Lõa Sắc Sinh Hương

Chương 7:




Không hiểu sao mình mất trí nhớ, cũng không hiểu sao tự nhiên lại khôi phục.
Kha Vũ cảm thấy đây chính là trò đùa của lão thiên gia, chẳng qua khi trò chơi kết thúc, làm sao thu dọn cục diện mới chính là vấn đề.
Trí nhớ khôi phục, hắn đối với những chuyện mình đã làm lúc trước bắt đầu có chút mờ mịt, tỷ như Trịnh Hồng Nghiệp đang ở trước mắt hắn, từ một người xa lạ biến thành một người thân quen, điều này làm cho hắn không kịp ứng phó.
Cả hai đều mang thương tích, Trịnh Hồng Nghiệp mua mấy quả trứng gà, luộc chín rồi bọc lại trong miếng vải để Kha Vũ giúp hắn lăn ở vai, còn trán Kha Vũ chỉ bị đánh rách một miếng da nên vết thương cũng không tính là trầm trọng, nhưng vai Trịnh Hồng Nghiệp lại bị nguyên cây gậy đập vào nên dĩ nhiên nặng hơn nhiều.
“Aaa —— nhẹ chút, nhẹ chút!” Trịnh Hồng Nghiệp ngồi trên giường đưa lưng về phía Kha Vũ, đau muốn nổ đom đóm mắt.
Kha Vũ nhìn vết bầm to tướng trên vai đối phương, lực đạo tự nhiên nhẹ lại. Người này vì hắn mà bị đánh như vậy, hắn có chút ngoài ý muốn, bởi quan hệ của cả hai một ngày trước khi hắn bị mất trí còn sặc mùi thuốc súng.
Cúi đầu quan sát nam nhân trước mắt, mặc dù đã cùng đối phương sống chung đã nhiều ngày, nhưng hiện tại hắn mới là một “Kha Vũ chân chính” mà quan sát Trịnh Hồng Nghiệp. Bất quá, cũng thật không tìm được điểm tốt gì của đối phương.
“Này! Ngươi đừng có chườm mãi ở một chỗ, muốn làm bỏng chết ta à!” Trịnh Hồng Nghiệp quay đầu nhìn hắn nhe răng nói.
Kha Vũ ở trong lòng đánh cái thở dài, thật là một người thô tục, toàn thân cao thấp tìm không ra được ưu điểm gì, cố gắng mà nói, thì chỉ có cái mông không tệ!
Trí nhớ bị mất trước kia đã được khôi phục, mà những chuyện sau khi đã bị mất trí nhớ hắn cũng không có quên, nhớ bộ dạng Trịnh Hồng Nghiệp lúc nằm lỳ ở trên giường lắc lắc quơ quơ cái mông, Kha Vũ liền nuốt nuốt nước miếng.
Vừa nghĩ đến nam nhân tao hóa này, vừa lo lắng kế tiếp phải làm gì bây giờ, hắn cũng cảm thấy mình càng ngày càng hoang dâm vô độ. Giúp Trịnh Hồng Nghiệp xử lý tốt vết thương trên vai xong, liền chủ động nói muốn đi mua bữa tối.
Ra bên ngoài, trước tiên hắn đi mua gói thuốc, không có Trịnh Hồng Nghiệp ở bên, mới có thể nghiêm túc mà nghĩ thử xem kế tiếp sẽ làm gì.
Thật ra đáp án cũng đơn giản thôi, chỉ có: một nói thật, hai là nói dối.
Nếu như bây giờ trở về nói hết cho Trịnh Hồng Nghiệp những gì hắn đang nghĩ, không cần đoán cũng có thể tưởng tượng ra phản ứng của người kia.
Chuyện có thể đoán trước kết quả rất không có ý nghĩa, cho nên, hắn lựa cách thứ hai đi.
Sau đó hắn đi đến buồng điện thoại công cộng gọi về công ty, bởi vì lịch sử hắn đột nhiên biến mất chạy đi du lịch diễn ra rất nhiều lần, nên các đồng nghiệp cũng tập mãi thành thói quen, chẳng qua lần này không liên lạc lâu như vậy, làm cho người kia thiếu chút gọi điện báo cảnh sát, đối phương giống như trước mắng hắn một trận, sau đó liên tục nguyền rủa lần sau chết bên ngoài luôn đi!
Kha Vũ cảm thấy người kia mắng rất đúng, lúc này hắn coi như đang nhận giáo huấn.
Nói chuyện điện thoại xong, thì đi siêu thị mua chút thức ăn và một tá bia. Mấy ngày qua chỉ ăn toàn mì trộn tỏi Trịnh Hồng Nghiệp làm, vị giác đã muốn tê liệt.
Mua đồ xong, rất tự nhiên đi về chỗ Trịnh Hồng Nghiệp. Thói quen thật đáng sợ, chỉ qua có mấy ngày, hắn đã cảm thấy về nhà của Trịnh Hồng Nghiệp còn có cảm giác thân thiết hơn cả nhà mình.
Vừa tới cửa, đã thấy ai kia chỉ mặc độc cái quần tà lỏn sặc sỡ kinh điển, chạy nhanh tới đoạt lấy cái túi trên tay Kha Vũ mở ra nhìn.
“Ngươi mua nhiều như vậy làm cái gì? Đây là cái gì đây?” Nhìn cái hóa đơn dài ngoằng kia, mà lòng hắn như đang rỉ máu. ”Sao lại mắc như vậy a? Ngươi đúng là cái đồ bại gia chi tử mà…” Sau đó lục ra được một hộp bao cao su!
“Ngươi mua cái này làm gì a?” Từ trong túi lôi ra một hộp mũ siêu mỏng, hắn giơ lên, xoay người hỏi Kha Vũ đang ngồi trên ghế salon.
“Dùng a.” Kha Vũ cười trả lời, sau đó dùng vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đúng rồi, ngươi không thích mang mũ khi làm, vậy đợi ta chuẩn bị cho chỗ đó của ngươi nới lỏng ra là được rồi!”
Trịnh Hồng Nghiệp thiếu chút nữa phun ra một búng máu, đem hộp mũ ném vào đối phương. ”Khốn kiếp!”
Kha Vũ bật cười lớn. Quả nhiên, như vậy tương đối thú vị hơn nhiều.
Những ngày tiếp theo, Trịnh Hồng Nghiệp hoàn toàn không phát hiện chuyện Kha Vũ đã khôi phục trí nhớ, vẫn giống như trước kia sai bảo hắn đủ chuyện nào là châm thuốc, xuống lầu bỏ rác hay là bưng nước rửa chân vân vân.
Ngược lại, Kha Vũ giống như đang hưởng thụ sỉ nhục từ những “Việc nặng nhọc” này hơn trước kia.
Chờ Kha Vũ mang rác bỏ trở về Trịnh Hồng Nghiệp đang ngồi trước bàn, hình như đang làm thí nghiệm hóa học gì đó, bày đủ thứ chai chai lọ lọ, mà điều chế các loại chất lỏng màu sắc khác nhau.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Điều chế hương liệu tinh.” Trịnh Hồng Nghiệp cũng không quay đầu lại mà trả lời, híp mắt nhìn vạch khắc trên ống nghiệm, lại nhìn bên trong cốc chịu nhiệt tựa như đang nghiên cứu một loại vi-rút nào đó. Mắt thấy hắn cầm bình chất lỏng màu xanh biếc nhỏ ba giọt vào trong bình xanh đậm, làm “Bùm” một tiếng bốc lên mịt mù sương xanh!
Kha Vũ thật muốn bóp chết lão nam nhân này! Mới an phận được có hai ngày, vết thương trên vai vừa tốt một chút lại bắt đầu làm bừa. Chỉ trời mới biết những thứ được gọi là “Hương liệu tinh” kia bên trong rốt cuộc là cái gì, kể từ lần đầu tiên ngửi được cái mùi quỷ dị đó, ký ức đến tận bây giờ vẫn còn như in.
Bởi có thương tích trong người, nên cả hai đều tạm nghỉ công việc chào hàng, nhưng đến hôm nay Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy ngứa tay, bèn chuẩn bị bổ sung chút hàng để tái khai trương.
“Lần bán trước cũng không tệ, chúng ta lại được nghỉ ngơi lâu như vậy, nhất định phải cố gắng bán nhiều một chút.” Điều chế “Hương liệu tinh” xong, Trịnh Hồng Nghiệp nghiêm túc cầm cái bình quơ quơ.
Kha Vũ muốn trợn trắng mắt, đi tới đứng bên cạnh người kia nói: “Ngươi không thể thành thành thật thật ở nhà đợi thêm mấy bữa sao?”
“Ngươi thì biết cái gì! Làm như tiền từ trên trời rớt xuống hả? Hơn nữa ta cũng không phải lão bà ngươi, ở nhà giặt đồ, nấu cơm chờ ngươi về!” Trịnh Hồng Nghiệp mắng.
Kha Vũ không khỏi tự hỏi rốt cuộc người này có điểm nào tốt chứ, ngoại trừ cái mông ra. Bất quá, câu “Giặt quần áo, nấu cơm” nghe cũng có lý.
Đột nhiên Trịnh Hồng Nghiệp ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Nếu hôm nay buôn bán khá khẩm, tối chúng ta đi ăn món nướng đi, kêu thêm hai cái chân gà ha!” Cười đến mức nhe cả hàm răng trắng.
Nhìn vẻ mặt đối phương đang hưng chí bừng bừng lấy lòng mình, Kha Vũ hơi giật mình, sau cũng theo bản năng mà cười theo.
Cho dù chuyện này tốt hay xấu tạm thời không cần bàn đến, ít nhất trong khoảng thời gian mất trí nhớ này, cùng Trịnh Hồng Nghiệp ở chung một chỗ làm cho hắn cảm thấy rất hạnh phúc cho dù chỉ là những chuyện đơn giản, ngay cả ăn tỏi cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Buổi sáng ngày thứ hai, Trịnh Hồng Nghiệp nói muốn đi nhập hàng, bảo Kha Vũ giữ nhà, chuẩn bị buổi tối bắt đầu làm việc.
Chờ người kia đi khỏi, Kha Vũ ra ngoài gọi điện cho một người bạn làm ăn chung, đem tình huống của Trịnh Hồng Nghiệp đơn giản kể lại, giúp hắn an bày một công việc thích hợp, thoải mái một chút, lại có đãi ngộ cao, bất quá đừng cho Trịnh Hồng Nghiệp biết đây là ý của hắn. Người kia sảng khoái đáp ứng, còn hỏi đối phương là ai mà lại được hắn tận tình như vậy?
Kha Vũ cười cười, không nói gì.
Lúc tối, khi Trịnh Hồng Nghiệp trở lại, nói rằng buổi trưa có cuộc gọi bảo hắn đến công ty phỏng vấn, mặc dù không nhớ mình có hưởng ứng lệnh chiêu mộ ở công ty đó hay không, nhưng dù sao cũng tiện đường nên cũng đi thử.
Kết quả như thế nào Kha Vũ tự nhiên đã sớm đoán được, rất thành tâm nói chúc mừng Trịnh Hồng Nghiệp, hắn còn đề nghị ăn mừng một phen, chẳng qua nghĩa của chữ “Ăn mừng” mà hắn nói lại khác quá xa so với nghĩa mà Trịnh Hồng Nghiệp hiểu được ——
Ngồi trong lòng Kha Vũ đưa lưng về phía đối phương, Trịnh Hồng Nghiệp mở rộng hai chân, ngẩng đầu ra sau thở hổn hển.
Kha Vũ dùng cái tay hạ lưu của hắn mà xoa nắn ngọn nguồn sưng lớn của đối phương, từ đỉnh một dòng chất lỏng trong suốt chảy xuống, như tố cáo chủ nhân đã lâu không…
Cuối cùng Trịnh Hồng Nghiệp gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng rồi bắn ra, tiếp theo cả người không còn chút khí lực mà ngồi trong lòng người kia mà nằng nề thở dốc.
Từ sau hôm Kha Vũ bị thương, hắn quyết định đối xử tốt với đối phương hơn, hiện tại hai người đang sống cùng nhau cũng không có cái gì không tốt, tuy rằng hắn cũng không phải ôn nhu như nước, nhưng có thể cọ đến trên giường, cũng coi như hắn đã “Nhẫn nhịn” lắm rồi.
“Thao con mẹ nó! Nhẹ chút! Đau ——” đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên cảm giác được ngón tay Kha Vũ đang đưa vào từ phía sau, Trịnh Hồng Nghiệp đỏ mặt, hai chân căng thẳng, cúc huyệt phía sau co rút lại.
Trong khi đó phía trên Kha Vũ đang gặm cắn cổ của hắn, nhưng động tác trên tay tuyệt không trì hoãn. Khuếch trương một hồi, cảm thấy cửa huyệt mềm mại nóng ấm đã có chút ẩm ướt, hắn rút ngón tay ra, kéo khóa cầm lấy dục vọng đã sớm vận sức chờ phát động.
Phân thân thô to trong nháy mắt được đưa đến trước lối vào giữa đùi Trịnh Hồng Nghiệp, khiến hắn cảm thấy như có một cây thương đang hướng thẳng về phía cửa sau của chính mình.
“Không được!”
“Thả lỏng.” Kha Vũ một tay cố định đầu Trịnh Hồng Nghiệp về phía sau, hôn hắn để đối phương không thể thốt lên lời cự tuyệt, một tay cầm tính khí của chính mình đâm mạnh vào bên trong.
“Ahh! Không được! Lát nữa ta còn muốn đi ăn ngoài, còn cùng chủ quán nói chuyện.” Trịnh Hồng Nghiệp giãy giụa.
Kha Vũ cau mày, “Nơi này của ta làm sao đây?”
“Ách…” Cúi đầu liếc nhìn nam nhân đang chống đỡ huynh đệ giữa hai chân, Trịnh Hồng Nghiệp sắc mặt nặng nề, giống như bác sĩ đang nói cùng với người nhà bệnh nhân bị bệnh nan y đưa ra đề nghị, “Ngươi vào toilet tự giải quyết đi, ta đợi.”
Kha Vũ nhíu mày, nheo mắt theo dõi hắn. Ăn no liền mắng đầu bếp, xem ra mình đối với lão nam nhân này đã quá khách khí.
Bị hắn nhìn đến da đầu đều run lên, Trịnh Hồng Nghiệp ý thức được mình có điểm không được phúc hậu cho lắm, nên thử thăm dò hỏi: “Nếu không, ta giúp ngươi chuẩn bị?”
Câu trả lời của Kha Vũ chính là đặt hắn nằm úp sấp trên ghế sa lon mà mãnh liệt sáp, Trịnh Hồng Nghiệp đầu tiên mắng chửi liên hồi, cuối cùng chỉ có thể bấu chặt mười ngón tay và thành ghế mà rầm rì.
Hộp bao cao su mua ngày hôm trước lúc này đang phát huy công dụng, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, Kha Vũ rút phân thân ra, xé một cái mũ rồi mang vào.
“Ngươi, con mẹ nó ngươi sớm đã lên kế hoạch trước rồi phải không?” Trịnh Hồng Nghiệp hai chân run lên, cảm giác được chất bôi trơn đang ở nơi đó, theo bản năng nhỏng lên cái mông muốn trốn.
Kha Vũ chế trụ hông hắn, chợt hướng phía trước đẩy mạnh một cái!
“A!” Trịnh Hồng Nghiệp kêu một tiếng, thấy bản thân giống như đang bị xuyên qua, cả người run rẩy, liền bắn ra, gục trên ghế salon bất động.
Phía sau Kha Vũ thở một cái thật dài, hưởng thụ cảm giác bị bao vây mất hồn này, một tay vuốt ve mông Trịnh Hồng Nghiệp giúp đối phương thanh tĩnh lại, sau đó cúi người ghé vào lỗ tai hắn, cắn cắn vành tai vừa hồng vừa nóng nói: “Ta thật muốn hung hăng mà thao ngươi.”
Sau khi khôi phục ký ức, hắn so với thời điểm trước khi mất trí nhớ còn muốn khát vọng thân thể Trịnh Hồng Nghiệp hơn.
Sau cao triều hai lần, hiện tại Trịnh Hồng Nghiệp chỉ có thở dốc, tùy ý nam nhân phía sau làm xằng làm bậy.
Sau khi chấm dứt, Kha Vũ gục ở trên lưng Trịnh Hồng Nghiệp nghỉ ngơi một hồi mới rút ra, gỡ mũ ném xuống, lại giúp Trịnh Hồng Nghiệp lau sơ một chút rồi mặc quần lên, lúc này mới mở miệng.
“Còn đi được không? Hay là gọi món tới nhà?”
“Cút!” Trịnh Hồng Nghiệp rống lên một tiếng.
Kha Vũ cười gật đầu. Xem ra còn khí lực, thể lực rất tốt.
Hai người làm bừa một trận, lúc ra khỏi cửa trời đã tối sầm, so với thời gian Trịnh Hồng Nghiệp hẹn cùng chủ quán đã trễ hơn một tiếng. Cũng may thời điểm hai người tới cũng không đông khách lắm, vẫn còn chỗ trống.
Ngồi vào bàn xong, lão bản đem bia cùng chút thức ăn đưa lên, còn trêu chọc sắc mặt Trịnh Hồng Nghiệp rất hồng hào giống như vừa mới hút tinh khí xong, có phải có chuyện vui hay không?
Trịnh Hồng Nghiệp cười cứng ngắt, Kha Vũ ở một bên không nhịn được cúi đầu cười.
Bất quá thấy món ăn đã dọn lên, Trịnh Hồng Nghiệp cũng không còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác, đợt vận động vừa rồi tiêu hao thể lực quá lớn, hiện tại cần bổ sung năng lượng. Một phen lang thôn hổ yết xong, hắn giơ đũa vừa muốn gắp một cái chân giò hầm, thế nhưng Kha Vũ lại nhanh tay gắp bỏ miếng ớt đi.
Dừng đũa trước không trung, Trịnh Hồng Nghiệp ngẩng đầu nhìn Kha Vũ, đối với loại chăm sóc ân cần thế này có chút không quen, nhưng cũng không nói gì, cúi đầu tiếp tục mãnh liệt ăn.
Kha Vũ cũng không ngờ mình có lúc lại săn sóc người khác đến như vậy, chẳng qua hắn chỉ cười cười, rồi tiếp tục gắp từng mảnh ớt được xắt nhỏ ra.
“Buổi phỏng vấn hôm nay của ngươi như thế nào?”
Trịnh Hồng Nghiệp ngẩng đầu, “Là một công ty thiết kế, hình như sẽ để ta làm công việc nội bộ, đãi ngộ cũng được.” Vừa nói thì cười hai tiếng, “Sau này ban ngày đi làm, buổi tối trở ra bán ít đồ, cũng không ảnh hưởng đến việc nào!”
“Ngươi bây giờ đã có việc làm? Còn ra ngoài bán vào buổi tối để làm gì?” Hắn nhờ người giúp Trịnh Hồng Nghiệp an bài công việc chính là vì không muốn người này vào ban đêm đi bán mấy món đồ hổ lốn nữa.
Không nói gì, Trịnh Hồng Nghiệp ngẩng đầu nhìn Kha Vũ, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái, thật giống như trong lúc nhất thời không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Cuối cùng, hắn khôi phục bộ dạng bình thường, nhếch môi cười nói: “Bây giờ có thể kiếm càng nhiều tiền thì càng tốt chứ sao, mẹ ta nói khi bà còn sống không để lại cho ta tiền để cưới vợ, cho nên ta muốn từ bây giờ để dành chút tiền để trong tương lai còn mua nhà, cho con học đại học…”
Mấy câu sau Trịnh Hồng Nghiệp nói cái gì Kha Vũ đã không còn nghe nữa, sự chú ý của hắn hoàn toàn tập trung vào ba chữ “Để cưới vợ”. Nhấp một hớp bia, giống như tùy ý hỏi: “Ngươi muốn kết hôn?”
“Cái này sao, người nam nhân nào không muốn cưới lão bà a! Ha ha ha!” Trịnh Hồng Nghiệp ngây ngô cười, trên mặt còn có chút biểu cảm ngượng ngùng của “Mối tình đầu”. [Baoabo: Khổ thân anh rồi, cũng khổ thân em nữa T^T 5555][Clover: cố lên đc, ta trữ sẵn máu cho đc nè :-*]
Kha Vũ bất động thanh sắc gắp chút thức ăn, trong lòng có loại cảm giác vô cùng khó chịu do bị người ta đùa bỡn. Cảm giác tựa như hắn nuôi một tiểu cẩu, tận tâm tận lực chiếu cố mấy ngày nay, kết quả thoáng cái bị người ta dắt đi mất, vậy mà con cẩu kia còn phe phẩy cái đuôi đi cùng người kia. (-_-///)
Hắn không chắc cái loại cảm giác này có phải là dục vọng chiếm hữu hay không, nhưng hiện tại, hắn không muốn nghe Trịnh Hồng Nghiệp nói ra cái loại suy nghĩ này. Mới vừa rời khỏi giường với hắn đã nói muốn dành tiền cưới lão bà, buồn cười ở chỗ công việc kia là do hắn giới thiệu, Kha Vũ cảm giác mình tự đem một tảng đá đập chân chính mình.
Mà đụng phải chuyện sủng vật rời nhà trốn đi như vậy, biện pháp tốt nhất chính là bắt hắn trở về, sau đó cho hắn biết chủ nhân của hắn rốt cuộc là người nào.
Trịnh Hồng Nghiệp không chú ý tới tâm tình người trước mặt, bởi hắn đang suy nghĩ chuyện khác, một bữa cơm cứ như vậy kết thúc trong không khí quỷ dị, sau khi thanh toán, hai người một trước một sau trở về nhà, cả hai ăn ý mà không nói lời nào.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, Trịnh Hồng Nghiệp vừa mới bước một bước vào nhà, chưa kịp xoay người lại đã cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, khi phản ứng lại đã bị Kha Vũ đè trên mặt đất.
“Làm cái gì… A!”
Kha Vũ liền cúi đầu cắn môi của hắn, Trịnh Hồng Nghiệp bị ăn đau tính mở miệng phản kháng, liền bị Kha Vũ thừa cơ vói lưỡi vào.
Thật ra thì cũng không cần hỏi, đối phương muốn làm gì đã quá rõ rồi!
Đến khi Trịnh Hồng Nghiệp sắp thở không nổi, Kha Vũ mới buông hắn ra, theo cổ của hắn một đường đi xuống vừa gặm vừa cắn.
Động tác đầy sắc tình này để lại cảm giác hơi đau trên da làm hô hấp Trịnh Hồng Nghiệp nhịn không được mà tăng nhanh, nhưng vẫn bất mãn sao nam nhân này đột nhiên lại cầu hoan nên đưa tay muốn đẩy người kia ra. ”Không phải mới vừa làm hồi nãy rồi sao?” [Baoabo: *gật đầu* đúng a, em làm chứng]
“Không có bắn ở bên trong ngươi, nên không tính là đã làm.” Kha Vũ thuần thục cởi đồ đối phương ném ra phía sau, rồi đứng dậy bế Trịnh Hồng Nghiệp lên.
Cho tới bây giờ cũng chưa hưởng qua loại đãi ngộ này, Trịnh Hồng Nghiệp nhìn nam nhân trước mắt vẻ mặt giống như sói đói đang ăn thịt, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Kha Vũ đem người ném trên giường rồi đè lên, hai người theo giường nệm búng lên hai cái, tiếp theo là một trận mưa hôn ẩm ướt, Kha Vũ tựa hồ đem toàn bộ bản lĩnh xuất ra. Trịnh Hồng Nghiệp bị đầu lưỡi của hắn quấy đến chân cũng muốn mềm nhũn, không ngăn được nước từ khóe miệng chảy ra, đầu lưỡi Kha Vũ lại tiếp tục càng quấy xương quai xanh của đối phương, tim Trịnh Hồng Nghiệp như muốn nổ tung, rất không có tiền đồ muốn bắn ra.
Cũng may Kha Vũ cuối cùng cũng bỏ qua cho hắn, sau đó khi Trịnh Hồng Nghiệp còn chưa hoàn hồn há mồm thở dốc, đem hắn lật lại bắt đầu cởi quần dài lẫn quần tứ giác bên trong xuống, cái mông bóng loáng mượt mà lập tức hiện ra, Kha Vũ không chút khách khí cuối đầu cắn một cái.
“Ngao ô!” Trịnh Hồng Nghiệp la đau một tiếng, suýt chút nữa đã rơi lệ nam nhi, kết quả nước mắt vẫn chưa chảy ra mà cái kia đã run rẩy ngóc đầu muốn đứng dậy.
Nhìn dấu răng còn mới in trên cái mông trắng noãn, giống như ấn ký thuộc quyền sỡ hữu của mình, cảm giác cực kỳ tình thú trước giờ chưa từng có, Kha Vũ nhếch khóe miệng, liếm liếm môi.
“!@#$%$@, họ Kha kia, ta thao ngươi, thao cho ngươi chết, ngươi…” Trịnh Hồng Nghiệp bắt đầu nghĩ chẳng lẽ đầu óc tên này bị đập hư rồi sao.
“Thao ta?” Kha Vũ cười áp đến trên người hắn, một tay đưa đến phía trước vuốt vuốt chỗ kia vì đau mà ngẩng đầu dậy của đối phương, trêu chọc hỏi, “Ngươi muốn bắt nó thao ta?”
Trịnh Hồng Nghiệp cực kỳ hối hận sao lại không chịu cường hắn lúc mới đưa về. Tên này không thèm đếm xỉa gì đến nhân cách đã trở lại làm cầm thú rồi! [Baoabo: (-_-///) Tiểu Hồng, anh làm chứ ai)
Đáng tiếc “Nhược điểm” đang trong tay người ta, hắn tuy giận nhưng cũng không dám nói gì, không bao lâu sau, chỉ có thể nắm lấy ga trải giường mà thở dốc.
Cảm thấy đã đủ, Kha Vũ buông tay, đột nhiên không được an ủi, Trịnh Hồng Nghiệp không nhịn được mà vặn vẹo uốn éo cái eo, đem dục vọng ở trên giường chà sát xuống.
Vô ý thức bày ra bộ dáng câu dẫn, Kha Vũ cười cười, ở trên cặp mông săn chắc vỗ một cái. “Tao thành như vậy rồi sao, đợi không kịp đi?”
“Con mẹ ng… A!” Còn chưa kịp mắng, ở phía sau Kha Vũ động thắt lưng đẩy mạnh vào bên trong tiểu huyệt, bất quá hắn chỉ động vài cái lại rút ra.
Đem người còn đang thở gấp lẫn hít thở không thông kia lật lại nằm ngửa trên giường, Kha Vũ quỳ gối giữa hai chân, một tay vặn bung chân của hắn ra, tay kia cầm tiểu đệ của mình đặt trước lối vào bí huyệt.
Tình dục bị khơi mào, Trịnh Hồng Nghiệp nhắm mắt, hô hấp dồn dập chờ đợi nam nhân cắm vào, cảm giác được lửa nóng ngay tại lối vào, vừa muốn đi vào ——
“Trịnh ca! Chúng ta đến thăm ngươi đây!”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng người gọi, hai người trên giường nhìn lẫn nhau ngây dại, nhưng ngay sau đó là một trận tiếng bước chân lộn xộn càng ngày càng gần, tiếp theo có người nói một câu, “Di? Sao không đóng cửa?”
Trịnh Hồng Nghiệp lúc này mới nhớ tới vừa rồi bọn họ không có khóa cửa, thoáng cái bị làm cho sợ đến cơ hồ mềm nhũn ra.
“Trịnh ca?”
Tiếng cửa mở vang lên trong nháy mắt, Kha Vũ phản ứng nhanh, duỗi tay ra thật nhanh thay hai người kéo chăn trùm lại, sau đó chui vào, cả người gục trên người Trịnh Hồng Nghiệp.
“Trịnh ca ngươi đang ở đây a?” Bốn, năm người vừa vào cửa, thì thấy Trịnh Hồng Nghiệp đang nửa nằm ở trên giường, ở trần đắp chăn ngang eo, vẻ mặt như bị táo bón.
Trịnh Hồng Nghiệp mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Các ngươi sao lại tới đây?”
“Sao ngươi không đóng cửa?”
Trịnh Hồng Nghiệp sửng sốt một chút, sau đó xấu hổ cười, “Ta quên.”
Có người lại hỏi hắn, “Ngươi ngủ sớm vậy?”
“Ta có chút nhức đầu, cho nên…”
“Không phải chứ? Cơ thể ngươi luôn rất khỏe mạnh mà?” Mấy người vừa nói như muốn tới gần xem thử.
“Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì!” Trịnh Hồng Nghiệp vội vàng nói: “Các ngươi ngồi đi! Cứ tự nhiên, trong tủ lạnh còn có bia đó.”
“A? Trịnh ca sao hôm nay ngươi hào phóng vậy?” Có người trêu hắn.
Trịnh Hồng Nghiệp cũng cười khan theo.
Vì cố hết sức che giấu Kha Vũ, hai chân hắn phải tách ra hết cỡ, để Kha Vũ cả người gục giữa chân hắn, đầu tựa lên phía trên bụng.
Nửa người dưới đang trống trơn, nên mỗi lần Kha Vũ hô hấp, khiến hắn ngứa muốn chết mà không dám động. So với việc đối mặt với những người kia, hắn cảm thấy tên đang ở trong mền mới khó giải quyết nhất a!
Mà Kha Vũ lúc này như nổi hứng đùa giỡn, hắn đưa tay sờ sờ đám cỏ trước người của đối phương, sau đó rất nhanh nhổ xuống một cây. [Clover: chơi ác trời =))=))=))]
Aaa! Trịnh Hồng Nghiệp cả người run lên, đau đến độ mắt rươm rướm nước, thừa dịp mấy tiểu đệ không chú ý, dùng sức đập một quyền trên lưng Kha Vũ, nam nhân lúc này mới đàng hoàng lại.
“Trịnh ca ngươi làm sao vậy?”
“Không sao! Cái kia, các ngươi có chuyện gì sao?”
“Các huynh đệ muốn rủ ngươi cùng đi bar chơi, anh em chúng ta đã lâu không nhậu cùng nhau, nghe nói có vài em mới tới, cũng ngon lắm. Bữa nay chúng ta mời!” Người đang nói chớp mắt với hắn, cười đến dâm đãng. ”Bao toàn bộ phục vụ!”
Toàn bộ phục vụ là có ý gì mọi người trong lòng biết rõ, nếu là bình thường, Trịnh Hồng Nghiệp khẳng định nhanh chóng nhảy xuống giường theo chân bọn họ đi, nhưng hôm nay, không nói đến trong chăn hắn còn đang cất giấu một người, cho dù có đi, hắn có thể cũng không còn tinh lực cùng mấy em lêu lổng nữa.
“Hôm nay… Hôm nay coi như xong đi!” Hắn cười cười, “Đầu của ta còn đau, cả người cũng không được thoải mái.”
“Xem ra ngươi bệnh rất lợi hại a, bình thường Trịnh ca nghe được người khác mời khách đã sớm sinh long hoạt hổ, đừng nói bị cảm, cho dù chân bị chặt đứt cũng có thể cùng các em chơi cưỡi nha, ha ha ha!”
Nói xong những người khác cũng cười rộ lên.
“Trịnh ca sợ sau khi lên giường thì lực bất tòng tâm a!”
Mồ hôi Trịnh Hồng Nghiệp rơi như mưa rồi, bởi hắn cảm giác được người bên dưới chăn hô hấp rõ ràng đang tăng thêm, thổi tới chỗ tiểu huynh đệ của hắn, giống như tùy thời có thể một ngụm cắn xuống, khẩn trương nắm chặt cái chăn cơ hồ muốn tùy thời bung ra.
Cũng may nhóm “Huynh đệ” kia nhìn sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, rốt cục cũng còn chút lương tâm không cùng hắn nói đùa nữa.
“Được rồi, vậy hôm nay coi như xong, Trịnh ca ngươi nghỉ ngơi tốt đi! Hôm nào chúng ta tái tụ.”
Thiếu chút nhảy xuống giường cuối lạy, Trịnh Hồng Nghiệp ngàn tạ ơn vạn tạ ơn, đem gương mặt cười cứng ngắt đưa mắt nhìn người ra cửa.
Chỉ một giây sau tiếng đóng cửa vang lên, chăn “Phần phật” một tiếng bị tung lên, trên giường hai người như bị điện giật nhảy dựng.
Trịnh Hồng Nghiệp là muốn trốn, nhưng mũi chân còn chưa kịp động đã bị Kha Vũ nắm lấy kéo trở về.
“Lực bất tòng tâm?” Kha Vũ nhìn hắn cười hai tiếng, vẻ mặt như muốn ăn thịt người. ”Ngươi thích chơi cưỡi?”
“Bọn họ nói mò —— “
Kha Vũ cúi đầu ngăn cái miệng của hắn, không chút lưu tình mà giày xéo bờ môi, vừa cắn vừa gặm, không được mấy cái trong lòng Trịnh Hồng Nghiệp cũng bốc hỏa, không cam lòng yếu thế đáp lễ đi qua.
Hai người giống như muốn đem đối phương cắn chết điên cuồng mà hôn, nhiều lần thiếu chút nữa từ trên giường té xuống, vừa hôn vừa sờ hồi lâu, chỗ nào đó cũng cứng lên phát đau rồi, Kha Vũ bật ngồi dậy kéo Trịnh Hồng Nghiệp ngồi vào ngang hông, âm hiểm cười, xoa mông hắn ra lệnh, “Tự mình cắm vào!”
Biết hắn còn đang sinh khí vụ “Cưỡi”, Trịnh Hồng Nghiệp chỉ vào mũi của hắn mắng, “Con mẹ nó ngươi ít ra oai đi! Ngươi cùng người khác đùa hoa hái liễu còn ít sao!” Sau đó lão Hán nào đó lôi chuyện xưa ra kể, chẳng khác thuốc súng bùng lên là bao, đem các loại hình xem được từ phim cấp ba cùng báo lá cải gì gì đó toàn bộ đều báo ra.
“Được!” Hai ngón tay Kha Vũ đã men theo cửa huyệt len vào xoa nắn, cười đến lộ ra hàm răng trắng bóng. “Công bằng khởi kiến, chúng ta sẽ từ từ đem các tư thế ngươi mới nói thử từng cái một, hôm nay ta sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ ngươi!”
Cho nên, Trịnh Hồng Nghiệp im lặng, biết điều một chút mà chấp nhận chơi cưỡi, vịn cái kia của đối phương nhắm ngay cửa huyệt của chính mình, chậm rãi ngồi xuống.
“A ——” bộ dáng mặc dù hơi khó coi chút, nhưng không thể phủ nhận cái tư thế này tiến vào rất sâu, rất có cảm giác. Trịnh Hồng Nghiệp ngẩng đầu lên ngừng thở, cảm giác cái đại côn th*t kia từng chút từng chút tiến vào cơ thể.
Nhìn hắn vẻ mặt ẩn nhẫn, Kha Vũ vung lên khóe miệng, đưa tay vuốt vuốt cái đang cao cao nhếch lên giữa hai chân đối phương.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Cho đến khi toàn bộ đã đi vào, cảm giác được bộ mao cứng của đối phương đâm vào giữa đùi, Trịnh Hồng Nghiệp cả người mới thanh tĩnh lại, thở hổn hển một hơi, cúi đầu nhìn Kha Vũ, đang ôm ngang hông hắn bằng cả hai tay chậm rãi vuốt ve.
“Ngoan, tự mình mình động.”
Trịnh Hồng Nghiệp hai tay chống trên ngực Kha Vũ, bắt đầu lúc lên lúc xuống mà phun ra nuốt vào, hắn vừa động, Kha Vũ dùng những lời xấu xa mà kích thích hắn, cho dù da dày như Trịnh Hồng Nghiệp cũng không nhịn được mà đỏ bừng cả khuôn mặt, hết lần này tới lần khác không có biện pháp dừng lại, dần dần tìm được nơi làm cho mình thoải mái, hắn khống chế tính khí cắm vào nơi khiến mình rên rĩ càng lúc càng lớn, động càng ngày càng lợi hại.
Đợt đầu tiên này chỉ kết thúc khi Trịnh Hồng Nghiệp nhận ra cúc huyệt đã bị bắn đầy tràn ra, mà bản thân cũng bắn đầy ngực Kha Vũ, toàn thân không có khí lực, xụi lơ gục trong lòng nam nhân.
Lúc này Kha Vũ lôi kéo một tay của hắn tới chỗ hai người kết hợp.
“Sờ sờ xem.” Kha Vũ mê hoặc nói.
Đầu ngón tay chạm vào chỗ được trơn trợt làm hai bên tai Trịnh Hồng Nghiệp đều đỏ, “Đồ biến thái nhà ngươi!”
Kha Vũ cười vui, cũng không rút ra, ôm Trịnh Hồng Nghiệp tiếp tục hôn, cho đến khi cái kia kia tự động mềm nhũn do trơn mà trượt ra ngoài.
Hai người nghỉ ngơi một hồi, Kha Vũ vỗ vỗ mông Trịnh Hồng Nghiệp ý bảo hắn tiếp tục.
Thân thể còn mẫn cảm, cho nên, coi như là cá tính muốn điên người Trịnh Hồng Nghiệp bò dậy tiếp tục “Cỡi ngựa”.
Ở trên người Kha Vũ đung đưa thân thể, hắn có loại lỗi giác mình đang khống chế nam nhân này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.