Một tháng sau thư hồi âm của Giải Phóng cũng tới.
Anh qua tôi lại, hai người trao đổi thư từ rất đều đặn.
Chẳng mấy chốc Ái Quân đến tiền mua tem cũng không còn nữa, cậu viết thư cho mẹ xin bà gửi chút tem qua.
Mẹ gửi thư đến. Ái Quân phát hiện ra bên trong ngoài tem thư, còn có mười tệ nữa.
Khoản tiền lớn như vậy, Ái Quân lén may giấu vào quần áo, để dành cho những lúc cấp bách.
Thư của Giải Phóng vẫn hăm hở như thế, còn Ái Quân thì vẫn hư cấu trong thư cuộc sống bình dị tại ngôi làng nhỏ miền sơn cước của cậu.
Mùa đông đến rồi, đám thanh niên sau ba ngày liên tục húp cháo loãng cuối cùng cũng nhận ra túi gạo đã cạn.
Ái Quân nằm trên giường không ngủ. Cậu biết mấy đứa kia cũng vậy, chẳng phải thiếu niên nhiều tâm sự gì đâu, chỉ là đói không ngủ được mà thôi.
Từ trưa bụng Ái Quân đã đau âm ỉ, lúc này cơn đau càng dữ dội hơn, tựa như có một bàn tay to lớn đang giày vò dạ dày cậu một cách tàn nhẫn không thương tiếc, buộc cậu phải kêu lên đau đớn mới thôi.
Ái Quân cuộn người lại. Giải Phóng, cậu nghĩ, giờ em đang như con tôm đây nhưng anh nào có thấy.
Nghĩ đến tôm, Ái Quân càng đói hơn. Nhớ lại lúc nhỏ, cậu hễ ăn tôm là bị dị ứng, khi ấy sẽ đòi Giải Phóng thò tay vào trong quần áo gãi cho cậu. Mà bây giờ đây, dù cho có ngứa chết thì cậu cũng muốn ăn sủi cảo tôm mẹ làm.
Một bàn tay lành lạnh chạm lên trán Ái Quân, đó là Từ Viện Triều. Tiếp đó hắn kéo tay Ái Quân, xoa bóp hổ khẩu (*) của cậu. Lát sau, hắn lại móc ra thứ gì đó rồi đưa tới bên miệng Á, là nửa miếng bánh mỳ đen.
Hổ khẩu
“Ăn đi.” Trong bóng tối, Từ Viện Triều thấp giọng nói.
Ái Quân ngây người, đến cơn đau dạ dày cũng quên mất.
Từ Viện Triều trầm giọng bảo: “Một ngày trước khi rời Bắc Kinh, Úc Giải Phóng xách hai chai rượu xái đến gặp tao, bảo mời tao uống rượu, nói muốn tao giúp một tay, nhờ tao chăm sóc mày.”
Từ Viện Triều đưa bánh về phía trước: “Ăn đi, tao đã đồng ý với Úc Giải Phóng rồi.”
Ái Quân nhận bánh rồi bẻ ra làm đôi, trả một nửa lại cho Từ Viện Triều rồi quay lưng lại nhai một cách khó nhọc.
Bởi vì bánh rất cứng, cũng rất khô.
Nhưng mà ngon lắm.
Ái Quân nghiến răng nghiến lợi mà nhai, đến mức hai bên thái dương đau nhức.
Cắn một miếng, trong lòng gọi một tiếng Giải Phóng.
Úc Giải Phóng, em cắn anh đó, anh có đau không?
18.
Mùa đông năm này đến rất sớm.
Nhóm thanh niên tri thức đã thật sự hết cái ăn rồi.
Đám Ái Quân cùng Viện Triều đã chịu đói cả tuần nay, mà đám con gái ở nhà hầm cách vách cũng tìm không ra thứ gì để bỏ vào miệng được nữa rồi.
Đám con gái vốn sức ăn đã có hạn, nhưng mà ở đây gần như chẳng có màu mè gì, chất béo trong bụng đã ít lắm rồi, nên về sau tới tụi con gái cũng có thể một bữa xơi hết hai bát cháo ngô to.
Ái Quân mắc chứng cứ đói là đau dạ dày, hễ phát tác là đau tới mức lăn lộn.
May mà có Từ Viện Triều. Mẹ hắn vốn là quân y nên kiến thức y học hắn cũng biết chút ít.
Hắn đế chỗ ông lang xin thuốc giảm đau, nhưng không thể uống thuốc khi bụng đói nên Viện Triều chỉ đành không ngừng cho Ái Quân uống nước ấm.
Ái Quân uống đầy một bụng nước, khẽ trở mình một cái thôi là có thể cảm nhận được sóng nước rập rờn trong dạ dày, cơn đau bén nhọn cũng theo đó mà dịu đi ít nhiều.
Ái Quân nằm trên giường, may mà chăn bông mẹ gói ghém cho cậu mang theo rất dày, áo bông cũng làm bằng bông mới, so với áo bông chăn bông mỏng dính như tơ của người dân ở đây thì tốt hơn rất nhiều. Ái Quân xoay đầu, bên tai vang lên tiếng sột soạt.
Đó là thư của Giải Phóng.
Cậu giấu chúng dưới gối, mỗi đêm đều kê đầu mà ngủ.
Dẫu sao cũng là thanh niên, cơn đau dạ dày từ từ biến mất. Ái Quân ngồi dậy, bò ra bàn bắt đầu viết thư trả lời Giải Phóng.
“Năm nay lương thực được mùa, bọn em đều được chia đủ khẩu phần ăn. Tối nay mấy đứa tụi em làm một bữa linh đình, đặt một cái nồi lớn lên bếp lửa, nấu thịt heo tươi mới, còn có cả cải thảo, khoai tây, tụi em còn lấy trộm rượu cao lương của trưởng thôn nữa, bụng em no sắp vỡ cả ra.”
Ái Quân dừng bút, phát hiện Từ Viện Triều đang nhìn cậu chằm chằm, có điều gì đó trong ánh mắt khiến Ái Quân hoảng loạn.
Từ Viện Triều đột nhiên nói: “Đồ ngốc!” Đoạn hắn nhấc chân bước xuống giường, chạy đến trước bếp lò ở gian ngoài rót đầy một cốc nước rồi quay lại nằm xuống giường, không lên tiếng nữa.
Một cậu trai khác tên Thụy Lâm cất lời: “Trưởng thôn bảo ngày mai ông ấy sẽ dẫn người trong thôn đến mấy thị trấn lân cận để xin ăn, hỏi chúng ta có đi cùng không.”
“Đi chứ! Sao lại không đi? Tôi đây đến đạo cụ cũng chuẩn bị xong rồi.” Đáp lời là cậu bé nhỏ tuổi nhất đám thanh niên, cậu ta có một cái họ rất hiếm gặp – Thủy, tên là Dược Tiến.
Dược Tiến lôi ra một chiếc áo bông rách nát, mặt áo đã cũ đến mức chẳng thể nhìn ra màu sắc ban đầu. Chiếc áo trông nhàu nhĩ ố vàng, ruột bông lổm nhổm thò ra ngoài qua những vết rách trên áo.
“Đây là đạo cụ của cậu ấy hả?” Thụy Lâm cười hỏi. Hắn họ Huệ, là người Mãn, tổ tiên hắn vốn là quý tộc thời nhà Thanh, trong nhà khi trước cũng có rất nhiều của cải. Thế nhưng cách mạng văn hóa vừa nổ ra, nhà hắn bị sung công, bị xếp vào thành phần bất hảo nên chẳng có con đường nào khác ngoài về nông thôn sản xuất, vậy nên bình thường hắn có chút quái gở.
Dược Tiến gật đầu: “Tôi lấy đôi giày cũ của Giải Phóng đổi với Cẩu Đản nhà trưởng thôn đấy.”
Dược Tiến mặc áo, buộc sợi dây thừng quanh eo, đội mũ bông, hai dải chụp tai lắc lư qua lại. Khuôn mặt tròn vẫn còn vương chút nét rạng ngời của tuổi trẻ, trông đến là hài hước, mọi người ai nấy đều bật cười.
Cười xong lại chẳng ai nói gì nữa, quả thật trông không khác gì ăn mày.
“Cậu không sợ rận à!” Thụy Lâm lên tiếng.
“Có thì càng tốt! Đi xin ăn mà trên người không có hai ba con giận thì chẳng chuyên nghiệp chút nào!”
Lát sau, Ái Quân nhỏ giọng nói: “Tôi không đi đâu!”
“Gì cơ?” Mọi người đều không nghe rõ.
“Tôi nói làm tôi không đi xin ăn.”
“Tại sao? Mọi người đều đi, sao cậu lại không? Cậu cao quý hơn tụi tôi chắc?” Thụy Lâm vẫn tươi cười, nhưng giọng điệu của hắn khá không thân thiện.
“Không phải, tôi, tôi không đi.”
Ái Quân nghĩ, một khi làm Khiếu Hoa Tử, đến nhà người ta ngửa tay xin ăn rồi thì khi về Bắc Kinh còn đâu mặt mũi mà gặp Giải Phóng?
Thụy Lâm nói: “Thế thì chuẩn bị chịu đói tiếp đi, đừng trông chờ vào người khác. Thời gian này mọi người sống cũng đâu dễ dàng gì, chẳng có ai chịu san sẻ đồ ăn của mình cho người khác đâu.”
“Tôi biết.” Ái Quân nói: “Nhưng mà… Tôi không đi đâu!”
Thụy Lâm hừ lạnh một tiếng, cố ý đi qua ôm vai Dược Tiến bảo: “Tiểu Thủy này, mai hai anh em mình cùng đi. Mặt mũi cũng chẳng bằng cái bụng đâu!”
Từ Viện Triều vẫn luôn nằm trên giường không nói gì bấy giờ mới ngồi đậy: “Được rồi! Tôi cũng không đi!”
Hắn lớn tuổi nhất, bình thường cũng xem như là có chút uy tín trong đám thanh niên.
“Dẫu sao thì chúng ta cũng không phải dân thường, chúng ta là thanh niên tri thức.
“Chúng ta không phải dân thường? Bụng đói thì nông dân với tri thức thì có gì khác nhau đâu.”
“Mai chúng ta lên thị trấn gần nhất, nhưng không phải đi xin ăn!” Ái Quân đột nhiên bảo: “Tôi vẫn còn chút tiền, chúng ta…đi ăn gì đó đi.”
Cậu quay người xé cái túi được khâu chết vào áo, lấy ra mười tệ nhàu nát đưa cho Từ Viện Triều.
Hôm sau, nhóm bọn họ gọi thêm cả đám con gái cách vách, đi bộ ba mươi cây số tới thị trấn gần nhất rồi tìm một tiệm mỳ nhỏ, mỗi người ăn một bát mỳ to. Ngày nghỉ ngơi tiếp theo, họ lại đi ăn chuyến nữa.
Tiền cũng cạn rồi.
Các thanh niên cuối cùng vẫn phải đi xin ăn.
Sau lần đi xin ăn đầu tiên, Ái Quân đổ bệnh nặng một trận, cũng chẳng nói rõ được là đau ở đâu, cũng không nghẹt mũi, chỉ thấy nóng rát, nóng đến mức miệng nổi đầy mụn nước, không ăn uống được gì.
Viện Triều ngâm bánh mà họ xin được vào nước, bón cho Ái Quân.
Ái Quân chẳng thèm nhai mà nuốt luôn. Quay đầu qua, ‘tách’, một giọt nước mắt rơi xuống chiếc gối có nhét thư của Giải Phóng.
Nhưng chuyện này Giải Phóng đều chẳng biết.
Ái Quân đi xin ăn rồi, nhưng hắn nào có hay.
Đầu xuân năm nay, trời đổ một trận tuyết rất lớn.
Người ta hay bảo: tuyết lành báo hiệu năm bội thu (*), mọi người ai nấy đều mong chờ năm thay thu hoạch tốt chút, có thể được chia thêm chút đỉnh lương thực.
Chú thích
Thời gian bốn năm cứ thế mà trôi qua.
Gối của Ái Quân đã nhét chẳng nổi thư của Giải Phóng nữa, cậu đặt chúng vào ngăn dưới cùng của hành lý.
Ái Quân đã trở thành một chàng trai 22 tuổi.
Đen, lại gầy, mặt mũi càng rõ nét hơn thuở nhỏ.
Giải Phóng nơi xa cũng 22 rồi.
Đám thanh niên bắt đầu yêu đương, Viện Triều kết đôi với một cô gái, Thụy Lâm thì cũng đang theo đuổi một cô gái khác, còn có hai cậu trai nên duyên với các cô thanh niên tri thức ở thôn khác, hễ đến ngày nghỉ lại đi hẹn hò với nhau.
Trong đám thanh niên chỉ còn Ái Quân và cậu nhóc vô tư nhỏ tuổi nhất Dược Tiến là còn cô đơn.
Hôm nay Ái Quân làm xong việc đồng áng, đang rửa cuốc ở mương thì khi đứng dậy cậu nhìn thấy trên con dốc có một bóng người đang từ từ tiến lại gần.
19.
Ái Quân quay người lại, vác cuốc lên vai, chậm rãi đi về. Cậu vô tình quay đầu lại, thấy bóng người kia đang chạy càng ngày càng gần, vẫn chưa nhìn rõ mặt mũi nhưng bộ quân phục ấy, động tác và tư thế ấy khiến Ái Quân đứng hình, không dám tin vào mắt mình.
Người đó đứng lại và hỏi han gì đó với người đi đường, người kia chỉ về hướng nhà hầm đám Ái Quân ở phía xa xa.
Ái Quân chôn chân tại chỗ, có lẽ tất cả chẳng qua chỉ là ảo giác.
Bóng người kia đi về hướng này.
Ái Quân đã nhìn rõ người tới. Cậu nghĩ, hắn lại cao hơn rồi, tiểu tử chết tiệt này, tính chọc thủng trời hay gì?
Quân phục của hẳn hơi cũ, nhưng ngôi sao đỏ trên mũ vẫn rực rỡ như ngọn lửa.
Đột nhiên, người kia trông thấy Ái Quân, hắn đứng sững lại.
Hắn vừa bỏ mũ xuống, Ái Quân liền trông thấy vầng tráng rộng quen thuộc.
Bốn năm, khuôn mặt Úc Giải Phóng đã chẳng còn nét thiếu niên non nớt, mặt mày sáng sủa, miệng cười ngoác ra.
Giải Phóng cũng đánh giá Ái Quân: đen hơn, gầy hơn, cũng cao hơn.
Giải Phóng cười khì khì, tiếng cười quẩn quanh nơi lồng ngực, vùng vẫy muốn thoát ra ngoài nhưng bị niềm vui bất ngờ và mãnh liệt chặn lại.
Hai người cách nhau chỉ hai ba bước chân, giữa họ là ánh nắng phương Bắc chói chang, những hạt bụi vàng trôi nổi bồng bềnh trong nắng. Ngăn cách họ là bốn năm chia xa, là niềm hân hoan nồng đậm, rồi cứ thế đứng nhìn nhau tựa hai kẻ ngốc, cười đấy, nhưng chẳng dám lại gần.
Đột nhiên, Giải Phóng xông tới như đầu máy xe lửa, lao vào Ái Quân, khiến cậu đứng không vững.
Giải Phóng cũng chẳng kịp thu chân, kéo theo Ái Quân cùng ngã xuống, hai người lăn theo con dốc nhỏ, tới mức mặt mũi đầy đất.
Tiếng cười của Giải Phóng cuối cùng cũng bật ra khỏi cổ họng, vang vọng mà hăng chí làm sao. Niềm vui trong lòng khiến chính hắn cũng phải ngạc nhiên.
Hắn ôm chặt Ái Quân mà lăn lộn, cảnh vật xung quanh đều lui lại, trở thành phông nền cho sinh mệnh, chỉ có người trong lòng này mới nóng bỏng, ấm áp, chân thật làm sao. Xa cách bao lâu bỗng nhiên trở về, cảm giác ấy mới khiến người ta đau lòng siết bao, khiến chân răng vừa ê ẩm lại ngứa ngáy, chỉ muốn cắn tên nhóc này một miếng cho thỏa.
Vậy nên Giải Phóng cắn, cắn lên vai, lên bắp tay Ái Quân. Ái Quân không động đậy, mặc hắn cắn.
Màn lăn lộn cuối cùng cũng ngừng lại. Giải Phóng chơi xấu, dùng sức đè lên người Ái Quân, Ái Quân vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn.
Giải Phóng cười, nụ cười ấy khiến Ái Quân có cảm giác Giải Phóng thật sự đã đến.
Vẫn bướng bỉnh như vậy, vẫn nụ cười xấu xa ấy.
Giải Phóng trong ký ức và Giải Phóng trước mặt chồng lên nhau, sống động rõ nét, hắn là mặt trời nho nhỏ trong lòng Ái Quân.
Giải Phóng lại giơ tay vuốt tóc Ái Quân, xoa xoa mặt cậu: “Này, ngu người rồi à? Ngu người thật rồi hả? Cắn em cũng không biết tránh, không đau à?”
Ái Quân mím môi cười.
Giải Phóng cười lớn, lại dùng sức đè người xuống: “Tên nhóc thối, đè bẹp em luôn!”
Dần dần hắn cảm thấy có gì đó không đúng, bèn quay người lại ôm vai Ái Quân kéo cậu ngồi dậy, nhìn thật kỹ gương mặt của cậu: “Tên nhóc chết tiệt, sao mà gầy thế này?”
Ái Quân phủi bụi đất trên quần áo, vẫn cười: “Cần anh quản chắc! Thon thon lúc tuổi về già, vàng thanh bạc miếng vẫn là khó mua!” (*)
Chú thích
Giải Phóng nhào qua, sờ soạn lung tung trên người Ái Quân: “Để anh em xem già chỗ nào? Đây hả? Ừm? Hay là đây?”
Ái Quân khó khăn lắm mới thoát được ra khỏi nanh vuốt của hắn cậu nắm lấy vai đẩy hắn ra một chút, nhìn vào đôi mắt rạng rỡ đong đầy ý cười của hắn: “Sao anh lại tới đây? Đào ngũ đấy à?”
Giải Phóng buông tay, vỗ cái bốp lên đỉnh đầu cậu: “Véo chết em giờ! Đơn vị anh đổi nơi đóng quân đến gầy đây. Ở XX.”
Ái Quân kinh ngạc: “Thật ư?”
Mắt trông nụ cười trong vắt như đứa trẻ bỗng dưng nở rộ trên mặt Ái Quân, Giải Phóng thấy lòng mình mềm như nước: “Thật đó. Không lừa em đâu. Về sau anh có thể thường xuyên đến thăm em rồi.”
Ái Quân lắp bắp: “Anh… Sao anh không viết thư…nói…nói với em.”
Giải Phóng ôm vai cậu: “Anh dám nói chắc? Đây là bí mật quân sự, trước khi hành động thì không được nói.”
Ái Quân khẽ kéo cổ áo Giải Phóng: “Thăng quân hàm chưa?”
Giải Phóng nhếch mép: “Trung đội trưởng nho nhỏ thôi.”
Ái Quân không nén được nụ cười trên mặt: “Có đói không? Đi đường dài như thế.”
“Chứ còn gì nữa, chẳng gần chút nào. Chắc phải chừng bốn mươi dặm.”
“Hơn năm mươi.” Ái Quân nói: “Đi bộ ê cả chân luôn hả?”
“Giờ bọn anh là Giải phóng quân Nhân dân (*), đường xa chút thì có sợ gì? Lúc huấn luyện bọn anh đều đi bộ mười mấy dặm.”
Giải phóng quân
Ái Quân cười hắn: “Bảo sao giờ anh vạm vỡ như bò ấy.”
Cậu quỳ dậy trên mặt đất: “Về nhà hầm của em đi. Em nấu cơm cho anh ăn.”
“Chao, ghê gớm quá ha, đến nấu cơm cũng biết.” Giải Phóng xoa mái tóc mềm của Ái Quân, bên trên toàn cỏ dại cùng bụi đất.
“Trừ sinh con ra thì gì em chẳng biết.” Ái Quân trợn mắt với hắn.
Giải Phóng bật cười thành tiếng. Ôi trời ơi, hắn nghĩ, tên nhóc chết tiệt này, hận không thể nhéo nát em ấy luôn.
Giải Phóng của hiện tại vẫn chưa rõ cảm giác buông không được, bỏ không nỡ, vứt không xong, dứt không rời này rốt cuộc tình cảm như thế nào.
Hóa ra khi ở nơi gần với hạnh phúc nhất, con người ta thường hay lạc lối.
“Đi thôi.” Ái Quân gọi Giải Phóng.
Giải Phóng bỗng nhiên nhào tới ôm Ái Quân từ phía sau, hai người lại ngã lăn ra đất lần nữa. Giải Phóng nghiêng người nhìn Ái Quân, dịu dàng bảo: “ Ái Quân, gọi anh Giải Phóng nghe xem nào.”
Ái Quân trước giờ chưa từng thấy biểu cảm dịu dàng như vậy trên mặt Giải Phóng, thuận theo gọi hắn: “Anh Giải Phóng.”