Long Tế

Chương 97: Sự đáng sợ của võ sĩ




“Bây giờ biết cầu xin rồi? Vữa nãy không phải rất hung hăng sao?” Trần Phong nhếch mép cười chế giễu, Lý Thu Yến này vừa vào cửa chẳng nói chẳng rằng xông tới muốn tát mình một cái, rõ ràng là đã phát huy hết mức hai chữ hung hăng.
Sau khi biết được thân phận của anh lại lập tức như một con chó quỳ xuống van xin. Trần Phong thật sự rất phản cảm loại người thấy người yếu thì ngông cuồng, thấy người mạnh thì kêu cha gọi mẹ.
“Tôi…” Lý Thu Yến vâng vâng dạ dạ, cúi đầu không dám nói gì. “Phế nốt cánh tay còn lại của hắn đi, để hắn nhớ lâu chút.” Trần Phong lạnh nhạt nói. “Vâng, cậu Trần.” Dương Thái cung kính gật đầu, có điều thấy Trần Phong có hơi nhân từ, nếu đổi lại là hắn, e là sẽ lấy mạng Bạch Quảng Nghĩa luôn.
“Không được! Cậu không thể làm thế được! Nếu cậu muốn phế tay con trai tôi, thì giết tôi trước!”, thấy Dương Thái làm thật, Lý Thu Yến bỗng chốc sốt ruột, như một mụ đàn bà chanh chua, bảo vệ Bạch Quảng Nghĩa. “Cút ra!”, giọng Dương Thái lạnh lùng, Lý Thu Yến dám giở trò ăn vạ trước mặt mình, vậy thì nhìn nhầm người rồi, Dương Thái hắn không sợ chiêu này đâu.
“Tôi không! Cậu có bản lĩnh thì giết cả hai mẹ con tôi đi!” Lý Thu Yến nhất định muốn bảo vệ Bạch Quảng Nghĩa, thế lực nhà họ Lý của bà ta cũng không nhỏ, bà ta thật sự không tin, Dương Thái dám giết chết mẹ con bà ta trước mặt nhiều người như vậy.
“Bà tưởng tôi không dám giết bà thật sao?”, sắc mặt Dương Thái sầm lại, nghiến răng nói, Lý Thu Yến làm như vậy, khiến hắn mất mặt trước Trần Phong, đường đường Thái tử Kim Lăng, đến một người đàn bà chanh chua cũng không trị được.
“Cậu giết đi! Cậu giết cả hai mẹ con tôi đi, dù sao tôi cũng không định sống nữa!” Lý Thu Yến lấy bài một khóc, hai la lối, ba dọa chết để đối phó với Bạch Cửu Linh ở nhà ra dùng, bắt đầu khóc lóc om sòm.
Sắc mặt Dương Thái lạnh lùng, trong mắt xẹt qua sát ý lạnh lẽo! Nếu bà đã muốn chết, vậy không trách được tôi rồi. “Cậu Dương!” lúc này, Bạch Cửu Linh ở bên cạnh vẫn luôn giữ im lặng hét lên một tiếng quỳ dưới đất.
“Cậu Dương, cậu tha cho mẹ con bà ấy một đường sống đi.” Bạch Cửu Linh thở dài một cái nói: “Đều tại tôi, là tôi không quản chặt thằng mất dạy này, là tôi quá dung túng Thu Yến, khiến bọn họ gây ra tai họa động trời thế này. Cậu Dương có gì cứ nhắm vào tôi đây này.”
“Chú Bạch, chú đang ép tôi?” Dương Thái gằn giọng hỏi, Bạch Cửu Linh là gia chủ của nhà họ Bạch, thân phận địa vị của ông ta sờ sờ ra đó, cho dù là hắn, cũng không dám làm gì Bạch Cửu Linh thật.
Bạch Cửu Linh lắc đầu nói: “Cậu Dương, tôi không ép cậu, tôi cũng không dám ép cậu. Con bất hiếu, bố cũng có tội, thằng mất dạy này làm sai, người làm bố như tôi đây cũng có trách nhiệm rất lớn, lần này, coi như để tôi nhận tội thay cho nó đi.”
Sắc mặt Dương Thái hơi khó coi, không nghi ngờ gì, đây là Bạch Cửu Linh đang làm khó hắn. “Thôi, để bọn họ đi đi.” Lúc này, Trần Phong thở dài nói. “Đi?” ba người nhà họ Bạch kinh ngạc, tại sao Trần Phong lại đột nhiên muốn thả bọn họ đi?
“Cậu Trần?” Dương Thái khó hiểu nhìn Trần Phong, tại sao Trần Phong lại muốn quyết định như vậy. “Đi đi, sau này đừng để tôi thấy các người ở Kim Lăng.” Trần Phong cũng không giải thích, xua tay luôn.
Thực tế, Trần Phong cũng không biết mình làm sao nữa, chỉ là đột nhiên nghĩ, những ngày tháng mình và mẹ ở nhà họ Trần năm đó rất giống với hiện giờ, anh và mẹ bị người khác ức hiếp, nhưng có điểm khác biệt, mẹ con Lý Thu Yến có người đứng ra bảo vệ, người bảo vệ bọn họ là bố, cũng là chồng.
Còn mình và mẹ lại không có. Cái người vốn nên bảo vệ bọn họ, từ lúc anh sinh ra, đã chưa từng gặp mặt. Vậy nên nhìn thấy dáng vẻ chân thành của Bạch Cửu Linh, Trần Phong bất giác mềm lòng. “Cảm ơn cậu Trần!” Bạch Cửu Linh cực kì chân thành cúi đầu cảm ơn.
“Cảm ơn cậu Trần!” Bạch Quảng Nghĩa và Lý Thu Yến cũng lăn lê quỳ đến trước mặt Trần Phong, tuy không biết tại sao Trần Phong đột nhiên muốn tha cho bọn họ, nhưng tóm lại là chuyện tốt. “Sau này nếu còn để tôi thấy cậu hung hăng, sẽ không chỉ phế một tay của cậu đơn giản như vậy đâu.” Trần Phong bình thản nói.
“Cậu Trần, không đâu! Sau này tôi nhất định sẽ khiêm tốn làm người, đánh chết tôi cũng không dám hung hăng nữa!” Bạch Quảng Nghĩa vội vàng hứa hẹn, lần này Trần Phong thật sự để lại ám ảnh tâm lí cho hắn, cả đời này hắn sẽ ghi nhớ Trần Phong.
“Được rồi, các người có thể cút đi rồi.” Trần Phong lạnh nhạt nói, anh còn việc khác cần xử lý. “Cảm ơn cậu Trần.” Bạch Quảng Nghĩa lại dập đầu mấy cái. Sau khi Bạch Quảng Nghĩa và vợ chồng Bạch Cửu Linh rời khỏi, Dương Thái và Bàng Đông Kỳ cũng xin phép ra về.
Lúc này, Lý Quyến mới từ nhà vệ sinh đi ra, xương ống chân của hắn bị Bàng Đông Kỳ đập vụn hoàn toàn, tới giờ tuy chỉ còn lại một chân, nhưng do là võ sĩ, nên khả năng giữ thăng bằng không tệ, một chân nhảy lò cò đi lại cũng không mất sức lắm, chỉ là nhìn có vẻ không được đẹp cho lắm.
“Cậu Trần…” trên mặt Lý Quyến lộ ra nụ cười gian xảo, vừa nãy Trần Phong nói chỉ cần dẫn Lý Thu Yến và Bạch Quảng Nghĩa tới có thể tha cho hắn một mạng. “Hỏi ông một số câu hỏi, nếu trả lời được, tôi sẽ tha cho ông một mạng.” Trần Phong cười khẽ nói. Sắc mặt Lý Quyến hoảng hốt, vội vàng nói: “Cậu Trần, cậu cứ hỏi, tôi nhất định sẽ nói hết những gì tôi biết.”
“Đến nay trong giới võ thuật Kim Lăng, có bao nhiêu người luyện Ám Kình?” Trần Phong hỏi, vì tài nguyên tu luyện thiếu hụt nên võ sĩ ở Thương Châu rất ít, nhưng Kim lăng lại là thành phố thủ phủ tỉnh, võ sĩ ở khắp nơi đều sẽ tới đây cầu cơ duyên, hiện giờ anh đã tới Kim Lăng, dĩ nhiên phải hiểu thêm về tình hình giới võ thuật Kim Lăng.
“Người luyện Minh Kình?” Lý Quyến suy nghĩ một lúc nói: “Cậu Trần, võ sĩ ở thành phố Kim Lăng này, nếu là người tôi biết, có khoảng năm, sáu trăm người, trong đó, có khoảng hơn ba trăm người giai đoạn đầu Minh Kình, hai trăm người giai đoạn giữa Minh Kình, còn lại một trăm, hầu hết đều là giai đoạn cuối Minh Kình.”
Trần Phong khẽ gật đầu, năm, sáu trăm người luyện Minh Kình, mới đầu nghe, thấy rất nhiều, nhưng phải biết là Kim Lăng là một thành phố lớn có hơn hai chục triệu người, trong số hai chục triệu người mới có năm sáu trăm người luyện Minh Kình, không nói cũng biết, để trở thành võ sĩ khó đến thế nào.
Có điều chuyện này cũng có liên quan tới môi trường ngày nay, từ cuối thời nhà Nguyên, đến đời nhà Minh nhà Thanh, bắt đầu xuất hiện súng đạn, địa vị của võ sĩ không ngừng bị uy hiếp, có rất nhiều võ sĩ ở trong núi sâu tu luyện mấy chục năm, vừa xuống núi, đến cơ hội thể hiện tay chân cũng không có đã bị đạn phân thành trăm mảnh.
Đến cận đại, khoa học ngày một phát triển, sự phát triển của súng đạn càng đạt tới một đỉnh cao mới, một khẩu súng ngắn cầm tay có thể dạy cho một người luyện Minh Kình một bài học. Chỉ có người luyện Ám Kình mới có khả năng chắn được đạn, có điều đó cũng là trong một khoảng cách nhất định.
Dĩ nhiên, tu luyện tới Hóa Kình, thứ gọi là đạn cũng chỉ là chuyện cười. Trần Phong năm đó ra ngoài du lịch cùng Tiêu Quốc Trung, từng ở một nước Đông Nam Á, gặp hơn chục phần tử vũ trang, súng trường AK, bắn quét một người luyện Hóa Kình, một tràng đạn bắn xong, người luyện Hóa Kình không thèm chớp mắt một cái. Đây là điểm đáng sợ của võ sĩ tu luyện tới cảnh giới cao thâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.