Không bao lâu, Vi Việt đã đưa tới hai chén cháo cá, còn có một đĩa dưa muối nhỏ.
“Gia, nước ấm cũng đã chuẩn bị xong rồi.”
Vi Việt hiển nhiên là một người cẩn thận, không nhiều lời mà suy nghĩ chu đáo, tuy Vi Miễn không căn dặn nhưng gã đã nghĩ tới.
“Ân, ngươi lui xuống đi.”
Vẫy lui Vi Việt, ánh mắt Vi Miễn chuyển sang thân hình mảnh mai của Ngọc Lưu, hỏi: “Ngươi muốn tắm trước hay ăn trước?”
Ngọc Lưu bị y nhìn đến phát sợ, hai chữ “Ăn trước” đã ra đến chót lưỡi lại nuốt vào bụng, hữu khí vô lực nói: “Ngọc Lưu tùy gia phân phó.”
Cái gì cũng tuân theo Vi Miễn thì không sai được đi, hắn đã đói đến choáng váng, làm sao còn tinh lực mà đấu trí với Vi Miễn. Nếu Vi Miễn ăn được, nói không chừng hắn đã xông vào cắn Vi Miễn mấy miếng. Từ khi lưu lạc nam quán, hắn không còn cảm giác đói đến hoa mắt thế này. Điều này làm cho hắn càng thêm quyết tâm, vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không để mình rơi xuống hoàn cảnh đó nữa. Nếu Vi Miễn thích bộ dáng nghe lời nhu thuận của hắn, vậy thì hắn sẽ ngoan ngoãn nhu thuận, giấu biến sắc bén trong xương tủy mà tranh thủ sự vui vẻ của y.
Nếu cái mà Vi Miễn muốn là loại cảm giác chinh phục này, đây cũng chẳng là gì, hắn cho y là được.
Quả nhiên, Vi Miễn phi thường vừa lòng, nhéo mũi Ngọc Lưu một cái, cười nhẹ nói: “Đói đến nhăn nhúm mặt mày còn không nói thật ra. Thật đáng ăn đòn!”
Miệng nói cho ăn đòn nhưng giọng lại lộ ra vài phần sủng nịch mà ngay chính Vi Miễn cũng không phát hiện thấy. Ngọc Lưu nhận ra nhưng nghĩ chắc do mình đói quá nên thần trí bất minh rồi. Hắn cắn cắn môi tỏ vẻ bất mãn bị Vi Miễn nhéo mũi. Đương nhiên, động tác này cực kỳ nhỏ, đến mức Vi Miễn nghĩ hắn làm nũng.
Một nam nhân làm nũng, không chỉ không ghê tởm mà ngược lại còn mang vài phần đáng yêu. Vi Miễn càng vui vẻ, tươi cười ôm Ngọc Lưu xuống, nghiêng mặt thì thầm: “Vừa tắm vừa ăn cũng hay lắm.”
Ngọc Lưu liếc Vi Miễn một cái, khẽ gật gật đầu. Dù sao hắn cũng không còn khí lực, tùy Vi Miễn muốn làm gì thì làm.
Nước ấm chuẩn bị để ở phòng bên cạnh, một tấm bình phong mẫu đơn phú quý chia đôi gian phòng. Gian ngoài đặt một nhuyễn tháp, bên cạnh là một lư hương ấm mùi đàn hương. Trên nhuyễn tháp là một bộ quần áo sạch sẽ. Hiển nhiên, Vi Việt không ngờ Vi Miễn sẽ đem Ngọc Lưu cùng tắm.
Sau bình phong có một dục dũng đủ cho một người tắm, hai người thành chật. Nhưng Vi Miễn căn bản không để ý tới điểm này, thả Ngọc Lưu mềm rũ vào dục dũng, ngay cả quần áo cũng không thèm cởi.
Ngọc Lưu ngâm trong nước ấm, thần trí càng mê man, không biết Vi Miễn đã rời đi, chỉ dựa vào thành dũng, vô thức trượt dần xuống nước. Nước mớn đến miệng hắn cũng không hề phát hiện nhưng mũi bỗng ngửi thấy mùi cháo khiến hắn chợt bừng tỉnh, miệng hé ra, nước liền xộc vào cổ họng. Đọc thê𝑚 nhiề𝘶 tr𝘶yện ở ~ T𝐑𝘶MT𝐑 𝐔𝗬𝖤N﹒𝙑n ~
“Khụ khụ khụ......” Ngọc Lưu phun nước ra, tựa vào thành dũng mà ho không ngừng, ho đến mức ràn rụa nước mắt.
Một bàn tay vỗ nhẹ lưng hắn, một cỗ nhiệt lưu truyền vào cơ thể giúp hắn thuận khí.
“Ta không trở lại, có phải ngươi sẽ chết đuối trong dũng không?”
Thanh âm mang tiếng cười nhẹ của Vi Miễn vang bên tai Ngọc Lưu. Hắn ngẩn ra, quay lại đã thấy mặt Vi Miễn kề sát mình, nụ cười mang ba phần trêu chọc bảy phần ôn nhu.
Ôn nhu?
Ngọc Lưu mở to mắt, muốn nhìn lại nhưng Vi Miễn đã nhấc chân bước vào dũng. Hai người cùng tắm, dục dũng trở nên chật chội, ngay cả xoay người cũng không đủ chỗ nhưng Ngọc Lưu vẫn quay mặt lại, cố ý nhìn rõ vẻ mặt Vi Miễn.
Thật là ôn nhu sao?
Tim hắn đập như sấm rền, có một chút sợ hãi, nhưng chủ yếu lại là cảm giác chờ mong.