Long Tế

Chương 458: Thủ đoạn của Vũ Văn Bác




“Người anh em Trần Phong, cậu cảm thấy thế nào?”, Sở Dật Phi chuyển mắt sang Trần Phong, nói dông nói dài, cuối cùng vẫn phải xem sự lựa chọn của Trần Phong, nếu Trần Phong không bằng lòng dính vào chuyện này, thì dù anh ta có sắp xếp ổn thỏa thế nào cũng chỉ công toi.
“Trận cá cược bao giờ bắt đầu?”, Trần Phong cười hỏi.
Sở Dật Phi mừng rỡ: “Ba ngày nữa”.
“Được, đến lúc đó tôi sẽ lên sàn”, Trần Phong mỉm cười, ngày trước không biết nội tình của trận cá cược, anh sẽ không có ý định lên sàn đấu, giờ đã biết nội tình rồi thì anh phải lên, không vì gì cả, chỉ vì thử sức với môn đồ của Thần Ẩn và Kiếm Thánh.
Dù sao môn đồ của Kiếm Thánh mấy hôm trước vừa mới ám sát anh một lần, dù thế nào anh cũng phải đòi lại công bằng.
“Cảm ơn cậu, người anh em Trần Phong”, Sở Dật Phi trịnh trọng chụm tay cảm ơn, thực tế, Trần Phong đồng ý lên sàn không có ích lợi gì với bản thân anh lắm, thậm chí còn dẫn đến sự căm ghét của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy, bản thân Trần Phong đương nhiên cũng hiểu việc này, nhưng quyết định cuối cùng của anh vẫn là lên sàn, việc này khiến Sở Dật Phi hơi cảm động.
“Đúng rồi, người anh em Trần Phong, mấy hôm nay nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ nói ra, dù muốn vũ khí gì hoặc là muốn đan dược tăng tu vi gì, chỉ cần nhà họ Sở chúng tôi có thì chúng tôi đều sẽ lấy ra, dù không lấy ra được thì chúng tôi cũng sẽ nghĩ hết cách kiếm cho cậu”, Sở Dật Phi hưng phấn nói, với võ sĩ mà nói, cách nâng cao thực lực trong thời gian ngắn có rất nhiều, mà hai cách đơn giản nhất đó chính là kiếm một vũ khí vừa tay và uống đan dược tăng tu vi.
Đương nhiên, so với vũ khí thì đan dược tăng tu vi sẽ hiếm gặp hơn chút, nhưng với sức mạnh của nhà họ Sở muốn kiếm được đan dược cũng không phải không thể.
“Cảm ơn anh Sở, nhưng tôi không có yêu cầu gì hết, chỉ cần đến lúc đó có thể lên sàn là được”, Trần Phong cười ha hả nói, với cảnh giới hiện tại của anh, chỉ cần phía nước R không phải là Tohen Taichi đích thân lên thì những người khác anh đều búng tay cái là chết.
Đương nhiên, Sở Dật Phi không biết việc này, Sở Dật Phi hoặc là nhà họ Sở hiện giờ có khả năng cao tưởng anh là giai đoạn cuối Ám Kình, họ căn bản chưa từng nghĩ đến việc hiện giờ anh đã là giai đoạn đầu Hóa Kình.
“Vấn đề lên sàn cậu không phải lo, tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa”, Sở Dật Phi vỗ ngực đảm bảo, thực ra Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy sợ nhất là người của ba liên minh, chỉ cần Trần Phong không bước ra từ ba liên minh thì thái độ của họ với việc này sẽ là nhắm một mắt, mở một mắt, chứ không phải là bắt chẹt Hiệp hội thương nhân Trung Hải quá.
Sau khi bàn luận xong việc lên sàn với Sở Dật Phi, Trần Phong bèn rời khỏi Dinh thự Sở, đi thẳng đến hầm để xe với Lý Nhạc.
Vừa đến hầm để xe, sắc mặt Trần Phong đã sầm lại.
Ở chỗ đỗ xe ban nãy, chiếc Audi A6 anh mới mua chưa được mấy ngày, lúc này đã bị người ta đập tanh bành, gần như là trở thành đống sắt vụn.
Chỗ kính chắn gió còn để một chiếc rìu cứu hỏa cao bằng nửa người, hiển nhiên, xe đã bị người ta dùng rìu cứu hỏa đập nát sau khi anh và Lý Nhạc rời đi.
“Chắc chắn là thằng ôn Vũ Văn Bác làm!”, con ngươi Lý Nhạc bùng cháy lửa giận, ngoài Vũ Văn Bác ra thì cũng sẽ không có ai có hận thù sâu sắc với xe của họ như vậy.
“Đúng là Vũ Văn Bác làm”, Trần Phong nheo mắt, xe bị đập hỏng không nằm ngoài dự đoán của anh, Vũ Văn Bác có thể làm được việc này.
“Anh Phong, chúng ta có cần tìm thằng ôn kia, bảo nó đền không?”, Lý Nhạc ướm hỏi, sau khi đánh Vũ Văn Bác, gan cậu ta lớn hơn nhiều, nếu là ngày trước, đừng nói là xe bị Vũ Văn Bác đập hỏng, kể cả người có bị Vũ Văn Bác đánh gãy một chân thì cậu ta cũng không dám đi gây sự với Vũ Văn Bác, nhưng bây giờ…
“Không cần tìm cậu ta, cậu ta sẽ đến tìm chúng ta”, Trần Phong lắc đầu.
“Nó sẽ đến tìm chúng ta?”, Lý Nhạc hơi sửng sốt.
“Ừ, cậu cảm thấy chỉ đập hỏng xe của chúng ta là có thể khiến cậu ta hả giận sao?”, Trần Phong cười hỏi.
“Ý của anh Phong là…”, con ngươi Lý Nhạc co lại, ngay lập tức kinh ngạc đến mức toát mồ hôi, so với Trần Phong thì cậu ta còn trẻ người non dạ quá, với loại con nhà giàu vênh váo, hống hách như Vũ Văn Bác mà nói thì đập xe có lẽ chỉ là trò chơi trẻ con.
Màn hay thực sự còn ở phía sau!
“Đi thôi”.
Trần Phong cười khẽ, nếu Vũ Văn Bác đã muốn chết thì anh vừa hay ra gặp Vũ Văn Bác chút.
Lý Nhạc vốn còn cảm thấy Trần Phong có thể đang nói chuyện giật gân, nhưng sau khi từ hầm để xe thì một chiếc Buick màu đen lại đỗ ở trước mặt Trần Phong và cậu ta.
Cửa xe mở ra, một khẩu súng đen sì sì chỉ vào trán Trần Phong, sau đó, một giọng nói lạnh lùng vô tình vang lên trong xe: “Lên xe hoặc chết!”.
Thấy khẩu súng này, con ngươi Lý Nhạc ngay lập tức co rút, gần như là vô thức định bỏ chạy, nhưng sau đó lại phát hiện, hai chân mình cứ như đổ chì, cử động cũng khó khăn.
Cậu ta bị cảm giác sợ hãi dâng trào từ sâu trong linh hồn làm cho sững sờ rồi!
Dù vừa nãy cậu ta thể hiện ác độc thế nào, thì lúc này đứng trước vũ khí mà con người sợ hãi nhất, cậu ta rốt cuộc vẫn sợ hãi, cậu ta chỉ là một người bình thường!
Lý Nhạc nuốt nước bọt, không nhịn được liếc Trần Phong bằng khóe mắt, chỉ thấy vẻ mặt Trần Phong lúc này bình tĩnh vô cùng, cứ như trước mặt anh không phải súng mà là một món đồ chơi.
“Là Vũ Văn Bác cử các người đến?”, Trần Phong cười mỉm hỏi, mặc dù súng ngay trước mặt, nhưng anh lại không hề sợ hãi.
“Lời của ông đây, cậu có hiểu không?”, người đàn ông to lớn đeo mặt nạ cầm súng ngay lập tức vẻ mặt lạnh băng.
“Tôi nói lại lần cuối, lên xe hoặc chết!”.
Nói xong lời này, khẩu súng trong tay người đàn ông bịt mặt lại tiến sát lại Trần Phong hơn một chút.
Cảnh này khiến Lý Nhạc sợ đến mức chân nhũn cả ra.
Đúng lúc này, Trần Phong mỉm cười: “Ha, ha, lên xe đi”.
“Coi như cậu thức thời!”.
Thấy Trần Phong bằng lòng chủ động phối hợp, người đàn ông bịt mặt lúc này mới hừ một tiếng, rút súng về.
Sau đó, cửa sau bật mở.
Trần Phong và Lý Nhạc lần lượt chui vào xe.
Sau khi vào xe mới phát hiện trong chiếc Buick rộng rãi ngoài người đàn ông bịt mặt và lái xe ra thì còn hai người đàn ông mặc đồ đen nữa, trong tay hai người này ai cũng cầm một khẩu súng lục, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Phong và Lý Nhạc.
Thấy tình hình này, lòng Lý Nhạc chợt xám như tro tàn, ba người, ba khẩu súng, lần này chút hi vọng cuối cùng cũng mất rồi.
“Bây giờ trả lời câu hỏi vừa nãy của cậu”, tiếp đó chiếc Buick chậm rãi khởi động, người đàn ông bịt mặt lại chuyển mắt sang Trần Phong: “Đúng là cậu Vũ Văn bảo bọn tôi đến”.
“Ừm, tôi biết”, Trần Phong khẽ gật đầu: “Tôi hỏi như vậy chỉ là muốn xác nhận thôi”.
“Xác nhận rồi thì sao?”, trong mắt người đàn ông bịt mặt lộ sự khinh bỉ, vừa nãy lúc nhận đơn từ Vũ Văn Bác, hắn còn tưởng người hắn phải đối mặt khó nhằn thế nào, không ngờ thế mà lại là hai thằng vô dụng.
Không cần dọa mà hai người đã ngoan ngoãn lên xe hắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.