Loạn Hồng Vũ Trần

Chương 29:




Ngọc Lưu ngủ suốt một ngày, thẳng đến chạng vạng ngày hôm sau mới tỉnh lại, vẫn cảm thấy eo lưng bủn rủn, bèn nằm trên giường không muốn đứng lên. Đồ ăn Dược Nhi đem đến chỉ ăn non nửa bát, trên người cũng dần dần có khí lực, bèn hỏi thằng bé: “Vi gia đã trở lại chưa?”
Dược Nhi mím môi nhịn cười, nói: “Ngọc công tử, Vi gia hôm nay đã ghé đây ba lần nhìn ngươi ngủ nhưng không cho ta gọi ngươi dậy.”
“Vậy sao?” Ngọc Lưu xoa xoa thái dương vì ngủ nhiều mà ẩn ẩn đau, trầm ngâm một lát lại hỏi, “Lần cuối Vi gia tới đây là khi nào?”
“Giờ Thân ngài tới, ngồi bên giường nhìn ngươi, tới giờ Dậu mới đi.”
Giờ Dậu? Ngọc Lưu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn còn sáng. Bây giờ đã vào hạ, ngày dài đêm ngắn. Có lẽ Vi Miễn chưa đi bao lâu, hắn không khỏi hơi hơi tiếc hận, nếu tỉnh dậy sớm hơn một chút thì tốt rồi.
“Ta ăn no rồi.”
Nhìn Dược Nhi thu dọn chén đũa xong rồi đi mất. Ngọc Lưu cũng vén màn chuẩn bị xuống giường, ra ngoài phòng, chậm rãi tản bộ ven bờ hồ. Đi được một quãng thì thấy chiếc thuyền hoa, chính là chiếc thuyền hôm đó hắn nhìn thấy Vi Miễn và Lục Nguyệt Như du hồ. Nhìn chiếc thuyền, sắc mặt Ngọc Lưu thay đổi liên tục, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Nữ nhân...... chính là tình địch. Một mạt âm độc loáng hiện lên trong đáy mắt hắn. Từ trước tới nay, hắn vẫn nhổ cỏ nhổ tận gốc, tuyệt không lưu lại bất kỳ hiểm họa nào với mình. Huống chi, nữ nhân này còn định đến thị uy trước. Hắn không hề cho rằng ngày hôm ấy Lục Nguyệt Như chỉ đến hồ du ngoạn. Vi Miễn không có trong viên, nữ nhân này căn bản là nhằm vào mình.
Một thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé. Ngọc Lưu cười lạnh. Hôm qua hắn nhảy một cái đã dọa nàng sợ tới kinh hồn bạt vía. Cá tính nhu nhược như thế, chỉ sợ bị Vi Miễn ăn sống nuốt tươi còn không biết vì sao mình chết.
Đang tính toán, trên người đột nhiên ấm áp, thì ra có người khoác lên mình một chiếc áo.
“Ngọc công tử, chiều bên hồ gió lớn, cẩn thận kẻo lạnh.”
Quay đầu lại, quả nhiên là tổng quản Hà Sùng.
“Hà tổng quản, đa tạ.” Ngọc Lưu duyên dáng cười, lơ đãng …, nhìn bầu trời, chậm rãi nói, “Tịch dương đẹp quá. Chỉ là hoàng hôn buông xuống khiến ta thương tiếc ánh nắng đang lụi tàn, nhất thời không kiềm chế được, chưa mang áo khoác đã vội ra đây. Khiến ngươi chê cười rồi.”
Hà Sùng nhìn sườn mặt Ngọc Lưu đắm chìm trong ánh chiều chạng vạng, tản mát một cảm giác thanh diễm không nói nên lời. Gã ngắm đến ngây người, quên cả đáp lại. Đợi gã phục hồi tinh thần, Ngọc Lưu đã đi xa khuất bờ hồ.
*
Khoảng giờ Tí, Vi Miễn trở về.
Ngọc Lưu tựa vào đầu giường, ánh mắt xuyên qua cánh cửa sổ mở rộng ngắm bóng trăng lung linh trên mặt nước. Trăng đêm rằm sáng rực rỡ như viên ngọc long lanh trên khay hồ. Mặt hồ gợn sóng, mắt Ngọc Lưu cũng mông lung như trăng soi đáy nước.
“Sao còn chưa ngủ?”
Vi Miễn vô thanh vô tức đẩy cửa tiến vào, thanh âm nhàn nhạt mang theo mùi rượu sực mũi.
Ngọc Lưu giật mình hoàn hồn.
“Vi gia?”
Mùi rượu nồng nặc thế này chứng tỏ Vi Miễn mới từ yến tiệc về. Chẳng lẽ là tương thân yến của Lục phủ? Ngọc Lưu phỏng đoán, trong mắt phảng phất chút buồn bã, một nỗi khó chịu vô danh nhưng rất nhanh bị hắn đè ép xuống.
“Lưu nhi đêm qua ngủ ngon vậy sao hôm nay không ngủ? Chẳng lẽ là...... đang đợi ta?”
Thanh âm của Vi Miễn khàn khàn, mang vài phần trêu chọc, trong men say chếnh choáng toát ra chút không đứng đắn.
Ngọc Lưu trong lòng vừa động, Vi Miễn lúc này hoàn toàn không khiến hắn không có cảm giác sợ hãi, ngược lại có vẻ thân mật giống như hai người đã ở chung với nhau nhiều năm, tự dưng có loại lỗi giác muốn sà vào lòng y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.