Loạn Thế Khuynh Quốc

Chương 41: Phiên ngoại – Cuộc sống hạnh phúc của Tô Tiểu Bạch




Nhất
Mùa hạ nóng bức khó chịu, Tô Khuynh Quốc muốn ăn dưa hấu.
“Tô Ki, chọn cho ta quả nào to nhất ngọt nhất. Tô Tuyền, lấy dao bổ dưa hấu lại đây.”
Một tay ôm dưa, một tay cầm dao, Tô Khuynh Quốc khẽ động thân, đã vọt đến trước mặt Mộ Dung Cửu Châu.
Nam nhân đang đọc sách, liếc nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn của Tô Khuynh Quốc, thản nhiên nói: “Ta không khát, ngươi ăn một mình đi.”
“Không phải, Mộ Dung, ta muốn ngươi bổ dưa cho ta.” Tô Khuynh Quốc mỉm cười đặt quả dưa hấu xanh ngắt siêu cấp lớn kia lên thư án.
Mộ Dung Cửu Châu đen mặt: “Huyền Thiên phủ có thiếu gì hạ nhân sao ngươi không sai, cư nhiên muốn trẫm bổ dưa cho ngươi?”
Tô Khuynh Quốc chớp chớp mắt, thần tình uỷ khuất vạn phần: “Mộ Dung, ta chính là muốn ăn dưu hấu ngươi xẻ cho ta a. Ngày nào ta cũng làm món ngon cho ngươi ăn, mà ngươi ngay cả một câu khen ta cũng không có. Hiện tại chỉ là bổ dưa cho ta, ngươi cũng không nguyện ý. Mộ Dung, ngươi có phải không thích ta không? Mộ Dung…”
Tiểu tổ tông, những thứ ngươi làm có thể ăn được sao? Mộ Dung Cửu Châu gân xanh nổi đầy trán, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của Tô Khuynh Quốc, hắn bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy cầm lấy dao bổ dưa.
Ai bảo đời này hắn bị tên tiểu gia hoả trước mặt đeo bám riết?
Bất quá cứ dễ dãi chìu lòng tiểu gia hỏa như vậy, sau này hắn không phải càng đắc ý hơn sao? Hừ! Mộ Dung Cửu Châu nhướn mày, xoay tròn quả dưa, quả dưa lập tức quay vòng vòng trên bàn, tay phải múa dao như gió.
Quả cầu xanh ngắt đang mải miết xoay tròn kia dần dần chuyển sang màu đỏ ——
“Xong rồi.” Hắn ném dao, ung dung ngồi trở vào ghế.
Quả dưa xoay thêm hai vòng nữa, rốt cuộc đứng lại. Lớp vỏ bên ngoài đã được gọt sạch sành sanh, trở thành một quả cầu cực to màu đỏ.
Tô Khuynh Quốc trợn tròn mắt.
Mộ Dung Cửu Châu mặt không đổi sắc: “Dưa hấu trẫm gọt chính là như vậy. Ăn hay không tuỳ ngươi.”
Tô Khuynh Quốc dán mắt vào quả dưa hấu to tròn đỏ thẫm trên bàn, đột nhiên khôi phục lại miệng lưỡi, ôm quả dưa lên, hớn hở ra mặt: “Mộ Dung, ngươi quả nhiên đối đãi đặc biệt với ta, ngay cả xẻ dưa hấu cho ta cũng rất khác người. Ta thật cao hứng – nhất định phải đem cho bọn Tô Ki xem!” Vẻ mặt đầy thoả mãn, hắn nhẹ nhàng lướt khỏi thư phòng.
Mộ Dung Cửu Châu nổi điên.
Vì thế hôm đó, đệ tử trên dưới Huyền Thiên phủ đều nhìn thấy Phủ tông hoàn mỹ không khuyết điểm của bọn họ ôm một quả dưa hấu to tròn đỏ thẫm đi khắp nơi khoe khoang.
———oOo———Nhị
Sáng sớm nọ, trên Huyền Thiên nhai, trong phòng Tô Khuynh Quốc truyền ra một đoạn đối thoại đủ khiến người máu mũi phun trào.
“A… Mộ Dung… nhẹ… nhẹ chút…”
“Ta sẽ không làm ngươi đau… đừng lộn xộn… vạn nhất làm ngươi bị thương thì không hay.”
“Ân ân… thoải mái a! Mộ Dung, ngươi vào sâu thêm chút nữa đi, bên trong ta vẫn còn ngứa…”
Sở Tín và Cừu Nhược Ngân đến thỉnh an như hóa đá đứng bất động trước cửa phòng khép hờ, trên mặt biến ảo đủ màu, giống như đang mở phường nhuộm.
Có đánh chết họ cũng không dám tin từng trận từng trận thanh âm nũng nịu kia lại phát ra từ miệng của tiểu Phủ tông bọn họ.
Không phải chứ! Tiểu Phủ tông không sợ trời không sợ đất, thần khí dương cương còn hơn cả hoàng đế lão tử của bọn họ, sao có thể cam tâm để nam nhân khác ôm ấp?
Nhưng mà ——
“Mộ Dung, còn bên này nữa, ngươi giúp ta luôn đi! Ân a…” Tô Khuynh Quốc vô cùng thoả mãn kêu gọi.
Hai người đứng ngoài cửa thật sự khóc không ra nước mắt. Xoay người chuẩn bị bỏ đi, lại nghe Tô Khuynh Quốc ở bên trong kêu rên càng lười nhác, hệt như một con mèo được ăn no.
“Ngươi làm tốt hơn Tô Ki nhiều, hắn nga, không bao giờ dám vào quá sâu, chỉ qua loa vài bận bên ngoài cho xong chuyện, vẫn là ngươi làm ta thoải mái hơn…”
Cái gì? Tô Ki cũng có một chân với Tiểu Phủ Tông sao? Cằm Sở Tín và Cừu Nhược Nhân đều sắp rớt xuống đất.
“Một nô bộc nhỏ nhoi, sao xứng đem so với trẫm?” Vị dấm chua trong khẩu khí Mộ Dung Cửu Châu, cách xa mười dặm cũng có thể nghe thấy: “Sau này ngươi muốn, cứ nhờ trẫm giúp ngươi, không được tìm ai khác.”
“Ta cũng đâu muốn tìm người khác a! Nhưng trước đó đều là sư phụ giúp ta, sư phụ không còn nữa, đành phải nhờ Tô Ki. Tô Tuyền nhát gan, có nhờ nàng cũng không dám… Ân a a… Mộ Dung, đừng dừng lại a…”
Đây rốt cuộc là cái gì với cái gì a? Sở Tín và Cừu Nhược Ngân càng nghe càng thấy không đúng, cùng nhìn nhau, thật sự không kiềm nén được lòng hiếu kỳ, nháy mắt ra hiệu, cố ý cao giọng ho khan hai tiếng, đồng loạt đẩy cửa phòng: “Tô sư thúc, đệ tử đến thỉnh an người, ách —— “
Tiêu dao trên giường, tiểu Phủ tông của họ quả nhiên y sam không chỉnh tề nằm nghiêng trên đùi Mộ Dung Cửu Châu, hai mắt lim dim, vẻ mặt hưởng thụ. Trong tay Mộ Dung Cửu Châu, đang cầm cây ngoáy tai bằng bạc.
“Sư… sư thúc, thì ra người chỉ đang ngoáy tai a.” Cừu Nhược Ngân da mặt co giật —— ngoáy tay thôi mà, tiểu Phủ tông hắn có cần kêu rên đến xuân tình nhộn nhạo như vậy không a…. Mộ Dung hoàng đế, xem như ngươi lợi hại!
Sở Tín đứng bên cạnh tâm tính thẳng thắn, đã nhịn không được buộc miệng thốt lên: “Mộ Dung tiên sinh, ngươi cũng quá lợi hại rồi, giúp Tô sư thúc ngoáy tai thôi lại có thể làm hắn thoải mái như vậy, ta còn tưởng các ngươi đang… a —— “
Mu bàn chân đột nhiên bị Cừu Nhược Ngân hung hăng giẫm một cái, Sở Tín ôm chân ô ô kêu đau, đầu óc cũng lập tức tỉnh táo lại, thấy Mộ Dung Cửu Châu lộ ra nụ cười tà khí, lưng Sở Tín liền toát mồ hôi lạnh, ha ha hai tiếng định rút lui: “Tô sư thúc, Mộ Dung tiên sinh, các người đang bận, ta và Cừu sư huynh cũng không làm phiền nữa.”
“Khoan đã!” Mộ Dung Cửu Châu gọi Sở Tín lại, từ tốn mỉm cười: “Ban nãy ngươi nói, còn tưởng trẫm và Khuynh Quốc đang làm gì?”
Sở Tín trên đầu mồ hôi như thác. Có cho hắn mượn gan, hắn cũng không dám nói thẳng ra.
“Phải a, Sở Tín, trước đó ngươi định nói gì?” Tô Khuynh Quốc cũng bị khơi gợi tò mò.
“Đệ tử…” Sở Tín khoé miệng vặn vẹo, đâu thể nói là sư thúc ngươi đang ân ái với người ta.
Vẫn là Cừu Nhược Ngân cái khó ló cái khôn, vội chữa cháy: “Tô sư thúc, chúng ta còn tưởng người đang luyện công, ách… phải, luyện kỳ môn đại pháp gì đó, mới kêu thoải mái như vậy.”
“Nga, trong Huyền Thiên phủ còn có kỳ môn đại pháp nào mà ta không biết sao?” Tô Khuynh Quốc hai mắt loé sáng, vút một cái đã đứng trước mặt Cừu Nhược Ngân: “Là công phu gì vậy, mau nói cho ta biết.”
Này thì… Cừu Nhược Ngân thật hận không thể tát cho mình hai cái, hắn như vậy có tính là tự chui đầu vào rọ không a – nhưng lời nói đã nói ra, hắn đành phải liều mạng tiếp tục thêu dệt: “Khụ khụ, đó là võ công thất truyền đã lâu của bổn môn, đệ tử cũng chỉ nghe nói mà thôi.”
“Tại sao sư phụ chưa từng đề cập với ta?” Tô Khuynh Quốc lúc này đã hoàn toàn bộc lộ bản chất đam mê võ học, không chịu bỏ qua mà truy hỏi: “Nói mau, không được giấu giếm, bằng không phạt ngươi một tháng chỉ được ăn cơm trắng rau xanh.”
“À thì, đó là…” Cừu Nhược Ngân phi thường muốn ngửa mặt lên trời thét lớn, thật không nên tự cho mình thông minh giúp Sở Tín giải vây.
Cả buổi chiều hôm đó, đệ tử trong phủ đều nhìn thấy tiểu Phủ tông đuổi theo Cừu Ngược Ngân khắp nơi, không ngừng hỏi ngắn hỏi dài, còn Mộ Dung tiên sinh vẫn đi theo bên cạnh, cười đến vừa âm hiểm vừa đắc ý.
Cuối cùng, trận phong ba này kết thúc bằng tuyên bố Cừu Nhược Ngân một tháng ăn chay.
———oOo———Tam
Mộ Dung Cửu Châu gần đây phát hiện Tô Khuynh Quốc có điểm khác thường.
Nhiều ngày liên tiếp, Tô Khuynh Quốc hễ nhàn rỗi là chạy tới núi sâu rừng già, mãi đến chiều tối mới quay lại. Mộ Dung Cửu Châu vài lần hỏi hành tung của hắn, tiểu gia hỏa chỉ ấp a ấp úng không chịu nói, nhưng luôn dùng ánh mắt ngoan ngoãn nhìn hắn, nhìn đến đáy lòng Mộ Dung Cửu Châu nổi cả da gà dà vịt —— tiểu gia hỏa này, nhất định là có chuyện giấu hắn.
Có tâm sự, Mộ Dung Cửu Châu ban đêm trằn trọc khó ngủ. Hôm sau tỉnh dậy, Tô Khuynh Quốc đã không còn trong phòng, hỏi Tô Tuyền, nói là lại vào trong núi. Mộ Dung Cửu Châu nhàn nhã buồn chán, quyết định đi tìm Phương Ca Nhai chơi cờ.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi cùng hai mắt thâm quầng của nam nhân, Phương Ca Nhai hỏi: “Mộ Dung tiên sinh đêm qua ngủ không ngon sao?”
“Ân, là có chút tâm sự.”
Đàm Tiếu pha ba chén trà xong, bưng lên bàn, an ủi Mộ Dung Cửu Châu: “Nam nhân đến tuổi này, thỉnh thoảng cũng có lúc lực bất tòng tâm. Tâm tình thả lỏng một chút, người càng nghĩ nhiều, thì càng phiền não.”
“Phụt ——” Mộ Dung Cửu Châu mới hớp một ngụm trà vào miệng đã nhịn không được phun ra, cũng may Đàm Tiếu và Phương Ca Nhai phản ứng nhanh, kịp thời tránh được, mới không phải tắm trà nóng.
Mộ Dung Cửu Châu ho một trận mãnh liệt, trừng mắt nhìn Đàm Tiếu: “Ngươi nói cái gì lực bất tòng tâm?”
Phương Ca Nhai kinh ngạc nhướn cao mày: “Không phải gần đây Mộ Dung tiên sinh… khụ khụ…” Vì chừa lại mặt mũi cho nam nhân, hắn không nói rõ ra, chỉ dùng ánh mắt lướt tới hạ thân Mộ Dung Cửu Châu: “Tiểu tử Khuynh Quốc nói với ta, tiên sinh dường như không muốn gần gũi với hắn cho lắm.”
Đàm Tiếu cũng góp phần náo nhiệt: “Thế nên Ca Nhai mới chuẩn bị luyện chế một lọ thập toàn đại bổ hoàn cho ngươi, phải dùng đến gân hươu, gân hổ, gân trâu… Ai nha, tóm lại là càng nhiều càng tốt. Mấy hôm nay Tô Khuynh Quốc đều bận rộn chạy vào trong núi bắt đủ loài thú!”
“Hồ đồ hồ đồ!” Mộ Dung Cửu Châu tím mặt, thiếu chút nữa nhảy dựng tại chỗ, nhưng cuối cùng cũng hiểu được tại sao tiểu gia hoả kia luôn nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ đó.
Đầu đuôi sự tình phải quay về mười ngày trước. Hai người hoan ái một hồi, Tô Khuynh Quốc đột nhiên nhiệt huyết dâng trào, rúc vào lòng Mộ Dung Cửu nói muốn thử tư vị nằm dưới xem sao.
Mộ Dung Cửu Châu đương nhiên không đáp ứng. Tiểu gia hoả này chỉ là nhất thời tò mò, nếu động đao động thương thật, còn không đau đến khóc bù lu bù loa lên sao. Hắn tuyệt không muốn đám sư điệt đồ tôn của tiểu gia hoả lại kéo cả bầy đến xem náo nhiệt.
Tô Khuynh Quốc lằng nhằng nửa ngày, Mộ Dung Cửu Châu vẫn kiên định hai chữ, không được.
Bất quá Tô Khuynh Quốc hiển nhiên không hề cảm kích hắn, còn cho rằng hắn có bệnh… Cư nhiên lén lút tìm Phương Ca Nhai kê đơn tráng dương.
Nhìn nhãn thần tràn đầy cảm thông của Phương Ca Nhai và Đàm Tiếu, rõ ràng đã nhận định chỗ đó của hắn không dùng được.
Oan a! Mộ Dung Cửu Châu thật muốn ngửa mặt hét lớn. Đùng đùng đứng dậy, từ biệt hai người, bỏ ra về.
Nam nhân sống trên đời, mặt mũi là quan trọng nhất. Tiểu gia hỏa này lại ba lần bốn lượt ở trước mặt người khác làm hắn mất mặt, đáng đánh! Xem ra tối nay, phải hảo hảo giáo huấn tên kia một trận, quyết không được mềm lòng nữa… Mộ Dung Cửu tà ác từ đáy lòng hừ lạnh hai tiếng.
“Ca Nhai, ta thấy Mộ Dung tiên sinh hình như rất tức giận a…” Đàm Tiếu vuốt cằm, như đang nghĩ ngợi.
“Tiểu tử Khuynh Quốc, e rằng phải nếm mùi đau khổ rồi…” Phương Ca Nhai cũng đồng cảm, hai người thấu hiểu nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu —— tối nay chắc chắn có trò hay để xem.
Trời đêm vắng sao, ánh đèn trên Huyền Thiên nhai cũng lục tục tắt dần, cuối cùng chỉ còn mỗi chỗ của Tô Khuynh Quốc vẫn còn sáng.
“A, Mộ Dung, sao ngươi còn chưa ngủ?” Tô Khuynh Quốc ngáp liên tục.
“Đợi làm xong chuyện mới ngủ!” Mộ Dung Cửu Châu cười âm u.
“Chuyện gì?” Tô Khuynh Quốc lập tức lên tinh thần: “Ách, Mộ Dung, ngươi xốc chăn làm gì a? Còn cởi y phục của ta… Mộ Dung, chẳng lẽ ngươi muốn —— A! Đau quá! Oa oa…”
“Biết trẫm lợi hại rồi chứ? Hừ hừ, ai bảo ngươi đi nói lung tung với người khác?” Nam nhân cười nhe răng: “Trẫm là sủng ngươi, nên mới luôn nhường ngươi, ngươi lại không biết thức thời, xem trẫm hôm nay làm sao thu phục ngươi!”
“Oa a, nhẹ thôi, Mộ Dung, đau a…”
Nghe thấy trong phòng tiếng va chạm “phách phách” càng lúc càng lớn cùng tiếng khổ cầu ủy khuất vạn phần của Tô Khuynh Quốc, Phương Ca Nhai cùng Đàm Tiếu đứng nghe lén ở góc tường gần cửa sổ đều âm thầm tặc lưỡi, đổ mồ hôi lạnh thay Tô Khuynh Quốc, sau đó tuân theo câu ‘phi lễ chớ nghe’, rón rén rút lui.
Cho nên, hai người không hề nghe thấy câu oán giận xen lẫn trong tiếng khóc của Tô Khuynh Quốc: “Mộ Dung, mông của người ta cũng bị ngươi đánh sưng cả rồi. Ô ô… Sư phụ còn tại thế, cũng chưa từng đánh ta, ô ô…”
“Sau này không được suy diễn lung tung, đi khắp nơi rêu rao trẫm bất lực! Có nghe chưa?” Mộ Dung Cửu Châu nghiêm mặt cảnh cáo, nhưng nhìn thấy Tô Khuynh Quốc nằm sấp trên giường động cũng không dám động, chỉ nghiêng đầu qua, hai mắt rưng rưng đáng thương nhìn hắn, bộ dáng ngoan ngoãn cam chịu kia, cho dù hắn có một bụng tức giận, lực đạo trên tay cũng đã bất tri bất giác nhẹ đi.
Ai, nói cho cùng, tiểu gia hoả này cũng là quan tâm hắn mới tìm Phương Ca Nhai thôi!
“Có đau lắm không?…” Hắn ho khan hai tiếng, đang nghĩ có nên tìm Phương Ca Nhai xin chút thuốc giảm đau giảm sưng bôi lên cho Tô Khuynh Quốc hay không.
Tô Khuynh Quốc chớp chớp mắt, kéo tay áo ngủ của nam nhân lau nước mắt nước mũi vừa sụt sùi vừa oán trách: “Mộ Dung, ngươi không thích ta nữa. Trong lòng ta rất đau, ô ô…”
Không biết Mộ Dung Cửu Châu rốt cuộc đã giận hắn chuyện gì, bất quá hắn biết, chỉ cần mình dùng chiêu này, nam nhân nhất định nguôi giận.
Mộ Dung Cửu Châu quả nhiên vô lực, dịu giọng dỗ dành: “Được rồi được rồi, đừng khóc. Lần sau trẫm không đánh ngươi nữa.”
“Còn có lần sau?” Tô Khuynh Quốc khóc càng lợi hại hơn.
Mộ Dung Cửu Châu khóe mắt giật liên hồi, hối hận a! Sớm nên biết tiểu gia hoả này giỏi nhất là khóc, giờ thì hay rồi, e rằng còn ầm ĩ đến tận trời sáng.
Sau đó mấy ngày liền, đệ tử trong phủ đều thấy tiểu Phủ tông của họ hai mắt sưng đỏ, không có tinh thần, còn Mộ Dung tiên sinh vốn luôn lạnh lùng lại trở nên khác thường, lúc nào cũng tươi cười đi theo bên cạnh Tô Khuynh Quốc, một tấc cũng không rời.
Lại qua vài ngày nữa, Tô Khuynh Quốc vứt bỏ bộ dáng ủ rũ, cầm một cái lọ nhỏ hưng hưng phấn phấn chạy vào nhà: “Mộ Dung Mộ Dung, thuốc luyện xong rồi, ăn đi!”
“… Ta… không cần…” Thanh âm nam nhân vừa kỳ quái vừa buồn bực.
“… Ta biết, Mộ Dung ngươi không còn thích ta nữa… Ô…”
“Này…” Nam nhân thở dài: “Tiểu tổ tông, ta ăn đây, được chưa?”
Tô Khuynh Quốc chuyển khóc thành cười, không lâu sau lại la hoảng lên: “Mộ Dung, sao ngươi lại chảy máu mũi!”
“…Ngươi nói xem?” Nam nhân gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi, sau đó hung hăng nhào tới.
Tiểu gia hoả, đây là ngươi tự làm tự chịu, hừ!»»» TOÀN VĂN HOÀN «««

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.