Lâm Phách Thiên có thể thành lập chiến công là do hắn tâm tư kín đáo, lúc này không giận ngược lại cười nói:
"Đó là tự nhiên, Tứ đệ đã muốn thì cứ lấy đi. Dù sao ta cũng hưởng dụng đủ rồi, chỉ là Tứ đệ có sở thích thật là kỳ lạ, không e ngại đám hoa tàn nhụy rữa này. Người làm cho ca ca ta mở rộng tầm mắt."
Lâm Phách Thiên nói câu này khiến cho sắc mặt Lâm Tử Thần tối sầm lại.
Hắn đang đợi Lâm Phách Thiên trở lại để khiêu khích tìm cơ hội nhục nhã đối phương. Chỉ cần Lâm Phách Thiên động thủ trước, vậy thì hắn sẽ có lý do “phòng vệ chính đáng”.
Chẳng qua là vận khí Lâm Phách Thiên rất tốt đúng lúc dẫn theo đệ nhất thống lĩnh, cuối cùng mới không trúng kế Lâm Tử Thần.
Trên thực tế Lâm Phách Thiên vô cùng hiểu rõ Lâm Tử Thần là người thế nào, lúc nãy chỉ là nhất thời tức giận hôn mê đầu óc mà thôi. Tên này trước giờ say mê võ đạo, nữ nhân giống như nước chảy mây trôi không thể lọt vào mắt hắn được. Cho nên hai Mỹ Cơ biểu diễn một màn kịch lúc nãy rõ ràng là muốn chọc giận Lâm Phách Thiên.
"Coi như người giỏi nhưng mà Lâm Phách Thiên, lấy thực lực ngươi chỉ là Thiên Hà cảnh đệ thất trọng làm sao đấu với ta? Ở trong hoàng cung có phụ hoàng che chở cho ngươi, tốt nhất là ngươi không nên đi ra ngoài. Nếu không người sẽ chết thế nào cũng không biết."
Sắc mặt Lâm Tử Thần âm trầm xuống, ngữ khí lạnh lùng chí cực.
Lâm Phách Thiên cười khẩy một tiếng, nói:
"Một kẻ vũ phu cũng muốn cai quản triều chính, nếu người có năng lực giống như phụ hoàng ta tự nhiên mặc cảm rút lui. Nhưng mà người chỉ biết giết người, ngoài ra còn có thể làm cái gì đây? Lỡ may người lên ngôi nhất định sẽ làm loạn Thương Ương quốc, đến lúc đó mới thật sự là tai họa nhân gian."
"Vậy thì chờ xem!"
Lâm Tử Thần phất tay áo chuẩn bị bỏ đi nhưng ánh mắt hắn bỗng nhiên tập trung vào người Long Thần, loáng thoáng cảm giác kẻ này không hề đơn giản.
"Vị này lại là cao nhân người tìm về phụ tá đó hả?"
Lâm Tử Thần cười nói.
"Ta là người muốn lấy mạng ngươi."
Long Thần nói một câu vô cùng bình thản.
"Ngươi nói gì?"
Lâm Tử Thần còn tưởng rằng mình nghe lầm, mặc dù Long Thần có vẻ kỳ lạ nhưng tuyệt đối không thể làm hắn kiêng kị. Một võ giả vô danh lại muốn khiêu khích hắn, đây không phải là làm phản hay sao?
Long Thần im miệng không nói, bộ dạng như là không thèm chấp nhất đối phương.
Trong mắt Lâm Phách Thiên thì hắn là kẻ không biết trời cao đất rộng, kiêu ngạo đầy mình. Thế nhưng Long Thần đang đóng vai thủ hạ hiển nhiên không thể để cho Lâm Tử Thần khi dễ người của mình. Thế là hắn bước tới che trước mặt Long Thần, trầm giọng nói:
"Nói gì cũng không sao nhưng ngươi có việc phải không, tại sao còn chưa lăn đi?"
Kế hoạch Lâm Tử Thần thất bại đành phải ngượng ngùng rời khỏi. Về phần hai Mỹ Cơ dĩ nhiên bị bỏ rơi lại phía sau, Lâm Phách Thiên cũng không thèm quản các nàng rồi, chỉ hạ lệnh cho thủ vệ đưa các nàng ra ngoài cung, sống chết mặc kệ.
"Trong hoàng cung đúng là tàn khốc, chỉ cách nhau một đoạn thời gian ngắn đã quyết định số phận của mấy mạng người."
Long Thần chứng kiến một màn này không nhịn được lắc đầu cảm khái.
Lâm Phách Thiên dẫn hắn tiến vào Càn Văn cung sau đó bảo người hầu tổ chức yến tiệc thịnh tình chiêu đãi. Thậm chí còn tặng hai thị nữ xinh đẹp làm ấm giường nhưng mà Long Thần cương quyết cự tuyệt, một mình trở về phòng suy nghĩ bước kế tiếp nên làm thế nào.
"Thần ca ca, chúng ta đã vào hoàng cung, cũng đã gặp Lâm Tử Thần rồi. Bây giờ chờ đợi thời cơ hay là tìm cách giết hắn?"
Linh Hi lấy tay chống cằm, trơ mắt nhìn Long Thần suy nghĩ kế sách.
"Không thể giết Lâm Tử Thần ở trong hoàng cung, không nói đến Kiếm Hoàng tồn tại, chỉ riêng thực lực Lâm Tử Thần đã có thể trì hoãn thời gian đợi viện binh tới cứu."
Long Thần cau mày lẩm bẩm.
"Vậy phải làm thế nào?"
Linh Hi chớp chớp mắt truy vấn tiếp.
"Chúng ta phải nghĩ biện pháp dụ Lâm Tử Thần ra khỏi Bích Sơng hoàng thành, tới khu vực hoang dã càng xa càng tốt. Nếu không sẽ giống như lần trước, vừa mới giết Kiếm Ma đã bị đối phương truy đuổi gắt gao."
"Tiểu Hi sẽ hỗ trợ nghĩ biện pháp nha!"
Linh Hi rất thích động não, đặc biệt trên phương diện phá giải cấm chế. Lúc này nàng bỗng nhiên linh quang chợt lóe, cười nói:
"Thần ca ca, ngươi còn nhớ ban ngày câu chuyện nghe được lúc nãy không? Sự tình yêu thú công kích tòa thành nhân loại đó!"
Linh Hi nói câu này lập tức nhắc nhở Long Thần. Hắn nở nụ cười chợt nghĩ đến một biện pháp tốt.
"Tiểu Hi, ngươi quá thông minh rồi. Biện pháp này không tệ nhưng mà vẫn phải điều tra tin tức của Kiếm Hoàng. Để ta suy nghĩ xem!"
Long Thần giơ tay tán dương.
"Đầu tiên, ta cảm thấy nên giết một người..."
Long Thần nói.
"Tại sao?"
Linh Hi ngạc nhiên hỏi.
"Ngươi nghĩ xem, vốn là thực lực Lâm Tử Thần mạnh hơn đại hoàng tử rất nhiều. Nhưng mà sự tình lúc nãy cho thấy Kiếm Hoàng đã ra cẩm lệnh không cho phép bọn họ chém giết lẫn nhau. Điều này nói rõ Kiếm Hoàng vẫn coi trọng đại nhi tử của mình. Hơn nữa ta giết chết Cửu hoàng tử đã bị hắn ra lệnh toàn quốc truy sát, từ đó có thể thấy được tình cảm của hắn với nhi tử rất tốt, hắn là không hi vọng giữa bọn họ phát sinh xung đột. Thế nhưng vấn đề tranh đoạt ngôi vị vẫn phải tiến hành cho nên hai người Lâm Phách Thiên và Lâm Tử Thần càng đấu càng kịch liệt. Trước mắt phương bắc Thương Ương quốc xảy ra đại sự đúng lúc tạo cơ hội để hắn thử thách nhi tử."
"Thần ca ca, ý của ngươi là hai người bọn họ sẽ được Kiếm Hoàng phái tới phương thành trấn áp yêu thú?"
"Ừ, đúng thế!"
Long Thần gật đầu nói:
"Nếu như là Lâm Phách Thiên đi, Lâm Tử Thần bị bắt buộc ở lại hoàng cung, vậy thì yêu thú đầu lĩnh lấy ai giải quyết? Cho nên Kiếm Hoàng rất có thể sẽ phái Lâm Tử Thần đi, quân đoàn yêu thú mất đi đầu lĩnh sẽ tự động tan rã, đến lúc đó xử lý chúng ta dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cần tìm cách để cho Kiếm Hoàng phái Lâm Tử Thần ra ngoài xem như mục đích của chúng ta đã thành công rồi.”
Kế hoạch này tương đối khó khăn nhưng một khi thành công sẽ có hiệu quả rất lớn. Hơn nữa Long Thần phải tìm cách gia tăng thù hận giữa hai người bọn họ để lợi dụng tình thế xen vào nội bộ hoàng tộc.
"Thần ca ca, người muốn giết ai?"
"Ngươi xem rồi sẽ biết, hắc hắc!"
Long Thần mỉm cười thần bí. Hắn bảo nàng trở vào trong Linh Hi kiếm sau đó bắt đầu hành động thực thi kế hoạch. Hoàng cung là địa bàn Kiếm Hoàng nên hắn không dám lưu lại quá lâu, hơn nữa Lâm Tử Thần và Lâm Phách Thiên phát sinh xung đột khiến cho nơi này càng thêm nguy hiểm.
Tại Càn Văn cung, nơi ở của Lâm Phách Thiên và đệ nhất thống lĩnh rất gần nhau. Long Thần dựa vào Phệ Linh yêu đồng tìm kiếm vị trí đệ nhất thống lĩnh chuẩn bị động thủ.
"Thần ca ca, người muốn giết hắn?"
Linh Hi nghi ngờ hỏi.
"Ừ, ngày hôm nay Lâm Tử Thần bố trí bẫy rập muốn dạy dỗ Lâm Phách Thiên, đại hoàng tử đã sắp trúng kế cũng may có đệ nhất thống lĩnh nhắc nhở mới thoát khỏi nguy hiểm. Lâm Tử Thần không làm gì được nhất định là ôm hận trong lòng, hiện tại đệ nhất thống lĩnh đột ngột tử vong không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Hơn nữa còn có một điểm trọng yếu đó là Đế Hoàng kiếm khí tạo thành vết thương rất giống Đế Ma kiếm khí."
"Tiểu Hi, ngươi đừng có hỏi nhiều, bọn họ đều là địch nhân của chúng ta không thể mềm lòng nương tay được. Coi như là đệ nhất thống lĩnh cũng vậy, nếu hắn phát hiện thân phận của ta chắc chắn sẽ hạ sát thủ ngay lập tức. Trước kia sau Đại thống lĩnh bị mất mạng trong tay ta, hắn sẽ tha thứ cho ta sao? Hiện tại ta không tàn sát làm sao có thể báo thù? Lúc ban đầu Lâm Tử Thần thi triển một kiếm kia rõ ràng là muốn dồn ta vào chỗ chết."
Long Thần thấy Linh Hi không đành lòng với chuyện giết người đành phải tìm cách giải thích.
Sau đó hắn âm thầm tiến lại gần gian phòng của đệ nhất thống lĩnh, hoàn thành quá trình Long Hồn biến thân chờ đợi cơ hội. Lúc này đã là ban đêm mây đen giăng đầy, không gian tối đen như mực.
Hắn nhìn thấy đệ nhất thống lĩnh đang chuyên tâm tu luyện, một lát sau mới hít vào một hơi thật sâu, Đế Ma kiếm xuất hiện ở trong tay hắn.
"Chết!"
Long Thần gằn giọng phun ra một chữ, trong nháy mắt hóa thành một đạo hắc ảnh bay xuyên qua cửa sổ. Đế Ma kiếm đột nhiên bộc phát kiếm khí mãnh liệt đánh tới đệ nhất thống lĩnh.
"Ai?"
Đệ nhất thống lĩnh kêu lên kinh hãi, quá trình tu luyện bị cắt đứt khiến cho hơi thở ngừng lại, trong lúc vội vàng đánh ra một chưởng dự định ngăn cản Để Ma kiếm khí.
Trong thời điểm khẩn yếu hắn chỉ có thể làm được nhiều đó mà thôi, đáng tiếc là hắn đã đánh giá thấp uy lực Đế Ma kiếm khí. Quang mang Đế Ma kiếm khí sắc lạnh quét ngang cánh tay hắn, lấy tốc độ cực nhanh chém đứt đỉnh đầu.
Ẩm!
Lực lượng xung kích tràn ra chấn vỡ gian phòng.
Thanh âm bạo tạc vang lên dữ dội, sau đó bụi mù tung bay đầy trời.
"Thành công!"
Long Thần chỉ dùng một chiêu đã giết chết đối phương, nhanh chóng chạy ra khỏi hiện trường. Hắn ở trong phòng đếm thời gian, đến lúc thích hợp sẽ chạy tới hiện trường quan sát tình hình.
Về phần đại hoàng tử Lâm Phách Thiên đương nhiên là tới sớm nhất, lúc này hắn đang cứng đờ người ra nhìn vào bãi phế tích đổ nát.
Thời gian chầm chậm trôi qua những người khác trong Càn Văn cung cũng lục tục chạy tới.
"Tại sao có thể như vậy?"
Sắc mặt đại hoàng tử tái nhợt, bây giờ cả gian phòng đã sụp đổ nhưng đệ nhất thống lĩnh đi đâu rồi? Đệ nhất thống lĩnh chẳng những là thủ hạ đắc lực nhất dưới trước của hắn mà còn là cậu ruột ở trong hoàng tộc. Trước sau gì Lâm Phách Thiên cũng phải để tâm đến an nguy của người này, lỡ may có chuyện gì xảy ra thì thế lực trong tay hắn sẽ suy giảm nghiêm trọng.
"Mau... mau đi vào đó tìm xem đệ nhất thống lĩnh có ở bên trong hay không?"
Nội tâm Lâm Phách Thiên đã có dự cảm xấu, lập tức phân phó nhóm hộ vệ đi vào kiểm tra. Lúc này thấy Long Thần xuất hiện liền vội vàng đi tới Long Thần chào hỏi.
"Điện hạ, đây là xảy ra chuyện gì?"
Long Thần trợn mắt nhìn bãi phế tích, vẻ mặt hiện rõ sự nghi ngờ.
"Không biết nhưng mà trong chuyện này nhất định có gì đó bí ẩn. Ta không cảm giác được hơi thở của đệ nhất thống lĩnh, chẳng lẽ hắn đánh nhau với địch nhân sau đó đuổi theo ra ngoài rồi? Điều này cũng không thể, nếu vậy phải có thanh âm đánh nhau chứ?"
Đại hoàng tử hoảng loạn hỏng bét, trong đầu hoàn toàn không có suy nghĩ gì tốt.
"Vậy thì không đúng, nơi này là hoàng cung mà, tại sao có người vào đây ám sát hắn?"
Long Thần kinh ngạc hỏi.
"Ta cũng không biết, nếu không đệ nhất thống lĩnh đi đâu rồi? Chẳng lẽ bị chôn thấy dưới đống phế tích?"
Lâm Phách Thiên vừa nói ra câu này phía bên kia đã phát hiện dấu vết mới. Một gã hộ vệ đang kiểm tra phế tích bỗng nhiên kêu lên sợ hãi. Tất cả mọi người nhìn theo ánh mắt hắn liền thấy một cái đầu dính đầy máu đỏ tươi.
Lúc này đầu lâu kia vẫn còn tươi, trong mắt trồi lên cực kỳ đáng sợ. Điều này cho thấy trước khi chết hắn cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.
Đệ nhất thống lĩnh bị trúng một chiêu tất sát, ngay cả đối thủ là ai cũng không biết. Vì thế hắn chết oan ức không nhắm mắt cũng là điều dễ hiểu.
Dựa theo Long Thần đoán chừng chuyện này sẽ bộc phát chấn động khắp Hoàng thành, đến khi Lâm Phách Thiên thấy cái đầu lâu thì cả người ngây dại, rất lâu sau mới há miệng gầm lên điên cuồng.
“Ai, rốt cuộc là ai to gan vậy?”
Cái đầu lâu kia hiển nhiên là đệ nhất thống lĩnh.
"Rốt cuộc là ai... rốt cuộc là ai giết cậu của ta..."
Ánh mắt Lâm Phách Thiên lóe lên tia sáng âm độc quét qua đám người, cuối cùng dừng lại ở chỗ Long Thần.
"Lúc nãy ta chỉ nghe một tiếng nổ vang, khi chạy tới nơi này thì hắn đã chết. Điều này cho thấy thực lực sát thủ mạnh hơn hắn rất nhiều mà đại nhân vật như vậy ở trong Thương Ương quốc có mấy người đây?"
Nội tâm Long Thần vô cùng trấn định, chậm rãi phân tích cho Lâm Phách Thiên hiểu ra vấn đề.
Đầu óc Phách Thiên chấn động một cái, gằn giọng nói:
"Lâm Tử Thần, ngươi thật sự khinh người quá đáng."
"Điện hạ, Tứ hoàng tử Lâm Tử Thần ỷ vào thực lực cao cường xem thường người từ nhỏ tới lớn. Nhưng mà tại sao hắn lại giết đệ nhất thống lĩnh?"
Long Thần nhíu mày nói.
"Cái tên Lâm Tử Thần này lòng dạ độc ác, có thù là phải trả. Ngày hôm nay hắn bố trí bẫy rập muốn hại ta nhưng bởi vì cậu ta nhắc nhở nên kế hoạch hỏng bét. Vì thế hắn giết người cho hả giận, sự là khinh người quá đáng. Ta Lâm Phách Thiên ta cũng không phải hạng người lương thiện, Dương huynh, ngươi có dám theo ta đến Tinh Thần cũng không?"
Lúc này Lâm Phách Thiên đã bị thù hận che mờ hai mắt, cho dù hắn nghĩ nát óc cũng đoán không ra hung thủ chính là kẻ đáng đứng trước mặt mình.
"Dám, đương nhiên dám. Ta đã nghe nói qua đại danh Lâm Tử Thần, đúng lúc thử xem tài nghệ đến đâu lại dám ngông cuồng như vậy."
Long Thần cười nhạt nói.
Lần này coi như là náo lớn, thế nhưng hết thảy đều nằm trong kế hoạch của Long Thần.
Lâm Phách Thiên đã bị Lâm Tử Thần chọc giận rồi, mặc dù biết rõ mình đánh không lại đối phương vẫn muốn nhổ ra một ngụm ác khí. Nếu như chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài thủ hạ của mình bị giết vẫn im lặng nhịn nhục thì hắn khỏi phải lăn lộn giang hồ làm gì nữa. Danh tiếng đại hoàng tử không thể mất, thể diện cũng phải giữ nếu muốn tiếp tục tranh đoạt ngôi vị.
Hơn nữa trong lòng hắn còn có một chỗ dựa, đó là Long Thần. Dù sao người này đã từng giết võ giả Thiên Hà cảnh để bát trọng trước mắt hắn, mặc dù thực lực không thể so sánh với Lâm Tử Thần nhưng vẫn có thể bảo vệ an toàn cho hắn.
Về phần những hộ vệ khác trong Càn Văn cung căn bản là vô dụng, Lâm Phách Thiên chỉ dẫn một mình Long Thần nổi giận đùng đùng đi đến Tinh Thần cung chuẩn bị hỏi tội Lâm Tử Thần.
Long Thần đi theo phía sau hắn, cảm giác Lâm Phách Thiên giống như là núi lửa có thể phun trào bất kỳ lúc này, khóe miệng hắn cười khẩy một tiếng. Trong Hoàng tộc Long Thần nhất định phải giết ba người, bởi vì bọn họ có liên quan đến mối thù giết chết cả nhà Tiểu Lang.
Kiếm Ma đã chết, lúc nãy động thủ chính là vì đối phó Lâm Tử Thần.
Hai người đi tới đại môn Tinh Thần cung, Lâm Phách Thiên không để ý đám hộ vệ ngăn trở, trực tiếp tung cước đá vỡ cánh cửa mở miệng quát lớn:
"Lâm Tử Thần, con rùa đen co đầu rút cỗ kia, mau lăn ra đây cho ta!"
Một tiếng quát này tin tưởng cả vùng đều nghe thấy rõ ràng, lại càng không cần phải nói đến Lâm Tử Thần rồi. Lâm Tử Thần lúc này đang ôm một bụng lửa giận, không ngờ người ta lại còn dám tới cửa quấy rối lập tức nổi giận đi ra. Hắn đúng cách Lâm Phách Thiên chừng mười thước, nhìn xuống cánh cửa nát bấy lạnh giọng nói:
"Tại sao? Đầu người bị nước vào rồi hả?"