Loạn Hồng Vũ Trần

Chương 17:




Đệm giường là loại tơ lụa thượng đẳng, vừa mềm mại vừa trơn mịn.
Ngọc Lưu bị y đặt dưới thân, không có nửa điểm hốt hoảng, ngược lại ha ha cười, nói: “Vi gia, tư thế này ta không làm được gì. Đổi tư thế khác đi.” Vẻ tươi cười này so với lúc trước còn phóng đãng hơn gấp bội.
Vừa nói thân thể hắn vừa trượt xuống như xà. Vi Miễn tuy nắm chặt eo hắn nhưng vẫn không bắt kịp, sểnh một chút Ngọc Lưu đã thoát ra, trong tay y chỉ còn lại y phục. Chân tay Ngọc Lưu ôm lấy thân thể Vi Miễn đang chống trên giường rồi mới uốn nhẹ eo lưng lật người lên. Trong nháy mắt, vị trí hai người đã đổi cho nhau.
Lưng Vi Miễn vừa tiếp xúc với đệm giường, da thịt trở nên nóng bỏng như bị hỏa thiêu, nhanh chóng dâng lên một cỗ nhiệt lưu. Những chỗ được Ngọc Lưu vuốt ve lúc trước dậy lên cảm giác mê người, xộc thẳng lên não, oanh một tiếng, thần trí y trở nên phiêu hồ, thân thể nhẹ bỗng như bồng bềnh trên mây, sảng khoái nói không nên lời.
“Thoải mái không?” Đầu lười Ngọc Lưu khẽ liếm môi dưới, vẻ mặt trở nên cực kỳ mị hoặc khiêu khích, “Vi gia, ngài không nên cử động, ta nhất định sẽ hảo hảo —— hầu hạ ngài!”
“Thủ pháp xoa bóp không tồi, huyệt vị rất chuẩn, cái này cũng là ngươi học được ở nam quán?”
Vi Miễn luôn tin vào định lực của mình, nhanh chóng lấy lại thanh tỉnh nhưng quá muộn. Huyệt vị sau lưng truyền đến cảm giác đê mê ngày càng mạnh mẽ. Y nhận ra dục vọng trong cơ thể đang dâng lên như nước lũ, đập tan bờ đê ý thức.
“Chỉ là chút thủ đoạn khiêu tình nho nhỏ mà thôi, không tính là gì, tiểu quan trong nam quán ai cũng biết.”
Thân thể mềm dẻo như không xương của Ngọc Lưu trượt xuống người Vi Miễn, mười cái ngón tay không ngừng cái mà hắn gọi là “thủ đoạn khiêu tình nho nhỏ”. Quả thật, thủ pháp xoa bóp này, tiểu quan nào trong nam quán cũng biết nhưng có thể khơi mào dục vọng như vậy thì chỉ có mình hắn.
Lặng lẽ hít sâu một hơi, Vi Miễn cố gắng bảo trì thần trí ngày càng trở nên mơ hồ. Y vừa muốn tranh đấu với dục vọng mênh mông trong cơ thể, dùng ngôn ngữ cường thế để áp chế tiểu quan tâm địa ngoan độc này, vừa muốn thưởng thức ham muốn được Ngọc Lưu thỏa mãn mình. Y dần sinh ra cảm giác lực bất tòng tâm.
Ngọc Lưu lại nở nụ cười, nhận thấy Vi Miễn đã chống đỡ hết nổi. Trong mắt hắn lại xuất hiện nét thản nhiên trào phúng, vẻ tươi cười này so với ban nãy còn phóng đãng hơn.
Vi Miễn nhìn nụ cười kia mà kinh diễm. Vẻ lẳng lơ và trào phúng mê hoặc y không sao chống cự được. Nguyên tưởng rằng người này chỉ là một tiểu quan tầm thường, múa đẹp một chút, tâm địa so với người thường ngoan độc một chút, không ngờ, vào thời khắc này, y cảm thấy Ngọc Lưu đẹp hơn mình tưởng rất nhiều.
“Vi gia, trò hay...... vẫn còn đằng sau...... Ngài ngàn vạn lần phải kiên nhẫn đó nha......”
Ngọc Lưu cúi đầu nỉ non, đầu lưỡi mềm mại lần theo vết ngón tay, liếm lên những điểm ửng hồng trên da, để lại một vệt ướt át lấp lánh.
Thân thể Vi Miễn chấn động, dục vọng mênh mông bị đầu lưỡi kích thích, vỡ tràn như cơn hồng thủy, bao phủ chút ý thức cuối cùng của y. Có lẽ y vẫn coi thường tiểu quan có vẻ ngoài nhìn qua thanh lãnh này. Có thể ngồi lên vị trí hồng bài trong nam quán không thể chỉ dựa vào kỹ thuật múa tốt và tâm địa ngoan độc. Chí ít, hiện giờ Ngọc Lưu đã cho y một điều kinh hỉ: rất ít người trên giường có thể khiến y không khống chế được đến nước này, ngoại trừ lần đầu tiên khai trai ở kỹ viện thượng hạng năm y 15 tuổi.
Rốt cuộc không khống chế được thần trí, y trầm luân trong cơn khoái lạc đôi tay Ngọc Lưu mang đến. Hai tay y nắm chặt bả vai Ngọc Lưu, da thịt nhẵn mịn mềm mại hơn cả tơ lụa. Khó trách ban nãy người này trườn được khỏi tay y tựa như kim thiền thoát xác.
“Vi gia, ngài bấu ta đau quá......”
Thanh âm Ngọc Lưu phiêu phiêu hồ hồ, giống như từ trên cao truyền đến. Vi Miễn biết đó là do thần trí mình lơ đãng lâng lâng nhưng dục vọng bị kích thích như từng đợt thủy triều dâng lên rút xuống, y vô lực thoát khỏi trầm luân, bàn tay bất tri bất giác buông lỏng ra.
Nhưng ngay sau đấy, cảm giác đê mê mãnh liệt tích tụ vào chỗ đó, áp lực kỳ diệu nhanh chóng chiếm cứ thân thể y. Ngọc Lưu cầm phân thân đã ngẩng cao ma sát nhịp nhàng, máu toàn thân như thể dồn hết về địa phương đó, chất lỏng chảy ra từ đỉnh phân thân, trong nháy mắt biến thành nước lũ, ào ạt tràn ra.
Không biết qua bao lâu Vi Miễn mới tỉnh lại từ cực độ khoái cảm. Y vậy mà đã tiết ra, khó tin nhìn Ngọc Lưu vươn đầu lưỡi liếm bạch trọc dính trên tay giống như đang nhấm nháp món ăn ngon nhất thế gian. Biểu tình của hắn khiến dục vọng của Vi Miễn vừa mềm xuống đã lập tức dựng đứng lên.
Ngọc Lưu tựa tiếu phi tiếu liếc y một cái, rồi mới phục hạ thân thể, ngậm lấy dục vọng của y, mút vào nhả ra. Cảm giác sung sướng tựa như cơn lốc xoáy, một lần nữa hút y vào trong.
Bóng đêm thâm trầm, dưới ánh sáng ngọn nến lại là một cảnh xuân sắc vô biên. Vi Miễn không biết đã tiết ra bao nhiêu lần, bộ dáng xinh đẹp không ngừng thở dốc. Ngọc Lưu nhìn khuôn mặt tuyệt trần có chút mê mang không còn uy thế cao cao tại thượng, không tự chủ được khẽ xoa hai gò má đỏ ứng của y.
Dung mạo đẹp như vậy, nếu không phải may mắn sinh ra trong một đại gia tộc, chỉ e kết cục cũng không khá hơn mình là bao.
Thực ghen tị a, chỉ là sinh ra khác nhau, vậy mà một người là quan giám sát Ngự Sử cao cao tại thượng, một người là vũ kỹ nhơ bẩn trong nam quán.
Thật sự không công bằng, tuy Vi Miễn là con tiểu thiếp, nhưng chỉ cần cố gắng là có thể trở thành trưởng tộc, cá chép vượt vũ môn hóa long. Còn hắn, vô luận cố gắng đến đâu cùng lắm cũng chỉ là một hồng bài vũ kĩ, có là hồng bài thì kĩ vẫn là kĩ, không bao giờ có ngày thăng thiên hóa rồng.
Ngọc Lưu cười thầm, nâng hai đùi Vi Miễn lên, mở rộng ra, mặc hậu đình phấn nộn không gì che chắn lộ ra trước mắt hé ra hợp lại như một đóa hoa. Với thân phận của Vi Miễn, chỉ sợ chưa từng có ai chạm qua địa phương này. Nghĩ đến đây, Ngọc Lưu cảm thấy một trận hưng phấn, ngón tay thuận thế vờn quanh huyệt khẩu, cố tình nhấn vào khiến Vi Miễn mơ hồ rên rỉ thổn thức.
Thanh âm mê người làm Ngọc Lưu giật mình, sờ sờ phân thân của mình có chút đứng lên, muốn xỏ xuyên vào. Nhưng ngay lập tức...... hắn cắn môi, cơn đau dập tan dục vọng vừa ngo ngoe ngóc đầu. Hắn tiếc rẻ buông chân Vi Miễn xuống. So với phát tiết nhất thời, cái mạng nhỏ này dù sao vẫn quan trọng hơn.
“Ván này...... ta thắng, Vi gia......”
Ngọc Lưu đắc ý tuyên cáo thắng lợi bên tai Vi Miễn, bất chấp y có nghe thấy hay nhìn thấy không. Duỗi thắt lưng, Ngọc Lưu lấy chân khều cái chăn tơ tằm đắp lên người mình và Vi Miễn. Mặc dù rất mệt mỏi nhưng hắn đã nắm được ưu thế của mình nên rất an tâm tiến nhập mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.