“Ngươi làm gì vậy?!” Một tiếng hô to vang lên, Mộ Dung Cửu Châu chấn động, buông lỏng bàn tay đang siết chặt cổ của tiểu nữ hài, kình phong vô hình ập đến, như đại chuỳ ngàn cân, nặng nề dội vào ngực Mộ Dung Cửu Châu, toàn thân liền bị đánh văng ra xa.
Tô Khuynh Quốc do tình thế nguy cấp vội tung một chưởng, lập tức thầm than không xong. Nhún người lao tới, đỡ lấy Mộ Dung Cửu Châu giữa không trung, nhẹ nhàng đáp xuống.
Sắc mặt nam nhân vàng như giấy, đã chìm vào hôn mê. Máu vẫn không ngừng rỉ ra nơi khoé miệng, nhuộm đỏ cả một mảng cổ áo.
Hắn đúng là đồ ngốc, cư nhiên quên mất Mộ Dung Cửu Châu đã bị hắn đoạn mạch phong huyệt, không còn nửa điểm nội lực, căn bản không thể chịu nổi một chưởng này! Tô Khuynh Quốc một bên thầm mắng mình, một bên dùng tốc độ nhanh nhất trở về gian nhà trong rừng, nhờ Tô Tuyền đang quét dọn mau gọi Phương tiên sinh đến.
Bắt mạch, châm cứu, đả thông máu bầm, kê đơn … Đến khi Phương Ca Nhai từ tốn viết xong nét bút cuối cùng, Tô Khuynh Quốc đã đi đi lại lại trong nhà hơn mười vòng lớn rốt cuộc cũng dừng lại, nhìn Mộ Dung Cửu Châu hô hấp yếu ớt nằm trên giường, lại quay đầu dùng ánh mắt trông mong nhìn Phương Ca Nhai: “Hắn không sao chứ?”
Gương mặt tuấn tú của Phương Ca Nhai hiếm khi không mang nét cười, đạm đạm nói: “Ta thử đánh ngươi một chưởng, đánh đến ngươi thổ huyết, ngươi nói có sao không?”
“Ta quên mất công lực của hắn đã bị ta phong…” Tô Khuynh Quốc cúi đầu, rầu rĩ vô hạn.
Hài tử này… Phương Ca Nhai bất đắc dĩ lắc đầu, giao đơn dược cho Tô Ki Tô Tuyền đi sắc, khẽ nhíu mày nói: “Thương thế loại này điều trị một thời gian sẽ không còn gì đáng ngại. Bất quá, trong người hắn dường như còn có cổ độc, tuy rằng tạm thời không phát tác, nhưng nếu muốn giải hoàn toàn cũng hơi phiền phức.”. Truyện Cung Đấu
“Cổ độc?” Tô Khuynh Quốc đột nhiên nhớ tới viên “Trung hồn cổ” mà mình ép nam nhân uống, đầu lại cúi thấp thêm ba tấc, ấp úng nói: “Thứ đó, hình như là Trung hồn cổ, khụ, Phương tiên sinh, ngươi nhất định có thể giải độc cho hắn đúng không?”
Nhìn bộ dáng chột dạ của Tô Khuynh Quốc, Phương Ca Nhai dùng gáy cũng đoán ra được cổ độc kia hơn phân nửa có liên quan đến hắn, muốn trách cứ vài câu, nhưng đối diện với dáng vẻ ủ rũ kia của Tô Khuynh Quốc lại chẳng thể nào phát hoả được, ngược lại vỗ vỗ vai Tô Khuynh Quốc, an ủi: “Biết là độc gì thì dễ xử rồi.”
Hắn thu dọn hòm thuốc trúc ra về, để lại mình Tô Khuynh Quốc vẫn còn ngây ngẩn nhìn người đang bất tỉnh kia.
Phen này Mộ Dung nhất định sẽ càng ghét hắn hơn… Tô Khuynh Quốc khoanh chân ngồi bên cạnh Mộ Dung Cửu Châu, ảo não vuốt cằm. Chợt thấy mi mắt vốn khép chặt của Mộ Dung Cửu Châu khẽ động, tự hồ sắp tỉnh.
Hắn vội vã phi xuống giường, rót một chung nước, lại cuống quýt trở về chỗ cũ, cười tủm tỉm với người vừa mở mắt kia: “Mộ Dung, muốn uống nước không?”
Mộ Dung Cửu Châu nhãn thần có chút mơ hồ, sực nhớ tới chuyện xảy ra trước khi ngất xỉu, lạnh lùng nhìn Tô Khuynh Quốc.
“Không khát? Vậy có muốn ăn gì không? Bánh hạt sen, bánh bao đậu đỏ? Hoành thánh tam tiên phù dung?…” Tô Khuynh Quốc không chút để ý tới sắc mặt tái nhợt của nam nhân đã dần dần đỏ lên, chỉ lo liệt kê từng món điểm tâm thường ngày mình thích ăn nhất, không nghe thấy Mộ Dung Cửu Châu trả lời, hắn suy nghĩ một chút, nói: “Hay là vầy, ta xuống núi mua một bát mỳ tương đậu biện của nhà lão Điền cho ngươi ăn? Hương bào ngư nhà lão a! Ngươi nhất định sẽ thích ── “
“Ngươi!” Mộ Dung Cửu Châu đã sớm quyết định không tiếp tục dài dòng với tên ngốc này nữa, nhưng vẫn không thể nhịn được gầm nhẹ một tiếng, cổ họng một trận tanh ngọt, liền phun ra hai ngụm máu bầm: “Ngươi…”
“Mộ Dung, ngươi muốn nói gì với ta?” Tô Khuynh Quốc vội lau vết máu bên môi nam nhân, cúi đầu, liền nghe thấy rõ ràng Mộ Dung Cửu Châu ở bên tai hắn vừa thở hổn hển vừa rít ra hai chữ mà hắn nghe thường xuyên nhất: “Câm – miệng!”
Tô Khuynh Quốc có chút khổ sở, im lặng một hồi, nhẹ giọng nói: “Mộ Dung…”
Mộ Dung Cửu Châu nhắm mắt, căn bản không thèm đếm xỉa hắn. Nhưng Tô Khuynh Quốc tựa hồ không từ bỏ ý định làm hắn mở miệng, liên tiếp gọi hắn mấy tiếng. Mộ Dung Cửu Châu rốt cuộc chịu hết nổi, mở mắt.
Cơn thịnh nộ đã sắp vọt ra cửa miệng, lại nhìn thấy mục quang trong trẻo chuyên chú của Tô Khuynh Quốc, lập tức nghẹn lại, cuối cùng đành nuốt xuống, cảm giác vô lực bất chợt nảy sinh ──
Đối với tên ngốc nói gì cũng không hiểu này, có mắng tiếp, cũng chỉ hao hơi tổn sức của mình.
Tô Khuynh Quốc mỉm cười, ngón tay như gió, nhanh chóng lướt qua những huyệt đạo bị phong bế trên người Mộ Dung Cửu Châu, nhìn thần tình kinh ngạc của nam nhân, nói: “Ngươi tự vận công điều lý, thương thế sẽ nhanh khỏi hơn. Mộ Dung, miễn là ngươi không bỏ trốn, sau này ta không phong bế nội lực của ngươi nữa.”
Mộ Dung Cửu Châu thâm trầm nhìn Tô Khuynh Quốc, cười nhạo dời ánh mắt: “Có ngươi cả ngày theo dõi, trẫm còn thoát được sao?”
Tô Khuynh Quốc nghe ra được bi phẫn cùng không cam tâm trong tiếng cười của nam nhân, trong lòng một trận chua xót, ngây người hồi lâu mới nhớ tới chuyện quan trọng hơn, hỏi: “Đúng rồi, tại sao ngươi muốn giết tiểu nữ hài kia?”
Hắn biết hoàng đế rất giận hắn, nhưng cũng không đến mức trút giận lên đầu một tiểu nữ hài chứ?
Mộ Dung Cửu Châu khẽ biến sắc, lại cười lạnh: “Chuyện của trẫm, không cần ngươi lo.”
Bị dội một gáo nước lạnh, Tô Khuynh Quốc cũng không nổi giận, đang định hỏi tiếp, Tô Tuyền lại bưng chén thuốc vừa mới sắc xong bước vào.
Mộ Dung Cửu Châu thế nhưng sảng khoái tiếp chén thuốc đầy vung từ tay Tô Khuynh Quốc uống cạn, liền nằm xuống ngủ.
Tô Khuynh Quốc túc trực bên hắn, ngồi buồn chán cho đến khi hoàng hôn dần buông, bỗng nhiên cau mày.
Ngoài rừng, có tiếng bước chân.
Hắn tuyệt không muốn người khác đến quấy rầy Mộ Dung Cửu Châu nghỉ ngơi.
“Tô Tuyền, ngươi ở lại hầu hắn.” Lời còn chưa dứt, người đã biến mất trước mặt Tô Tuyền.
Hơn trăm đệ tử Huyền Thiên phủ đang vào rừng, thấy Phủ tông hiện thân, nhất tề dừng bước.
“Tô sư thúc, mọi người đang định cầu kiến.” Cừu Nhược Ngân dẫn đầu chắp tay nói: “Chúng đệ tử khẩn xin Phủ tông, để Mộ Dung tiên sinh xuống núi.”
Tô Khuynh Quốc trầm mặt: “Ta đã nói là không được. Hắn ── “
Cừu Nhược Ngân hiếm khi ngắt lời Tô Khuynh Quốc, sắc mặt ngưng trọng nói: “Mộ Dung tiên sinh là ai mọi người có thể không quan tâm, nhưng hôm qua hắn thiếu chút nữa đã giết chết tiểu nữ nhi của Ân sư đệ, sau này khó đảm bảo hắn có còn hạ thủ với hài tử khác nữa không. Sư thúc, lẽ nào người lại để mặc hắn tàn sát người trong phủ?”
“Phủ tông, người giữ mối hoạ như Mộ Dung tiên sinh này, bảo chúng ta làm sao an tâm?” Một hán tử chừng ba mươi tuổi bước ra từ đám đông, trong tay bế một hài tử đang ngủ say, nơi cổ vẫn còn lưu lại chỉ ngân, chính là tiểu nữ hài ban sáng suýt chết dưới tay Mộ Dung Cửu Châu.
Bị tiếng ồn đánh thức, tiểu nữ hài lập tức tỉnh dậy, khóc thét lên.
Các đệ tử khác tuy không mở miệng, nhưng biểu tình trên mặt đều minh minh bạch bạch nói cho Tô Khuynh Quốc biết, tất cả đều bất mãn với sự tồn tại của Mộ Dung Cửu Châu, bằng không đã chẳng cùng nhau đến khẩn thỉnh hắn.
Màn đêm hoàn toàn bao phủ quanh gian nhà, chim chóc vội vã bay về tổ.
Tô Tuyền thắp nến lên, nghe thấy ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng động, dường như bị vật gì đó va phải.
Quay đầu lại, từ cửa sổ chỉ nhìn thấy một con chim thật lớn đang ở bên ngoài loạng choạng đập cánh. Nàng thầm nghĩ hơn phân nửa là con chim này do bay quá vội mà va vào khung cửa, cũng không để ý lắm, đi qua kéo cửa xuống đuổi nó đi.
Người vốn luôn nhắm mắt nằm trên giường đột nhiên bừng tỉnh, chăm chú nhìn theo bóng dáng con chim bay xa kia, khóe miệng chậm rãi hiện lên tiếu ý.
Người hắn đợi, rốt cuộc đã đến.
Trong rừng, Tô Khuynh Quốc cùng chúng đệ tử nhìn nhau nửa ngày, mắt thấy trăng đã treo trên ngọn cây, hắn thở dài, xoay người trở về: “Chờ Mộ Dung tiên sinh dưỡng thương xong, ta sẽ để hắn rời khỏi Huyền Thiên nhai.”
Đám người Cừu Nhược Ngân không ngờ Tô Khuynh Quốc lại đáp ứng dứt khoát như vậy, ngẩn ra một hồi liền đua nhau nịnh nọt: “Tô sư thúc anh minh.”
Tô Khuynh Quốc cũng không quay đầu lại, chỉ hừ một tiếng: “Đến chừng đó ta cũng theo Mộ Dung tiên sinh xuống núi, các ngươi yên tâm chưa?”