Loạn Thế Có Giai Nhân

Chương 14:




Tôi canh bếp suốt ba tiếng liền, không hề thất bại. Tôi nếm thử, Lê Âm cũng nếm thử, rất ngon.
Sau cùng, khi tôi bưng canh đến phòng của Lục Chấp lại không thấy bóng dáng anh đâu.
176
Tôi tìm khắp phủ đ.ốc qu.ân rồi lại tới tìm phụ tá Mã, phụ tá Mã lập tức cho người đi tìm. Tôi còn đi đến con hẻm kia, đi đến m.ộ của cha mẹ Lục Chấp.
Đi đến nhà hàng, quán trà và cả bến tàu.
Tôi không biết Lục Chấp còn có thể đi đâu.
Anh cũng không thể đi đâu, tôi chạy đi tìm khắp nơi.
Có một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Lục Chấp phải uống được canh gà do tôi tự tay nấu, với cả canh nguội rồi sẽ không còn ngon nữa.
177
Tôi đứng trên con đường dài đằng đẵng, cũng không biết mình còn có thể đi đến phương nào.
Tôi rất sợ anh sẽ cứ thế mà đi, tôi rất sợ anh sẽ cứ thế mà đi.
Ngờ đâu, cuối cùng tôi lại tìm thấy anh ở nhà họ Tống.
178
Mặt trời dần khuất dưới chân trời.
Anh đang ngồi trong sân thuở trước, mặc bộ quân phục màu xanh đậm, tựa vào lưng ghế rồi nhìn cây cát lê bên cạnh.
Tôi hoảng hốt đi tới, rất không chân thực. Dáng vẻ đó của Lục Chấp, như thể anh đã khỏi bệnh vậy, mặt mày rạng rỡ, sự kiên quyết trong đôi mắt và thần thái khi trước đã quay trở lại.
Có điều trong khoảng thời gian này anh đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt gầy rộc, đôi môi khô khốc và nhợt nhạt.
Khi anh ngoảnh đầu lại nhìn tôi, cũng không hề bất ngờ, trái lại anh còn vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình rồi dịu dàng hỏi.
“Em có muốn ngồi xuống không?”
Lục Chấp cười với tôi, ráng chiều chiếu lên gương mặt anh, trong đôi mắt anh cũng vương vài sợi nắng, ấm áp, chói mắt, nụ cười rạng rỡ khiến người ta không thể rời mắt.
Ánh mắt, vẻ mặt đều dịu dàng quá đỗi, thật sự không nhìn ra bình thường anh lại là một người lạnh lùng.
Đột nhiên tôi sững người.
Tôi chợt nghĩ, có lẽ Lục Chấp vốn là một người dịu dàng như thế.
179
Tôi không tài nào nhớ nổi, đã bao lâu mình không ngồi trong sân thế này.
Phòng củi ở phía đối diện, phía trước phỏng củi là một cái giếng cũ, và cả bậc thềm bằng đá nơi ngày xưa tôi hay ngồi đung đưa chân nhìn Lục Chấp làm việc.
Tôi hay chơi đá cầu nhảy dây với lũ trẻ ở đây.
Mọi thứ đều quen thuộc quá đỗi, nhưng lại xa vời vợi hệt như chuyện của kiếp trước.
Lá cây cát lê bên cạnh bị gió thổi bay rơi xuống rất nhiều.
Trong cơn gió hiu quạnh, tôi và Lục Chấp đều lặng yên ngồi đó, không ai lên tiếng, giống như cả hai đều không nỡ phá hỏng khung cảnh yên tĩnh hiện giờ.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Tôi hỏi anh.
Lục Chấp giơ tay ra, không chạm vào thứ gì anh lại rụt tay về.
“Anh đang nghĩ về người rất lâu về trước đã hỏi anh có đau hay không?”
Cơn gió lạnh buốt, bất giác đã thổi đỏ đôi mắt tôi.
Lục Chấp ngẩng đầu lên đón gió, anh nhìn cây cát lê, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, anh nghẹn ngào cất tiếng: “Bây giờ anh muốn trả lời em ấy…”
“Đau, thật sự rất đau…”
Đau không?
Đau.
Gió thổi qua, hình như những đám mây trên trời cũng bị bó thổi tan, chỉ còn lại bầu trời xanh trong, đẹp nhưng hiu quạnh.
“Chúng ta về nhà, được không?”
“Em nấu canh cho anh rồi, em đảm bảo lần này có thể ăn được.”
“Hoa hải đường đẹp hơn cát lê rất nhiều, chúng ta về nhà ngắm được không?”
“Em sẽ bên anh nhiều hơn, em sẽ bên anh nhiều hơn…”
Dường như chúng tôi đã quay trở lại ngày trước, tôi cứ luôn miệng, nhưng anh thì chỉ im lặng.
“Anh có muốn ước nguyện không, ước anh sẽ khỏe lại? Anh nhất định sẽ khỏe lại.”
“Được.” Anh khẽ nói: “Anh mong, *An Nhiên bình an (1).”
Bình an vô sự (2).
(*) 安然无恙 theo t hiểu thì Lục Chấp muốn nói theo ý (1) nhưng An Nhiên lại hiểu sang ý (2).
Sao gió lại lạnh đến thế, thổi đến mức khiến con người ta tỉnh táo.
“Nhất định, anh sẽ bình an vô sự.”
Lục Chấp mỉm cười, không nói tiếp nữa.
Nếu như thật sự có thể ước nguyện, tôi có thể ước một điều cho Lục Chấp không, tôi có tư cách ấy không? Hãy để tôi ước nguyện vì Lục Chấp, kiếp sau mong anh đừng khổ đau như thế nữa, được không?”
“Em rất thích cát lê sao?”
“Thích, thích.. thích đến mức không biết phải làm sao mới tốt…”
Cũng không biết mình đã ngồi bao lâu, lâu đến mức hơi thở của Lục Chấp yếu dần, lâu đến mức tôi gọi tên anh nhưng anh không còn nghe thấy nữa, lâu đến mức đột nhiên anh ngả đầu lên bả vai tôi không nhúc nhích.
Cuối cùng tôi cũng bật khóc.
Cây cát lê bên cạnh vẫn là dáng vẻ thường thấy, chỉ là gió thu quá đỗi vô tình, không níu giữ được bất kỳ thứ gì.
“Lục Chấp.” Tôi gọi tên anh, vẫn đau thương như thế.
Tôi cất tiếng, lòng nhẹ nhõm.
“Lục Chấp, em vẫn thích ăn đồ ngọt.”
180
Rất lâu rất lâu về trước.
Dưới ánh chiều tà, ráng chiều nhuộm đỏ cả một vùng phía chân trời.
Gió thu khẽ thổi, cô gái say ngủ tựa đầu lên bả vai chàng thiếu niên.
Đôi mắt anh sáng rực, kiên định nhìn về một phương, mãi lâu sau anh mới hoàn hồn lại quay sang nhìn cô gái đang nói mớ.
Nụ cười bên môi anh nhạt dần, anh cất tiếng hỏi: “Tống An Nhiên, em có thể nhớ đến anh mấy năm?”
Nhìn dáng vẻ của cô gái, anh cô đơn tự hỏi rồi tự trả lời: “Có lẽ, chỉ vài ngày thôi em sẽ quên mất anh...”
Những thứ anh còn nhớ, cô đều đã quên.
181
Theo như lời dặn dò của Lục Chấp, phụ tá Mã đã trả lại giấy hôn thú năm đó cha và Lục Chấp ký để tôi làm vợ lẽ lại cho tôi.
*Hỉ kim nhật xích thằng hệ định, châu liên bích hợp.
Bặc tha niên bạch đầu vĩnh giai, quế phức lan hinh.
(*) Có thể hiểu là ngày lành tháng tốt đôi ta nên duyên vợ chồng, chúc cho sau này thuận hòa, đầu bạc răng long. Là một lời chúc trong giấy đăng ký kết hôn thời dân quốc.
Trên đó chỉ có tên phỏng theo nét bút của tôi, Lục Chấp không ký.
Thì ra, tôi chưa từng là vợ lẽ của anh.
182
Tôi bán phủ đ.ốc qu.ân và đất đai nhà họ Tống rồi vẫn sống cùng mẹ trong con ngõ nhỏ kia.
Sau đó quyên t.iền cho trại trẻ m.ồ c.ôi dưới danh nghĩa của Lục Chấp.
183
Không biết tại sao, tôi lại có cảm giác trống rỗng.
184
Năm 1932, quân Nh/ật t/ấn c/ông vào Th/ượng H/ải, hội ch/iến T/ùng H/ộ bùng nổ.
Tôi đưa mẹ trốn chui trốn lủi, sống những ngày cực khổ. Quân N/hật lộng ngôn nói trong vòng ba tháng Tr/ung Qu^ốc sẽ d/iệt v/ong, tôi tận mắt nhìn thấy bạn đồng hành ch//ết ngay trước mặt mình.
Cũng nhìn thấy người l/ính mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi đã bị t.an x.ương n.át th.ịt dưới b.om đ.ạn vô tình.
Cảnh tượng đẫm m//áu, t.àn nh.ẫn ấy vẫn còn in hằn trong tâm trí tôi suốt nhiều năm về sau.
185
Tôi đã biết nấu ăn, sau này tôi mới nhận ra chẳng qua cũng chỉ là ngọt bùi cay đắng.
Mặn thì cho thêm đường, nhạt thì bỏ thêm muối, cay thì cho thêm nước, mọi vị tạp nham trộn lẫn lại với nhau tạo nên vị đắng, nhưng ai sẽ là người rảnh rỗi sinh nông nổi lựa chọn đắng cay (đau khổ) đây.
186
Năm 1937, cuộc x/âm l/ược toàn diện, ch/iến tr/anh Tr/ung Nh/ật nổ ra.
Bấy giờ, tôi mới biết được thân phận thật sự của Lê Âm, thì ra chị ấy đã gia nhập c/ách m/ạng từ lâu, Mỗi lần đi công tác không liên quan đến công việc và hành động kia đều là đang bí mật tiến hành nhiệm vụ.
Lê Âm bảo tôi đừng lo lắng, chị ấy tỉnh táo, biết mình đang làm gì.
Tôi trằn trọc suốt một đêm, cuối cùng đã lựa chọn ủng hộ chị ấy.
Bởi lẽ, tôi không tìm ra được bất kỳ lý do nào để phản đối.
Tôi đã tận mắt nhìn thấy đám người Nh/ật đó tàn nhẫn gi//ết h//ại người dân Tr/ung Q/uốc như thế nào.
Thủ đoạn của chúng t//àn b//ạo, mất nhân tính. Chỉ cần thấy người là gi//ết, trông thấy phụ nữ thì bắt họ rồi h//ành h//ạ cho đến ch//ết, thấy trẻ con khóc sẽ đâm ch//ết bằng thanh đ/ao sắc nhọn, chưa từng nương tay.
Tôi hận chúng đến tận x//ương t//ủy, mỗi một người Tr.ung Q.uốc đều hận chúng, ước gì có thể xẻ th//ịt uống m//áu chúng.
187
Năm tháng vụt qua, có lẽ tôi cũng đang uổng phí thời gian của chính mình.
Tôi không hay cười, cũng không hay khóc.
Các cô gái mới vừa vào làm trong cửa hàng mậu dịch nói, tôi giống như cô gái thời đại mới tuyên bố cả đời độc thân trong phim điện ảnh vậy, xinh đẹp lại tao nhã, bọn họ gọi đây là thời thượng.
188
Mùa xuân năm 1941, mẹ tôi qua đời.
Trước lúc mẹ nhắm mắt xuôi tay, tôi đã đưa bà về nhà họ Tống, nơi đó đã trở thành một đống hoang tàn.
Mẹ kể lại hồi bà mới về nhà họ Tống bà vẫn còn là một cô gái nhỏ, nay lại đi hết cuộc đời rồi.
Rõ ràng bà nói thương tôi, không muốn để tôi cô đơn một mình, nhưng cuối cùng bà vẫn rời bỏ thế gian.
189
Có quá nhiều gia đình ly tán.
Tôi đã từng thấy, người được đồng đội mang tr.o c.ốt về, người được đồng đội báo tin t.ử n.ạn, nhiều hơn cả là những người bặt vô âm tín giống như Hứa Quân Sơ.
Thầy giáo nhà bên luôn cảm thán đây là địa ng.ục trần gian.
Tôi ngồi trước khung cửa sổ, nghe tiếng nhạc du dương phát ra từ máy hát.
Tôi thường xuyên như thế, đã ngồi là ngồi suốt một ngày dài, thử thoát khỏi khổ đau, để mình có cơ hội được hít thở.
190
Tháng 09 năm 1945, Nh.ật B.ản chính thức ký hiệp định đ.ầu h.àng, c.uộc ch.iến toàn diện kháng Nh.ật kết thúc.
Bắt đầu đ.ấu tr.anh c.ách m.ạng trong nước.
191
Con hẻm ngày trước bị dỡ bỏ, tôi dùng hết số t.iền mình tích cóp được th.uê một cửa hàng có gác lửng, mở một tiệm hoa.
Buôn bán ế ẩm, không ai thèm ngó ngàng.
Chị gái bán quả hạch kế bên luôn miệng nói, bây giờ cơm ăn không đủ no ai bằng lòng dừng chân mua hoa chứ, ng.u ng.ốc.
Tôi nghĩ cũng phải, nhưng tôi thích trồng hoa, ngắm hoa, đã thành thói quen rồi, nó giống như một món ăn tinh thần vậy.
192
Gần đây tôi hay quên này quên kia, vốn định pha một cốc cà phê để tỉnh táo nhưng chớp mắt lại nhận ra mình đang cầm tách trà trong tay.
Lúc phản ứng lại, tôi không biết nên khóc hay nên cười nữa, cầm cốc trà đứng trên gác lửng nhìn phố phường đằng sau, đến khi tiếng chuông vang lên, trà nguội rồi tôi mới chậm rãi thưởng thức.
Hãy nhanh chóng kết thúc đi, địa ng.ục trần gian này.
193
Ngày 01 tháng 10 năm 1949, lễ mừng l.ập quốc được tổ chức ở thủ đô B.ắc K.inh, chính thức tuyên bố nước C.ộng hòa Nh.ân Dân Tr.ung H.oa ra đời.
Từ đó, cờ đỏ năm sao được nhuộm bằng m//áu, lòng nhiệt huyết của biết bao ch.iến s.ĩ c.ách m.ạng luôn tung bay trên quảng trường Thiên An Môn, bảo vệ nhân dân Trung Quốc.
194
Do tôi quá tùy ý, tiệm hoa mới mở chưa được một năm đã sập tiệm, sau đó tôi chuyển đến sống trong một con hẻm mới, tên là ngõ Phúc An.
Trùng hợp thay, hàng xóm lại là người thầy kia, vợ anh ấy đã sinh cho anh ấy một đứa con trai, đặt tên là Kiến Quốc.
Đứa trẻ ấy hoạt bát, ngoan ngoãn, có điều rất thích khóc.
Đợi đến khi thằng bé lớn hơn một chút, biết nói chuyện rồi, nó luôn nằm nhoài lên chân tôi bi bô: “Cô Tống, cô Tống.” gọi tôi dẫn thằng bé đi mua kẹo ăn.
195
Hôm đó tôi đọc được một bài báo, tiêu đề là đời người là gì, tôi có cảm giác đồng cảm như thể gặp được tri kỷ vậy, kết quả nhận ra cuối cùng lại là chào hàng.
Phụ tấm lòng của tôi.
Nằm trên chiếc ghế mây, sau khi ngủ một giấc.
Tôi tự hỏi mình, đời người là gì, bạn đã có đáp án chưa?
196
Năm 1951, ngày đông chí, chị dâu cũng bỏ tôi mà đi.
Chị ấy vẫn giống như khi trước gọi tôi là Nhiên Nhiên, bật khóc nói mình sắp đi tìm anh cả rồi.
Bây giờ, trên cõi đời này thật sự chỉ còn lại một mình tôi thôi.
197
Tôi nhận ra, tuổi tác càng lớn con người ta lại càng nhớ rõ những chuyện quá khứ, với những chuyện hiện tại thì càng lúc càng mờ mịt.
Đôi khi bước vào phòng tôi cũng không nhớ nổi mình vào đây để làm gì, cứ nhớ đến quán trà ngày trước mình từng tới vào một ngày nào đó, bánh hấp quán nào chính tông, kẹo hồ lô quán nào ngọt nhất, son bột quán nào tiện dụng nhất, vẫn nhớ rõ tên quán, tên và tướng mạo của chủ tiệm.
Đôi lúc nằm trên giường tôi thầm nghĩ, biết bao giờ mình mới có thể được ăn kẹo hồ lô thêm lần nữa, nhưng bây giờ răng yếu rồi.
198
Sức khỏe của tôi đã yếu hơn trước rất nhiều. Đi khám, b.ác sĩ lại không nói rõ cho tôi biết tôi bị b.ệnh gì, tôi ghét mùi trong b.ệnh viện nên vẫn luôn ở nhà sắc thuốc bắc uống.
Haizz, th.uốc thật sự rất đắng, nhưng ăn một viên kẹo là ổn rồi.
199
Thời gian có thể vùi lấp mọi thứ thật sao?
Tôi nghĩ có thể.
Ít nhất thì hiện giờ tôi đã không còn cố chấp chờ đợi nữa mà cứ thả trôi để mặc thời gian mang đi tuổi trẻ, thanh xuân của mình.
Có những người theo thời gian dần đi vào quên lãng, nhưng lại có những người khắc khoải mãi khôn nguôi, lúc dừng chân đột nhiên ngoảnh đầu nhìn lại cả một đời, thời gian suốt mấy mươi năm ấy lại có thể tóm gọn chỉ bằng vài dòng ít ỏi.
Dù cho là kiểu nào thì sau cùng thời gian cũng dạy cho tôi biết thế nào là buông bỏ.
200
Giao thừa năm nay, tôi đến thăm m.ộ người thân.
Đứng trước b.ia m.ộ, nhìn những ng.ôi m.ộ nho nhỏ, tôi không khóc trái lại tôi còn cười.
Mưa xuân dịu dàng rơi trên gương mặt tôi, hệt như một lời an ủi không tên.
Có lẽ sắp rồi, chúng tôi sắp được đoàn tụ rồi.
Tôi đặt lên m.ộ Lục Chấp một bó hoa hải đường giống hệt như khi trước, đứng ở đó một lúc lâu mới rời đi.
Ngang qua phố phường nhộn nhịp, đứng ở đầu ngõ nhìn ông chú già nặn tượng đất một lúc lâu tôi mới đi vào trong con ngõ.
Nhưng tôi đã nhanh chóng dừng bước.
Bóng dáng ấy vừa thân thuộc vừa xa lạ, tồn tại trong trong tâm trí đang đứng ở nơi đó mỉm cười với tôi.
Anh ấy vẫn rạng rỡ như thế, chỉ là mái tóc bạc và cánh tay trái không trọn vẹn khiến tôi thật sự ý thức được người tôi thương đã hiến dâng nửa cuộc đời mình cho t.ổ quốc.
Ph.áo hoa cắt ngang bầu trời, rực rỡ trong tiếng hân hoan của mọi người, báo hiệu năm cũ đã qua.
Đôi mắt Hứa Quân Sơ đỏ hoe, anh ấy mỉm cười hỏi tôi: “Tống An Nhiên, em còn bằng lòng cùng anh đi ngắm tháp Eiffel, đi ngắm thảo nguyên xanh rộng lớn, đi ngắm cực quang không?”
Trong tiếng ph.áo n.ổ vang trời, dưới bầu trời ph.áo h.oa rực rỡ, cuối cùng chúng tôi cũng có thể thoải mái trao nhau cái ôm.
Vào năm năm mươi bảy tuổi, cuối cùng tôi cũng đợi được chàng thiếu niên tôi đánh mất năm mười bảy tuổi.
Người thương đã bước sang tuổi xế chiều thì có sao.
Dù cho thời gian không thể quay lại, tuổi cũng đã già, nhưng tình cảm ch.ôn chặt trong lòng vẫn rất nồng nhiệt, xóa bỏ khoảng cách năm tháng giữa chúng tôi.
Trước khi bắt đầu một thế kỷ mới, chúng tôi vẫn yêu nhau.
Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.