Lời Chúc Phúc Của Odin

Chương 15:




Nếu chỉ có thế mà đã nản lòng thì nàng đâu phải là Frigg. Nàng vẫn đang tiếp tục lên kế hoạch “hạ gục” Odin.
Một lần, Frigg tươi cười ngồi xuống cạnh Odin, vừa diễn tập lại một lần trong đầu cái chiến lược hành động mà mình đã dùng cả tối hôm qua để vạch ra, vừa thỏ thẻ hỏi: “Chàng nói xem, em yêu chàng nhiều hơn, hay chàng yêu em nhiều hơn?”.
Theo những gì nàng hiểu về Odin thì với tính cách quái gở của mình, một là ngài sẽ không nói gì, hai là ngài sẽ lạnh lùng liếc xéo nàng một cái, sau đó nói bằng giọng điệu lạnh hơn nước đá: “Em nói thử xem”.
Lúc ấy, nàng sẽ lập tức cướp lời: “Cả em và chàng đều biết, em yêu chàng nhiều hơn. Nếu như sau này chàng rời bỏ em trước, chẳng phải người chịu thiệt sẽ là em sao?”.
Sau đó chắc chắn Odin nói rằng: “Thế rốt cuộc em muốn thế nào?”.
Đương nhiên nàng hoàn toàn nắm quyền chủ động trong tay, Odin sẽ làm theo những gì nàng sắp xếp!
Ai ngờ nghe câu đó xong, Odin kiền quay đầu lại, véo nhẹ đôi má phúng phính của nàng: ”Đường nhiên là ta yêu em nhiều hơn rồi”.
Trong giây phút đó, người nàng lập tức đông thành một bức tượng điêu khắc cỡ lớn, rồi chỉ lát sau, “răng rắc”, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Cách mạng lần hai của Frigg kết thúc trong thất bại.
Lại có một lần, nàng cắn răng trút bỏ áo choàng dài màu trắng, khoác lên người chiếc váy ngắn cũn màu hồng nhạt, buông tóc, sau đó tất tả chạy tới, ôm chầm lấy cánh tay của Odin, dụi tới dụi lui trong lồng ngực ngài, ánh mắt lấp lánh như phát sáng: “Odin, em có chuyện này muốn nói với chàng, chàng nhất định phải đồng ý, nhé? Nhé?”.
Đây là kết quả của một tối mà nàng phải thức trắng đêm để bàn bạc với Sif.
“Lúc đàn ông yếu lòng nhất, chính là khi làm tình và khi bị đàn bà làm nũng!”
Đêm hôm trước, Sif ném câu này cho Frigg, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, hung ác như phù thủy.
Sif nói cấm có sai, giọng Odin bắt đầu dịu xuống: “Có chuyện gì thế?”.
Nàng chưa kịp nới gì, Odin đã giơ tay che miệng nàng: “Chờ chút đã, ta cũng đang có chuyện cần nhờ em giúp”.
Nàng trợn tròn mắt, dường như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy…Odin - vị đế vương tối cao của tất cả các thần thánh, một vị thần toàn năng với chủ nghĩa đàn ông cực đoan nghiêm trọng - đang nhờ nàng giúp đỡ. Niềm vinh quang vô hạn này phải mất bao nhiêu năm mới gặp được một lần? Frigg vội vàng gật đầu lia lịa: “Chàng nói đi! Chỉ cần làm được là em làm liền!”.
“Trong vòng hai tiếng đồng hồ em đừng nói gì cả, được không?”
“Hả? A…Chắc là được…”
Odin cúi đầu, sau đó dùng thứ giọng mê hoặc chết người thì thầm bên tai nàng: “Thật không?”.
Frigg đột nhiên cảm thất có điềm chẳng lành, nhưng không nói rõ được là chỗ nào có vấn đề, nhưng nàng vẫn máy móc gật đầu: “Thật mà…”.
Sau đó, Odin ném nàng lên trên giường.
Cuộc cách mạng lần thứ ba của Frigg đã bị bóp chết vào thời khắc đó.
“Gì mà quá tam ba bận, ta đây không tin!” Ngày kế tiếp, sau khi nhìn chằm chằm bộ mặt ủ dột, uất ức của Frigg mấy giây đồng hồ, Sif vung tay ném thẳng cái cốc trong tay làm nó vỡ tan tành, “Đòn trí mạng, tung đòn trí mạng cho ta!”.
Khoác lên người cái mà Sif gọi là “đòn trí mạng”, Frigg tròng thêm chiếc áo choàng dày, sau đó nhân lúc nửa đêm lẻn vào phòng ngủ của Odin.
“Đến đúng lúc lắm, ta đang định tới tìm em.” Odin dạo gần đây ngày càng dịu dàng mềm mỏng, đương nhiên, mềm mỏng mấy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến số lần ngài hành hạ nàng mỗi tối.
“Chúng ta cược với nhau một ván đi”, Frigg bắt đầu học Sif, liếc mắt đưa tình với Odin.
Odin ngẩn người: “Cược cái gì?”.
“Cược cái gì do em quyết định. Ai thua sẽ phải làm theo một yêu cầu của đối phương, không giới hạn nội dung.”
Một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên gương mặt của Odin: “Không thành vấn đề”.
Lại cái vẻ mặt xấu xa đó, còn làm bộ “anh tính hết cả rồi” nữa chứ. Frigg bắt đầu hơi nhụt chí: “Trong vòng một tuần sắp tới, bất kể em có làm gì, chàng cũng không được làm chuyện đó với em, cũng không được trói bản thân lại, bất kể dùng cách gì”.
“Sao, em định cho ta uống rượu pha thuốc kích thích à?”
“Chàng sợ rồi chứ gì?”
“Frigg, em đang tự đánh giá quá cao bản thân, hay là hạ thấp ta quá đấy? Cứ cho là em đứng trước mặt ta, lột sạch quần áo, ta cũng sẽ coi như…”, nới đến đây, Odin đột nhiên khựng lại.
Frigg đã cởi áo choàng ra, bên trong không phải một cơ thể trần trụi, mà là da thịt ẩn hiện sau lớp váy màu đen có diền đăng ten, mỏng tựa cánh chuồn.
Nhìn Odin đứng yên tại chỗ, trên mặt không có phản ứng gì, Frigg bắt đầu chột dạ, Sif là đồ chết dịch, nói chẳng đúng gì cả. Có điều, đã tới nước này, nếu không làm tiếp như kế hoạch thì còn mất mặt hơn.
Hít sâu một cái, nàng chậm rãi bước tới trước mặt Odin, ôm vòng eo cường tráng, bàn tay lần mò xuống dưới.
Lúc này, Odin như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, vội vàng đẩy nàng ra, thậm chí còn lùi lại phía sau một bước: “Đừng chạm vào ta”.
Có điều, nàng chưa từng chủ động như thế bao giờ. Mặc dù khi Odin chạm tới vùng da thịt trên cánh tay trắng ngần kia, ngài lại thấy thân thể nàng đang khẽ run lên.
Vốn chỉ là một cuộc cá cược nho nhỏ, vậy mà chẳng hiểu sao bản thân nàng cũng trở nên kỳ quái. Cơ thể cứ như bị lửa thiêu cháy, nóng bừng, từng bước, từng bước áp sát Odin. Nhưng Odin lại do dự mà lùi về phía sau liên tục. Mãi đến khi Odin lùi tới sát bên giường, nàng liền nhào tới đẩy ngã ngài xuống, sau đó từ từ bò lên, sải chân, ngồi lên người ngài.
Odin lập tức nhắm chặt mắt, nắm chặt hai tay, yết hầu lên xuống liên tục. Frigg cúi người, từ từ cởi bỏ từng nút áo. Odin gạt tay nàng ra, nhưng cơ thể mềm mại của nàng đã áp sát lấy ngài. Đến lúc phần thân dưới của cả hai kề sát vào nhau, nàng bắt đầu đong đưa thắt lưng, động chạm da thịt ngài một cách đầy ám muội. Odin cuối cùng không nhịn được nữa, nói bằng thứ giọng khản đặc: “Được rồi, em xuống đi!”.
Nàng không thèm để ý đến lời nói của Odin, nắm chặt tay ngài, sau đó trải dài nụ hôn của mình từ cổ xuống tận vòng eo…
Sau khi trải qua vài lần bị khiêu khích tới tận cùng giới hạn, Odin đột nhiên mở mắt ra, khóe miệng khẽ cong lên: “Firgg?”.
“Sao vậy?”, hơi thở nàng có phần dồn dập.
“Hãy lột đồ của ta ra.”
“Hả?”
“Em cứ đè lên như thế khiến ta rất khó chịu, ngoan, nghe lời ta.”
“Vâng…”
Odin nói năng hùng hồn, nghiêm túc như thế, Frigg làm sao mà đoán được ý đồ của ngài. Đến khi nàng thấy vị trí vô cùng quen thuộc, đầu óc nàng trở lên rối loạn.
“Frigg.”
“A, em đây…”
“Em tiếp tục đi. Nhưng đừng trách ta không nhắc nhở em trước, đừng ngồi xuống, nếu không em thua chắc.”
“Dạ…”
Một đêm trôi qua.
Frigg ôm hai chân ngồi phía cuối giường, sắc mặt xám xịt, nhìn chằm chằm mặt đất.
“Ta đã nhắc em trước rồi còn gì”, Odin đang mặc đồ, nhìn nàng bằng vẻ mặt quan tâm pha chút thông cảm: “Nhưng thôi, ta coi như em không cẩn thận là được chứ gì”.
Cơ hội chiến thắng duy nhất đã bị nàng tự tay ném đi rồi!
Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng, buổi sáng ngày cử hành hôn lễ của Frigg và Odin cũng tới.
Odin dậy từ rất sớm, chuẩn bị đi đánh thức Frigg, nhưng rời giường chưa được bao lâu, ngài đã thấy Frigg mặc lễ phục chỉn chu, bước vào phòng.
Vừa đúng lúc thời khắc mặt trời ló dạng, bởi vì phía dưới là mây trắng lững lờ, cho nên dưới ánh nắng rực rỡ vô ngần và những dải mây trắng dịu dàng là mặt biển mênh mông chỉ thuần một màu xanh lam, nhàn nhạt, trong veo, ánh sáng vàng dập dờn phía ngoài khơi, những tầng sóng nước trắng xóa như đợt tuyết đầu đông, lớp trước xô lớp sau vuốt ve bờ cát, tôn thêm cảnh huy hoàng lộng lẫy nơi Thần giới.
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên mái tóc vàng thật dài của Frigg, màu vàng nhạt gần như biến sắc trắng bạc, tưởng chừng có thể hòa vào không khí bất cứ lúc nào, trở thành một áng mây nào đó trong cổ tích xa xưa. Frigg cài một bông hoa trắng muốt bên tai, giương mắt nhìn Odin, trong ánh mắt kia ẩn hiện sắc thái bình thản và ấm áp đến lạ lỳ.
Odin nắm tay nàng, bước tới cửa sổ, thấp giọng thì thầm: “Nếu đã chuẩn bị xong xuôi, vậy cứ ở lại đây thêm một lúc nhé”.
“Vâng.”
Tuy thời gian ở chung với Odin không phải là ngắn, nhưng nàng vẫn có cảm giác như đang đắm chìm trong giấc mơ. Đúng lúc nàng đang bay bổng với vô vàn những suy nghĩ linh tinh, Odin đã vòng tay ôm chặt thắt lưng nàng từ phía sau.
“Cha ta từng nói, ánh sáng mặt trời huy hoàng cũng giống như cuộc đời của một vị đế vương, thuở ban đầu chỉ đủ để khiến bản thân mình phát sáng, nhưng dần dần, ánh sáng sẽ phủ lấp cả mảnh đất rộng lớn mênh mông, đến tận từng ngóc ngách xa xôi nhất của thế giới này, thậm chí cả nghìn vạn năm sau, cháu con của Thần tộc vẫn sẽ được sống dưới ánh mặt trời ấm áp.”
Lần đầu tiên nàng được nghe Odin nói bằng chất giọng dịu dàng đến vậy, điềm đạm, bao dung tựa như bậc cha chú hiền lành, một người chồng trưởng thành với nhiều trải nghiệm, vô cùng chín chắn.
“Sẽ có một ngày, con của hai ta cũng giống như chúng ta bây giờ, sống bình an hạnh phúc trên mảnh đất xinh đẹp này, được đắm mình dưới cùng một vầng thái dương khi bình minh đến.” Odin siết chặt lấy nàng, áp môi mình lên mái tóc vàng kim, hơi ấm trong trái tim ngài dường như có thể xuyên qua vòng tay ôm ấp này mà truyền tới nàng.
Từ trước đến nay chưa từng nghe Odin nói mấy câu này, Frigg nhất thời không biết phải đáp thế nào cho phải, thậm chí cả ngón tay cũng khẽ run lên. Thấy nàng im lặng, Odin đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Đúng rồi, em học thuộc lời thề trong nghi lễ rồi đấy chứ?”.
“Rồi ạ.”
“Đọc thử cho ta nghe xem nào, nếu nhớ nhầm thì sẽ rắc rối to đấy.”
“Vâng…”, Frigg hơi xấu hổ, đọc cho Odin nghe, “Bất kể là lúc hạnh phúc hay khi gặp khó khăn, nghèo nàn hay giàu sang phú quý, ốm đau hay khỏe mạnh, em sẽ vẫn ở bên cạnh chàng những lúc chàng cần em nhất, sẽ yêu thương, tôn trọng và dành cho chàng lòng chung thủy bất diệt, mãi đến khi cái chết chia tách đôi ta…”
“Tốt lắm, con chúng ta chính là người làm chứng.”
“Hả?”
Phản ứng của nàng đương nhiên đã nằm trong dự liệu của Odin. Ngài nhẹ hôn lên tóc nàng, nói: “Buổi tối ta sẽ nói cho em sau, chúng ta chuẩn bị tới lễ đường thôi”.
Odin nắm chặt tay nàng, đang định bước ra khỏi phòng, nàng đột nhiên kéo tay ngài lại: “Odin”.
“Sao thế?”
Odin vừa quay đầu, nàng đã nhào tới, ôm chặt lấy cổ ngài, kiễng chân lên trao cho ngài một nụ hôn.
Odin, em muốn ở bên chàng mãi mãi…
… Bởi vì quá yêu chàng, nên câu nói ấy cứ chôn chặt tận đáy lòng, chẳng thể nào thành lời cho chàng nghe được.
Một tuần sau đó, Sif uể oải nằm dưới ánh mặt trời, sau khi nghe Frigg kể bằng giọng vô cùng kích động: “Odin nói tớ có thai rồi”, nàng lập tức dùng ánh mắt sắc như dao quét mấy vòng trên người Frigg, từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, cuối cùng khẽ thở dài: “Cậu đó, đúng là ngu đến mức khiến người ta khinh bỉ, ngốc đến độ khiến người ta đố kỵ mãi không thôi”.
Sau khi kết hôn với Odin, cuộc sống của Frigg vẫn rất bình yên và hạnh phúc. Chỉ là, những người đang quá hạnh phúc nếu gặp phải điều gì trắc trở, thì hơn nữa sẽ suy sụp vô cùng.
Trong vòng hai năm sau đó, Frigg gặp phải hai chuyện khiến nàng rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
Chuyện đầu tiên là cái chết của cha nàng.
Mấy năm nay, tình hình sức khỏe của Fjorgyn vẫn không được khả quan cho lắm. Frigg và Linde cũng biết sơ sơ chuyện này, chỉ không ngờ bệnh tình của cha lại trầm trọng đến mức đó. Fjorgyn ra đi ở tuổi này, nếu xét riêng trong các vị thần thì có thể coi là yểu mệnh.
Tất cả mọi Thần tộc khi sắp chết đều có hiện tượng “hồi quang phản chiếu” như con người, chỉ khác là sau thể xác hoàn toàn chết đi, sẽ xuất hiện một dạng vật chất mang tên “tưởng niệm thể”. Không liên quan đến độ mạnh yếu của thần lực, tưởng niệm thể chỉ dựa vào chấp niệm hoặc tình yêu của người chết để tới bên cạnh người mà bản thân muốn gặp lại nhất. Tình cảm càng sâu nặng, tưởng niệm thể sẽ càng được thực thể hóa, thời gian tồn tại cũng sẽ càng lâu. Dù là như thế, hầu hết mọi tưởng niệm thể đều chỉ có thể hóa thành một khối cầu ánh sáng to cỡ nắm tay, lửng lơ trước mặt người được nhung nhớ nhất vài giây, sau đó sẽ biến mất không tung tích. Thời gian duy trì tưởng niệm thể dài nhất trong lịch sử cũng chỉ có hơn một phút đồng hồ.
Thế nhưng tưởng niệm thể của Fjorgyn xoay quanh thân mình Nott nửa tiếng đồng hồ mới dần biến mất, thậm chí còn thực thể hóa tới độ nói được với nàng một câu. Tin tức này khiến chín thế giới một phen chấn động, tình yêu giữa hai người họ cũng trở thành thần thoại, được đời đời con cháu lưu truyền.
Frigg cả đời này cũng chưa từng thấy mẹ nàng rơi lệ, vậy mà trong mấy ngày ở bên cạnh an ủi Nott, nàng lại chứng kiến cảnh mẹ mình toàn thân run rẩy, gào khóc cả đêm như đứt gan đứt ruột, sau đó nàng mới nghe bà nức nở nghẹn ngào: “Ông ấy nói… mẹ là nỗi tiếc nuối lớn nhất cuộc đời ông ấy”.
Trong lễ tang của Fjorgyn, Frigg có gặp lại Linde. Linde cũng mặc đồ đen giống tất cả mọi người, không thay đổi mấy so với trước kia. Khi gặp Frigg, nàng ấy chỉ cười nhạt rồi lặng lẽ rời đi. Mẹ Linde thậm chí còn không tham dự lễ tang.
Vài ngày trước khi Fjorgyn mất, con trai của Loki – Fenrir đã cất tiếng khóc chào đời.
Vì lý do Fjorgyn mới qua đời, Frigg không cùng Odin tới tham dự tiệc mừng đầy tháng của Fenrir. Khi nàng đặc biệt tới Jotunheim một chuyến để thăm đứa cháu thì Angrboda đã mang thai đứa thứ hai rồi.
Ngoài thái độ hơi lạnh lùng một chút, Loki cũng chẳng thay đổi là bao. Còn tâm trạng buồn khổ vì tang cha của Frigg cũng chẳng vì nhìn thấy Fenrir mà được an ủi chút nào… Gương mặt thằng bé này quá nhiều tà khí, mắt hơi xếch, quả thực giống cha nó như tạc. Vừa nhìn thấy nó, trong đầu nàng đột nhiên lóe lên một hình ảnh, thiếu chút nữa khiến nàng ngã ngồi tại chỗ: Fenrir hóa thành con sói dữ giương nanh múa vuốt, hung hăng bổ nhào về phía Odin.
“Em rất nhớ chị và Odin. Sau này có dịp nhất định em sẽ dọn tới Asgard”, trước khi Frigg trở về, Loki đã cười nói với nàng như thế: “ Chị à, nhất định chị phải đợi em đấy”.
Trong giây phút đó, nàng đột nhiên có một thứ ảo giác: Tất cả mọi người trên thế giới này đều đang sống, chỉ có nàng là đã chết.
Frigg hoảng loạn, vừa lắc đầu liên tục, vừa lùi lại phía sau, rồi cắm đầu chạy mất.
Tương lai mà thần Tình yêu nhìn thấy không thể nói cho bất kỳ ai biết. Từ đó trở đi, Frigg càng ngày nàng càng ít nói, chỉ khi ở cùng với Odin, nàng mới hoạt bát hơn một chút.
Hai năm rưỡi sau, sự kết tinh tình yêu của nàng và Odin cũng chào đời, là một đôi song sinh vô cùng đáng yêu, vô cùng xinh xắn. Có lẽ bởi vì trong thời kỳ mang thai, tâm tình của nàng biến hóa quá cực đoan, thế nên hai đứa trẻ nàng sinh ra cũng khác nhau một trời một vực: Một đứa mắt vàng tóc vàng, nụ cười ngọt ngào, dễ thương, giống hệt Frigg; đứa còn lại thì tóc đen, mắt đen, nhưng lại chẳng giống Odin chút nào - không có khí thế lạnh lùng nghiêm nghị, ngũ quan không đủ nam tính, gương mặt nhỏ xíu, mũi và miệng đều quá mức tinh xảo, điểm đẹp nhất trên gương mặt là đôi mắt, rất to, trong veo như nước, nhưng lại bị mù.
Hai đứa trẻ này vừa mới sinh ra đã có thần vị của chủ thần: Thần Ánh sáng Balder với mái tóc vàng kim, và thần Bóng tối Hoder với mái tóc đen thăm thẳm.
Frigg rất yêu thương Hoder, tuy biết mắt mù là khiếm khuyết trời sinh, nàng vẫn đưa con tới Freyr, hy vọng hắn có thể chữa lành. Nàng và Odin đều chẳng biết một điều, bình thường trông Freyr có vẻ là người cực kỳ nghiêm chỉnh tử tế, nhưng trong lòng lại có vài sở thích rất… khác người.
Đến lúc Hoder bắt đầu nói được, đồng thời mở to đôi mắt to tròn không có ánh sáng, thậm chí còn hơi đờ đẫn, nói bằng thứ giọng điệu quái dị kinh người rằng: “Chẳng lẽ tiểu thư thấy ta là người rất buồn chán sao?” thì Frigg mới hối hận, thế nhưng đã muộn lắm rồi. Bởi vì dù nàng có mắng chửi thế nào, Freyr cũng không chịu sửa cái trò đùa quái đản ấy đi. Muốn bế Hoder đi từ chỗ Freyr còn là việc khó hơn, chẳng khác nào muốn lấy mạng đứa con của nàng… Nó vẫn thường ôm chặt lấy cổ Freyr, ngọt ngào gọi: “Mẹ ơi!”.
Thực sự, cả Thần giới này cũng chẳng có mấy vị thần có đủ kiên trì và giàu tri thức như Freyr, gần như hai mươi tư tiếng đồng hồ đều lặng lẽ trông nom vị vương tử mù lòa bé bỏng, lại ngốc nghếch ngây thơ đến nao lòng, kể truyện cổ tích cho nó nghe và chơi đùa cùng nó.
So với Hoder, con đường trưởng thành của Balder lại thuận lợi hơn nhiều. Kể từ giây phút nó sinh ra, gương mặt đẹp trai đáng yêu của nó đã khiến vô số nữ thần phải ôm ngực gục ngã trong nháy mắt, cái mũi nho nhỏ mà cao thẳng của nó còn khiến Sif phải thốt lên: “Thằng bé này ngày sau nhất định sẽ là người hùng trên giường đấy”. Không chỉ thế, nó mới tí tuổi đầu mà đã có trong tay sức mạnh cực lớn, giỏi ma pháp, đầu óc lại thông minh… Mãi tới khi Balder tròn mười tuổi, nó đã mơ một giấc mơ liên quan đến cái chết.
Frigg biết, đó chính là điềm cho sự bất hạnh, vì thế nàng lập tức dẫn chúng thần tới tế đàn, cử hành nghi thức kêu gọi các linh hồn, bắt tất cả sinh linh vạn vật trong trời đất phải thề với nàng, vĩnh viễn không bao giờ làm thương tổn đến thần Ánh sáng Balder.
Hàng tỉ linh hồn vây quanh Frigg, bao gồm cả cung tiễn, kiếm, đao, chùy dài, thậm chí cả cây cối, gió nhẹ, tật bệnh… đều thề trước mặt nàng. Những lời thề liên miên không dứt, kéo dài hết ba ngày bốn đêm. Cuối cùng, Thor dùng chiếc búa thần của thần Sấm - vũ khí có sức công phá lớn nhất trên thần giới - tấn công Balder nhưng thằng bé không hề bị trầy xước một vết nào.
Đến lúc này Frigg mới yên tâm.
Khi chúng thần đã ra về gần hết, Sif mới đột ngột nhắc nhở nàng: “Đúng rồi, còn một thứ chưa thề”. Sau đó, Sif chỉ vào cây tầm gửi mọc trước cửa cung điện Valhalla.
Nhìn những bông hoa vàng nở rộ trên tán lá xanh non, Frigg xua tay: “Đó là loài cây tượng trưng cho hy vọng và trù phú, trừ phi có người mang trong mình sức mạnh cực lớn, đồng thời dồn hết sức dùng nó để giết người, nếu không một nhành tầm gửi sẽ chẳng thể làm con người bị thương đâu”.
Từ đó về sau, Balder vốn có tư chất thiên bẩm lại càng tỏa sáng chói mắt hơn. Khi Hoder và nó đứng cạnh nhau, người ta sẽ có cảm giác Hoder chỉ là cái bóng của em mình.
Cứ như vậy, dưới sự thống trị của Odin cùng sự dẫn dắt của các vị thần, mảnh đất Asgard càng lúc càng huy hoàng, càng ngày càng phồn thịnh, nền hòa bình ổn định chưa hề có trong lịch sử đã duy trì được hơn hai trăm chín mươi năm.
Thế nhưng, sự thịnh vượng của Thần giới đã dấy lên ngọn lửa đố kỵ của những kẻ Khổng lồ. Sức mạnh của tộc Khổng lồ không đủ để đối đầu với Thần giới, thậm chí theo thời gian, sự chênh lệch càng lúc càng xa. Vậy nên, thủ lĩnh tộc Khổng lồ đã bắt đầu bày mưu ly gián, dấy lên ngọn lửa thù hận giữa Thần tộc Aesir và các Tinh linh.
Về lĩnh vực quân sự, Tinh linh làm sao sánh được với đất Thần giới rợp bóng những con rồng hung hãn, Odin thậm chí chưa cần dùng đến quân đội chủ lực, đã đánh cho độ quân Tinh linh tan tác chim muông.
Chỉ là, trước trận chiến cuối cùng của hai bên, một tin tức khiến người ta kinh sợ đã len lỏi tới từng ngóc ngách quân đội hai bên: Tà thần xuất hiện quấy rối, chiếm lấy con đường phía trên khe nứt Ginnungagap, cản trở con đường tiến quân của Thần tộc.
Tà thần Loki - cái tên này đã sớm trở thành mối đe dọa lớn nhất đối với Asgard. Người ta nói rằng hắn có sức mạnh phá hoại cực lớn, có ba đầu sáu tay, gương mặt xấu xí dữ tợn, cùng người vợ Angrboda sinh được ba đứa con có thể hóa thành quái vật, chúng đều là những con át chủ bài trong quân đội Jotunheim. Chỉ có điều, cha chúng từ trước đến nay chưa hề lộ mặt.
Trên chiến trường rộng lớn, chỉ cần phóng tầm mắt là có thể thấy được bốn phía hoang tàn, đổ nát đến thê lương. Một khe nứt sâu rộng vắt ngang trên bầu trời, là mồ chôn binh sĩ, chỉ cần người nào bị rơi vào đó thì ngay đến xương cốt cũng chẳng còn.
Thần tộc và Tinh linh dừng cuộc giao tranh, hai mắt nhìn nhau. Trong đội ngũ, có người run rẩy nói: “Các ngươi đoán đúng rồi, con quái vật đó đang ở gần đây…”.
Mãi tới khi Odin dẫn theo một đội quân hùng hậu, cấp tốc lao tới chiến trường, con “quái vật” kia mới nhảy xuống từ một gốc cổ thụ chọc trời.
“Anh, anh đến chậm quá”.
“Em cũng có báo trước với ta đâu”, Odin cười khẽ.
Tà thần - quái vật - Loki?
Tất cả các binh sĩ không biết nói gì.
Một ngày sau, Loki theo Odin trở về Asgard, nhưng hắn còn chưa kịp bước chân vào cổng thành, đã bị một đám con gái bủa vây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.