Trong Diệu Thúy cung, hoàng hậu ngồi bên trường kỉ, cùng Kiều Vũ Phi nhàn nhã trò chuyện. Nhìn khí sắc của hoàng hậu đã tươi tắn hơn nhiều lắm, Kiều Vũ Phi cũng thở ra một ngụm nhẹ nhỏm. Hoàng hậu để Quế Châu rót cho nàng chung trà, lại nâng trà đưa đến trước mặt Kiều Vũ Phi, thành ý nói:
- Lý công tử lại lần nữa cứu được cho tính mạng của bổn cung. Nói ra, bổn cung đã nợ người rất nhiều. Một lần khó tính hết. Lý công tử, người nói xem, bổn cung phải ban thưởng gì cho công lao của người?
Kiều Vũ Phi hoảng sợ, hai tay chặn lấy chung trà không dám nhận. Người ta đường đường là nhất quốc chi phụng, hiện là nhiếp chính đại quyền trong tay lại cung kính dâng trà cho nàng, chung trà này nàng làm sao dám uống?
- Bẩm hoàng hậu! Lý Thần không dám! – Nàng lùi lại, khom lưng rồi quì sụp xuống chân hoàng hậu - Lý Thần là hạng thảo dân, đối với hoàng hậu, với hoàng tử tận tụy trung tâm là chuyện phải làm. Thảo dân không dám đòi hỏi ban thưởng, hơn nữa càng không dám nhận ban thưởng!
Hoàng hậu đã đưa tay đến trước mặt Kiều Vũ Phi, thế nhưng rốt cuộc cũng không đỡ nàng ấy đứng lên. Nàng ấy đối với nàng vẫn luôn giữ khoảng cách như thế. Nàng ấy cũng đã không phải là người kia, tất nhiên đối với nàng cũng không hề hoài niệm, không thể nhận ra. Ấy nhưng trước diện mạo ấy, thân dạng ấy, hoàng hậu nàng nhiều lúc thật khó khống chế tâm tình.
Lúc này, thấy Kiều Vũ Phi bộ dạng sợ sệt quì mọp dưới chân nàng, nếu nàng chủ động thân cận sợ chỉ làm người kia càng thêm bất an hoảng hốt. Rốt cuộc, hoàng hậu nén lại nỗi lòng, nhẹ buông một tiếng thở dài sâu kín, ôn tồn nói:
- Lý công tử không cần đối với bổn cung thận trọng đến như thế! Dù sao thì...công tử là thân cửu của tiểu hoàng tử Hạo, với bổn cung cũng xem như người nhà rồi. Ngồi đi! Được rồi, nói vào việc chính. Bổn cung nói ban thưởng, công tử lại khiêm nhường không muốn nhận cho. Như vậy nếu là bổn cung có chuyện cần nhờ, Lý công tử, ngài sẽ không từ chối chứ?
- Bẩm! Lý Thần...cúi đầu xin nghe!
Lúc về đến Tùy Quang cung, Kiều Vũ Phi hãy còn hoang mang không dám tin nổi. Vừa rồi hoàng hậu đã nói ra một yêu cầu muốn nàng thực hiện mà khi nghe xong, Kiều Vũ Phi lập tức muốn đi nhảy núi: Hoàng hậu muốn nàng đứng ra tranh chức thống lĩnh cấm quân với các nhân tuyển của các phe phái trong triều. Đùa sao? Nàng sao có đến bản lĩnh tranh tuyển thống lĩnh với đại nội cao thủ? Nàng cũng không phải đại tướng quân Lý Thần?
Oái! Nghĩ đến đây nàng lập tức nhảy dựng. Phải không vậy? Nàng nhớ không lầm, trong sử sách cũng có ghi danh tiếng của Lý Thần bắt đầu được sử sách công nhận từ lúc ngài ấy đắc tuyển chức thống lĩnh cấm quân. Mà bây giờ nàng...nàng hiện đang là thân phận Lý Thần, hoàng hậu lại muốn nàng ứng tuyển thống lĩnh cấm quân! Nhưng mà nàng là "hàng giả", vậy Lý Thần hàng thật giá thật ở đâu sao còn chưa xuất hiện?
Kiều Vũ Phi hoang mang đến xoắn não. Nàng ngồi xuống bên thư án, thận trọng suy nghĩ lại một lượt để xác định xem vấn đề khó tưởng này là phát sinh từ đâu? Nàng nhớ lại buổi triển lãm tượng điêu khắc ngày hôm ấy của giáo sư Ngô Hoàng Huy, lúc ấy dường như cũng có một bức tượng tạc mô phỏng dung mạo của Lý Thần. Ấy nhưng lúc ấy nàng lại không để tâm, chỉ chăm chăm dò xét tìm lỗi để bắt bẽ, soi mói vạch trần Ngô Hoàng Huy. Rốt cuộc, chính nàng lại xuyên không. Chỉ đáng tiếc bởi vì nàng không tin nên không hề có chuẩn bị. Với mớ kiến thức ít ỏi về lịch sử thời kì này, nàng cũng không dám chắc những gì mình biết có thực sẽ diễn biến ra đúng như tiến trình hay không? Thế nhưng nghĩ đến bản thân là Lý Thần, nàng thật sự không dám tin, không thể tin, tuyệt đối không tin được!
Lúc này, nàng ngồi bên thư án, cầm bút thử phác họa những dung mạo mà nàng còn nhớ được khi nhìn qua bộ sưu tập của Ngô Hoàng Huy. Đáng tiếc sau một hồi vẽ vẽ, rốt cuộc cũng phải chịu thua. Không hiểu kí ức nàng bị làm sao, nàng phác họa bao nhiêu bức đều không hoàn thành, chỉ duy mỗi bức vẽ dung mạo của Đinh Ngọc Phụng thì lại vẽ rõ như thực. Kiều Vũ Phi cười buồn, tay cầm bức vẽ mân mê dung mạo người trong tranh.
"Đinh Ngọc Phụng, ta vì nàng mà đến. Rốt cuộc lại bị trôi cuốn vào một thân phận của một đại nhân vật thần kì này! Nàng nói xem, vận mệnh của ta sẽ như thế nào? Ta sẽ như ngài ấy làm nên lịch sử hay là bởi vì sự xuất hiện của ta đã thay đổi thế cuộc? Nàng nói đi Ngọc Phụng, ta nên làm sao đây?"
Kiều Vũ Phi suy nghĩ đến mệt mỏi mới gục xuống bàn thiếp đi. Đinh Thái Ninh vừa lúc đến thăm, tiểu cô nương tinh nghịch, cố ý muốn làm cho người bên trong bất ngờ nên đã căn dặn thái giám cung nữ không được thông truyền với người bên trong. Nàng rón rén từng bước tiến vào. Nhìn thấy Kiều Vũ Phi cả người mệt lả nằm gục xuống bàn. Trên bàn lại bày bừa những bức vẽ, nàng tiện tay cầm lên một bức nhìn xem thì lập tức chấn động thâm tâm. Người trong bức vẽ kia...Lý công tử làm thế nào mà quen biết?
- ----------------
Trong doanh trại của nhóm tân binh mà Quang Mục trại mới thu nạp, Đinh Ngọc Phụng tự mình huấn luyện một đội. Nàng dựa theo cách cách bố trí quân, sắp đội hình theo thế trận mà Lâm Dĩ Thông chỉ dạy, kết hợp với những thế trận mà binh thư ghi lại sáng tạo thành một thế trận mới. Nàng tích hợp ưu điểm của các thế trận trước đây, dùng vào thế trận mới này. Đám binh sĩ được bố trí đội hình chặt chẽ, kín kẽ hơn, bổ trợ lẫn nhau cũng khít khao và chính xác hơn, so với trước thật sự đã càng tinh nhuệ hơn một bậc.
Đang lúc chuẩn bị tập trận đỡ tên, Đinh Ngọc Phụng đứng bên này, để các tân binh dàn theo thế trận nàng đã sắp xếp rồi sai một nhóm tân binh khác ở bên kia bắn tên qua. Hàng loạt tên phóng như mưa đến, đám tân binh thuần thục áp dụng trận pháp đỡ được hết một cách dễ dàng. Đinh Ngọc Phụng đắc ý trong lòng. Trận pháp này thành công, có thể áp dụng phòng thủ thật sự rất hiệu quả trên chiến trường. Đang lúc như thế, bất ngờ một mũi tên từ đâu phóng đến, bắn gãy đi trướng kì ở phía trên đài quan sát rất gần với chỗ tập của đoàn tân binh. Trướng kì cả ngọn rơi xuống thẳng đến ngay chỗ Đinh Ngọc Phụng ở giữa quân đoàn. Thanh gỗ dùng trướng kì rất to và chắc, người có thể dùng tên bắn gãy trướng kì tiễn pháp phải cực kì cao thâm mới có thể làm được. Đinh Ngọc Phụng thầm đánh giá trong lòng, cũng thật nhanh phi thân lên, trước khi trướng kì rơi xuống dưới chân đã đoạt lấy cung tiễn từ một tân binh gần đó bắn lại một mũi vào thân trướng kì. Trướng kì lại lần nữa tung bay lên cao. Đinh Ngọc Phụng lại lắp tên, bắn thêm một mũi nữa đẩy ngọn trướng kì bay trở lại vị trí trên đỉnh đài quan sát trước sự kinh thán của tất cả tân binh trong sân tập.
Cùng lúc với tiếng cảm thán hoan hỉ của đám tân binh, Lâm Dĩ Thông cũng phấn khích bước đến vỗ tay khen ngợi:
- Hay! Hay lắm! Quả nhiên là một tuyệt luân tiễn thuật! Đinh Trọng, ngươi quả thật là tiến bộ thần tốc. Tiễn thuật ngày hôm nay của ngươi thật sự khiến Lâm Dĩ Thông ta mở rộng tầm mắt. Ngươi tuổi trẻ, lại có bản lĩnh xuất thần thế này, ta phải thực thán phục! Thán phục ngươi, cũng thán phục Mộc thánh y đã nhận được một cao đồ thần thông như ngươi! Ha ha ha!
Đinh Ngọc Phụng khẽ cười, trao lại cung tiễn cho một tân binh gần đó rồi mới bước đến cung kính mỉm cười với Lâm Dĩ Thông. Vô tình lướt sang cạnh bên Lâm Dĩ Thông hóa ra là Lương Mẫn Doanh. Nàng còn chưa kịp có thái độ nào thì bất ngờ Lương Mẫn Doanh lại rút đoản kiếm xông lên tấn công nàng. Đinh Ngọc Phụng lập tức nhảy lên né tránh. Lương Mẫn Doanh đuổi theo gắt gao, vừa vung kiếm, vừa nghiến răng nói:
- Ta biết là ngươi! Xú nữ nhân đáng ghét kia, lập tức trả lại bạch ngọc cho ta! Nếu không đừng trách!
Đinh Ngọc Phụng không hề nao núng, nàng nhảy một phát khinh công đến một góc khuất cạnh bên sân tập. Lương Mẫn Doanh cũng lập tức đuổi theo. Đinh Ngọc Phụng bất ngờ từ trên cao tấn công xuống, lại điểm trúng huyệt ở sau lưng Lương Mẫn Doanh. Lương Mẫn Doanh bị trúng kế tức giận, nghiến răng nói:
- Tiện nhân ngươi lần nào cũng đánh lén! Có bản lĩnh thì trực diện đấu với ta! Đinh Ngọc Phụng, ngươi đừng tưởng võ công cổ quái của ngươi thắng được ta thì xem như ngươi tài giỏi. Ngươi nữ cải nam trang, mạo xưng Đinh Trọng đến Quang Mục trại này có ý đồ gì? Nếu để Lâm thế bá biết được, ta nói xem ngươi làm sao mà ở lại?
- Vậy sao? – Đinh Ngọc Phụng cười nhẹ. – Vậy ngươi thử nói với Lâm thế bá xem ngài ấy sẽ phản ứng làm sao?
- Ngươi...ngươi...
Lương Mẫn Doanh còn đang ngỡ ngàng trước giọng điệu thách thức của Đinh Ngọc Phụng, lại quay sang thấy Lâm Dĩ Thông đứng cách hai người một khoảng, lại che miệng ho nhẹ một tiếng rồi nói nhỏ cốt chỉ để hai người phía sau nghe thấy:
- Ở trước mặt bao nhiêu người khác, hai ngươi một nam một nữ, đừng có kích động thái quá! Nếu muốn nói chuyện riêng thì vào lều trướng phía sau mà hàn huyên đi!
Lương Mẫn Doanh muốn kêu một tiếng còn chưa kịp thì đã bị Đinh Ngọc Phụng kéo đi đẩy vào bên trong lều cách đó mấy trăm bước. Khi chỉ còn có hai người, Đinh Ngọc Phụng mới giải huyệt đạo cho Lương Mẫn Doanh. Lương Mẫn Doanh lập tức đứng dậy, xòe tay trước Đinh Ngọc Phụng, gắt giọng:
- Trả lại bạch ngọc cho ta!
- Bạch ngọc nào của ngươi? – Đinh Ngọc Phụng tuyệt không có ý trả.
- Rõ ràng là ta khó khăn lắm mới tìm được. Đinh Ngọc Phụng ngươi không thể vô lý đoạt của người.
- Bạch ngọc cũng không phải của ngươi. Ta chỉ giữ hộ Á Tử. Sẽ có một ngày chính tay ta đích thân trả lại cho chàng.
- Đinh Ngọc Phụng. – Lương Mẫn Doanh có chút ấm ức. Nàng nén lại cổ cảm xúc oán ghét với người trước mặt, ngẩng mặt thẳng giọng nói – Kiều bá phụ đã tác thành hôn ước cho ta và Vũ Phi. Ngươi đừng vọng nghĩ đến huynh ấy nữa.
Đinh Ngọc Phụng thản nhiên ngồi xuống, rót trà tự uống, vừa tỉnh khô đáp với Lương Mẫn Doanh:
- Là ai vọng nghĩ thì phải xem lại đã. Lương tiểu thư, Á Tử đại ca chưa từng nói yêu thích ngươi. Ngươi là nữ nhân lại bạo dạn như thế chủ động hiến hôn. Ngươi cho rằng Á Tử sẽ chấp nhận một hôn ước vô lý như vậy hay sao?
- Ngươi...dù sao ngươi cũng sẽ không chấp nhận được Kiều Vũ Phi. Ngay bây giờ, ngươi nên chết tâm đi. Dung mạo của ngươi đã khôi phục, thiên hạ nam nhân cũng không thiếu người cho ngươi chọn. Kiều Vũ Phi không thích hợp với ngươi.
- Có thích hợp hay không là việc của bọn ta, không cần Lương tiểu thư nàng nói đến. Bổn...ta nghĩ vẫn là nên tìm được Á Tử đại ca trước. Lương tiểu thư, nàng nghĩ đúng không?
Lương Mẫn Doanh nhất thời không thích ứng kịp với xoay chuyển bất ngờ của Đinh Ngọc Phụng. Nhưng Đinh Ngọc Phụng nói đúng, việc cần trước nhất là phải tìm được Kiều Vũ Phi. Ngẫm nghĩ, quả thật là Lương Mẫn Doanh nàng không có cảm giác thắng thế so với Đinh Ngọc Phụng trong cuộc đua tình cảm với Kiều Vũ Phi. Nàng sớm nhìn ra Kiều Vũ Phi có ý với Đinh Ngọc Phụng. Bởi vậy, thời khắc nhìn thấy Đinh Ngọc Phụng xuất hiện ở Quang Mục trại này, chứng tỏ Đinh Ngọc Phụng cũng là vì Kiều Vũ Phi mà đấu tranh. Tự nhiên nàng có cảm giác thua cuộc. Nếu như Đinh Ngọc Phụng cũng tham gia trận chiến là vì diệt Lưu Hoành, trả thù cho Kiều Vũ Phi ngày đó. Nếu như hai người họ đều sâu đậm với nhau như thế, nàng làm sao có thể chen ngang? Nhất là lần này gặp lại, Đinh Ngọc Phụng chẳng những dung mạo khôi phục, xinh đẹp vạn phần, lại còn có bản lĩnh xuất thần, thay da đổi thịt thành một cao nhân ngạo thế. Đã chênh lệch nghiêm trọng đến thế này, nàng làm sao mà thắng nổi với Đinh Ngọc Phụng đây? Bởi vậy, nàng không cam tâm:
- Ta không cần biết. Nhưng rõ ràng người tìm được ngọc bội của Kiều Vũ Phi là ta. Ngươi trả lại ngọc bội cho ta!
Đinh Ngọc Phụng ngước mặt nhìn lên vẻ mặt căng thẳng đến quẫn bách của Lương Mẫn Doanh rồi bất ngờ khẽ phì cười:
- Nếu như ngươi quan trọng bạch ngọc này đến như vậy, thì ta trả lại cho ngươi.
Lương Mẫn Doanh có chút không tin, đến khi Đinh Ngọc Phụng thật sự trao ra bạch ngọc đặt lên tay nàng. Lương Mẫn Doanh cầm miếng ngọc, xúc động vui mừng chỉ trong giây lát, hốt nhiên liền có một cảm giác bản thân lại yếu kém đi so với Đinh Ngọc Phụng. Vì một miếng ngọc, nàng lại trở nên như một đứa trẻ mè nheo đòi quà. Rốt cuộc thì nàng thua nàng ấy đến bao nhiêu bậc? Nàng có thể nào tìm được Kiều Vũ Phi trước nàng ấy hay không?
Nhác thấy vẻ mặt khổ sở không cam lòng của Lương Mẫn Doanh, Đinh Ngọc Phụng khẽ cười lên, đánh tan bầu không khí khó ở trong lều trướng này. Nàng nói:
- Lương tiểu thư cũng là trang nữ trung hào kiệt. Nếu nàng cũng có thể ra vào quân doanh, có thêm nàng trợ giúp, việc tìm được Á Tử đại ca thật sự sẽ thêm nhiều khả quan hơn. Trước tiên, ta nói lại những gì ta thu thập được với nàng. Theo dấu vết để lại ở nơi Á Tử đại ca rơi xuống, ta đã tìm được vật của người trong cung...