Lời Mị Hoặc

Chương 54: "Điệu thì sao?"




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: OhHarry
Beta: Táo
Trước đó Hùng Minh Kiệt đã dặn tôi chuẩn bị sẵn một bài phát biểu tầm mấy trăm từ, tôi cứ tưởng lúc nhận thưởng chỉ cần làm cho có hình thức, nói dăm ba câu với cánh truyền thông và các lãnh đạo ở dưới đài thôi là được, hóa ra hoàn toàn không phải vậy.
Có cả một sân khấu lớn và vị trí diễn thuyết, đám đông bên dưới ngồi chật kín, lần lượt từng người từ lãnh đạo thành phố đến lãnh đạo châu lên nói về việc xây dựng kinh tế trong hai năm qua và sự phát triển trong tương lai của Thố Nham Tung.
Lúc sắp phải lên, tôi đã lén chỉnh sửa lại hết bài phát biểu ở trong điện thoại, sửa từ qua loa chiếu lệ thành kĩ càng hoàn chỉnh hơn.
Tôi sải bước đến vị trí diễn thuyết, mỉm cười với mọi người bên dưới, tầm mắt dừng trên khuôn mặt Ma Xuyên ngồi ở hàng ghế đầu lâu hơn cả.
"Lần đầu tiên tôi đến Thố Nham Tung là năm tôi mười một tuổi. Hồi bé tôi hoàn toàn bị thu hút bởi phong cảnh thiên nhiên và phong tục tập quán giản dị ở nơi đây, đến mức sau khi về Hải thành, tôi vẫn không thể ngừng nhớ về nơi ấy."
Đến giờ tôi vẫn thường cảm thấy may mắn vì mình nghịch ngợm ham chơi. Nếu không phải vì tôi lén lút chạy ra khỏi đoàn, có lẽ cả đời này tôi và Ma Xuyên sẽ bỏ lỡ nhau.
"Lần thứ hai đến Thố Nham Tung, tôi đã hơn hai mươi tuổi. Cảnh vật vẫn như cũ, vẫn mộc mạc như vậy, song không còn xa xôi hẻo lánh mà đã hiện đại hơn, tiến bộ theo thời đại hơn. Nhà nhà có mạng, có TV, có thể nhận hàng chuyển phát nhanh từ khắp mọi nơi trên cả nước, nắm bắt thông tin trên toàn thế giới. Tôi biết những điều này có được là nhờ vào sự nỗ lực của rất nhiều người, họ như viên đá nền tảng của thế giới này, thúc đẩy tương lai của chúng ta từng chút một."
Cô Chu, Niết Bằng, Ma Xuyên... nhờ chính những người truyền lửa này mà Thố Nham Tung mới có được sự thay đổi như ngày nay. Sức mạnh của một viên đá tuy ít ỏi, nhưng tích ít thành nhiều, tích tiểu thành đại, một nghìn viên đá, một vạn viên đá... vô số viên đá cuối cùng sẽ hợp thành tòa nhà cao chọc trời vững chắc không thể phá hủy, che chắn cho ta khỏi gió tuyết, bảo vệ hộ tống, tạo thành chốn cho người thường nương thân.
"Một người hi sinh cho gia đình, trăm người hi sinh cho thành phố, vạn người hi sinh làm nên một đất nước. Tôi nguyện làm một trong những viên đá nền tảng để trẻ em Thố Nham Tung đều được đến trường, có sách vở để học, có các bữa cơm bổ dưỡng để ăn."
Quách Xu nói, thế giới này luôn phải có những nhân tài như cô Chu. Tôi không có tố chất làm thiên nhân sư giống cô Chu, không có dũng khí hi sinh bản thân giống Ma Xuyên, càng không có nghị lực chạy đôn đáo lo toan giống Niết Bằng, việc tôi làm được cũng chỉ có ủng hộ hỗ trợ tiền bạc.
(*) Thiên nhân sư: bậc thầy của cõi người và cõi trời.
Tôi không thể trở thành người giống cô Chu, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì, tôi muốn trở thành người như họ.
"Đây là năm đầu tiên tôi làm từ thiện, nhưng chắc chắn không phải là năm cuối cùng. Chỉ cần Thố Nham Tung còn tồn tại, con đường từ thiện của tôi sẽ mãi mãi được tiếp tục. Cảm ơn mọi người."
Ngay khi tôi vừa nói dứt lời, toàn bộ khán phòng đã nổ một tràng pháo tay nồng nhiệt, MC mời tôi đứng sang một bên.
"Tiếp theo, xin mời Tần Già của tộc Tằng Lộc lên trao giải cho ngài Bách Dận."
Nhân viên công tác nâng tấm bằng huân chương gắn vòng hoa đỏ trên đầu đi về phía tôi, bước theo sau là Ma Xuyên đang mỉm cười.
Anh dừng lại trước mặt tôi, đón lấy tấm bằng huân chương to bằng khổ A4 từ tay nhân viên công tác, sau đó trao cho tôi.
Khi nhận bằng, tôi nhìn kĩ, thấy phần trên cùng ghi "Giải thưởng cảm động Thố Nham Tung", phía dưới là một dòng chữ nhỏ màu đỏ, "Cảm ơn ngài đã giúp cho thế giới tràn ngập tình yêu thương", tiếp theo là một lá thư cảm ơn ngắn, cảm ơn sự đóng góp và cống hiến không vụ lợi của tôi, dưới cùng là chữ kí của thị trưởng.
"Cảm ơn ngài vì mọi thứ đã làm cho Thố Nham Tung." Trước khi lùi lại, Ma Xuyên lấy tư cách "Tần Già", cảm ơn tôi một cách vô cùng trịnh trọng.
Tôi sửng sốt, cười đáp lại: "Chưa là gì so với ngài cả."
Trong mắt hiện lên nét cười, anh nhìn đăm đắm vào tôi, sau đó lùi sang bên cạnh.
Hai chúng tôi đứng cạnh nhau trên sân khấu, cùng nâng tấm bằng huân chương, cười đến mức mặt cứng đờ lại dưới ánh đèn flash rồi nhiếp ảnh gia dưới sân khấu mới ra dấu ok.
Chẳng biết có phải do bị bài phát biểu của tôi làm cho cảm động, hay là vì mười mấy bộ sách luyện tập kia đã phát huy tác dụng, sau khi trở về từ Sơn Nam, tuy Hạ Nam Diên vẫn mặt nặng mày nhẹ với tôi, nhưng ít ra thằng bé không còn phóng gai nhọn trên người vào tôi như con nhím nữa.
Bởi vậy, tôi lại chuyển thời gian gặp Ma Xuyên về ban ngày.
Tuy nhiên, do gần đây lại phát hiện ra một địa điểm mới, đó là cửa hàng chuyên chế tác đồ trang sức truyền thống của tộc Tằng Lộc, tôi cũng không ở lì trong đền suốt ban ngày nữa.
Tiệm trang sức nhỏ cách viện nghiên cứu hai cây số, lần nào tôi cũng đi bộ tới đó. Tuy trang sức trong cửa hàng không tinh xảo như trên thành phố, nguyên liệu được sử dụng chủ yếu cũng là bạc và đá bán quý, nhưng xét về hoa văn và kiểu dáng thì vẫn có rất nhiều điều đáng học hỏi.
Để không làm ông chủ thấy phiền, lần nào đến tôi cũng mua vài món trang sức con con, lúc thì nhẫn, lúc thì hoa tai, có lần tôi còn mua cả một món trang sức cài đầu bằng san hô đỏ cầu kì, tính về Hải thành sẽ tặng cho Tôn Mạn Mạn. Có mấy thứ này làm bia đỡ, ông chủ cũng không dám phàn nàn gì về hành vi kì lạ của tôi khi cứ ngồi xổm bên cạnh ông quan sát cả buổi.
Sau khi rời khỏi tiệm trang sức, tôi đi lên đền, lúc gần đến bậc, tôi bỗng thấy một con cừu nhỏ đang đứng trước cổng nhà của một hộ dân.
Toàn thân con cừu nhỏ có màu trắng muốt, lông xoăn, mắt to mi dài, chỉ trong nháy mắt, ngay đến một người không nuôi thú cưng như tôi cũng phải ấn tượng trước vẻ đẹp của nó.
Giống Ma Xuyên quá đi mất...
Tôi thốt lên trong lòng, sau đó đến gần con cừu, thử chạm vào người nó. Con cừu ngoái lại nhìn tôi, nó không tránh né, thậm chí còn quay người lại dụi đầu vào quần tôi.
Trong sân, một bà cụ mặt mũi nhăn nheo đang cho gà ăn, tôi bế con cừu lên hỏi: "Bà ơi, con cừu này là của nhà bà ạ?"
Bà cụ nhìn về phía tôi, đáp lại bằng thứ tiếng Hạ nặng giọng địa phương: "Ừ... của nhà tôi đấy."
"Dạ, bà ơi, bà có thể cho cháu mượn con cừu này một lúc được không? Cháu bế đi cho bạn cháu xem rồi trả lại ngay." Vừa nói, tôi vừa giơ con cừu chỉ về phía đền.
"Cháu là người ở viện nghiên cứu à?" Hình như bà cụ biết tôi.
"Vâng, cháu ở viện nghiên cứu ạ, cháu không trộm cừu của bà đâu, nếu cháu không trả lại, bà cứ đến viện nghiên cứu tính sổ với cháu." Nói rồi, tôi lấy ở trong túi ra hai tờ một trăm tệ, đưa cho bà cụ, "Bà nhận lấy coi như tiền đặt cọc ạ."
Bà cụ từ chối liên tục: "Không không... Không lấy được..."
Tôi nhét thẳng vào trong túi tạp dề của bà, sau đó bế con cừu chạy lên núi.
Vừa bước vào đền Lộc Vương một cái, tôi đã cảm thấy có điều bất thường.
Cửa vào chính điện khóa chặt, sân trước yên ắng, không thấy một bóng người nào.
Đi đâu hết rồi?
Tôi ôm cừu, nghi hoặc đi ra phía sau thì thấy có hai người một cao một thấp đang núp ở bên ngoài cửa sổ nhà nhỏ, một đứa là Hạ Nam Diên, một đứa là Lê Ương.
Tôi lẳng lặng lại gần, nghe thấy trong nhà có tiếng người thì hạ giọng hỏi: "Làm gì đấy?"
Cả hai đứa cùng giọt thót mình, đồng loạt trợn to mắt nhìn tôi.
Thấy là tôi, Hạ Nam Diên trưng ra vẻ mặt muốn chửi mà không chửi được, thằng bé hung hăng trừng mắt liếc tôi một cái rồi quay đầu tiếp tục nghe lén.
Lê Ương vỗ ngực, làm động tác im lặng, phất tay ra hiệu cho tôi đưa tai tới gần.
"Tần Già và các trưởng lão trong tộc đang họp." Cậu nhóc thì thầm, chỉ vào trong nhà.
Tôi gật đầu, rón rén gia nhập đội nghe lén.
「Tôi hơn bảy mươi tuổi rồi, tổng cộng đã gặp qua ba đời Tần Già, ngài là người không ra thể thống gì nhất đấy!」
Cửa sổ phía trước chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ ở bên dưới, ngoại trừ Lê Ương, cả tôi và Hạ Nam Diên đều phải nhún xổm xuống mới nhìn rõ được tình hình bên trong.
Trong phòng có bảy, tám ông già ngồi quây thành vòng quanh ghế sô pha, Ma Xuyên ngồi một mình ở vị trí đối diện cửa sổ, dù bị mắng thậm tệ nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh.
「Mỗi một thân cây, mỗi một ngọn cỏ trên núi đều là của Sơn thần, suối nước nóng cũng là do Sơn thần ban tặng cho chúng ta, ngài muốn dùng nó để kiếm chác tiền của ư, chúng tôi tuyệt đối không chấp nhận.」Một ông già ngậm tẩu thuốc trong miệng nói.
「Chú Thủy, đã bảo rồi, không phải là chúng cháu muốn kiếm tiền cho bản thân mà đây là để cho toàn bộ Thố Nham Tung của chúng ta phát triển tốt hơn!」Niết Bằng không nói thì chẳng phát hiện ra anh đã kê ghế ngồi ở một bên.
Trước mấy ông già càn quấy này, anh không điềm tĩnh được như Ma Xuyên, vẻ mặt bất lực mang theo chút xám xịt.
Lúc này, ông lão có hai cái răng dát vàng trong miệng lên tiếng: 「Ngày xưa lúc cho thằng tạp chủng kia vào đền tôi đã nói rồi, nếu tạo ra tiền lệ thì sau này sẽ có rắc rối...」
Ma Xuyên nhíu mày, dằn mạnh cái chén sứ trong tay xuống bàn trà, có mấy giọt trà sữa còn sóng ra bàn: 「Cụ Kim, khẩu nghiệp nhiều là ảnh hưởng đến tuổi thọ đấy. Nghe nói dạo này sức khỏe cụ không tốt, ăn nói chừng mực thôi, đừng để không trụ nổi qua được năm nay.」
「Ngài...」Lão răng vàng định nói thêm gì nữa, nhưng không biết là do hiệu ứng tâm lý, hay là do bị Ma Xuyên nói trúng mà mới thốt ra được một từ, lão ta đã bắt đầu ho hắng sặc sụa, tiếng ho khiến mặt mày những người khác biến sắc, ông cụ ngậm tẩu cũng bỏ tẩu xuống.
「Mọi người đừng nóng thế.」Niết Bằng khó xử lên tiếng hòa giải.
「Dù gì tôi cũng là người đã nhìn ngài lớn lên, ngài nhìn ngài bây giờ đi, từ sáng đến tối cứ đàn đúm với đám người Hạ. Rốt cuộc ngài là ngôn quan của Tằng Lộc hay là ngôn quan của người Hạ?」Một ông già nuôi râu dê giận dữ nói.
Những người khác cũng nhao nhao hùa theo.
「Đúng thế, ngài không được quên thân phận của mình...」
「Ngài xem ngài vừa nói gì kìa...」
「Còn kiểu tóc ngắn này nữa, nói bao lần rồi mà sao ngài không nghe...」
「Cái thằng Hạ Nam Diên kia, tìm bố nó không được à?」
「Vốn dĩ cũng là nghiệp do người Hạ họ tạo ra...」
「Ngài là ngôn quan, chú trọng vẻ bề ngoài như thế làm gì? Tôi chưa thấy cái vòng cổ này bao giờ, ngài lấy đâu ra thế?」
Tôi đứng dậy, mặt lạnh tanh nói: "Hai đứa theo sau anh, đợi lát nữa cùng xông vào."
Hai cậu nhóc một trái một phải đang đứng ở tư thế nghe lén ngạc nhiên quay sang, sau đó nhìn nhau như thể đang cố gắng lý giải ý đồ của tôi qua ánh mắt đối phương.
Không cần biết chúng có hiểu hay không, tôi đã ôm con cừu đi ra cửa trước.
"Rầm", tôi lẳng mạnh con cừu trên tay, nó giật mình, sợ hãi chạy tán loạn khắp phòng. Tôi đuổi theo nó, vừa giả bộ vồ, vừa dùng sức giẫm mạnh xuống chân của mấy lão già.
Hạt dưa hạt lạc đổ đầy ra đất, tôi lao tới trước nhưng bắt trượt, khuỷu tay sượt qua trước mặt một ông già, đánh rơi cái cốc trong tay ông ta, trà sữa nóng đổ xuống ướt sũng đũng quần.
「Ôi giời ơi ai đây...」
「Chân của tôi chân của tôi!」
「Này, này... Con cừu ở đâu ra thế?」
"Xin lỗi xin lỗi! Cừu con còn bé không hiểu chuyện, cháu bắt nó lại ngay đây..."
Con cừu nhỏ này quá khôn, nó không chạy ra chỗ khác mà chỉ quẩn quanh ở mỗi chỗ bàn trà. tôi cứ "bất cẩn" sút vào chân người này, giẫm vào chân người kia hết lần này đến lần khác. Hạ Nam Diên với Lê Ương theo sau, lặp lại trình tự của tôi.
Sau ba vòng, đám lão già không chịu nổi nữa, lũ lượt đứng dậy bỏ ra ngoài.
「Hôm nay tưng bừng quá, tạm thời dừng lại ở đây thôi, chúng tôi đi trước đây.」Ông già cầm tẩu thuốc hừ lạnh một tiếng, phất tay áo dẫn theo những người khác rời đi.
Ma Xuyên và Niết Bằng cùng đứng dậy. Ma Xuyên vẫn giữ được nụ cười đoan trang đúng mực trong khi Niết Bằng thì không, anh nhịn cười tới mức không dám nhìn mấy lão già kia.
"Tôi tiễn mọi người." Ma Xuyên đi theo nhóm các cụ già ra ngoài, khi đi ngang qua tôi, khóe môi anh càng rướn cong lên, "Quét dọn sạch sẽ." Anh nói nhỏ.
"Vâng vâng vâng!" Tôi bế chú cừu con đang đi loanh quanh dưới dưới đất lên, giơ móng nó lên cúi chào Ma Xuyên, "Ngài yên tâm, chúng tôi đảm bảo sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho ngài."
Niết Bằng đi cuối, lén giơ ngón cái với tôi.
Chỉ trong vài phút, cuộc họp áp lực đã bị tôi làm gián đoạn.
Hạ Nam Diên lấy chổi với xẻng hót rác ở trong xó nhà ra, thằng bé tự giác quét sàn rồi bảo Lê Ương cầm xẻng để hốt.
"Tần Già là Tần Già tốt nhất, họ thì hiểu cái đếch gì!" Lê Ương di chân nghiền nát một hạt lạc.
Hạ Nam Diên ngẩng đầu nhìn nó, chẳng cần nói nhiều, Lê Ương đã cúi đầu lí nhí nhận sai: "... Em sai rồi, em không nên nói bậy."
Tôi đóng cửa lại, thả con cừu xuống đất cho nó chạy loanh quanh rồi đi tới chỗ ghế sô pha, dọn dẹp với bọn nhỏ.
"Họ là cái đếch gì cơ!" Tôi ủng hộ Lê Ương, "Điệu thì sao? Ai quy định Tần Già không được điệu? Bồ Tát trên bức bích họa kia thì đeo ít chuỗi ngọc, lắc tay chắc? Đây là 'tuy mang ngọc vàng châu báu nhưng trang điểm thân mình bằng tướng hảo', họ thì biết cái gì?"
Nếu vì lời của họ mà Ma Xuyên không còn đeo đồ trang sức tôi làm cho anh nữa, nửa đêm tôi sẽ ném đá đập vỡ hết cửa sổ từng nhà lão một cho xem!
"Nhưng đúng là trước kia Tần Già không quá quan tâm về mấy món trang sức này thật..." Lê Ương bĩu môi nói, "Hình như bắt đầu từ năm ngoái là tự dưng ngài trở nên điệu đà. Vốn dĩ ngài chỉ đeo mỗi chuỗi hạt ngọc bích kia thôi, bảy năm rồi, trừ phi ra biển Ba Từ, còn không thì sẽ không thay đổi. Nhưng đồ trang sức vốn là để cho con người đeo mà..."
Tôi nhặt cái cốc ở dưới đất lên, vì lời nói của Lê Ương mà động tác đứng dậy có hơi chững lại.
Năm ngoái? Chẳng phải đó là thời điểm chúng tôi gặp lại nhau ư? Tôi đã bảo ngày xưa trông anh chẳng điệu như thế rồi mà.
Không hiểu sao, trong đầu tôi chợt nảy ra một suy nghĩ gần như là ngớ ngẩn — Đừng bảo anh thấy tôi thích ngắm những món trang sức châu báu lấp lánh này, nên... đang lấy lòng tôi nhé?

Tác giả có lời muốn nói: "Tuy mang ngọc vàng châu báu nhưng trang điểm thân mình bằng tướng hảo" trích từ《Duy-ma-cật sở thuyết》, dù ăn mặc lộng lẫy nhưng pháp tướng (hình dạng vạn vật) vẫn trang nghiêm. Tương tự nghĩa "có, nhưng không quan tâm".
9/1/2024
1 sạp/tiệm trang sức ở Tây Tạng:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.