Bình An quay đầu, ngoài cung một đám cung nữ thái giám đang làm việc thường ngày. Ánh mặt trời ấm áp chiều vào phòng làm mặt đất ánh lên một màu vàng, bởi vậy không một chút khó khăn cũng nhìn ra được hôm nay thời tiết rất tốt.
Nhưng tốt hay xấu có gì khác biệt?
Hai năm, đã hai năm trôi qua chắc chắn ngoài kia có rất nhiều thay đổi. Còn Bình An cậu chung quy hai năm trước hay bây giờ vẫn thế, vẫn tựa như con chim trong lồng từng giây từng phút trông chờ chủ nhân cho ăn, cho uống. Chỉ khác biệt là chiếc lồng này thực xa hoa, tráng lệ khiến cho không ít kẻ giở bao nhiêu thủ đoạn còn chưa chắc đã bước được vào nhưng đối với Bình An mà nói đó là một nỗi ám ảnh kinh hoàng. Ám ảnh lúc nào thì Hiên Viên Nhật tới, ám ảnh y sẽ sử dụng dụng cụ điều giáo nam xướng nào trên người mình. Nhưng đến ngày hôm kia Bình An hiểu ra rằng Hiên Viên Nhật không chỉ đơn thuần coi cậu là kỹ nam mà y là muốn cậu tự thừa nhận bản thân cậu là loại người như thế. Giờ có lẽ Hiên Viên Nhật đã đạt được mục đích của mình rồi đó, cậu chính là như vậy, là loại phóng đãng nhơ bẩn, mỗi khi không có nam nhân đến cưỡi là hậu huyệt ngứa muốn phát điên phải cần đến dương cụ giả, miệng ngoài việc ngậm lấy dương v*t thì cũng chỉ là cầu xin người ta đè mình. Bình An cậu đã biến thành bộ dạng này, không biết Hiên Viên Nhật đã hài lòng hay chưa?
Không muốn suy nghĩ thêm gì nữa, Bình An cựa quậy thân mình tính ngồi dậy nhưng thân thể còn chưa hồi phục vừa mới cử động cơn đau từ nội bộ tràn ra. Nhất là chỗ ngượng ngùng kia truyền đến một trận có rút làm cho gương mặt thanh tú trắng bệnh đi phát ra một tiếng kêu khe khẽ. Thuý Lan kinh ngạc quay đầu lại.
- Công tử, người tỉnh rồi!
Bình An muốn mở miệng phát hiện cổ họng mình đau rát không thể nói nên lời.
Thuý Lan nhanh trí biết là Bình An đang cực kỳ khát, lập tức mang đến một bát nước đầy. Uống nước xong thấy cổ họng đã đỡ hơn mới thanh giọng hỏi.
- Ta ngủ bao lâu rồi?
Thuý Lan nhìn chủ tử của mình vừa mới trò chuyện vui vẻ cùng nàng hôm kia, nay đã nằm trên giường bệnh lay lắt như ngọn đèn trước gió. Thân thể gầy yếu che dưới lớp áo mỏng dường như còn nhè nhẹ run, bàn tay xinh đẹp bị băng kín. Nước mắt nàng chậm rãi lướt qua gò má.
- Công tử... người đã hôn mê hai ngày rồi làm nô tỳ cứ tưởng.... cứ tưởng....
Bình An nở một nụ cười thê lương.
- Đừng khóc, ta đây không phải còn sống sao?
Thuý Lan lấy tay lau đi giọt nước mắt, vì thấy uất ức cho ai đó to gan lớn mật nói.
- Công tử thế này có giống người đang sống không? Tại sao số người lại khổ như vậy chứ?
- Nín đi, người ta không biết lại tưởng ta ăn hiếp ngươi.
Nàng vội vàng ngừng khóc, nhận ra chủ nhân chưa ăn gì liền định mang đến một ít thức ăn lỏng.
- Chậm đã, ngươi đỡ ta dậy, ta muốn ngồi một lúc.
Thuý Lan luồn tay sau lưng cậu cẩn thận nhẹ nhàng đỡ Bình An ngồi lên. Bất quá cả người khí lực suy yếu, địa phương kia lại bị tàn phá quá nặng dù rằng phía dưới đã trải rất nhiều đệm chăn thì ngồi vẫn là việc quá khả năng. Thấy mồ hôi Bình An thấm ướt đầy trán, bàn tay nắm chặt biểu thị cho sự chịu đựng, nàng chần chừ.
- Công tử...
- Không cần nữa, ta lại muốn nằm.
Nàng lại đỡ Bình An nằm xuống, quay đi lau nước mắt. So với câu " ta không ngồi dậy nổi " thì "ta lại muốn nằm" nó như bóp nghẹt vào tim nàng. Chủ nhân của nàng cho dù những lúc đau đớn nhất, khổ sở nhất vẫn không muốn nói ra vì sợ hạ nhân lo lắng. Đến bao giờ người mới thôi nghĩ cho người khác mà hảo hảo thương lấy bản thân mình cơ chứ.
Còn hoàng thượng nữa, chủ nhân của nàng tốt như vậy hà cớ gì ngài lại đày đọa đến nỗi từ một nam nhân khỏe mạnh giờ ngay đến cả khí lực để ngồi cũng làm không nổi. Khó hiểu hơn là từ khi công tử hôn mê, hoàng thượng hình như cũng rất lo lắng, mỗi ngày ghé qua cũng phải mấy lần nhưng hàn ý trên khuôn mặt đều khiến nàng và các cung nữ, thái giám khác như rơi vào hầm băng.
Rốt cuộc thì giữa hoàng thượng và công tử là như thế nào?
Trên đại điện,
Hoàng thượng hôm nay rất không thoải mái.
Đó chính là suy nghĩ của tất cả văn võ bá quan tham gia buổi chầu. Tuy nói hoàng thường vẫn luôn hỉ nộ vô thường nhưng hôm nay quả thực như là....giận cá chém thớt. Không khí tựa hồ đóng băng, một âm thanh phát ra từ miệng của nam nhân đang ngồi trên cao kia.
- Đây là cái gì?
'Ba' một tiếng tấu chương tiếp đất ngay trước mặt của người đang quỳ. Cảm nhận được khí tức lạnh lẽo cực đại đè ép, ông ta đưa ống tay áo lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán, bàn tay run run cho biết đang rất khẩn trương.
- Hồi bẩm hoàng thượng.... đó là tấu chương về việc cứu trợ....
- Cứu trợ, cứu trợ, suốt ngày chỉ biết dâng sớ cứu trợ. Trẫm nuôi một lũ phế vật các ngươi để làm gì?
- Vi thần đáng chết! Vi thần đáng chết!
- Ngươi cũng biết mình đáng chết? Ba năm. Trẫm cho các ngươi ba năm để xây dựng lại hệ thống đê điều bên sông Trường Giang nhưng các ngươi.... các ngươi đã làm được những gì? Ngân lượng từ quốc khố đã đi đâu?
Viên đại thần bị hoàng thượng quát sợ đến run rẩy, những người khác cũng bị dáng vẻ của hoàng thượng mà sợ sệt không dám thở mạnh.
Vốn chuyện không phải quá to tát nhưng là trong lòng Hiên Viên Nhật như đang có một ngọn lửa không ngừng bùng lên. Y phải làm cái gì đó bằng không lục phủ ngũ tạng sẽ bị thiêu sạch.
Đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng, một tiểu thái giám ghé sát vào tai của Nguỵ công công thì thầm. Ông quay sang hoàng thượng ra dấu hiệu người kia đã tỉnh, lúc này cơn thịnh nộ mới tạm dứt.
- Nếu hộ bộ không tự lo liệu được đợi đến hình bộ đến điều tra ra những kẻ nào có liên quan trong việc tham ô ngân sách thì các ngươi biết hậu quả như thế nào rồi đấy.
- Bãi triều!
Hiên Viên Nhật cũng không về Long Tâm điện thay y phục mà mặc nguyên hoàng bào thẳng bước đến Vĩnh Hoà cung.
Như thường ngày một đạo âm thanh cao giọng vang lên.
- Hoàng thượng giá đáo.
Tất cả cung nhân đều bỏ xuống công việc đang dở của mình cúi xuống hành lễ. Hiên Viên Nhật đi vào phòng, liếc qua bàn thức ăn đang còn nguyên vẹn nhưng đã nguội ngắt, người trên giường dường như đang say giấc.
Bình An cuộn mình nằm trên giường, tỉ mỉ lắng nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa, tiếng bước chân đến gần đến gần sau đó dừng lại, cảm nhận một tia nóng rực nhìn thẳng vào mình, thân mình Bình An không tự chủ cương cứng. Hiên Viên Nhật nhanh chóng phát hiện ra hàng lông mi không ngừng run rẩy biết cậu là đang giả bộ ngủ.
- Đã tỉnh còn không mau rời giường.
Thanh âm lạnh lùng bên tai, Thuý Lan vốn muốn nói căn bản công tử không thể ngồi dậy nổi, cuối cùng lời vừa ra đều bị nuốt ngược trở về.
Bình An mở mắt ra, hai tay trụ lấy thành giường, nhẫn thắt lưng đau của mình chậm rãi ngồi dậy. Thuý Lan định chạy lại hỗ trợ nhưng nhìn được ánh mắt cảnh cáo của chủ nhân đành dậm chân tại chỗ.
Bình An không muốn trước mặt Hiên Viên Nhật, bản thân trở nên thảm thương quá mức.
"Đây là ý tứ gì? Ngay đến cả một cái liếc mắt sang mình một cái cũng không? Muốn chiến tranh lạnh sao?"
- Được lắm! Ngươi thật có bản lĩnh làm trẫm tức giận. Đem bát cháo này uống hết.
Bình An một câu cũng không nói lập tức vùi đầu vào ăn cháo. Tay phải bị thương nên việc cầm thìa bằng tay trái khiến cậu có chút chật vật.
Uống đến cuối cùng, giống như muốn nôn lại bị Bình An hung hăng ép nuốt xuống.
- Trẫm biết ngươi có ý định chết một lần ắt sẽ có lần thứ hai. Đừng bao giờ nghĩ đến biện pháp tuyệt thực ngu xuẩn mà nữ nhân hay làm bởi vì trẫm sẽ không cho ngươi tính toán thực hiện được. Biết điều thì hảo hảo dưỡng thương cho trẫm.
Cung nữ thái giám còn đứng một bên mà Hiên Viên Nhật cư nhiên không e dè nói. Có khi nào lần sau y còn làm nhục cậu trước mặt họ hay không?
Chỉ một khoảnh khắc sau Bình An lắc đầu cười. Có dáng vẻ nào của mình mà Thuý Hồng, Thuý Lan chưa chứng kiến, còn làm ra vẻ băng thanh ngọc khiết há không phải để người khác chê cười sao?
Ăn cháo xong Hiên Viên Nhật còn tự mình xác thực Bình An đã uống thuốc mới bước ra cửa.
Khi bóng y còn chưa khuất dạng,
Nôn!
Tất cả những gì Bình An vừa đưa vào miệng đều bị nôn hết ra ngoài.
- Công tử! Công tử!
Thuý Lan vuốt lưng cho Bình An hết sức lo lắng.
- Cho ta.... nước.
- Nước đây.... người uống từ từ thôi.
- Đủ rồi.
- Công tử, để nô tỳ cho người đi gọi Điền thái y.
Bình An nắm lấy cánh tay nàng ngăn lại.
- Không cần, nghỉ ngơi một lúc là ổn.
- Vậy người nghỉ đi. Nô tỳ đứng ngay ngoài cửa có gì người cứ gọi.
Bình An nhìn cánh cửa khép lại nhịn không được ho khan. Thuý Lan nói vì thân thể suy nhược nên thuốc cậu uống là thuốc bổ nhưng là một thầy thuốc Bình An biết mình vừa uống cái gì.
Kỳ thực thì nói thuốc bổ cũng không sai cái chính vẫn là bồi bổ để cậu sớm có thai. Việc này Điền thái y đã đề cập qua với Hiên Viên Nhật rằng hiện tại không thể hoan ái, càng không thể có con. Nhưng Hiên Viên Nhật chỉ đồng ý không làm còn việc điều trị thân thể không được phép trì hoãn. Yêu cầu của hoàng thượng làm ông rất khó xử, bao nhiêu thuốc tốt để trị vết thương lại không thể dùng, như vậy thì tới bao giờ Bình An mới hồi phục đây?
Bình An không thể nói rõ tâm tư lúc này là gì, thật muốn cười to một cái, như thế này vẫn chưa đủ hay sao? Chẳng lẽ thực sự Hiên Viên Nhật muốn nửa đời sau của cậu ngoài việc làm sủng vật phát tiết còn phải là con sủng vật biết đẻ.
Lại còn cả việc sợ cậu chơi trò tuyệt thực. Nếu có cơ hội Bình An sẽ nói rằng Hiên Viên Nhật y đã đánh giá cậu quá cao. Cậu còn chưa muốn chết sớm như vậy. Nương của Bình An đã lấy mạng đổi một mạng cho cậu thì cớ sao phải nhịn ăn để nhận một cái chết lãng xẹt như thế. Làm vậy có xứng đáng với sự hi sinh của người không?
Huống hồ Bình An còn muốn chứng kiến Hy nhi và Nguyệt nhi trưởng thành, lại còn biết bao thứ trên đời cậu muốn thử, muốn tìm hiểu, muốn biết. Thậm chí sống đến giây phút này Bình An còn chưa được nếm tư vị của một gia đình hạnh phúc là như thế nào? Sao có thể dễ dàng chết đi.
Cho nên là Hiên Viên Nhật không cần lo việc Bình An ra tay tổn hại chính mình, có khi cậu muốn yêu thương thân thể này còn không được bởi chắc nó cũng sớm không còn duy trì được bao lâu. Giống như cây bị sâu đục thân, lặng lẽ lặng lẽ từng ngày đến một lúc nào đó hết chống đỡ nổi nó sẽ chết đi, mặc dù bên ngoài có thể nó trông không hề có một biểu hiện gì bất thường.
Bình An cậu là một thầy thuốc mà hiện tại cũng không tiên lượng được liệu mình còn có cơ hội nhìn ánh bình minh vào sáng hôm sau hay không? Liệu có kịp nói với Thuý Hồng, Thuý Lan một lời từ biệt. Liệu trước khi chết có được trông thấy Hy nhi một lần? Liệu có kịp gặp Bắc Đường Ngạo để tạ ơn và cũng là xin lỗi. Và cuối cùng là để hỏi một câu với người kia.
Ta đã làm gì sai?
Nếu như trước kia Bình An sẽ hỏi Hiên Viên Nhật rằng trong một khoảnh khắc nào đó y đã từng đặt cậu vào tim hay chỉ là thú vui qua đường. Nhưng bây giờ nó không còn quan trọng nữa, cho dù quá khứ đã từng yêu thì thế nào?
Bình An chỉ muốn biết là cậu đã làm sai chỗ nào? Cậu đã từng làm gì đắc tội với y?
Hiên Viên Nhật nói cậu là người phản bội, vậy y có từng nghĩ đến cậu làm sao sống sót những ngày ở chiến trường, rồi lang thang khắp đầu đường xó chợ cho đến bị lừa vào thanh lâu. Lúc bị Bắc Đường Ngạo cường bạo, chính Bình An là nạn nhân đương nhiên người đau khổ nhất là cậu. Nhưng trong hoàn cảnh ấy, ngay đến cả một lý do oán hận người ta Bình An cũng tìm không được, chỉ riêng điều ấy đã dày vò cậu đến bao nhiêu. Vậy mà khi sự việc đến tai Hiên Viên Nhật, Bình An cậu một phát biến thành kẻ không biết liêm sỉ câu dẫn nam nhân. Nếu lúc Hiên Viên Nhật gặp lại Bình An không phải ở giữa đường phố đông đúc mà là trong hoàn cảnh cậu đang phải phục vục cho hàng tá kẻ ở Thượng Hương lâu không biết giây tiếp theo sẽ phát sinh sự việc gì.
Trước khi gặp Hiên Viên Nhật, Bình An chưa bao giờ nghĩ mình là đoạn tụ lại càng không biết bản thân có khả năng dựng dục. Song khi gặp y rồi trải qua nhiều chuyện cậu lại nhận định lại một lần nữa mình cũng không hẳn là yêu thích nam nhân bởi chính là trên đời này ngoài y ra không có ai khiến cho cậu cam tâm tình nguyện nằm dưới thân cả. Cho dù người đó có hoàn hảo như Bắc Đường Ngạo đi chăng nữa thì đối với Bình An chỉ có cảm kích cùng kính trọng tuyệt không phải là "yêu".
Bất quá hết thảy những chuyện đó Hiên Viên Nhật vĩnh viễn không biết được, biết được rằng y đã từng trọng yếu như thế nào đối với một người tên là Trần Bình An.
Bình An ngộ ra rằng trong tình yêu, người nào ngỏ lời không quan trọng, mấu chốt chính là kẻ nào yêu nhiều hơn thì mới là người chịu nhiều thương tổn.
Yêu cũng đã yêu, đau cũng đã đau, hận cũng đã hận.
Vậy nên Bình An đã thông suốt, không còn đối chọi với Hiên Viên Nhật làm gì. Người ta nói trước khi chết mà còn oán hận, u buồn thì sẽ không lên được thiên đàng. Cậu không muốn sống một đời đầy đắng cay tủi nhục đến lúc chết đi vẫn không được siêu thoát. Hơn nữa trên kia còn có cha và nương đang dang rộng vòng tay chờ đợi cậu.
Nhưng là cuộc đời mà, đâu biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, Bình An không những không chết lại còn mang đến một sinh mạng mới.
Điền thái y cứ hai ngày lại đến kiểm tra tỉ mỉ cho Bình An một lần, dưới sự điều trị chu đáo của ông sức khỏe của cậu cũng dần tốt lên.
- Trần quý nhân, thân thể của người đã không còn gì đáng ngại nhưng là....
- Nhưng là sao?
- .....
- Điền thái y cứ nói đi, sống cho đến bây giờ còn có tình huống nào ta chưa trải qua. Mà ông quên ta cũng là thầy thuốc sao? Ông không nói ta vẫn tự mình kiểm tra được. đam mỹ hài
- Chính là người đang mang thai.... được nửa tháng.
Bàn tay đưa lên định bắt mạch buông thõng xuống. Nửa tháng... tức là hôm ấy, chính cái đêm cậu muốn quên nhất trong đời ấy mà lại là hoài thai. Rõ ràng lão thiên gia đang muốn trêu đùa với cậu mà.
Bình An lấy lại tâm tình đáp.
- Thông báo tin hỷ mà mặt Điền thái y nghiêm trọng như vậy làm ta cứ tưởng mình mắc bệnh nan y. Thời gian qua ông chắc chắn đã rất vất vả, giờ thì có thể về nhà ăn ngon ngủ yên được rồi.
- Người cũng biết hiện tại hoài thai.... không thích hợp.
Bình An cười nhạt hỏi lại.
- Biết thì sao? Ta còn có thể làm gì?
Điền thái y tự thấy thẹn khi nói ra lời thừa thãi. Ông nếu không chữa cho Bình An có thể hoài thai thì mạng của ông và người nhà chắc chắn không thể yên ổn. Nhưng cậu mang thai vào thời điểm này không cần nói cũng biết tựa như bước một chân vào quỷ môn quan.
Một người như Bình An đáng lẽ không phải chịu cảnh này. Nếu không gặp hoàng thượng, nếu không lọt vào mắt xanh của người thì có thể Bình An trước mặt ông đã có thể xứng danh thần y cả một vùng.
Thực đáng tiếc.
Âu cũng là số phận.