Một gốc dây leo thô dài ngoan cố bám rễ vào khe đá gần bờ vực. Nhánh lá xum xuê, buông xuống hơn mười trượng. Bên dưới, lởm chởm vô số tảng đá lớn nhỏ hình thù kỳ dị.
Thành hay bại, chính là dựa vào sợi dây leo này cùng vận số của hắn.
Mộ Dung Cửu Châu hít sâu một hơi, gập người cúi xuống ──
“Mộ Dung, ngươi chạy đến đó làm gì? Nguy hiểm a!” Tô Khuynh Quốc la to lên, tay áo mang theo tiếng gió vọt đến gần.
Bị tên ngốc này bắt lại, thì đừng hòng trốn thoát. Mộ Dung Cửu Châu không kịp nghĩ nhiều nắm lấy dây leo, vì quá vội, bàn chân đặt trên tảng đá bám đầy rêu phong trượt một cái, còn chưa kịp kêu ‘không xong’, cả người đã mất thăng bằng ngã về phía trước ──
Trước mắt đất trời chao đảo, thân thể cứ không ngừng rơi xuống. Mây trắng lẫn sương mù nhanh chóng ập vào mặt, gió núi sắc bén quất vào tai đau rát, mơ hồ nghe phía trên có tiếng ai trong trẻo vang lên.
Trường tiên màu máu bỗng nhiên xé tan mây mù, linh động như giao long, quấn lấy Mộ Dung Cửu Châu. Thuận theo lực kéo nơi cổ tay Tô Khuynh Quốc, Mộ Dung Cửu Châu đã bị cuốn đến bên người hắn.
Một tay nắm lấy dây leo ném lên không trung, một tay ôm ngang eo Mộ Dung Cửu Châu, Tô Khuynh Quốc vừa lắc đầu vừa thở dài: “Nếu không có ta ở đây, ngươi đã tan xương nát thịt rồi. Ai, ngươi xem ngươi kìa, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đi trút bầu tâm sự cư nhiên cũng có thể rớt xuống núi cho được, đúng là ngốc.”
Hai lòng bàn tay Mộ Dung Cửu Châu đã đầy mồ hôi lạnh, trừng mắt nhìn Tô Khuynh Quốc, một chữ cũng không nói nên lời.
Một phen chật vật, đến khi hai người trở về gian nhà nhỏ trong rừng, sắc trời đã tối đen như mực.
Trong phòng Tô Khuynh Quốc ánh nến ảm đạm. Tô Tuyền đã sớm dọn đồ ăn bánh ngọt đầy bàn, đang hầu hai người dùng cơm, Cừu Nhược Ngân và Sở Tín gõ cửa cầu kiến.
“Có chuyện gì, không thể để mai đến tìm ta được sao?” Đang ăn hưng phấn đột nhiên bị cắt ngang, Tô Khuynh Quốc cực kỳ mất hứng.
“Tô sư thúc xin đừng trách, sự việc trọng đại, ta và Cừu sư huynh không đợi được đến ngày mai.” Sở Tín mau miệng đáp, mục quang lấp lánh lại dán chặt lên người Mộ Dung Cửu Châu đang khoan thai ăn cơm, quan sát từ trên xuống dưới.
“Sở Tín, lão già ngươi nhìn Mộ Dung tiên sinh mãi làm gì?” Tô Khuynh Quốc trầm mặt.
Để tránh người trong Huyền Thiên phủ nhiều chuyện dẫn tới tin đồn, trên đường đi hắn không ngừng nhắc nhở Tô Tuyền Tô Ki ngàn vạn làn không được tiết lộ thân phận thực sự của Mộ Dung Cửu Châu, trước đó cũng chỉ giới thiệu với chúng đệ tử người này họ Mộ tên Dung, là bằng hữu quen biết dọc đường.
Về phần chủ ý âm thầm của Tô Ki, để hắn giúp Mộ Dung Cửu Châu dịch dung tránh tai mắt người khác, Tô Khuynh Quốc chỉ cân nhắc trong vòng một tách trà, liền cật lực lắc đầu ── hoàng đế đẹp như vậy, cải trang rồi, còn gì để nhìn?
A, nhắc mới nói, gia hỏa Sở Tín này, có phải cũng cảm thấy hoàng đế tướng mạo không tồi?…
“Khụ khụ ── ” Một trận ho khan kéo Tô Khuynh Quốc ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, Cừu Nhược Ngân nhíu mày nói: “Tô sư thúc, trên đường trở về, người không để ý hai ngày nay các châu phủ đều dán hoàng bảng (gần giống như cáo thị nhưng để thông báo những chuyện trọng đại liên quan đến hoàng gia) sao?”
Tô Khuynh Quốc cũng nhíu mày: “Chuyện không liên quan tới ta, ta không có hứng thú.” Hơn nữa, dọc đường vì sợ có truy binh, Tô Ki toàn chọn đường nhỏ vắng vẻ, hoàng bảng nhất định không thấy, nhưng nếu là chó vàng, đồng ruộng thì đúng là thấy không ít a.
Đáp án quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hai người Cừu Sở, đáy lòng đều không hẹn mà cùng thở dài, đột nhiên nghe thấy một thanh âm trầm thấp êm tai của nam nhân vang lên: “Hoàng bảng viết gì?”
Mộ Dung Cửu Châu rốt cuộc buông đũa, xoay mặt nhìn lại, mục quang quét một lượt qua Cừu Nhược Ngân và Sở Tín.
Bị ánh nhìn lạnh lùng sắc bén như vậy lướt tới, hai người Cừu Sở bất giác cảm thấy sợ hãi, cố gắng định thần, nói với Tô Khuynh Quốc: “Tô sư thúc, trên hoàng bảng viết là Thái Bình hoàng gia Mộ Dung Cửu Châu giết vua soán vị, còn có ý đồ mưu hại thái tử Mộ Dung Chân, may mắn Thái tử Chân sớm có phòng bị để lại thế thân trong cung, tránh được kiếp nạn này. Hiện Hạ Lan Hầu gia phụng ý chỉ Nguyên hoàng hậu khởi binh cần vương, khôi phục chính thống, không lâu sẽ phò trợ Thái tử Chân đăng cơ.”
“Vậy rốt cuộc có liên quan gì đến ta?” Tô Khuynh Quốc vẫn cực kỳ mất hứng.
“Vốn không có nửa điểm liên quan đến Tô sư thúc, bất quá ──” Cừu Nhược Ngân xoay người, nhìn Mộ Dung Cửu Châu cười khổ.
“Hạ Lan Hầu gia hiện tại thay hoàng nhiếp chính, thông lệnh thiên hạ truy nã nghịch tặc soán vị Mộ Dung Cửu Châu cùng đồng bọn. Chân dung trên hoàng bảng, cư nhiên rất giống vị Mộ Dung tiên sinh này.”
Mộ Dung Cửu Châu vẫn ngồi thẳng lưng, kiên định bất động. Duy chỉ có thần sắc cứng đờ, hai mắt đông lại như hai hòn đá đen.
Sở Tín vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tô sư thúc, người kết giao bằng hữu với ai, ta và Cừu sư huynh không dám hỏi đến. Nhưng nếu Mộ Dung tiên sinh còn tiếp tục ở lại đây, sớm muộn gì cũng sẽ mang đại hoạ diệt môn đến cho Huyền Thiên phủ. Sư thúc, xin người suy xét.”
“Các ngươi muốn ta đuổi hắn đi?” Tô Khuynh Quốc cuối cùng cũng hiểu ra mục đích của hai vị sư điệt này, kiên quyết từ chối: “Không được!”
Sở Tín nóng nảy: “Tô sư thúc, việc này nếu truyền ra ngoài, trên dưới Huyền Thiên phủ đều gặp tai ương. Người đừng đem tính khí tiểu hài tử ra đùa giỡn nữa, ách…” Bị Cừu Nhược Ngân khẽ huých tay, hắn lập tức câm nín.
Thôi xong, sao hắn lại không biết lựa lời mà nói ra chuyện Tô Khuynh Quốc ghét nghe nhất?
Quả nhiên, Tô Khuynh Quốc sắc mặt vốn đã trầm lại trầm thêm ba phần, hừ lạnh: “Các ngươi không cần nhiều lời, cũng đừng suy đoán bừa bãi. Hắn chỉ là Mộ Dung, không phải nghịch tặc hoàng gia gì đó.”
Khoát tay hạ lệnh trục khách. Hai người Cừu Sở chỉ đành không tình không nguyện ra về, suy nghĩ suốt đêm răn đe tất cả đệ tử cùng nô bộc trong phủ phải giữ mồm giữ miệng.
Tô Tuyền âm thầm le lưỡi, mượn cớ đi chuẩn bị nước tắm, thức thời lui ra.
Tiếng bước chân đều đã đi xa, Mộ Dung Cửu Châu vẫn như cũ diện vô biểu tình, ngay cả tư thế ngồi cũng không đổi.
“Ngươi không sao chứ?” Tô Khuynh Quốc cầm lên một mẩu bánh phục linh, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Mộ Dung Cửu Châu, có điểm lo lắng.
Mộ Dung Cửu Châu khẽ cong khóe môi, cười lạnh, thấp giọng tự nói với mình: “Thì ra là thế. Hạ Lan, tỷ đệ các ngươi nội ứng ngoại hợp, đã sớm có ý đồ cướp đoạt giang sơn Kim Thịnh ta, Thái tử giả kia chắc hẳn cũng đã được chuẩn bị, giúp ta soán vị, mượn tay ta giết chết Mộ Dung Tứ Hải, gạt lấy binh phù của ta. A! Cũng thật vất vả cho Hạ Lan gia các ngươi, nhẫn nại nhiều năm như vậy…”
Hắn tự cho mình thông minh, nhưng kết quả chỉ là lót đường cho tỷ đệ Hạ Lan Thính Tuyết.
Tô Khuynh Quốc chớp chớp mắt, tuy rằng không hiểu Mộ Dung Cửu Châu đang lẩm bẩm cái gì, nhưng nhìn biểu tình của nam nhân, cũng hiểu được tâm tình hắn đang khó chịu cực độ.
Đổi lại bất luận là ai, biết mình bị phát lệnh truy nã toàn quốc, đều sẽ không vui vẻ gì.
“Ngươi cứ yên tâm ở lại Huyền Thiên nhai.” Hắn ngốn hai ba ngụm đã nuốt mẩu bánh phục linh, lại cầm lấy mứt mơ và thiên tằng tô bính (loại bánh trông như bánh da lợn), vô cùng khảng khái an ủi Mộ Dung Cửu Châu: “Có ta bảo vệ ngươi, không ai có thể bắt ngươi đi được.”
“Hây!” Một quyền phi tới, đánh thẳng vào mặt hắn.
Nắm đấm không có lấy nửa điểm nội lực đương nhiên không hề có lực sát thương, Tô Khuynh Quốc chẳng mảy may nhúc nhích, đột nhiên cả người lẫn ghế nhẹ nhàng bay về sau ba thước, né tránh một kích như gió thu quét tới của Mộ Dung Cửu Châu, ngạc nhiên hỏi: “Sao tự nhiên lại nổi giận?”
Mộ Dung Cửu Châu thả lỏng nắm tay vốn đã siết đến khớp tay trắng bệch, phẫn nộ nhìn Tô Khuynh Quốc, mười hai vạn phần muốn nện cho tên ngốc hại mình lâm vào nông nỗi này còn ở đó lải nhải ba hoa, đánh cho hắn câm mồm lại, nhưng nghĩ cũng biết mình không có khả năng đó.
Hắn dụng lực thở hắt ra một hơi, cố ép bản thân bình tĩnh lại, cười lạnh nói: “Ngươi nhất quyết mang trẫm đến đây, là sợ trẫm gây bất lợi với Huyền Thiên phủ? Hiện tại trẫm đã không còn là hoàng đế, cũng không thể uy hiếp được ngươi, giữ trẫm lại, chỉ khiến ngươi mang hoạ sát thân, ngươi còn muốn trẫm ở đây làm gì?”
“Chuyện này…” Tô Khuynh Quốc mãnh liệt vuốt cằm, suy nghĩ một lát, nói: “Không giữ lại, ngươi xuống núi bị người ta bắt rồi sao?”
“Trẫm sống hay chết, liên quan gì tới ngươi?”
Tô Khuynh Quốc ngẩn ra.
Không sai, hoàng đế với hắn đích thực không thân không thích, ngay cả bằng hữu cũng không phải, nói là kẻ thù trái lại có vẻ thập phần chính xác.
Hai chữ kẻ thù này vừa lướt qua đầu, trong lòng Tô Khuynh Quốc đã một trận khó chịu, nghĩ đến nếu hoàng đế thật sự bị bắt, giống như tù phạm trong kịch hát kia, bị người một đao chém xuống, đầu lìa khỏi cổ, yết hầu càng mặn đắng khổ sở khôn tả.
Mẩu bánh đã cắn hơn phân nửa trong miệng hoàn toàn mất đi vị đạo, hắn ngây ngốc đối diện với gương mặt tràn đầy vẻ chán ghét cùng thống hận của Mộ Dung Cửu Châu nửa ngày, ảo não đứng dậy mở cửa, vạt áo thoắt ẩn thoắt hiện, đã biến mất vào trong màn đêm.