Lời Mị Hoặc

Chương 6: "Sao cậu ta biết tôi bậy bạ?"




Edit: OhHarry
Beta: Táo
Tôi mà bậy bạ thì sợ rằng trên đời chẳng còn ai là người đàng hoàng rồi.
Tôi quay người lại, đang định nói lí với Ma Xuyên thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng khóc sụt sùi thương tâm. Chẳng mấy chốc sau, một bà cụ yếu ớt với nước da ngăm đen được một đôi nam nữ trẻ tuổi dìu vào trong đền.
Ma Xuyên lập tức đứng dậy, đi vòng qua chiếc bàn thấp để ra đón họ.
"Tần Già! Tần Già!" Bà lão kia còn đang đi loạng choạng, thấy Ma Xuyên thì không biết lấy sức đâu ra mà vùng khỏi hai người đang đỡ, run rẩy nhào đến nắm lấy gấu áo cậu ta, quỳ xuống trước mặt cậu.
Thổ âm của bà lão rất nặng, cứ liên tục bảo mình sắp mình sắp chết, trước khi chết bà muốn nhờ Sơn thần tìm đứa con gái đã bỏ nhà đi về thay bà.
"Từ từ rồi nói." Ma Xuyên đỡ cánh tay bà, vững vàng kéo bà dậy khỏi mặt đất, thái độ dịu dàng so với lúc nãy như hai người khác nhau.
Tôi nhìn một lúc, không nói chêm được câu nào bèn ra ngoài cởi dây cột Hai Đồng rồi dắt chó đi.
Quách Xu về thì coi như đã đông đủ. Trên bàn ăn, vì là người phương Bắc nên cô ấy chủ động đề xuất uống chút rượu để ăn mừng. Tửu lượng của Nghiêm Sơ Văn không tốt, vốn không muốn uống, nhưng vì không lay chuyển được cô nàng nên cuối cùng vẫn phải ra tủ lấy vò rượu cao lương địa phương Sơn Nam sản xuất.
"Uống một tí thôi, rượu này nặng, đừng uống nhiều."
Trước khi uống, Nghiêm Sơ Văn còn cố ý dặn dò nhưng trên bàn chẳng ai thèm nghe, cuối cùng vẫn uống sạch banh vò rượu.
Một cân rượu thì Quách Xu uống một nửa, tôi uống bốn lạng, Nghiêm Sơ Văn chỉ uống một lạng, cuối cùng lúc gục xuống còn bị đổ mất nửa lạng ra bàn.
(*) Bên Trung bán rượu theo cân, một cân = 0,5 lít.
Rượu thì là rượu ngon, nhưng mà cũng nặng thật. Sau khi đưa Nghiêm Sơ Văn về phòng, tôi bắt đầu thấy choáng và nóng khắp người.
Tôi về phòng mình, châm điếu thuốc, đứng bên cửa sổ hút cho tỉnh rượu.
Yên tĩnh thật đấy, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng có vẻ dư thừa, quen cảnh đông đúc xô bồ rồi đâm ra lại thấy hơi lạ với cảnh đêm tối tĩnh lặng như này.
Cửa sổ hậu phòng tôi hướng về phía Bắc, không bị che chắn gì nên vừa hay có thể nhìn thấy ngôi đền trên cao.
Dưới ánh trăng, mái vàng không còn lấp lánh, tường trắng cũng đã mờ nhạt, trông bằng mắt thường thì chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mờ ảo ở phía xa.
Lông bông.
Hai năm đầu đại học, đúng là tôi có hơi... lông bông thật, tôi thay người yêu khá thường xuyên. Người thứ nhất ba tháng, người thứ hai hai tháng, người thứ ba lâu nhất, kéo dài gần nửa năm? Nhưng hai năm ba mối tình là quá đáng lắm ư? Nửa năm kia thậm chí còn là yêu qua mạng kìa!
Hơn nữa từ hồi năm ba tôi bắt đầu tập trung vào việc học, không còn nhận lời tỏ tình của bất cứ ai. Tôi mà lông bông thì đừng nói một năm thay một người, tôi thay hàng tuần không đụng hàng còn được nữa nhé.
"Lông bông cái bíp." Tôi nghiến răng nghiến lợi chửi.
Bảy năm trước, thời điểm cậu ta về Tằng Lộc trùng với kì nghỉ hè giữa năm ba lên năm bốn, tôi cứ tưởng ít nhất cậu ta có thể học xong đại học, không ngờ nói đi là đi ngay. Từ lúc cậu ta rời đi chúng tôi chưa từng gặp lại nhau, sao cậu ta biết tôi lông bông được?
Không được, đêm nay mà không hỏi cho rõ ràng thì tôi không thể ngủ ngon.
Tôi vốn không phải người giỏi kiên nhẫn, cồn vào càng thúc đẩy tâm trạng này khiến tôi nghĩ gì thì phải làm đấy ngay lập tức, một giây một phút cũng không chờ được.
Tôi nghiền điếu thuốc xuống bậu cửa sổ, cầm áo khoác đi xuống dưới nhà, lúc tạt ngang qua ổ của Hai Đồng, nó ngẩng đầu, tò mò nhìn tôi một cái. Tôi mặc áo phao vào, giơ ngón trỏ lên môi "suỵt" với nó, không biết nó có hiểu hay không mà lại nằm xuống.
Bằng Cát về đêm vừa vắng lặng lại vừa lạnh lẽo. Mới đi vài bước, hơi rượu nóng trên người đã tan biến vào trong gió đêm buốt giá.
Tôi rụt cổ đi tới trước cổng đền, nhìn quanh bốn phía trước, thấy không có ai mới nheo mắt dòm vào khe cửa. Tối om, không nhìn thấy cái gì. Tôi áp tai lên nhưng cũng chẳng nghe thấy.
Tôi đi nửa vòng quanh đền, phát hiện ra mặc dù tường vây rất cao, thế nhưng do được xây bằng gạch đá nên cũng không phải là không có điểm tì.
Đây rồi, kỹ năng leo núi học được trong khóa học sinh tồn cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Tôi xắn tay áo, khởi động chân tay, quan sát bức tường trước mặt.
Tôi từ từ lùi lại rồi đột ngột chạy lấy đà, giẫm một chân lên mép gồ của viên gạch, mượn lực nhảy lên, hai tay kịp thời bám vào mép tường, chân còn lại đạp mạnh giống như ban nãy, lẹ làng trèo lên được đầu tường.
Tầm nhìn từ vị trí này khá tốt, có thể nhìn bao quát được hết sân trước và chính điện.
Trong sân yên tĩnh, chỉ có cửa sổ bên cạnh chính điện là lờ mờ ánh đèn, chắc đó là nơi Ma Xuyên ở.
Muộn thế này rồi mà sao cậu ta vẫn chưa ngủ? Chẳng phải trung bình tám giờ là mọi người ở đây đều đi ngủ ư? Giờ...
Tôi sờ túi, kết quả nhận ra mình không mang điện thoại.
Thôi vậy, tôi ngồi trên đầu tường nghĩ, chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là... là...
Là gì nhỉ?
Trong đầu như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, tạo thành lối mê cung tư duy vòng vèo khó đi khiến cho việc suy nghĩ của tôi trở nên vừa chậm chạp lại vừa khó khăn.
À, phải rồi, là tới tìm Ma Xuyên để tính sổ.
May sao, tuy chậm một chút nhưng cuối cùng tôi vẫn nhớ ra được.
Ánh đèn đằng xa đột nhiên chập chờn, chiếu lên trên tấm rèm một bóng người mờ nhạt.
Sao lại có người mà đến cái bóng nó cũng đẹp thế nhỉ?
Đang mơ hồ suy nghĩ thì tôi thấy bóng người kia đang lần lượt tháo từng món trang sức trên người xuống như thể sắp đi ngủ, tôi hơi sốt ruột.
Phải tranh thủ hỏi trong lúc cậu ta đang tỉnh mới được...
Tôi leo qua đầu tường, nhảy xuống, nhưng chắc do say rượu, đứng không vững nên va vào chậu hoa bên cạnh.
Một tiếng động nhỏ vang lên, tuy không nhìn rõ chậu hoa có bị vỡ hay không nhưng tôi thấy bóng người in trên rèm cửa khựng lại, mặc lại chiếc áo choàng đã cởi ra một nửa.
"Ai?"
Thấy có vẻ cậu ta sắp đi về phía cửa sổ, tôi nào dám ở lại lâu? Tôi hốt hoảng, vội vã quay ngược về đường cũ, lúc nhảy xuống vẫn không đứng vững, chật vật té lăn quay nửa vòng dưới đất rồi mới choáng váng đứng dậy.
Sợ Ma Xuyên ra ngoài kiểm tra, tôi chưa kịp phủi quần áo đã loạng quà loạng quạng chạy một mạch trở về. Đến khi trở về chỗ ở cởi quần áo ra, tôi mới phát hiện góc áo mình bị rách, lông ngỗng ở trong lòi ra ngoài.
Làm trộm không thành công mà còn mất toi cả một cái áo, xui xẻo. Tôi nằm ềnh ra giường trong tư thế hình chữ "đại", được lò sưởi trong phòng ủ ấm, oán thầm rồi nhắm mắt lại.
Mấy ngày sau, ít nhiều gì cũng có chút chột dạ, tôi không còn bén mảng đến gần ngôi đền nữa.
Hàng ngày vẽ kí họa, mở họp online với đồng nghiệp, không có gì làm thì đi loanh quanh trong làng, tất cả hợp thành toàn bộ cuộc sống sinh hoạt của tôi.
Tính tôi vốn hướng ngoại nên rất nhanh đã quen mặt với người dân trong làng, thậm chí tôi còn xưng em gọi anh với trưởng làng Niết Bằng.
(*) Bằng: chim bằng.
Khác với quan chức trong thành phố, nhiệm vụ quản lý của cán bộ vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh phức tạp hơn nhiều, gần như bao trùm mọi khía cạnh của đời sống. Nhà dân làng mất điện thì anh ấy đi sửa; dân làng cãi nhau thì anh ấy đi can. Thỉnh thoảng rỗi hơi không có việc gì làm tôi sẽ đi chung với anh ấy để hóng chuyện.
Hôm nay, một hộ dân trong làng đột nhiên bị mất mạng, Niết Bằng chạy đến hỏi tôi có biết sửa không.
Vấn đề lớn không có bản lĩnh nhưng vấn đề nhỏ thì vẫn có thể thử xem sao, vì vậy tôi đã đi cùng anh ấy.
Kết quả cũng chẳng phải trục trặc gì nghiêm trọng, chỉ cần thay đổi cài đặt trong giao diện quản trị của bộ định tuyến là xong.
Nhưng chị chủ nhà vẫn mang trà bánh ngon nhất ra để chiêu đãi tôi, thậm chí còn muốn giữ chúng tôi lại ăn tối.
"Chị ơi, em không ăn cơm đâu, chị cho em mượn cái ghim cài áo của chị để ngắm được không?"
Vừa vào nhà tôi đã để ý thấy trên ngực chị chủ có đeo một chiếc ghim cài áo hình vuông rất đẹp. Chiếc ghim cài làm từ bạc nguyên chất, các đường cong màu bạc uốn lượn phức tạp như những dải dây leo hội tụ vào giữa, một nửa bao lấy hạt san hô đỏ tươi, đính bên ngoài áo choàng xanh thẫm tạo nên hiệu ứng vẽ rồng điểm mắt.
Chị chủ nhà không hiểu tiếng Hạ lắm nên bối rối nhìn về phía Niết Bằng.
Niết Bằng đảm nhận công việc phiên dịch, thuật lại câu nói bằng tiếng Tằng Lộc cho chị rồi bảo: "Em trai này là nhà thiết kế trang sức, chỉ tò mò thôi, không có ác ý."
Thật ra ban đầu tôi không định giấu chuyện mình biết tiếng Tằng Lộc, nhưng nghĩ đến việc mình chỉ cần mở mồm sổ tiếng Tằng Lộc là ngay lập tức Nghiêm Sơ Văn sẽ biết chuyện trước kia tôi lừa nó, trong lúc do dự, tôi cứ thế để lỡ mất cơ hội này.
Giờ mà mở miệng thì thể nào cũng có chút lúng túng, chẳng bằng tôi coi mình như là người khác xứ không biết gì về tiếng Tằng Lộc còn hơn.
Người phụ nữ nghe Niết Bằng nói xong thì gật đầu, cẩn thận tháo chiếc ghim cài áo trên ngực xuống, đưa hai tay đến trước mặt tôi.
"Chiếc ghim cài áo này đẹp quá, là do tổ tiên truyền lại ư?" Tôi có thể nhận biết chất lượng của hạt san hô bên trên nhưng không nhìn ra được tuổi đời của nó.
"Kiểu dáng do tổ tiên truyền lại, ghim cài áo thì không." Niết Bằng nói đớt, "Vật này được gọi là ấn tín, như cái của anh đây." Nói rồi, anh chỉ vào chiếc ghim cài áo dạng tròn hình ngôi sao vàng nho nhỏ ở trên ngực mình
"Người Tằng Lộc bọn anh chỉ có tên chứ không có họ, mọi người dựa vào vật này để phân chia gia tộc. Ngày xưa đánh giặc, chết rồi thì chẳng biết ai vào với ai, nhưng đeo thứ này trên người thì người thu xác sẽ biết được nhà người đó ở đâu."
"Về sau không còn chiến tranh nhưng thói quen này vẫn được lưu giữ tồn tại. Chẳng phải người chỗ bọn cậu kết hôn thì đằng nữ sẽ lấy theo họ của đằng nam ư? Bọn anh cũng thế, nhưng bọn anh là trao đổi ấn tín." Niết Bằng nói với vẻ mặt tự hào, "Ngôi sao này chính là ấn tín của vợ anh."
Hay thật, thế mà tôi cứ tưởng đó là huy hiệu Đoàn Thanh niên Cộng sản.
Tôi đáp: "Đổi họ là ngày xưa rồi, bây giờ làm gì còn ai muốn đổi họ đâu, vẫn là quê anh tốt."
Tiếng Hạ của Niết Bằng không chuẩn lắm, tôi hỏi kỹ anh về cách viết hai chữ ấn tín trong tiếng Hạ thì mới biết hóa ra đây là tín trong tín vật chứ không phải là họ trong họ tên.
(*) 信 (tín) đọc là xìn, 姓(họ) đọc là xìng, Niết Bằng phát âm không chuẩn nên nói xìn thành xìng.
"Tần Già không có thứ này ư?" Tôi nhớ lại, hình như cả Ma Xuyên lẫn Lê Ương đều chưa từng đeo ghim cài áo.
Niết Bằng cười nói: "Họ không kết hôn thì cần cái này làm gì?"
Chị chủ nhà nhận lấy chiếc ghim cài áo tôi trả về, nghe hiểu hai tiếng "Tần Già" thì hỏi Niết Bằng: "Các cậu đang nói về Tần Già à?"
Niết Bằng trả lời: "Em trai này hỏi Tần Già có ấn tín không."
Chị chủ nhà cũng cười: "Tần Già không có ấn tín, nhưng ngài ấy có nhiều món còn quý hơn cả ấn tín cơ. Châu báu lấp lánh nhất tộc bọn chị đều thuộc về Tần Già."
Niết Bằng như sực tỉnh, chuyển sang nói tiếng Hạ với tôi: "Cậu em, nếu cậu có hứng thú với đồ trang sức châu báu thì có thể đến tìm Tần Già xem sao. Chỗ ngài ấy có nhiều món trang sức do ngôn quan đời trước truyền lại lắm, vòng chuỗi hạt, hoa tai, lắc tay lắc chân đều có hết. Không ai trong bọn anh bì được so với ngài ấy." Anh dùng tay vẽ ra một hình tròn có đường kính bằng mười centimet, nói, "Ngài ấy có khối ngọc phỉ thủy to bằng này, xanh biếc luôn, ngày xưa được hoàng đế ban tặng."
Nên nói người ở đây họ thật thà hay là bạo gan nhỉ? Đến trẻ con Hải thành còn biết không được tùy tiện tin tưởng người lạ, vậy mà tôi đến đây tổng cộng chưa được một tuần, quen biết họ cũng chỉ mới mấy ngày, cái gì họ cũng dám nói toẹt hết ra.
Tôi mà tham lam, tàn bạo một chút thì Ma Xuyên sẽ không sống nổi qua đêm nay.
Tôi nhăn mày, khuyên bảo: "Anh giai, chuyện này anh kể cho em cũng được, nhưng anh đừng nói cho người khác nghe nữa đấy, em sợ có người đánh hơi thấy mùi tiền, nổi máu tham lại nhắm vào Tần Già."
Niết Bằng nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cười phá lên, vỗ vai tôi, bảo: "Cậu là người tốt, anh không nhìn nhầm cậu. Cậu yên tâm, nếu có ai dám làm hại Tần Già, dù là trời nam biển bắc bọn anh cũng không bỏ qua cho gã!"
Hại cũng hại rồi, anh có đuổi đến trời nam đất bắc thì cũng còn tác dụng gì?
Tôi thấy anh ấy căn bản chẳng để tâm đến lời tôi nói, như vì chuyện không liên quan đến tôi nên tôi cũng lười khuyên tiếp.
Chị chủ nhà tiễn chúng tôi ra cổng, đúng lúc bắt gặp một tốp người đang đi vào nhà bên cạnh, mặt mày ai cũng nghiêm trọng, không lâu sau trong nhà vọng ra tiếng khóc than rấm rứt.
"Vẫn chẳng có tin tức gì của Vân Đóa." Chị chủ nhà nhìn sang nhà hàng xóm, thở dài nói, "Má cô ấy muốn gặp con gái một lần trước khi chết, nhưng xem ra không được rồi."
Niết Bằng nhìn theo, sắc mặt ủ dột: "Cô ấy không nên rời khỏi Bằng Cát."
Nghe hiểu nhưng phải giả vờ như không hiểu là một việc rất vất vả, đặc biệt là khi đối diện với drama. Niết Bằng nhanh chóng đưa tôi lên xe, tán gẫu về những chuyện khác. Anh ấy không giải thích với tôi chuyện của gia đình kia, tôi cũng không chủ động hỏi.
Tôi cứ tưởng anh ấy sẽ đưa thẳng tôi về, kết quả anh lại lái xe đến điểm chuyển phát nhanh cách đây vài kilomet, lấy một đống đồ ship, thậm chí còn đưa một trong số đó cho tôi.
"Đây là cái gì?" Tôi cúi đầu nhìn hàng ship của ông Lục.
"Hàng ship của Tần Già, đúng lúc cậu tiện đường thì mang cho ngài ấy giúp anh nhé."
Của Ma Xuyên ư? Ông Lục... Ông... Lộc?
(*) Lục và Lộc đồng âm.
Ha, ai bảo Tần Già không có ấn tín? Chẳng phải cho mình theo họ chồng rồi đây sao? Tôi ném hộp đồ ship ra ghế sau mà không thèm ngoảnh đầu lại.
(*) Ý Bách Dận bảo Ma Xuyên lấy họ của Lộc Vương, Ma Xuyên là vợ của Lộc Vương.
Niết Bằng liếc tôi: "Nếu cậu không muốn đi thì anh tự đi vậy, không sao, anh tưởng trước kia các cậu học chung trường thì hẳn là thân..."
"Em đưa cho." Tôi ngắt lời anh, mặt lạnh tanh nói, "Bọn em thân nhau, em sẽ đưa cho cậu ấy."
Thố Nham Tung có độ cao cao hơn so với mặt nước biển, gần xích đạo hơn nên vào mùa đông, cho dù đã bốn, năm giờ chiều nhưng mặt trời vẫn treo trên cao như trước, không có dấu hiệu nào của việc lặn xuống.
Vừa bước vào cổng, tôi đã thấy Ma Xuyên đang tưới nước cho hoa của cậu ta. Một tay vén tay áo của tay kia, cậu ta hơi cúi người, dưới ánh nắng mặt trời, chuỗi hạt ngọc phỉ thúy trước ngực cậu ta lóng lánh đến mức gần như làm mù mắt tôi.
Tôi: "..."
Mấy người Tằng Lộc này, rốt cuộc có chút ý thức giấu kín tài sản không được để lộ ra nào không đây?
Chỉ nhìn màu nước thôi thì có lẽ chuỗi ngọc phỉ thúy này cũng có giá lên đến tám chữ số, nếu còn là đồ cổ nữa thì... thật sự không dám nghĩ đến giá trị ẩn đằng sau nó.
Mọi người ở tộc Tằng Lộc nên biết ơn vì tôi không phải là một kẻ tham lam.
Tôi hắng nhẹ một tiếng để thu hút sự chú ý của Ma Xuyên, lúc cậu ta nhìn sang, tôi chạy trước một bước, trình bày lí do đến đây của mình.
"Anh Niết Bằng nhờ tôi gửi đồ ship cho cậu." Tôi giơ món hàng chuyển phát nhanh trong tay lên, nói.
Cái hộp rất to nhưng mà chẳng nặng mấy, bên trong có tiếng lắc lọc xọc, không biết là cái gì.
"Làm phiền cậu rồi."
Ma Xuyên đặt bình nước xuống rồi đi về phía tôi, nhận lấy đồ chuyển phát nhanh từ tay tôi. Ngón tay lành lạnh sướt nhẹ qua mu bàn tay tôi, để lại xúc cảm như lông vũ.
Tôi run lên, nhìn vẻ mặt cậu ta thì thấy cậu ta vẫn tự nhiên, thế là bèn bình tĩnh đút tay vào trong túi, nắm chặt lại.
Chiếc hộp gói không kín lắm, cậu ta bóc băng dính ngay trước mặt tôi rồi lấy ra một cái chậu hoa nhựa màu xanh lá cây từ bên trong.
"Mấy hôm trước nhà tôi vừa gặp trộm, nó lại làm vỡ mất một chậu hoa của tôi. Sợ nó quay lại đánh vỡ nốt đống chậu của mình, tôi đã dày công lên mạng mua chậu nhựa để chuẩn bị thay hết." Cậu ta cười, "Có điều, hy vọng rằng nếu có quay trở lại, nó cũng đừng ngu đến mức trèo từ chỗ tường có đặt hoa để vào."
Tôi: "..."
Đệt mẹ, chắc chắn cậu ta biết người vào đêm hôm đó là tôi rồi!
20/8/2023

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.