Lời Mị Hoặc

Chương 48: "Giờ em hối hận vẫn còn kịp."




Edit: OhHarry
Beta: Táo
Hình như anh hiểu lầm ở đâu rồi thì phải.
Tôi ngẫm lại cuộc trò chuyện vừa rồi của cả hai, xác định trong đó có chút hiểu lầm, nhưng khi chuẩn bị giải thích, tôi lại nảy sinh ý định xấu với khuôn mặt tức giận của Ma Xuyên.
"Nếu đúng là vậy thì anh sẽ làm gì?" Tôi nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, nói, "Nửa đêm anh không ngủ, chỉ muốn nắm tay em thôi ư?"
Thật sự anh ấy quá nhẫn nại, quá giỏi che giấu, nếu không dồn ép thì chẳng biết có giũ bỏ được điều gì không.
"... Anh sẽ làm gì ư? Anh sẽ, làm gì?" Anh nhắc lại từng câu từng chữ, mỗi từ gằn ra nghe vừa nặng nề lại vừa giận dữ, trông như thể không hiểu nổi sao tôi có thể thốt ra câu hỏi thế này.
Đột nhiên, anh kéo tay tôi đi ra ngoài.
Tôi tưởng anh định đuổi tôi đi nên không dám trêu nữa, vội nói: "Em đùa thôi em đùa thôi!"
Anh lờ đi, xăm xăm kéo tôi ra sau đền.
Khả năng quan sát vào ban đêm của người Tằng Lộc có vẻ rất tốt, đường tối như này tôi chẳng nhìn được gì mà Ma Xuyên lại đi phăm phăm như thể ban ngày, không do dự, chần chừ mảy may.
"Ma Xuyên, em đùa thật mà..." Anh sải bước thật dài khiến tôi phải loạng choạng đuổi theo, cổ tay còn bị tóm đau nên không khỏi thấy hơi sợ hãi.
Anh định đưa tôi đi đâu? Chắc anh không phát cáu vì lời lẽ bỉ ổi của tôi, muốn kiếm chỗ nào tối tối nện tôi một trận đâu nhỉ?
"Em sai rồi, em thật sự sai rồi..." Tôi không có chút gánh nặng tâm lý nào, nên nhận sai thì nhận sai, "Anh đừng giận mà, nãy em nói bậy thôi..."
Người đi phía trước không hề quay đầu lại như thể đã chặn đứng giọng nói của tôi. Tới nơi hẻo lánh xa chính điện nhất, anh đá văng cửa kho củi ra bằng một chân, lôi tôi vào trong.
Nếu ở bên ngoài vẫn còn một chút ánh sáng tự nhiên, thì vào kho củi rồi đúng là duỗi tay ra chẳng thấy nổi năm ngón.
Tôi nuốt nước bọt, nịnh nọt xoa bàn tay đang túm chặt tôi không bỏ của Ma Xuyên bằng bàn tay còn lại: "Ma Xuyên, chúng ta tới đây làm gì?"
Mặt vải mềm mại sướt qua mu bàn tay, sau đó, tôi bị đẩy lên bàn trong tư thế nằm sấp xuống. Thứ tôi chạm vào không phải mặt bàn đầy bụi bặm và lạnh lẽo mà là một chiếc áo thấm đẫm mùi hương trong đền. Tôi nhận ra Ma Xuyên đã lót áo choàng của anh xuống dưới người tôi.
Không hiểu sao vào lúc này, tôi lại không sợ nữa.
Có thể là anh giận, nhưng chắc chắn không phải giận kiểu muốn đánh tôi, nếu không thì sao anh lại lót bộ đồ ngôn quan sạch sẽ của mình dưới người tôi cơ chứ?
"Kẹt" một tiếng, cửa kho củi bị đóng lại từ bên trong, trong đêm đen thăm thẳm, chỉ vài giây sau, tiếng bước chân đã dừng ngay sau lưng tôi. Tôi cố thích nghi với bóng tối trước mắt, nhưng dù mở mắt to thế nào cũng không thể tập trung được tầm nhìn, chỉ có thể thấy mơ hồ được một vài mảng màu xám xịt đen xì.
"Ma Xuyên, trong này tối quá." Tôi định đứng dậy, nhưng vừa nhổm lên đã bị một bàn tay sau lưng ấn xuống.
"Cấm động đậy." Trong kho củi im lìm không một chút ánh sáng, cuối cùng Ma Xuyên cũng mở miệng.
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của anh, tôi ngừng ngay không dám cử động. Một chốc sau, một cơ thể ấm áp bao lấy lưng tôi, nhưng không áp hẳn xuống mà chỉ dựa hờ trên lưng.
Tay Ma Xuyên lướt dọc từ vai tôi xuống thắt lưng rồi luồn ra trước.
Tiếng kim loại ma sát vào nhau phát ra rất khẽ, bình thường mà không chú ý thì sẽ chẳng nghe ra được, nhưng bây giờ nó lại rõ ràng tới mức khiến da đầu tôi như muốn nổ tung.
Tay anh rất lạnh, vừa chạm vào đã khiến tôi bất giác rùng mình.
Tôi gục đầu xuống bàn, nắm chặt quần áo dưới tay, phải ra sức cắn môi mới không phát ra âm thanh lạ.
Có sướng nhưng cũng chẳng hoàn toàn, phần lớn vẫn là đau.
Giống như người học việc mới chỉ ăn mì kéo được một, hai lần, chẳng thích là bao nhưng lại bị bắt phải học làm mì. Chỉ nhào bột thôi cũng mang theo sự hờn oán, lực độ nhào nặn và kéo sợi hoàn toàn là để trút giận chứ không hề quan tâm đến cảm giác của cục bột.
Tôi yên tâm quá sớm rồi, anh ấy chỉ đang trả thù tôi thôi.
Chẳng phải em thích ăn mì ư? Thế thì ăn đi, bất kể anh làm thành dạng gì em cũng phải ăn cho anh, ăn đến mức ói ra, ăn đến mức không nuốt nổi nữa, ăn đến khi thấy ám ảnh với mì kéo mới thôi.
"Ma Xuyên..." Tôi cạy tay anh ra, nhưng trong tình trạng hỗn loạn này thì có cạy cỡ nào nó cũng bất động, "Em sai rồi, em về... về làm việc, không như anh nghĩ đâu..."
"Người Hạ các em, cứ luôn văn vở không biết điểm dừng." Anh không dao động, lực tay càng mạnh hơn nữa.
Đây không phải mì kéo, đây là mì cắt mới phải? Nếu cứ tiếp tục thì chắc tôi phế luôn quá.
"Đau quá Ma Xuyên, anh thế này làm em rất sợ..." Thấy không thoát được, tôi chỉ đành đổi hướng tay, chạm lên mặt anh.
Cơn đau dịu đi đôi chút, có vẻ cách này có hiệu quả. Tôi mò mẫm từng chút một lên lông mày, mắt, má rồi đến đôi môi mềm mại.
Bỗng nhiên, tay tôi bị anh cắn. Tôi giật mình, rụt tay lại theo bản năng, thế nhưng anh đã đuổi kịp, hôn lên lòng bàn tay rồi há miệng cắn nhẹ vào gót bàn tay tôi.
"Hồi bé em ngoan thế mà sao lớn lên lại thành một thằng đểu giả." Anh nói bằng giọng ai oán, môi dán chặt vào gót bàn tay, lui xuống cắn lấy cổ tay.
Hai điểm mạch máu đều bị khống chế, trong chớp mắt ấy, tôi có ảo giác như anh thật sự muốn giết tôi.
Nhưng rất nhanh, tình yêu lấn át hận thù, anh nhả cổ tay tôi ra, cũng không còn đày đọa cục bột đã bị nhào quá trớn cho mềm oặt, ướt nhẹp kia nữa.
Động tác của anh bắt đầu trở nên dịu dàng, nhưng trong lời nói vẫn mang theo sự lạnh lùng: "Em có thể thay đổi thất thường, cũng có thể tự ý làm theo mình, từ lâu anh đã biết em là kiểu người này, nhưng anh và chị anh không giống nhau, đến chết chị ấy cũng vẫn chờ, nhưng anh thì không thế..." Anh ghé môi vào tai tôi, hung tợn nói, "Em mà không quay lại, anh sẽ quên em luôn."
Cách trả thù tàn nhẫn nhất mà anh có thể nghĩ ra là quên tôi ư? Tôi còn tưởng anh sẽ giống mấy cô Thánh nữ ngoại giáo trong tiểu thuyết võ hiệp bị đàn ông xấu phản bội thì đuổi cùng giết tận người ta đến trời nam biển bắc chứ.
Anh thế này thì sao tôi nỡ không về được?
"Em sẽ quay lại, nhất định em sẽ quay lại, em hứa... Em đồng ý với anh rồi thì chắc chắn sẽ không nuốt lời." Khó nhọc nói xong, trong đầu tôi đã chẳng còn gì, tôi khẽ nâng phần thân trên dậy, sau cơn run rẩy dữ dội, tôi thở hổn hển mặc lại quần áo.
Trước mũi là mùi của Ma Xuyên, sau lưng là nhiệt độ của của Ma Xuyên, tôi cọ xát lớp vải bên dưới, cơ thể như chìm trong suối nước nóng, toàn thân ấm áp, uể oải lười biếng.
Cứ thế qua một lúc sau, tôi dần tỉnh táo lại, cảm nhận được trạng thái của Ma Xuyên ở phía sau, tôi ngượng ngùng hắng giọng, nói: "Anh vẫn chưa... Em giúp anh nhé."
Tôi chưa chạm tay tới đã bị ngăn lại, Ma Xuyên hơi lùi ra sau, kéo tôi ngồi dậy.
"Thôi, anh không cần." Nói rồi, anh lại áp sát tới, chen vào giữa hai chân tôi.
"Khoan đã? Em vừa..." Tôi muốn cản lại nhưng lực bất tòng tâm, chỉ đành bị động lao lên thiên đường hoặc lao xuống địa ngục theo ngón tay anh.
Một lần, hai lần, ba lần... Cuối cùng chẳng còn lại gì, lúc Ma Xuyên bế tôi xuống khỏi bàn, chân tôi thậm chí còn mềm oặt suýt quỵ xuống đất.
"Đủ chưa?" Anh đỡ lấy tôi, hỏi.
Tôi sửng sốt, chợt nhận ra anh đang hỏi tôi đã ăn no mì kéo chưa, vội vã gật đầu: "Đủ rồi đủ rồi."
Đồ có ngon mấy thì cũng không thể ăn kiểu này, với lại chuyện tôi thích là ăn cùng anh chứ không phải ăn mì một mình.
"Em không đi được." Tôi nắm lấy tay anh, yếu ớt cam đoan: "Lần này, hoàn toàn không phải giả vờ."
Chân run lẩy bẩy thế này, tôi cũng không biết lát mình có thể suôn sẻ về đến viện nghiên cứu hay không, cảm giác nếu không cẩn thận một cái là lăn ngay xuống bậc thang.
Ma Xuyên không nói gì, anh quấn tôi trong áo choàng, bế ngang tôi lên rồi rời khỏi kho củi, đi về phòng của anh.
Bất ngờ tới nơi có đủ ánh sáng, tôi vẫn chưa thể thích ứng được nên híp mắt lại, dụi vào ngực Ma Xuyên.
Đến khi cảm nhận được lớp vải mềm mại bên dưới, tôi mới ngó đầu ra khỏi áo choàng thì phát hiện mình đã ngồi trên giường Ma Xuyên.
"Đêm nay em ngủ đây hả?" Tôi vuốt ve chăn đệm trên giường Ma Xuyên, hỏi.
Anh vứt chiếc áo choàng bẩn sang một bên, đi ra bàn rót nước rồi đưa tới trước mặt tôi: "Thế em phải đi trước năm giờ, với cả phải đi từ cổng sau. Chứ không bị nhìn thấy thì mọi người sẽ nghi ngờ mất."
Quả thật tôi đã bị thất thoát rất nhiều dịch thể, sau khi nhận lấy cốc nước, tôi uống một hơi hết già nửa cốc, đoạn bảo: "Phiền phức quá. Thôi vậy, em nghỉ một lúc rồi về."
"Yêu đương với anh vốn là chuyện rất phiền phức." Anh đưa lưng về phía tôi, mở tủ quần áo, điễm tĩnh nói, "Giờ em hối hận vẫn còn kịp."
Anh mà không bấu mạnh cửa tủ như thế thì em đã tin anh cho em cơ hội đổi ý thật rồi.
Tôi chống giường đứng dậy, sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi lại sức, cuối cùng chân tôi cũng không còn yếu ớt mềm oặt nữa.
Tôi ra phía sau Ma Xuyên, ôm lấy eo anh, hỏi: "Thích e cũng phiền lắm, anh hối hận không?"
Cơ bắp trên người anh cứng đờ lại trong chớp mắt, thế nhưng sau đó đã nhanh chóng thả lỏng ra: "Anh sẽ không bao giờ hối hận về bất cứ quyết định nào của mình." Nói rồi, anh lấy ra từ trong ngăn kéo một tấm thẻ có màu xanh lục, sau đó nhét vào trong tay tôi.
Tôi khó hiểu buông tay ra, nhìn nhìn tấm thẻ kia thì không ngờ đó là lại một tấm thẻ ngân hàng.
"Sao lại đưa em cái này?"
Ma Xuyên quay lại nhìn tôi, tầm mắt dừng trên tâm thẻ, nói: "Đây là thẻ lương của anh."
Tôi sửng sốt không thôi: "Anh còn có lương á? Không không, anh đưa em cái này làm gì?"
"Chẳng phải em đã bồi thường hết sạch tiền rồi ư? Trong này không có bao nhiêu, tầm mười mấy vạn thôi, với em chỉ như muối bỏ biển, nhưng anh cũng chỉ có ngần này." Anh nhìn đống chuỗi hạt muôn màu muôn vẻ ở trên giá bên cạnh, "Những thứ kia là đồ truyền lại từ nhiều thế hệ ngôn quan, nói trắng ra là không phải đồ của anh, anh chỉ tạm giữ chúng thôi nên không cho em được."
(*) 10 vạn tệ: hơn 344 triệu VNĐ.
Ma Xuyên giải thích, trước kia ngôi đền thường nhận lễ vật từ các tín đồ, dù khó khăn đến mấy mọi người cũng sẽ dâng tặng của cải duy nhất của mình cho Sơn thần. Đến thời anh kế nhiệm, qua nhiều thế hệ tích lũy, đống lễ vật kia đã trở thành một khối tài sản không thể xem thường.
Không giống lão ngôn quan, anh đã ra thế giới bên ngoài quan sát và biết được sự lạc hậu của Thố Nham Tung. Bất chấp sự phản đối từ phía quần chúng, anh đã hợp tác với chính phủ để thành lập nên một quỹ chuyên biệt, cho dù là lễ vật trước đây hay là lễ vật mai sau, tất cả sẽ được gửi vào hội quỹ này để đóng góp sử dụng cho sự phát triển của Thố Nham Tung.
Và khoản lương trong thẻ ngân hàng của anh chính là tiền thù lao cho việc làm người phụ trách quỹ của anh.
"Anh đưa hết tiền cho em rồi thì anh phải làm sao đây?" Tôi lại ôm lấy anh, tựa cằm lên đầu vai anh, bụng ngón tay cứ miết mãi trên bề mặt của tấm thẻ ngân hàng, trong lòng vừa ngọt ngào nhưng cũng lại vừa chua xót.
Quả thật những gì có thể cho tôi, anh đều cho tôi hết.
"Vốn dĩ anh cũng chẳng dùng đến tiền." Anh giơ tay lên, chậm rãi ôm lại lấy tôi.
"Vậy em nhận trước, sau này sẽ trả anh cả gốc lẫn lãi." Tôi ôm anh chặt hơn, hôn lên dái tai anh, trong lòng đã ra quyết định — Sau này tôi sẽ giao hết tiền kiếm được cho anh.
Không chỉ tiền mà còn cả xe, nhà, vàng bạc trang sức, cái gì đưa được là đưa hết cho anh.
Đàn ông tốt là những người sẽ giao tiền cho vợ quản, tôi cũng không được ngoại lệ.
30/12/2023

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.