Long Huyết Chiến Thần

Chương 46: Lễ vật quý trọng




Long Thần quả thật muốn đi ra ngoài lịch lãm, tới một vùng đất rộng lớn hơn rèn luyện chính mình. Thế nhưng, hiện tại hắn còn vài chuyện phải làm tại Bạch Dương trấn. Vì thế hắn đành phải nói:
"Cảm tạ lòng tốt của ngươi, ta rất cảm kích, bây giờ ta chưa thể rời khỏi Bạch Dương trấn."
Mạc Tiểu Lang cười nói:
"Là vì chuyện Diễn Thần quả sao? Không có gì khó, chỉ là ta bây giờ có việc gấp cần phải trở về Nguyên Linh thành. Nếu không, ta có thể lấy Diễn Thần quả tặng ngươi."
Long Thần sửng sờ cứng đờ người, hắn cảm thấy gã thiếu niên này quá tốt rồi. Chẳng lẽ chỉ vì hắn từng cứu một đứa bé con lại sinh ra tình cảm sâu sắc như vậy? Hoặc là… cái tên này có điểm cổ quái.
Long Thần nhất thời cảm giác lạnh lẽo sởn tóc gáy, ánh mắt nhìn về phía Mạc Tiểu Lang dần dần biến hóa.
Mạc Tiểu Lang thấy Long Thần sắc mặt bỗng nhiên biến hóa mới khẽ hỏi:
"Ngươi sợ ta tranh đoạt Diễn Thần quả? Diễn Thần quả không có tác dụng đối với ta, cho nên ngươi không cần lo lắng. Thế nhưng, Diễn Thần quả đúng là thích hợp với ngươi, muốn tranh đoạt Diễn Thần quả, vậy thì sau này có cơ hội nên đi Nguyên Linh thành một chuyến."
Thấy ánh mắt tiểu tử này rất bình thường, trong suốt như gươngm Long Thần rốt cuộc biết được ý nghĩ của mình quá tà ác rồi.
Mạc Tiểu Lang đã có hảo tâm, Long Thần không thể nào hờ hững được:
"Sau khi hoàn thành mọi chuyện tại Bạch Dương trấn, ta sẽ tới Nguyên Linh thành."
Mạc Tiểu Lang gật đầu nói:
"Vậy thì tốt!"
Chợt hắn nhíu mày nói:
"Hai lão gia hỏa Bạch gia thực lực không kém, ta không thích hợp xuất thủ, ngươi tận lực cẩn thận. Tốt nhất mau chóng tăng cường lên tới Nhân đan cảnh."
Sau đó hắn lấy ra một cái túi càn khôn, mỉm cười nói:
"Đây là lễ vật cho ngươi, sau này ngươi xuất hành sẽ dễ dàng hơn!"
Thấy thiếu niên trước mắt này đối xử với mình tốt như thế, trong lòng Long Thần vô cùng cảm động.
Hắn nhận lấy túi càn khôn, ánh mắt nhìn Mạc Tiểu Lang bắt đầu thay đổi:
"Đây không phải là lễ vật ra mắt rồi, trước kia ngươi từng đưa Tinh Thần chiến thể. Nhờ đó ta mới có thành tựu ngày hôm nay."
Mạc Tiểu Lang cười cười nói:
"Tinh Thần chiến thể quá bình thường rồi, ngươi có thể phát huy tốt là do năng lực của ngươi. Vậy đi, ta trở về Nguyên Linh thành, túi càn khôn có dấu ấn của ta. Nếu như ngươi tới Linh Vũ gia tộc tự nhiên sẽ có người dẫn đi gặp ta."
Long Thần khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Mạc Tiểu Lang nhìn hắn hồi lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói:
"Ta còn chưa biết tên của ngươi đấy!"
Lúc này Long Thần mới ngẩn ra, vội vàng nói:
"Ta là Long Thần."
"Tại sao người của Dương gia lại mang họ Long?"
"Mẫu thân ta là thành viên Dương gia, phụ thân ta họ Long."
Mạc Tiểu Lang gật đầu nói:
"Thì ra là như vậy!"
Thật ra Long Thần vẫn đang quấn quýt trong lòng, không hiểu tại sao Mạc Tiểu Lang đối xử tốt với hắn như vậy, lúc này. Hiện tại thấy Mạc Tiểu Lang muốn đi, hắn mới không nhịn được hỏi:
"Ngươi đưa ta Tinh Thần chiến thể, rồi lại đưa ta túi càn khôn, tại sao ngươi làm thế?"
Tựa như Mạc Tiểu Lang đoán được hắn sẽ hỏi vấn đề này, cho nên thản nhiên nói:
"Ta cũng không rõ ràng lắm, ngươi có đôi khi biểu hiện rất giống ca ca của ta. Hắn nói chuyện lưu manh, lúc ta còn nhỏ thường xuyên giựt giây bảo ta làm chuyện xấu. Nào là nhìn lén nha hoàn tắm, giả bộ bị bắt cóc lừa gạt phụ thân."
Nói đến đây, trên mặt Mạc Tiểu Lang nở nụ cười hạnh phúc, sau đó mới nhớ ra mình nói chuyện xấu cho Long Thần nghe, hắn lúc này mới gãi gãi đầu xấu hổ.
“Thì ra là như thế!”
Long Thần cũng cười nói:
"Thực lực ngươi đã mạnh như thế, ca ca ngươi khẳng định rất lợi hại?"
Sắc mặt Mạc Tiểu Lang đột nhiên trầm xuống, trong mắt lóe lên tia sáng thù hận. Hắn nắm chặt quả đấm, lắc đầu nói:
"Vốn là lợi hại hơn ta nhiều, nhưng hắn đã chết. Mọi người đều chết hết rồi!"
Long Thần ngây ngẩn cả người, Mạc Tiểu Lang bỗng nhiên thống khổ như vậy làm hắn nhớ tới thời điểm Long Thanh Lan qua đời. Long Thần thở dài một hơi, nói:
"Thật xin lỗi, ta không nên nhắc tới chuyện thương tâm của ngươi!"
"Không sao, là ta vô dụng mà thôi, đến bây giờ còn không thể báo thù cho bọn họ. Ta còn có việc tại Nguyên Linh thành phải mau chóng lên đường, sau này ngươi nhớ tới đó tìm ta!"
"Nhất định!"
Nhìn bóng lưng Mạc Tiểu Lang đi xa, Long Thần chợt nhớ tới câu nói của lão tổ Dương gia.
"Tiểu tử, nếu như ngươi sau này ra ngoài xông xáo có huynh đệ của mình, ngươi nhất định phải thăm dò rõ ràng tâm tư của hắn, xem thử bên trong rốt cuộc là độc dược hay là nhiệt huyết."
Long Thần bỗng nhiên nhếch môi cười:
"Lòng ta nhiệt huyết, Tiểu Lang, còn ngươi?"
………
Thời điểm Long Thần xuất hiện lần nữa, ánh mắt lão tổ Dương gia lộ vẻ thất vọng. Hắn biết không phải là Lang đại nhân thưởng thức Long Thần.
Còn đám người Bạch gia thở ra một hơi nhẹ nhõm, nếu như Long Thần đi theo Lang đại nhân tới Nguyên Linh thành thì bọn họ không dám động vào Dương gia.
"Ngay cả hắn thiên phú như thế cũng không được Linh Vũ gia tộc coi trọng, từ đó có thể thấy được cánh cửa Linh Vũ gia tộc cao cỡ nào rồi.”
Lúc này lão tổ Dương gia đã trở lại trận doanh bên mình, bởi vì hắn lúc này đã trở thành trấn chủ nên những thế lực khác vội vàng tụ tập lại chung quanh. Trên quảng trường chỉ còn lại một phe Bạch gia đơn bạc.
"Thần nhi, Lang đại nhân?"
"Hắn đã trở về Nguyên Linh thành."
Nghe thấy Lang đại nhân đã đi, mọi người cùng nhau cười nói chúc mừng lão tổ Dương gia rồi dần dần cáo lui.
Trên vạn người đang chuẩn bị rời khỏi quảng trường, nhưng mà lúc này đoàn người Bạch gia bỗng nhiên di chuyển về phía Dương gia, cầm đầu chính là Bạch Thắng và Bạch Lợi. Ánh mắt bọn họ nhìn lão tổ Dương gia và Long Thần tràn đầy căm hận, rõ ràng là tức giận và không cam lòng.
Đoàn người Bạch gia hùng hổ đi tới hiển nhiên là muốn khiêu khích.
Long Thần chờ đợi đám người Bạch gia tiếp cận, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ. Dù sao đối phương có tới hai võ giả Long Mạch cảnh đệ cửu trọng, bên phía Dương gia rõ ràng là lâm vào thế yếu.
Đoàn người Bạch gia dừng lại ở vị trí cách Dương gia chừng trăm thước.
Ánh mắt hai người Bạch Thắng và Bạch Lợi âm trầm kinh khủng, lão tổ Dương gia trực tiếp đối nhãn không sợ chút nào.
Bạch Thắng cười lạnh nói:
"Dương gia? Trấn chủ? Mộng đẹp của ngươi chỉ là cái rắm thối!"
Lão tổ Dương gia lười quản hắn, nhưng mà Long Thần đặc biệt không vừa mắt hai lão gia hỏa này. Hắn cười khẩy nói:
"Các ngươi đúng là hai con chó mông trắng, khi Lang đại nhân còn ở đây thì các ngươi rụt đuôi lại. Lang đại nhân vừa đi, các ngươi đã muốn cắn người?"
“Ha ha ha ~!”
Hai đại cao thủ Bạch gia hành động giống y như Long Thần hình dung, những người khác liền bị chọc cười phá lên.
Hai người kia càng thêm tức giận, Bạch Lợi nhìn về phía Long Thần, nói:
"Hay cho tên súc sinh miệng lưỡi bén nhọn, tự cho mình là thiên tài à? Nhà ngươi còn kém thiên tài chân chính hàng vạn dặm. Lang đại nhân không chứa chấp ngươi đúng là bất hạnh. Tám ngày, ta có thể kết luận, ngươi nhiều nhất chỉ có thể sống thêm tám ngày."
Sau khi nói đến chữ cuối cùng, hắn lập tức nhếch miệng cười tà.
Long Thần biết hắn đang ám chỉ chuyện tranh đoạt Diễn Thần quả nhưng vẫn làm bộ không hiểu, nét mặt nghi hoặc nói:
"Này, chó mông trắng, ngươi đang nói gì? Chúng ta là người, nghe không hiểu!"
Bạch Lợi nhất thời nổi giận định xông tới, Bạch Thắng kéo hắn lại, thấp giọng nói:
"Nhị đệ, không cần tranh đấu miệng lưỡi với hắn. Dù sao không bao lâu nữa Dương gia cũng bị tiêu diệt, chúng ta còn chuyện phải làm!"
Bạch Lợi nghe thế mới dừng lại, nhỏ giọng nói:
"Cũng được, để cho bọn họ đắc ý mấy ngày đi!"
"Đúng rồi, Nhị đệ, ngươi nói gã huynh đệ Xích Huyết thánh giáo có thể tin được không? Thực lực của hắn quá mạnh, chúng ta cũng khó địch nổi, lỡ may..."
"Đại ca yên tâm, huynh đệ của ta tự nhiên có thể tin, thực lực hắn đã là Nhân đan cảnh, bất luận Dương Thương Khung hay là cái tên kiêu ngạo kia cũng không chống nổi một chiêu."
Bạch Thắng nhìn sang lão tổ Dương gia và Long Thần, trong lòng vô cùng mong đợi ngày đó đến thật nhanh:
"Bây giờ các ngươi cứ việc nhảy nhót, đến lúc đó toàn bộ Dương gia sẽ chết rất thảm, ta thề!"
Những người khác thấy Bạch Dương hai nhà chuẩn bị bộc phát chiến đấu, trong lòng cũng hơi kinh hãi. Sau đó bọn họ lại thấy đoàn người Bạch gia xám xịt rời đi liền cười lên thật to. Bởi vì Bạch gia lần này biểu hiện quá kém rồi.
Chẳng qua là Long Thần có dự cảm không tốt, Bạch gia càng ẩn nhẫn lại càng khó lường, xem ra quá trình tranh đoạt Diễn Thần quả cực kỳ nguy hiểm. Nếu không cẩn thận chỉ sợ Dương gia sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Khoảng hai tháng trước, Long Thần sẽ không quan tâm Dương gia xảy ra chuyện gì, nhưng mà bây giờ hắn đã thay đổi, trong Dương gia có người cần hắn bảo hộ.
"Bạch gia, khi nào các ngươi chết sạch sẽ, ta mới an tâm a...aa!"
Trở lại trang viện Dương gia, lão tổ nhanh chóng hạ lệnh triệu tập mọi người, sự tình chủ yếu là phần trọng thưởng ngày hôm nay.
Lão tổ lưu lại Dương Thanh Huyền, Dương Tuyết Tình, Dương Vân Thiên, Dương Vũ và Long Thần ở trong đại sảnh, hắn lấy túi càn khôn ra đặt trên bàn, trầm giọng nói:
"Ta đã kiểm tra Linh Vũ gia tộc ban thưởng rồi, tổng cộng có hai vạn Linh ngọc, ba khối Thần ngọc. Mặt khác còn có một thanh Linh kiếm Hoàng giai cao đẳng và một quyển chiến kỹ kiếm pháp Hoàng giai cao đẳng."
Nói đến đây, thần sắc lão tổ Dương gia hiện lên vẻ hưng phấn nồng đậm.
Không nói tới hai vạn Linh ngọc đã vượt qua tất cả tài sản Dương gia hiện có, ba khối Thần ngọc càng thêm trân quý. Thần ngọc là phần tinh túy bên trong Linh ngọc, mỗi một khối ẩn chứa linh khí tương đương một vạn khối Linh ngọc. Phần thưởng cỡ này đúng là trọng hậu ngoài dự liệu của hắn.
Thần ngọc là vật phẩm dành cho võ giả Thần Đan cảnh tu luyện.
Một khối Thần ngọc có thể đổi một vạn Linh ngọc, nhưng mà một vạn Linh ngọc không nhất định đổi được một khối Thần ngọc. Bởi vì Thần ngọc là bảo vật khó tìm, trân quý hơn Linh ngọc nhiều lắm.
Dựa vào ba khối Thần ngọc này, thực lực Dương gia sẽ bứt phá rất nhanh. Tất cả mọi người nghe thế lập tức mỉm cười hớn hở, trong lòng vui mừng vô hạn.
Huống chi bên cạnh đó là một thanh Linh kiếm Hoàng giai cao đẳng và chiến kỹ kiếm pháp Hoàng giai cao đẳng. Đây toàn là vật phẩm trước đây nằm mơ cũng không thấy được.
Phải biết rằng, Dương gia chỉ có một quyển cao đẳng chiến kỹ Long Ấn mà thôi, bây giờ tiền tài và công pháp thoáng cái gia tăng chóng mặt.
Cả Bạch Dương trấn chỉ có vài thanh Linh kiếm cấp thấp, không cần phải nói là Linh kiếm Hoàng giai cao đẳng. Chỉ cần cầm thanh Linh kiếm này thi triển chiến kỹ khẳng định uy lực cực kỳ đáng sợ.
Lúc này lão tổ Dương gia cầm lấy Linh kiếm ngó chừng hồi lâu, đây là thanh kiếm đúc từ ngọc lưu ly, trên thân tản ra màu xanh nhạt, ẩn hiện một luồng khí tức mạnh mẽ, lưỡi kiếm lập lòe hàn quang sắc bén.
"Kiếm này tên là Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm."
Đám người Dương gia mở mắt thật to nhìn chăm chú Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm, sau đó âm thầm than thở, có người trầm trồ hâm mộ không dứt. Bất kỳ người nào sử dụng thanh kiếm này chiến đấu, thực lực tuyệt đối tăng cường một mảng lớn.
"Chiến kỹ Hoàng giai cao đẳng gọi là Mê Huyễn Thất Sát kiếm phổ."
Chỉ nghe cái tên này cũng biết không đơn giản, cấp bậc Mê Huyễn Thất Sát kiếm phổ chắc chắn ngang bằng hoặc hơn U Minh Động Thiên Chỉ và Long Ấn. Nếu kết hợp với Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm nhất định có thể khiêu chiến vượt cấp.
Lão tổ Dương gia nhìn mọi người một vòng, cười nói:
"Ta hôm nay bảo các ngươi lưu lại là muốn mọi người cùng nhau quyết định kiếm phổ và Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm nên thuộc về ai. Kiếm phổ ai cũng luyện được, nhưng mà Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm chỉ có một thanh. Ta bây giờ tuổi tác đã cao, tinh lực cả đời dành cho Long Ấn cũng đủ rồi, hiện tại chỉ muốn tập trung tinh thần đột phá Thần Đan cảnh. Cho nên Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm sẽ thuộc về một người trong các ngươi."
Sau đó hắn nhìn về phía Long Thần:
"Thần nhi đã lập nhiều công lớn đối với Dương gia, ta giao Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm cho hắn, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Long Thần nhận được Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm là chuyện đương nhiên, đám người Dương Thanh Huyền đều nhất trí gật đầu. Ngay lúc này Long Thần lắc đầu nói:
"Ông nội, ta có Long Ấn là đủ rồi, hơn nữa ta không có ý định học tập kiếm pháp. Ngươi giao Linh kiếm cho người khác thì tốt hơn!"
Long Thần không cần Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm là vì hắn đã có Long Ấn, ngoài ra Linh Hi chính là cao thủ dùng kiếm, hắn làm gì có tâm tư tu luyện Mê Huyễn Thất Sát kiếm phổ?
Cái hắn cần là công pháp cao cấp hơn, vì thế Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm nên thuộc về Dương gia.
Thấy Long Thần kiên quyết như thế, lão tổ nghĩ đến hắn học tập Mê Huyễn Thất Sát kiếm phổ chưa chắc cường đại hơn Long Ấn. Cuối cùng lão tổ mới gật đầu nhìn những người khác, lúc này Dương Thanh Huyền cười khổ nói:
"Phụ thân, ta cũng giống như ngươi, chỉ luyện Long Ấn đã đủ rồi. Chỉ sợ cố nhai Mê Huyễn Thất Sát kiếm phổ cũng không nát nổi!"
Dương Tuyết Tình gật đầu đồng tình, cuối cùng chỉ còn lại Dương Vũ và Dương Vân Thiên.
Dương Vân Thiên nghĩ ngợi một lát rồi nói:
"Ta vẫn chưa đạt tới Long Mạch cảnh đệ bát trọng, tu luyện Long Ấn còn chưa xong, không cần phải nói đến Mê Huyễn Thất Sát kiếm phổ."
Dương Vũ cũng nói:
"Ta tương tự với Nhị thúc, ta muốn tu luyện xong Thái Huyền long ấn rồi mới tính tiếp!"
Long Thần đề nghị:
"Trong Dương gia chỉ có Linh Nguyệt và Linh Thanh chưa từng tu luyện Long Ấn, các nàng đều là Long Mạch cảnh đệ lục trọng. Hay là ông nội cho các nàng học tập Mê Huyễn Thất Sát kiếm phổ, sau đó nhìn xem người nào tu luyện thành công thì giao Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm cho người đó, được không?"
Đám người Dương gia đều biết Long Thần và Dương Linh Thanh quan hệ rất tốt. Thế nhưng, Long Thần không có thiên vị nàng để cho hai người cạnh tranh công bình, ai giỏi hơn thì nhận được Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm.
Lão tổ Dương gia gật đầu nói:
"Vậy cứ quyết định như thế, về phần Linh ngọc và Thần ngọc không cần vội vàng xử lý. Trước tiên luận công phân phối, Thần nhi mấy ngày nay có công rất lớn, ta cho hắn một khối Thần ngọc."
Mọi người hiển nhiên không có ý kiến.
Long Thần chưa từng nhìn thấy Thần ngọc cũng không định từ chối. Hắn tiến lên trực tiếp nhận lấy Thần ngọc từ trong tay lão tổ Dương gia, nhất thời một cỗ linh khí nồng nặc ập vào mặt khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lão tổ Dương gia mỉm cười ôn hòa, nói với mọi người:
"Bây giờ Dương gia đã trở thành trấn chủ, Thanh Huyền và Vân Thiên theo ta xử lý công vụ. Những người khác có thể trở về!"
Dương Tuyết Tình và Dương Vũ gật đầu định đi thì Long Thần bỗng nhiên cản lại:
"Chờ một chút!"
Mọi người nghi hoặc nhìn hắn, Long Thần hít sâu một hơi rồi nói:
"Ông nội, ngươi có biết Diễn Thần quả?"
Vừa nghe thấy cái tên Diễn Thần quả, thân thể lão tổ Dương gia run lên kích động:
"Ngươi biết tung tích Diễn Thần quả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.