Long Tế

Chương 13: Tin anh không?




Sau khi Hạ Khởi Siêu và Hạ Hạo bị người của Nhà họ Hạ khiêng về, Trần Trung lại gọi điện cho Trần Phong.
Trần Phong hài lòng gật đầu, Trần Trung không làm anh thất vọng, đúng là đã khiến bố con Hạ Khởi Siêu đứng đi vào nằm đi ra.
Tâm trạng Trần Phong cực tốt, nhưng lúc này trong phòng họp của cao ốc Vân Thịnh, tất cả người của nhà họ Hạ đều mặt mũi tang thương.
Sau khi Hạ Khởi Siêu và Hạ Hạo tỉnh lại, lại bị Hạ Vân Thịnh tức giận đùng đùng tát liên tiếp mấy cái liền.
Có đánh chết Hạ Vân Thịnh cũng không ngờ, sai bố con Hạ Khởi Siêu qua đó, không những không đạt được hợp tác với Đỉnh Phong, mà còn làm người phụ trách của Công ty Đỉnh Phong tức giận.
Lúc này đừng nói tới tham gia hạng mục khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền, nhà họ Hạ có thể qua được cửa ải khó khăn này không cũng là một vấn đề.
Mánh khóe sinh lời duy nhất của nhà họ Hạ hiện giờ chính là mấy đội thi công trong tay, nhưng sau khi Lâm Tông Vĩ nói thế, đã không còn một công ty nào dám dùng đội thi công của nhà họ Hạ nữa, đội thi công mấy nghìn người, không làm việc, nhưng tiền lương vẫn phải trả như thường. Ép Nhà họ Hạ đi thẳng vào chỗ chết.
“Cái đồ không làm được việc gì ra hồn, chỉ phá hoại là giỏi!” Bàn họp bị Hạ Vân Thịnh tức giận đập rầm rầm, Hạ Khởi Siêu và Hạ Hạ đều không dám ngẩng đầu, lúc này Hạ Vân Thịnh đang giận đùng đùng, bọn họ đến cả cơ hội lên tiếng cũng không có.
“Bố, việc cấp bách hiện giờ không phải là truy cứu vấn đề của anh cả, mà là nghĩ cách để được Lâm Tông Vĩ tha thứ, cấp dưới vừa truyền tin tới, nói lại có bảy công ty ngừng hợp tác với chúng ta rồi.” Bố của Hạ Tử Lan - Hạ Chính Du cau mày nói.
Ở trong gia tộc lớn là nhà họ Hạ này, một hành động liên lụy tới tất cả mọi người, lỗi của bố con Hạ Khởi Siêu, đã khiến cả nhà nhà họ Hạ phải ra mặt gánh vác.
“Đúng thật là, không biết có phải dây thần kinh nào của bọn bác cả có vấn đề nữa, lại chạy tới địa bàn của Công ty Đỉnh Phong đánh sếp tổng người ta.”
“Giờ thì hay rồi, nhà họ Hạ chúng ta thành kẻ xấu ai cũng muốn đánh, bọn họ chắc mãn nguyện lắm.”
Không ít họ hàng nhà họ Hạ bắt đầu thể hiện vô cùng bất mãn với bố con Hạ Khởi Siêu.
Bố con Hạ Khởi Siêu khổ sở không nói lên lời, đầu bọn họ có vấn đề thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không chạy tới địa bàn của người ta để đánh người đâu, đều là Lâm Tông Vĩ hãm hại, nhưng câu này nói ra không ai tin.
Bố con Hạ Khởi Siêu các người là cái thá gì, có tư cách gì khiến Lâm Tông Vĩ phải hãm hại?
Hạ Vân Thịnh bất lực ngồi trên ghế, ông ta cũng muốn được Lâm Tông Vĩ tha thứ, nhưng hiện giờ đến cả việc nhà họ Hạ đã đắc tội gì với Lâm Tông Vĩ ông ta còn không biết, thì lấy cái gì ra để nói chuyện với người ta chứ.
Lẽ nào sản nghiệp nhà họ Hạ duy trì và kế thừa hơn hai nghìn năm lại bị hủy hoại trong tay mình sao? Hạ Vân Thịnh đau lòng nghĩ.
Hạ Mộng Dao cũng có trong phòng họp, đối với hai bố con Hạ Khởi Siêu và Hạ Hạo, dĩ nhiên cô ấy không có chút đồng cảm nào rồi. Có điều đối với nhà họ Hạ, cô vẫn có tình cảm nhất định, bây giờ nhà họ Hạ đang đứng trước khủng hoảng lớn nhất trong lịch sử, nhưng cô ấy lại không thể làm gì được, cảm giác bất lực này, khiến Hạ Mộng Dao rất ủ rũ.
Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Mộng Dao vang lên.
- Có tin anh không?
Là tin nhắn Wechat của Trần Phong.
Hạ Mộng Dao sững sờ, tin anh không? Là ý gì?
- Em tin.
Hạ Mộng Dao do dự chốc lát, đột nhiên ngón tay nõn nà nhanh chóng đánh hai chữ. Cô ấy không biết tại sao Trần Phong lại hỏi như vậy, nhưng cô ấy tình nguyện tin Trần Phong.
“Nếu tin anh, thì nói với ông, anh có thể để nhà họ Hạ tham gia vào hạng mục khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền, nhưng với điều kiện, sau khi mọi chuyện thành công, bố con Hạ Khởi Siêu phải giao tất cả đội thi công trong tay bọn họ cho em.”
Nhìn đoạn tin nhắn dài này Hạ Mộng Dao thất thần, Trần Phong không điên chứ? Tại sao anh ấy lại nói như vậy, anh ấy không biết bố con Hạ Khởi Siêu bị Công ty Đỉnh Phong đuổi đi rồi sao?
Hạ Mộng Dao theo bản năng thấy Trần Phong đang nói linh tinh, nhưng cô ấy đột nhiên nhớ lại câu hôm qua Trần Phong nói: “Chuyện này, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Lẽ nào, chuyện của Hạ Khởi Siêu và Hạ Hạo có liên quan tới Trần Phong sao?
Trong đầu Hạ Mộng Dao nảy ra một suy nghĩ lạ lùng, ngay sau đó cô ấy lại lắc đầu, Trần Phong không thể làm chuyện lớn như vậy được, nhất định là mình nghĩ quá nhiều rồi.
“Còn ai bằng lòng đi nói chuyện với Công ty Đỉnh Phong không? Chỉ cần Lâm Tông Vĩ đồng ý tha cho nhà họ Hạ, nhà họ Hạ có thể trả bất cứ giá nào.” Hạ Vân Thịnh mệt mỏi lên tiếng, rất nhiều thành viên của nhà họ Hạ vô cùng đau lòng, ai cũng không ngờ ông lão hôm qua vẫn còn cao ngạo, hôm nay lại thấp kém thế này, nói thẳng ra, vẫn là vì nhà họ Hạ.
Hạ Mộng Dao cũng hơi ghen tị, nếu nói không trách Hạ Vân Thịnh chút nào là giả, hôm qua Hạ Vân Thịnh còn đứng về phía bố con Hạ Khởi Siêu, nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Vân Thịnh, Hạ Mộng Dao lại mềm lòng, dù gì Hạ Vân Thịnh cũng chỉ là một ông lão một lòng vì gia tộc. “Cháu đi.”
Hạ Mộng Dao hít một hơi thật sâu. Tuy cô ấy cũng tự thấy lời của Trần Phong kì lạ, nhưng cô ấy bằng lòng tin Trần Phong một lần, đây là lần đầu tiên trong ba năm bọn họ cưới nhau Trần Phong nghiêm túc như vậy.
Cho dù biết Trần Phong nói linh tinh, cô cũng nguyện vì Trần Phong mà thử một lần!
Người đứng lên, là Hạ Mông Dao?!
Mọi người nhà họ Hạ ai nấy mắt chữ A mồm chữ O, người phụ nữ này điên rồi sao?
Đến cả bố con Hạ Khởi Siêu còn bị đuổi ra, cô ấy lấy đâu ra dũng khí?
Khuôn mặt già nua của Hạ Vân Thịnh đầy vẻ ngạc nhiên, có điều ngạc nhiên xong ông ấy lại thở dài, đường đường nhà họ Hạ gần trăm người, cuối cùng người đứng ra lại là một đứa con gái.
“Mộng Dao à, cháu… có tự tin không?” Khóe miệng Hạ Vân Thịnh ngập ngừng hỏi. Thật ra trong lòng ông ta rất rõ, bất luận là ai đi nói chuyện, hi vọng đều rất mù mịt.
“Không thử sao biết được.” Hạ Mộng Dao lạnh nhạt nói.
“Chuyện này sao có thể thử được? Ngộ nhỡ Mộng Dao giống bọn bác cả tiếp tục khiến Lâm tổng người ta không vui thì làm thế nào?” Hạ Tử Lan lẩm bẩm một câu.
“Im miệng!” Hạ Chính Du lạnh lùng trừng mắt nhìn Hạ Tử Lan một cái, đứa con gái ngu xuẩn này của mình, hết thuốc chữa thật rồi.
“Vốn là như vậy mà.” Hạ Tử Lan hơi không phục.
“Vậy cháu đi thử đi, ông không yêu cầu cao với cháu, chỉ cần cháu nghĩ cách khiến Lâm tổng tha cho nhà họ Hạ chúng ta là được.” Hạ Vân Thịnh nói, giờ cũng chỉ cố ôm chút hi vọng nhỏ nhoi thôi.
“Được, có điều cháu có một điều kiện.” Hạ Mộng Dao gật đầu nói.
“Điều kiện gì?”
“Sau khi mọi chuyện thành công, cháu muốn tất cả đội thi công trong tay bác cả và Hạ Hạo!” Hạ Mộng Dao chỉ bố con Hạ Khởi Siêu ở trong góc nói.
“Xì.”
Tất cả người nhà họ Hạ hít sâu một hơi, ghê thật!
Rốt cuộc Hạ Mộng Dao lấy đâu ra sự tự tin này?
“Không được! Hạ Mộng Dao, mày đừng có mơ!”
Hạ Hạo tức giận nói, tuy tự đáy lòng anh ta thấy Hạ Mộng Dao đàm phán với Lâm Tông Vĩ tỉ lệ thành công là không, nhưng ngộ nhỡ, ngộ nhỡ thành công thì sao? Giao ra tất cả đội thi công trong tay bố và anh ta, hai người bọn họ chẳng phải sẽ không còn gì sao.
“Vậy ai thích đi thì đi.”
Hạ Mộng Dao cũng không tranh cãi với Hạ Hạo, ngồi luôn xuống ghế.
“Ông hứa với cháu, chỉ cần cháu có thể khiến Lâm Tông Vĩ tha cho nhà hạ Hạ chúng ta, tất cả đội thi công Khởi Siêu và Hạo giữ trong tay, ông đều sẽ giao cho cháu.” Hạ Vân Thịnh phát ngôn.
“Ông, chuyện này không công bằng!” Hạ Hạo không phục nói.
“Bốp”
Hạ Vân Thịnh tát thẳng một cái vào mặt Hạ Hạo, lạnh lùng nói:
- Bây giờ công bằng chưa?
- Công bằng rồi, thưa ông nội.
Cảm giác nhục nhã vô cùng khiến Hạ Hạo suýt chút nữa nghiến nát răng, nhưng lúc này, anh ta cũng không dám cãi lại Hạ Vân Thịnh, có điều đáy lòng vẫn căm hận Hạ Mộng Dao đến cực điểm.
“Mộng Dao, còn yêu cầu gì nữa không?” Hạ Vân Thịnh hỏi. Hạ Mộng Dao lắc đầu.
“Vậy… nhà họ Hạ, dựa cả vào cháu rồi.” Hạ Vân Thịnh thở dài.
Ngay sau đó Hạ Mộng Dao chuẩn bị đơn giản rồi rời khỏi cao ốc Vân Thịnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.