Trịnh Hồng Nghiệp rống lớn một tiếng, “Nếu không phải ngươi bỏ thuốc, ta —— “
“Lần trước, cái kia căn bản không phải xuân dược.” Kha Vũ cắt đứt hắn.
Trịnh Hồng Nghiệp thoáng cái ngây ngẩn cả người.
“Thứ đó chẳng qua để ngươi tạm thời mất khí lực mà thôi, hơn nữa dược hiệu rất nhanh mất đi, hẳn có thể coi như làm tăng tình thú.” Kha Vũ hướng hắn trừng mắt “Tình nhân trong lúc chơi SM đều dùng.”
Là tên khốn nạn nào đã phát minh ra cái thứ thuốc tình thú khốn khiếp này chứ!
“Cho nên ngươi ngày đó kêu thoải mái như vậy hoàn toàn là phát ra từ nội tâm, ta nói rồi, ngươi thích…” Mắt thấy Trịnh Hồng Nghiệp đang nghiến răng nghiến lợi như muốn cùng hắn liều mạng, Kha Vũ vội vàng đổi cách nói, “Ít nhất thân thể của ngươi không bài xích nam nhân, ta nói không sai chứ?”
Chỉ vài giây an tĩnh ngắn ngủi, Trịnh Hồng Nghiệp đã trải qua từ tức giận đến xấu hổ rồi đến im lặng, mặt không thay đổi nhìn nam nhân trước mắt, dùng ngữ khí bình tĩnh gấp mấy lần so với ban nãy trả lời, “Cha mày!”
***
Từ nhà Kha Vũ trở về, Trịnh Hồng Nghiệp vừa lái xe về công ty vệ sinh vừa nguyền rủa người nào đó, nộp xe xong, hắn thu dọn một chút. Thật ra thì nửa giờ trước đã có thể nghĩ, cũng tại cái tên vương bát đản kia làm hắn trễ nãi!
Về đến nhà, tâm tình không tốt, dẫn đến khẩu vị cũng tệ, chẳng muốn ra ngoài ăn cũng không muốn tự nấu, cởi quần áo rồi nằm dài trên giường bắt đầu đi vào cõi thần tiên. Chẳng qua dù suy nghĩ lung tung thế nào, cuối cùng đều nghĩ đến Kha Vũ.
Hiện tại, tên biết rồi, nhà ở đâu cũng biết rồi, muốn báo thù… điều kiện căn bản coi như có. Nhưng điều khiến cho Trịnh Hồng Nghiệp buồn rầu chính là làm sao trả thù đây. Mặc dù hiện tại hắn đã “Hoàn lương” rồi, nhưng tìm mấy người đánh hội đồng Kha Vũ một trận, tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ là muốn đến đánh người thì phải nêu ra cái nguyên nhân chẳng lẽ nói mình bị người đó xuyên qua cái mông sao, điều này làm cho hắn bất kể như thế nào nào cũng không có thể quên được.
Chẳng lẽ đi cắt phía dưới của tên kia? Tóm lại cũng không thể bảo hắn ăn miếng trả miếng mà đi cường bạo lại tên kia?
Nói thì nói vậy thôi, nhưng trong đầu Trịnh Hồng Nghiệp cũng không nhịn được mà tưởng tượng ra hình ảnh mình ấn Kha Vũ xuống mà giày xéo, hắn nhướng mày —— nói thiệt, thật đúng là con mẹ nó có chút đã nghiền!
Nam nhân cùng nam nhân cùng một chỗ làm với nhau, Trịnh Hồng Nghiệp cũng không phải không tiếp xúc qua. Đại ca trước kia của hắn thích nam nhân, hơn nữa hai người đều theo trường phái hào phóng, trước mặt mọi người mà lưỡi vẫn đưa đi đưa lại đến nỗi đáy quần cũng khua lên là chuyện thường xảy ra, có khi ở trong phòng làm việc cũng có thể làm được hồn nhiên quên mình, bị bắt gặp cũng không dừng lại một lần, hai lần.
Trịnh Hồng Nghiệp từng mở cửa, nhìn thấy hai cái chân dài trên không trung loạn quơ loạn đá cùng một cái mông bền chắc không ngừng nhún nhún, không biết có phải hay không do mưa dầm thấm đất, chính hắn mặc dù không thích nam nhân, nhưng cũng không cảm thấy nam nhân cùng nam nhân ở chung một chỗ là ghê tởm, dù sao đó là tự do của người ta, cùng hắn nửa điểm quan hệ cũng không có.
Nhưng cho đến khi sự tình rơi xuống đầu mình, thì lại là một chuyện khác.
Nghĩ nghĩ đến trước kia đại ca hắn ngay tại hiện trường mà kích tình diễn xuất, Trịnh Hồng Nghiệp không thể tránh khỏi hồi tưởng lại một màn đêm hôm đó mình và Kha Vũ ở trong nhà cầu, tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém. Vừa ảo tưởng một chút bộ dạng Kha Vũ khi gục ở dưới người mình khóc rống, nước mắt đầm đìa không ngừng cầu xin tha thứ, sau thượng trung hạ ba pha hành động, Trịnh Hồng Nghiệp phát hiện mình đáng xấu hổ lại cứng lên.
Đột nhiên xuất hiện dục vọng giống như hồng thủy vỡ đê hùng hổ địa tịch quyển liễu toàn thân, hắn hô hấp có chút không yên, liếm liếm đôi môi khô khốc, khom lưng từ dưới tủ đầu giường trong ngăn kéo lấy ra tạp chí A+ trân quý, chuẩn bị “Tự cấp tự túc” đảm bảo no ấm một phen.
Giật xuống quần tứ giác, phóng xuất ra dục vọng đã muốn rục rịch, hắn một tay cầm tạp chí, nhìn hình màu các mỹ nữ nuy, vừa nắm tính khí bắt đầu từ từ xoa nắn.
Nữ nhân có thân thể trắng nỏn non mềm từ trước đến nay đều hấp dẫn lấy ánh mắt của hắn, kích thích tuyến thượng thận, Trịnh Hồng Nghiệp nhìn chăm chú hình ảnh nữ nhân đang làm động tác tao thủ, động tác tay dần dần tăng nhanh.
Nhưng một đoạn thời gian rất dài trôi qua, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu đệ đệ giữa hai chân mình, sáp cả nửa ngày mà cũng không có nhiều biến hóa gì mấy so với ban đầu, khí thế chờ phát động so với dĩ vãng hoàn toàn khác nhau.
Dù cho hắn không nghĩ rằng mình có khuynh hướng bị liệt dương, nhưng cảm giác thấy thiếu một cái gì đó —— chẳng lẽ lên cao trào cũng phải nhờ vào cái mông bị sáp sao?
Cái ý nghĩa nguy hiểm này trong nháy mắt bị hắn đập rụng, đang lúc hắn cắn chặt răng chuẩn bị vận động toàn bộ sức lực mở ra thời điểm hùng phong, điện thoại đặt bên cạnh gối đầu đột nhiên vang lên, dọa hắn nhảy dựng.
Tức giận nắm điện thoại trong tay, hắn thả vào bên tai nghe “Này” một tiếng, “Có rắm mau thả!” Người như vậy không cần khách sáo! [Clover: thiệt là quằn quại với ngôn ngữ thô bỉ của bạn Nghiệp -_-///]
Đối phương tựa hồ sửng sốt, vài giây đồng hồ sau, Trịnh Hồng Nghiệp nghe được đầu kia có người hắng giọng một cái, nói: “Nhĩ hảo, đây là cục cảnh sát.”
Đột nhiên Trịnh Hồng Nghiệp cảm giác cả người mềm nhũn.
Mặc dù đã từng làm lưu manh, nhưng Trịnh Hồng Nghiệp chưa từng qua đêm tại cục cảnh sát, càng không có tiền án, không nghĩ tới khi mình “Hoàn lương”, cảnh sát ngược lại tìm tới cửa!
Đang lúc hắn thấp thỏm đến quên cả kéo quần lên, vị cảnh sát đầu bên kia điện thoại đơn giản rõ ràng tóm tắt thuyết minh lại, ở đó có người cần hắn đi nhận lãnh, tên gọi là gì cũng không biết, cụ thể cặn kẽ tình huống chờ hắn tới rồi hãy nói.
Nguyên lai là sợ bóng sợ gió một hồi. Trịnh Hồng Nghiệp nhanh tỉnh táo lại, nhưng sau khi cúp điện thoại, cảm thấy hơi kỳ quái, hắn là một tên lưu manh, thân thích nội ngoại hai bên đều đã sớm không có liên lạc, cho dù trước kia còn tại giang hồ, huynh đệ xảy ra chuyện cũng không tới phiên hắn đi dẫn người!
Nghĩ nửa ngày cũng nhớ không nổi có ai cần để cho hắn nhận lãnh, vội vã thay đổi y phục, đi xuống lầu đón taxi chạy thẳng tới đồn cảnh sát.
Sau khi nói rõ ý định với vị cảnh sát có trách nhiệm, đối phương dẫn hắn vào phòng làm việc. Bên trong có một vị cảnh sát trung niên đang xem văn kiện, thấy hắn, đặt hồ sơ trên tay xuống hỏi: “Là Trịnh Hồng Nghiệp tiên sinh sao?”
Lần đầu tiên bị cảnh sát gọi tiên sinh, Trịnh Hồng Nghiệp có chút không được tự nhiên, gật đầu, “Dạ.”
Trung niên cảnh sát đứng lên dẫn hắn đến ghế salon bên cạnh, nói: “Chúng ta ngồi xuống hãy nói đi. Chạng vạng hôm qua tại khu vực thành phố xảy ra tai nạn giao thông, nạn nhân đang đợi xe bus thì bị một chiếc xe mất khống chế đụng phải, mặc dù không có vết thương gì nghiêm trọng, nhưng bởi vì va chạm vào đầu, tạm thời mất đi trí nhớ, chúng ta phát hiện có thể ngươi biết người này, cho nên tìm ngươi tới đây.”
Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy cốt chuyện quá cũ, tình tiết cứng ngắt, nhưng từ trong miệng cảnh sát nói ra, tính chân thật không thể nghi ngờ. Người nào xui xẻo như vậy chứ, chờ xe cũng có thể bị đụng cho mất trí nhớ a?
“Vậy các ngươi làm sao biết hắn quen ta?”
“Chúng ta tìm thấy trên người hắn có cái bóp da, bên trong là mấy tờ biên lai cùng thẻ căn cước của ngươi. Chúng ta nghĩ bóp da hẳn là của ngươi.” Trung niên cảnh sát vừa nói vừa đứng lên đi tới bên cạnh bàn, mở ra ngăn kéo lấy ra một bóp da màu đen đưa tới trước mặt Trịnh Hồng Nghiệp.
Trịnh Hồng Nghiệp vừa nhìn, thật đúng là của hắn, nhưng kinh ngạc hơn, hắn thế nhưng không phát hiện mình làm rơi bóp! Mẹ kiếp, tất cả đều là do tên họ Kha kia làm cho tức chết mà!
Trịnh Hồng Nghiệp còn chưa tức giận xong, hắn đã đi theo vị cảnh sát trung niên kia qua hành lang, vị kia chỉ vào nam nhân đang ngồi trên ghế dài, nói: “Hắn đó.”
Đối phương cúi đầu, thấy không rõ mặt trông thế nào, trên đầu quấn một vòng băng gạc, chỉ có thể nhìn được một bên mặt, Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy có chút quen mắt, trong lòng nảy lên một trận khẩn trương, hắn từ từ đi tới gần người nọ.
Kết quả khi đang đi được nửa đường, nam nhân đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt hai người đột nhiên giao nhau, Trịnh Hồng Nghiệp thoáng cái ngây ngẩn cả người. Thao! Tất nhiên là tên Kha Vũ kia!
Song lửa giận trong lòng còn chưa kịp bùng nổ, hắn phát hiện nam nhân trước mắt cùng trong trí nhớ có chút bất đồng.
Trừ bỏ trên đầu quấn băng gạc, trên mặt Kha Vũ còn dán vài miếng băng cá nhân, y phục vừa bẩn vừa nhăn, còn dính vết máu, bộ dạng nghèo túng cộng thêm trên người hắn còn tản mát ra hơi thở chán chường, so với bộ dáng hăng hái trước đó quả thực tưởng như hai người.
Trịnh Hồng Nghiệp đã tưởng tượng rất nhiều lần bộ dáng này của Kha Vũ, hôm nay lại chân chân thật thật hiện ra trước mắt, trong lúc nhất thời hắn phân vân không biết nên cười to hay là đồng cảm đây.
Bất quá nghĩ là nghĩ như vậy, khóe miệng cũng đã bắt đầu không khống chế được mà nhếch lên, có thể tưởng tượng mới vừa rồi vị trung niên cảnh sát nói gì… Vũ… gặp gỡ, hắn cơ hồ muốn lã chã rơi lệ.
Lão Thiên có mắt a! Tên vương bát đản này rốt cục nhận được báo ứng rồi!
Lúc này Kha Vũ khẽ nhíu nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt nhìn nam nhân xa lạ đang đứng trước mặt mình.
“Ngươi biết hắn sao?” Trung niên cảnh sát hỏi Trịnh Hồng Nghiệp.
“Biết ——” Trịnh Hồng Nghiệp cảm giác mình không có cách nào nói không nhận ra.
Trung niên cảnh sát vừa chỉ vào Trịnh Hồng Nghiệp hỏi Kha Vũ, “Hắn là bằng hữu của ngươi sao?”
Kha Vũ nhìn Trịnh Hồng Nghiệp một hồi, cuối cùng lắc đầu, “Không nhớ rõ, nhưng mà…” hắn dừng một chút, “Hình như có chút quen thuộc.”
“Nếu là người quen vậy thì tốt rồi.” Sau khi vị trung niên cảnh sát thở phào nhẹ nhỏm, nói với Trịnh Hồng Nghiệp: “Giờ ngươi có thể đem hắn về nhà. Chúng ta đang toàn lực đuổi bắt thủ phạm, tại hiện trường có rất nhiều nhân chứng cung cấp đầu mối, có tin tức, chúng ta sẽ lập tức báo cho các ngươi.”
Vốn còn đang đắm chìm trong vui sướng khi người gặp họa, Trịnh Hồng Nghiệp hoàn toàn quên mất chính mình bị gọi tới để làm gì, hắn nghe nói thế mới hồi phục hồi tinh thần.
“Cảnh sát tiên sinh, ngươi mới vừa nói cái gì?”
“Có tin tức, ta sẽ báo cho —— “
“Không phải là, ngươi mới vừa nói để cho ta đem hắn mang về nhà?”
“Đúng vậy.” Trung niên cảnh sát gật đầu một cái, đương nhiên thuyết: “Ngươi là bạn hắn, đem hắn mang về có cái gì không đúng sao?”
“Ta ——” mới không phải bạn bè của hắn! Trịnh Hồng Nghiệp rất muốn rống lên như vậy, nhưng đến khóe miệng liền nuốt trở về. Hắn mới vừa rồi cũng thừa nhận biết Kha Vũ, hiện tại phủ nhận đã không còn kịp nữa.
“Hắn cũng đủ xui xẻo rồi, có lẽ bị đụng lúc đang trên đường tới trả bóp da cho ngươi.” Trung niên cảnh sát thở dài, đi tới trước mặt Kha Vũ vỗ vỗ vai hắn, “Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ bắt được thủ phạm, đòi lại công đạo cho ngươi, sau khi trở về hảo hảo nghỉ ngơi, rất nhanh sẽ khôi phục.” Sau đó trước khi đi nói một cái công đạo với Trịnh Hồng Nghiệp, “Đừng quên tuần tới dẫn hắn tới bệnh viện tái khám.”
Chờ sau khi vị cảnh sát kia rời đi, Trịnh Hồng Nghiệp cùng Kha Vũ vẫn một đứng một ngồi, không nói lời nào nhìn đối phương, tựa hồ ai cũng không biết phải nói gì. Cộng thêm lần “Gặp lại” này, tổng cộng bọn họ gặp nhau bốn lần, mà tình cảnh mỗi một lần so với một lần càng quỷ dị hơn.
Nói thật, Trịnh Hồng Nghiệp cũng không tin tưởng Kha Vũ có hảo tâm đem trả hắn cái bóp da, cho dù vậy, cũng có thể chỉ là lấy cớ, đến lúc đó nói không chừng lại muốn hắn lấy cái khác ra đáp trả.
Còn việc mang Kha Vũ trở về, hắn một ngàn một vạn lần không muốn. Vốn đã đủ phiền rồi, bây giờ còn muốn hắn đem người mang về, đây không phải là tự làm khổ chính mình sao?
Chờ một chút! Tự làm khổ?
Hai chữ này khiến hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Kha Vũ, một ý niệm tà ác hiện ra trong đầu Trịnh Hồng Nghiệp, hơn nữa rất nhanh lại bắt đầu mọc rể nảy mầm —— này thật làđạp phá thiết hài vô mịch xử, hoàn toàn không tốn chút sức nào. (Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đác lai toàn bất phí công phu = xa tận chân trời gần ngay trước mắt)
Hắn sao lại muốn tự ngược chứ? Trước mắt không phải có sẵn người cho hắn ngược sao?
Trong đầu hiện ra ảo tưởng mình cầm roi quật Kha Vũ, Trịnh Hồng Nghiệp mừng rỡ cơ hồ muốn há miệng cười toe toét. Đừng trách ta, đây là vận mệnh!

Nhìn nam nhân vốn hai mắt đang rưng rưng lại cười đến “Dâm đãng”, Kha Vũ vẫn trầm mặc cuối cùng mở miệng, “Ngươi làm sao vậy?”
Kềm chế nội tâm cuồn cuộn, Trịnh Hồng Nghiệp lau nước mắt vui sướng nơi khóe mắt, quay đầu cười “Quyến rũ” với hắn một tiếng, “Không có gì, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.”
Kha Vũ khóe miệng co quắp, nói không rõ cái tư vị gì trong lòng.
Mặc dù mất ký ức, phản ứng đối đáp của Kha Vũ vẫn tỉnh táo lý trí. Ở bệnh viện lúc bác sĩ nói cho hắn biết, hắn chỉ bị chứng mất trí nhớ tạm thời, nói hắn đừng khẩn trương và lo lắng quá độ, an tâm dưỡng bệnh, rất nhanh sẽ khôi phục.
Chẳng qua khi không có trí nhớ, hắn giống như người phiêu bạc đến một địa phương xa lạ, đối với chung quanh hết thảy đều hoàn toàn không biết rõ. Không biết lúc trước ở đâu, đến chuyện đang làm nghề gì, rồi người thân giờ ra sao, thậm chí ngay cả mình là ai cũng không biết.
Mà người nam nhân trước mắt này tựa hồ biết hắn, hắn cũng có cảm giác quen thuộc, nhưng bằng trực giác hắn biết bọn họ cũng không phải có quan hệ bằng hữu bình thường.
Đã quyết định ra phương pháp tuyệt diệu để báo thù, Trịnh Hồng Nghiệp đột nhiên trở nên thân thiện, kéo Kha Vũ đang hướng ngoài. “Đi thôi, đừng ngồi ở đây nữa, chúng ta đi về.” Sau đó ngươi làm trâu làm ngựa cho lão tử!
Khẽ nhếch lên khóe miệng, Kha Vũ cũng không cự tuyệt, tùy ý hắn lôi kéo cánh tay của mình, hai người ra khỏi cửa đồn cảnh sát, hắn gọi Trịnh Hồng Nghiệp một tiếng.
“Này!”
Trịnh Hồng Nghiệp quay đầu lại nhìn.
Kha Vũ khóe miệng vung lên vẻ cơ hồ không nhìn thấy độ cong, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Nụ cười quá thuần khiết, tựa như tên Kha Vũ biến thái kia biến thành một người khác vậy, Trịnh Hồng Nghiệp nghĩ mình nên giới thiệu bản thân trước đã, nghĩ là nghĩ vậy, tên đã bật thốt lên ——
“Trịnh Hồng Nghiệp.”
Nam nhân lại cười đến sáng lạng, thậm chí còn mang theo vài phần hồn nhiên, trong nháy mắt Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy mình như một người cha tới đồn cảnh sát đón con lạc đường về.
“Tên rất hay.”
Trịnh Hồng Nghiệp nghĩ thầm, con mẹ nó ngươi cười cái rắm a! Đừng tưởng rằng lão tử dễ lừa gạt, ngươi là mặt hàng gì, ta đã sớm nhất thanh nhị sở rồi!
Một đường trở về Trịnh Hồng Nghiệp luôn mặc niệm trong đầu cho dù khuôn mặt thuần khiết tươi cười đó cũng che dấu không được bản chất cặn bã của tên kia, hắn không ngừng tự nói chớ có bị nụ cười đó lừa gạt.
Mang theo Kha Vũ trở lại căn phòng đang thuê, sau khi vào cửa, Trịnh Hồng Nghiệp đặt mông ngồi vào trên ghế sa lon thở dài, ngẩng đầu nhìn nam nhân còn đứng trước cửa, thấy bản thân cũng nên khách khí một chút, tránh đem người dọa chạy mất sẽ không còn tuồng hay để xem nữa, bất quá tiểu tử này đứng ở trong nhà mình cảm giác thật đúng là đột ngột. Hắng giọng một cái, hắn hướng Kha Vũ hất hất cằm.
“Đi vào a, khách khí cái gì.”
Kha Vũ không nói, đánh giá bốn phía, sau đó đem tầm mắt dừng trên người Trịnh Hồng Nghiệp.
Cùng cảm giác mới vừa rồi hình như bất đồng, Trịnh Hồng Nghiệp bị hắn nhìn như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than, cơ hồ cho là hắn nhớ tới cái gì.
“Làm sao vậy?”
Kha Vũ không nói chuyện, đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, ghế sa lon hơi cũ lại nhỏ, hai đại nam nhân ngồi cùng một chỗ càng chen chúc, ngay cả đùi cũng phải chạm vào nhau. Trịnh Hồng Nghiệp cả người cố gắng lui sang bên cạnh, hai người như vậy là quá gần, nhìn bản mặt xanh tím của đối phương trông có chút buồn cười, nhưng vẫn có cảm giác bị áp bách.
“Ta tên là gì?” Kha Vũ đột nhiên hỏi.
Trầm mặc ba giây, “Nhị Cẩu —— “
Kha Vũ lông mày vừa nhíu vừa trừng mắt, Trịnh Hồng Nghiệp lập tức đem tên thật của hắn báo ra.
Khí thế này, vô luận mất trí hay không cũng sẽ không biến mất.
Mắt thấy Kha Vũ lại nheo mắt vẻ mặt trở nên vi diệu, Trịnh Hồng Nghiệp vội vàng giải thích lung tung, “Nhị Cẩu là biệt danh của ngươi, ta nói ra để xem ngươi có thể nhớ ra chút gì không.” Hắn có chút hối hận, sớm biết thế hắn đã dùng cái tên có chút độ tin cậy như Trương Đại Ngưu, Lý Vượng Tài…, nói không chừng hắn sẽ tin. Nhị Cẩu thật sự là không có sức thuyết phục a!
“Nga?” Kha Vũ tựa hồ đã trầm tĩnh lại, gác một chân lên, tay đặt trên đầu gối vỗ nhè nhẹ. “Vậy biệt danh của ngươi là gì?”
Hắn tuyệt đối là cố ý! Trịnh Hồng Nghiệp trừng mắt liếc hắn một cái, đứng lên nói: ”Chính ngươi từ từ nghĩ đi! Ta đi tìm chăn cho ngươi đắp.”
Kha Vũ không nói gì, ngẩng đầu một lần nữa đánh giá căn phòng đơn sơ một lượt. Giường để dựa vào tường, bàn đặt bên cửa sổ, phía trên bày một lò vi ba, xem ra được coi như là phòng bếp, góc tường dùng thủy tinh công nghiệp phân ra, là phòng tắm cùng nhà cầu, một cái tủ treo quần áo cũ cùng cái ghế sa lon này, còn có một cái áo khoác vắt trên ghế sa lon tản ra mùi mồ hôi, khắp nơi đều là dấu vết của nam nhân độc thân.
Trịnh Hồng Nghiệp lục tung tủ treo quần áo hồi lâu, tìm ra được một cái mền đã lâu không dùng tới, mặc dù có mùi nấm mốc, bất quá cho Kha Vũ đắp cũng được. Hắn cầm lấy chăn xoay người, thấy Kha Vũ vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Không đợi hắn mở miệng, Kha Vũ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn hỏi: “Tại sao không đưa ta về nhà?”
Trịnh Hồng Nghiệp ngẩn ra, cũng không thể bảo là muốn hành hạ hắn được?
“Nhà ngươi cách đây xa lắm, trong nhà cũng không còn ai, ở chỗ này của ta tương đối tiện hơn, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, hơn nữa nhà ngươi hay nhà ta cũng không khác biệt gì lắm”
“Ta cũng sống ở căn phòng như vậy sao?” Kha Vũ cau mày, thật giống như đang cố gắng nhớ lại cái gì.
“Nhà ngươi cũng có phòng. Được rồi, ngươi trước tắm rồi thay quần áo đi!” Trịnh Hồng Nghiệp lung tung tìm cớ áp đảo vấn đề này đi. Bất quá lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy chính mình nói cũng không sai, vừa rồi do khẩn trương, nên không có phát hiện quần áo của người không chỉ bẩn, cẩn thận ngửi còn có mùi vị cổ quái.
Ghét bỏ mà phất phất tay, hắn chỉ vào phòng tắm cách vách bằng thủy tinh thúc giục, “Nhanh đi tắm đi, vừa hôi vừa thối khó ngửi chết được!”
Kha Vũ giơ giơ lên khóe miệng, từ từ đứng lên hỏi: “Ngươi không cảm thấy như vậy rất có hương vị nam tính sao?”
Không biết có phải bản thân bị lỗi giác hay không, Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy hắn đang đùa giỡn mình. Ngay cả đầu cũng bị đụng hư mà vẫn không quên chiếm tiện nghi, bội phục!
“Ta không có đồ thay.” Kha Vũ chỉ chỉ người mình nói.
Há hốc miệng! Trịnh Hồng Nghiệp trừng mắt liếc hắn một cái, từ tủ quần áo lục ra cái T-shirt xoay người muốn đưa cho hắn, lại phát hiện Kha Vũ đã cởi quần áo ra đứng ở tại chỗ chờ hắn.
Thao! Nhìn cái quần tam giác màu đen bó sát trên thân nam nhân, con ngươi Trịnh Hồng Nghiệp đều nhanh trừng ra ngoài. Hắn hoài nghi đống vải vóc kia có đủ cho mình làm đôi vớ hay không.
Bình tĩnh xem xét, mặc dù hiện tại gương mặt đang bị thương, nhưng thật ra Kha Vũ lớn lên không tệ, vóc người cũng tốt, từ đầu đến chân nhìn một lần cũng không tìm ra khuyết điểm, đặc biệt là phần hạ thân nam nhân phình ra một khối, nhớ tới vật kia từng… Trịnh Hồng Nghiệp không biết ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn về nơi đó.
Thấy trên mặt hắn hiện lên một tầng ửng đỏ khả nghi, Kha Vũ đột nhiên tâm tình tốt lên. Cảm giác của hắn không sai, hắn và người nam nhân này cũng không phải quan hệ bằng hữu bình thường đơn giản như vậy, rốt cuộc quan hệ gì, tin tưởng rất nhanh sẽ biết rõ thôi.
Vì có hứng thú, nên cho dù bị đụng đến mất trí nhớ cũng không làm cho người ta phiền não bất an nhiều. Vì vậy, Kha Vũ yên tâm thoải mái cởi xuống mảnh vải cuối cùng trên người, nâng cao “Súng” đi tới bên cạnh Trịnh Hồng Nghiệp.
“Ngươi làm cái gì…?” Trịnh Hồng Nghiệp hoảng hồn, cho là đối phương nhanh như vậy đã lộ ra bản tính cầm thú.
Kết quả Kha Vũ chẳng qua là từ trong tay của hắn lấy đi quần áo, cười với hắn, nói “Ta đi tắm, ngươi không được nhìn lén nga.”
Trịnh Hồng Nghiệp chỉ ngây ngốc mà nhìn nam nhân trần trụi đi vào phòng tắm, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, kế hoạch trả thù còn chưa bắt đầu, hắn liền có chút hối hận.
Mẹ kiếp, tại sao mặt bị thương đến vậy, mà nơi đó một chút cũng không có gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.