Loạn Hồng Vũ Trần

Chương 16:




Vi Miễn thả lỏng thân thể, rút tay về hưởng thụ sự hầu hạ của đệ nhất vũ kỹ thành Thượng Hòa. Động tác của Ngọc Lưu rất lão luyện, ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt, chạm đến chỗ nào là khiến y cảm giác như lông chim nhẹ nhàng lướt qua thân thể khiến cả người bất giác run rẩy tới đó.
Quần áo từ từ tuột xuống đất, lộ ra thân thể quang lõa. Vi Miễn vốn sống an nhàn sung sướng, da thịt trắng nõn non mịn hơn cả Ngọc Lưu lại thêm dáng người luyện võ săn chắc không tiêm gầy như hắn.
Đây là thân thể khiến Lưu cảm thấy ghen tị – vừa rắn chắc vừa mềm mại, đường cong hoàn mỹ, thực sự là một cơ thể nam nhân chân chính. Tay hắn men theo gáy Vi Miễn, dần trượt xuống. Những nơi bàn tay đi qua nhanh chóng đàn hồi rồi mới nổi lên ngân tích hồng nhạt.
Đẹp tuyệt trần – Ngọc Lưu vô thức lộ ra ánh mắt say mê, ngón tay trượt mỗi lúc một nhanh, đến chỗ mẫn cảm thì ngừng lại, tiết tấu thuần thục. Năm ngón tay như múa khiến người ta hoa mắt, đầu nhũ của nam nhân cứng nhọn lên như măng tre sau đêm mưa xuân.
Diệu thủ sinh hoa chiêu thứ nhất —— vũ nhuận hoa châu (mưa tưới ướt đẫm cánh hoa như châu ngọc).
Vi Miễn hô hấp rối loạn, bắt lấy tay Ngọc Lưu, khan giọng chậm rãi nói: “Thủ pháp khiêu khích thuần thục như vậy, ngươi thật sự là thanh quan sao?”
Ngọc Lưu ngước mắt lên, nhận ra dục vọng không thể che giấu và vẻ trào phúng quen thuộc trong mắt Vi Miễn, nhịn không được nở nụ cười, thản nhiên nói: “Vi gia, ngài cũng là người hiểu phong nguyệt, đã từng thấy người nào trong hố lửa đi ra mà sạch sẽ không? Thanh quan..... Ha ha......”
Cho dù thân thể sạch nhưng tâm hồn đã sa đọa từ lâu. Hắn thủ thân như thế nhiều năm, không phải vì hắn thanh cao hơn người, chẳng qua sợ nhiễm bệnh mà thôi. Nếu không, thà chết hắn cũng không chịu khuất phục Vi Miễn. Vô luận là kiên cường năm đó hay khuất phục hiện nay, tất cả chỉ để được sống tử tế hơn.
Vi Miễn hiểu ngay ý hắn, một bàn tay hơi nâng cằm Ngọc Lưu lên, trên mặt lộ ra nụ cười vô hại.
“Vậy thì để ta hưởng thụ sự hầu hạ của thanh quan mà không phải thanh quan ngươi xem sao...... Còn nữa, vừa rồi ngươi cười thực quyến rũ, sau này nên cười nhiều hơn, ta thích......”
Không màng tới ba phần thản nhiên trào phúng trong mắt Ngọc Lưu, tâm tình Vi Miễn đang rất sảng khoái. Vì nụ cười “quyến rũ” có chút trào phúng kia mà y thêm khẳng định Ngọc Lưu thật sự vô cùng hợp khẩu vị của mình.
Quả nhiên như Vi Miễn muốn, Ngọc Lưu lại lộ ra dáng tươi cười khi nãy, khóe mắt đong đưa, so với vừa rồi còn lẳng lơ vũ mị hơn vài phần.
“Ngài nhất định sẽ thích …gia… của ta...... “
Lời chưa dứt, thân thể Ngọc Lưu mềm nhũn như không xương đã dựa hẳn vào ngực Vi Miễn. Hắn thấp hơn Vi Miễn một chút nên khi tựa vào y, hắn hơi khuỵu chân, trán dán vào ngực Vi Miễn, một tay quàng qua người y. Hắn hé miệng liếm đầu nhũ đã bị mình khiêu khích đến đứng lên. Hai tay vòng qua lưng Vi Miễn, đầu ngón tay thuận thế trượt dọc sống lưng, những nơi tay hắn đi qua làn da nổi lên màu hồng ửng.
Vi Miễn hít sâu một hơi rồi mới từ từ thở ra, vươn tay ôm thắt lưng Ngọc Lưu, cùng ngã xuống đệm giường êm ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.