Được Tô Ki khoát lên người hắn bộ y sam màu thiên thanh rộng rãi phiêu dật, Tô Khuynh Quốc nghiêng người ngồi trên giường đá bên bờ suối, nhàn nhã bắt chéo cặp đùi thon dài xinh đẹp, xoay đầu để Tô Ki ở sau lưng tiện bề lau khô mái tóc dài cho hắn, một bên tủm tỉm cười hưởng thụ chút điểm tâm khuya tinh xảo do Tô Tuyền đem đến.
Bánh ngọt ngũ sắc rực rỡ, tỏa ra hương vị mê người. Vừa nhìn, nước bọt của hắn đã nhanh chóng dâng trào.
Ngoại trừ luyện công, vật thứ hai có thể hấp dẫn hắn chính là mỹ thực, nhất là bánh ngọt mứt quả đủ màu sắc do đích thân Tô Tuyền làm ra.
Cho nên, chút khuyết điểm hay chảy máu mũi trước mặt hắn của Tô Tuyền, cũng có thể độ lượng bỏ qua.
“Thiên tằng cao bánh quế hoa bánh hạt sen này ăn ngon thật, ngày mai ta muốn ăn nữa.” Hồi tưởng lại mỹ vị, liếm vụn bánh trên môi, tay lại vươn tới bắt lấy cái bát sứ xanh trắng còn lại.
“Nga… bánh trôi nước với khoai tím, long nhãn, thạch anh này cũng không tồi…”
“Phủ tông, từ từ ăn, coi chừng mắc nghẹn.” Tô Tuyền che miệng cười, pha một chén dã sơn trà hái từ khe đá nơi vách núi ở Huyền Thiên nhai cho Tô Khuynh Quốc uống. Trong đôi mắt loan loan như trăng non tràn đầy vẻ sủng nịch.
Cho dù trước mặt người ngoài có cuồng vọng thế nào, bên trong Khuynh Quốc căn bản vẫn là một hài tử.
Tô Khuynh Quốc còn rất trẻ, tháng trước vừa qua sinh thần hai mươi tuổi, kể từ ngày hắn tiếp nhận chức vị Phủ tông Huyền Thiên phủ đến nay đã tròn hai năm.
Trong các đời Phủ tông Huyền thiên phủ, Tô Khuynh Quốc là người trẻ nhất, cũng là người xuất sắc nhất.
Tô Tuyền vẫn nhớ rõ ngày đó hai năm trước, chúng đệ tử Huyền Thiên đều tập hợp trong phủ, chúc thọ lão Phủ tông, đồng thời luận bàn võ nghệ, quan sát tiến độ luyện công.
Bình thường lười biếng cẩu thả, không phô diễn tuyệt kỹ hơn người, Tô Khuynh Quốc cũng bị lão Phủ tông bức đến phải uể oải vào cuộc tỷ thí. Mọi người vốn chờ xem kịch vui, không ai ngờ được Tô Khuynh Quốc lại như thanh tuyệt thế thần kiếm rời vỏ liền tung hoành, đoạt hết mọi hào quang.
Ngay cả người kế nhiệm lão Phủ tông định trước cũng không thể tiếp nổi mười chiêu của Tô Khuynh Quốc.
Sau loạt trận đấu đó, không một ai dám xem thường Tô Khuynh Quốc nữa.
Nàng cùng mọi người ngoài chấn kinh ra, đều không hiểu, Tô Khuynh Quốc vẫn còn quá trẻ, làm sao đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất trong võ học như thế.
Đại khái, đây chính là kỳ tài thiên phú mà lão Phủ tông nói sao? Khiến người không thể đố kỵ, chỉ có thể ngưỡng mộ bội phục.
Bất quá thiên phú của Tô Khuynh Quốc cũng chỉ giới hạn trong võ học, những phương diện khác trong cuộc sống lại vụng về vô tri, thường khiến nàng và Tô Ki phải đổ mồ hôi lạnh.
Tỷ như, Tô Khuynh Quốc không biết tự tắm, không biết tự chải đầu, không biết phải đun sôi nước mới có thể pha trà, thậm chí không biết mặc y phục mang hài tất sao cho ra hồn.
Chỉ cần nàng cùng Tô Ki nhất thời bất cẩn, người trong phủ có thể bắt gặp phủ tông cao quý tuấn mỹ như thần của bọn họ tóc tai bù xù, đi chân trần, tay áo bên dài bên ngắn, nhàn rỗi đi dạo xung quanh.
Có lúc còn để lộ cả một mảng ngực lớn hoặc khoe cả nửa bắp đùi trắng mịn bắt mắt…
Nàng biết Tô Khuynh Quốc không sợ lạnh, nhưng nam tử nữ nhân trẻ tuổi trong phủ thì máu mũi phun trào, hồ tư loạn tưởng, cũng đủ khiến nàng và Tô Ki đau đầu.
Rốt cuộc phải đến bao giờ, Tô Khuynh Quốc mới có thể học được cách tự chăm sóc mình?
Nên tìm một nữ nhân như thế nào, mới có đủ tư cách thành thân cùng Tô Khuynh Quốc, chăm sóc cái người khi thì kiêu ngạo duy ngã độc tôn, khi thì giống như hài tử vĩnh viễn không lớn này?…
Tô Tuyền càng nghĩ càng xa, hoàn toàn không phát giác tâm tư của mình đã đủ tư cách trở thành một bà mẹ chuẩn mực luôn làm tròn trách nhiệm, nghe thấy Tô Khuynh Quốc bị sặc bánh ngọt đến nỗi phải liều mạng ho khan mới hoàn hồn lại.
“Đã nói ăn từ từ, có ai giành với ngài đâu!”
Nàng cùng Tô Ki vội vỗ vỗ lưng Tô Khuynh Quốc giúp hắn thuận khí, còn đoạt lấy nửa miếng bánh mạch nha hoa mà hắn vẫn giữ chặt không buông, nghiêm mặt: “Không được ăn nữa.”
Tô Khuynh Quốc lập tức phụng phịu, đôi mắt đen láy tràn ngập vẻ cầu khẩn: “Cho ta cắn một miếng nữa thôi có được không?”
“Không được!” Sao lại có loại Phủ tông không có khí độ như vậy, chỉ vì nửa miếng bánh liền cam nguyện khom lưng? Tô Tuyền cảm thấy mình quả thực không thể dung túng hắn nữa.
Nhu hòa vô dụng, thần sắc Tô Khuynh Quốc biến đổi cực nhanh, nhanh đến kẻ khác cơ hồ không kịp thích ứng. Đuôi mày khóe miệng đều thật uy nghiêm, chỉ chỉ miếng bánh mạch nha, khí thế lẫm liệt: “Ta là Phủ tông.”
Đối với thân phận phủ tông này, hiểu biết của Tô Khuynh Quốc chỉ đơn thuần dừng lại ở công dụng đòi bánh với Tô Tuyền mà thôi.
Hắn khoái trá rung đùi, nhìn nét cười trên mặt Tô Tuyền dần cứng lại, đột nhiên đoạt lấy bánh rồi phi người bay lên. Thân hình thoáng chốc hoá thành chín nhân ảnh màu thiên thanh.
Ngoại trừ chính Tô Khuynh Quốc, không ai có thể nhận ra trong chín nhân ảnh kia người nào mới là bản tôn của hắn.
“Xem ngươi ngăn được ai? Ha ha!”
Tô Tuyền và Tô Ki nhất tề kinh hô: “Huyền long cửu ảnh, mê thiên hoặc địa!”
Lần trước khi Tô Khuynh Quốc thi triển thân pháp khinh công này, vẫn chỉ có thể hóa ra bảy thân ảnh. Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất chín ảnh tử đều hiện ra. Cho dù lão phủ tông còn tại thế, bất quá chỉ có thể hóa ra sáu ảnh mà thôi.
Chín cái bóng kia đắc ý nhìn hai người trợn mắt há mồm, ngốn vào miệng miếng bánh mạch nha, sau đó nhanh chóng hợp nhất.
“Rốt cuộc cũng ăn xong.” Tô Khuynh Quốc cười ầm lên, quay về tẩm cư (phòng ngủ) của mình trong rừng, trước khi đi còn không quên phất tay áo cuốn lấy chén dã sơn trà kia.
“Tô Tuyền, nhớ là ngày mai ta vẫn muốn ăn thiên tằng tô.”
Dõi mắt theo bóng lưng cao gầy thanh tú dần mất hút giữa rừng sâu, Tô Tuyền lại nhìn Tô Ki, không hẹn mà cùng lắc đầu, bất giác thở dài một lượt.