Lộng Triều

Chương 4:




Thân phận Quốc Đống bây giờ đã khác vì thế trong lời nói đều có điểm đáng để suy nghĩ. Hơn nữa hắn còn nói tới quan điểm của tổng giám đốc Triệu Quốc Đống, điều này làm cho các quan chức ở Ninh Lăng đáng phải chú ý.
Một lúc sau Hoắc Vân Đạt và Mạc Vinh nhìn nhau. Hoắc Vân Đạt khẽ gật đầu nói.
- Bí thư Triệu, Tổng giám đốc Đường nói không phải không có căn cứ. Đây đúng là sự uy hiếp đối với sự phát triển kinh tế của Ninh Lăng. Thời gian trước thu hút công ty có trình độ khoa học kém một chút để thực hiện tăng trưởng kinh tế. Hai cấp thị xã, quận không có nhiều sự lựa chọn. Bây giờ trong lúc nhất thời muốn giải quyết thì không phải chính quyền hay một công ty nào đó có thể làm được.
- Ví dụ như Khu công nghiệp Lâm Cảng mà nói thì hiện nay cũng chỉ có công ty Neo nước Đức lúc ngài còn ở Tây Giang kéo vào là có trình độ công nghệ cao, các công ty khác đều là sản phẩm bình thường làm chính. Về điểm này tôi và lão Hoắc đã bàn nhiều với nhau. Chúng tôi cũng đã báo cáo với Bí thư Tằng và Chủ tịch Tông nhưng đúng là không có biện pháp nào tốt để giải quyết.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Mấy vấn đề này đúng là không phải giải quyết ngay được, nhưng Đảng ủy, chính quyền địa phương cần có một quy hoạch rõ ràng và ý kiến áp dụng. Làm như thế nào để tăng năng lực nghiên cứu sản phẩm mới của các công ty, tăng cấp độ sản phẩm của các công ty, thêm trình độ khoa học kỹ thuật vào sản phẩm, giúp các công ty đổi chiến lược, điều này cần có quy hoạch.
- Bây giờ hình như Bí thư Hoàng cũng chú ý đến điểm này. Trong hội nghị công tác kinh tế công nghiệp lần trước, Bí thư Hoàng đã nói sản xuất công nghiệp Ninh Lăng hai năm qua phát triển mặc dù nhanh nhưng không đồng đều, cấp độ thấp, quy mô nhỏ, thiếu lực đẩy về sau. Bí thư Hoàng yêu cầu Thị ủy, Ủy ban thị xã sau đây phải chú trọng chuyển đổi mô hình sản xuất công nghiệp, hướng quy mô hóa, phát triển theo hướng công nghệ cao. Nhưng Bí thư Hoàng lại không đưa ra được cách thức cụ thể nào cả.
Hoắc Vân Đạt tiếp nòi:
- Tôi đã bàn với Chủ nhiệm Lô – Khu Khai Phát, Chủ tịch Đậu - huyện Tào Tập, Chủ tịch Lý - huyện Khuê Dương về vấn đề này, bọn họ cũng đều gặp khó khăn.
- Xem ra Bí thư Hoàng là lãnh đạo có lối suy nghĩ rất nhạy cảm, còn lãnh đạo khác của thị xã vẫn mờ mịt ở điểm này, vẫn cho rằng tình hình Ninh Lăng là khá tốt. Bí thư Triệu, tôi thật ra cảm thấy ngài có thể nhân cơ hội lúc phát biểu mà nói ra quan điểm của mình. Dù sao thân phận của ngài khác, coi như nhắc nhở lãnh đạo Thị xã Ninh Lăng một chút.
Mạc Vinh cười ha hả nói.
- Lão Mạc, anh đây là làm khó Bí thư Triệu rồi. Bí thư Triệu nói về xu thế phát triển của năng lượng mới, nhưng dựa vào gì nói kinh tế Ninh Lăng bây giờ có vấn đề. Nếu đề tài này do Chủ tịch Nhâm nói ra thì còn được.
Tiếu Triêu Quý trừng mắt nhìn Mạc Vinh.
- Chủ tịch Nhâm cũng đã từng nói chuyện với tôi về tình hình phát triển kinh tế các nơi trong tỉnh. nếu chỉ so sánh về phát triển kinh tế và GDP không, Ninh Lăng sau mấy năm phát triển đã tương đương với Nam Hoa, Lô Hóa, nhưng cũng kém không xa so với Vĩnh Lương, Hoài Khánh phía trước. Thậm chí cũng không kém quá nhiều Miên Châu, Kiến Dương, Tân Châu, Lam Sơn, khoảng cách kéo lại gần rất nhiều. Còn nói về tăng trưởng kinh tế thì hai năm qua Ninh Lăng chỉ kém mỗi Vĩnh Lương, Hoài Khánh mà thôi.
Triệu Quốc Đống nói ra quan điểm của Nhâm Vi Phong làm mọi người đều chăm chú lắng nghe. Nhâm Vi Phong bây giờ là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, vẫn tạm thời phụ trách công nghiệp.
- Chủ tịch Nhâm có nói kinh tế Ninh Lăng rõ ràng khác so với Vĩnh Lương, Hoài Khánh. Vĩnh Lương lấy ngành vật liệu xây dựng, công nghiệp hóa làm chính, lấy việc hy sinh hoàn cảnh sinh thái để trả giá. Nhưng ngành vật liệu xây dựng của bọn họ cũng tiến hành quy mô hóa, dù là các loại vật liệu xây dựng như xi măng, đá, hay là mảng sản xuất công nghiệp như công nghệ tinh vi, sản xuất nguyên liệu đều được tiến hành cải tổ, chia thành vài tập đoàn, công ty lớn đứng đầu trong lĩnh vực của mình, tính cạnh tranh rất cao.
- Hoài Khánh thì sao? Tốc độ trước đó mặc dù chậm nhưng bắt đầu từ năm trước đã đuổi lên. Chỉ riêng ngành điện tử thông tin Hoài Khánh đã đứng thứ nhất thứ hai toàn tỉnh. Một loạt tập đoàn lớn trong lĩnh vực hệ thống mạch điện tiến vào Hoài Khánh, Hoài Khánh đang đón thời kỳ phát triển cao trào. Có lẽ trong hai năm tới nhiều công ty lớn trong làm việc điện tử chế tạo sẽ tiến thêm vào Hoài Khánh, khiến kinh tế Hoài Khánh tăng trưởng vượt qua các thành phố, thị xã khác của tỉnh, ngay cả Vĩnh Lương luôn đứng đầu tỉnh. Như vậy có lẽ sang năm GDP của Hoài Khánh sẽ vượt qua Miên Châu cùng Kiến Dương, chiếm vị trí thứ hai chỉ sau An Đô.
- Ninh Lăng thì sao? Mấy năm trước Ninh Lăng phát triển nhanh nhưng đó là dựa vào ngọn gió đông từ trụ sở thiết bị ngành điện. Nhưng tốc độ tăng trưởng đã bắt đầu giảm đi, mặc dù còn chưa rõ nhưng chắc chỉ trong hai ba năm tới. Ninh Lăng không giúp các công ty đã đến tăng thêm năng lực nghiên cứu, khiến các công ty phát triển chạm. Một mặt thu hút các công ty mới tiến vào, điều này chỉ mang lại hiệu quả trong thời gian ngắn nhưng có nhiều khuyết điểm.
Nghe Triệu Quốc Đống nói đến quan điểm của Nhâm Vi Phong, Hoắc Vân Đạt và Mạc Vinh có chút nặng nề. Ngay cả Tiếu Triêu Quý và Bành Nguyên Hậu cũng thấy áp lực. Chỉ có Vương Lệ Mai là vẫn mỉm cười.
- Chủ tịch Nhâm cũng đã đưa ra phán đoán của mình. Đó chính là từ xu thế phát triển của ba ngôi sao vẫn cho rằng hy vọng của tỉnh An Nguyên. Nếu ba thị xã cứ tiếp tục chính xác hiện nay không thay đổi, bộ máy lãnh đạo ba thị xã không có quan điểm gì mới, như vậy trong hai ba năm tới Hoài Khánh sẽ tiến lên bậc cao bỏ qua các thị xã khác. Mà Vĩnh Lương bởi vì tình hình kinh tế quốc gia phát triển tốt nên vững vàng phát triển, có lẽ tiến vào nhóm thứ nhất, nếu nhanh hơn một chút còn có thể chạy song song với Thành phố Miên Châu và Thành phố Kiến Dương, chậm một chút cũng tương đương với Tân Châu, Lam Sơn. Còn Ninh Lăng sẽ chậm lại chỉ có thể đứng ở nhóm hai, khó vượt lên được nữa.
Triệu Quốc Đống nói làm không khí trở nên nặng nề. Hắn cũng biết lời này khá khó nghe. Nhưng trước mặt mấy người thân tín này, Triệu Quốc Đống quyết định nói thật. Hắn thậm chí đã trao đổi với Vưu Liên Hương về việc này, đưa ra yêu cầu Ninh Lăng cần đột phá, không nên giới hạn trong thành tích trước mắt nếu không sẽ chậm hơn người khác.
- Hì hì, Bí thư Triệu, ngài đã đoán ra được bệnh của Ninh Lăng, cũng có thể đưa ra đơn thuốc mà. Ngài có thể đề nghị với Bí thư Hoàng, Thị trưởng Chung, để bọn họ cân nhắc mới phải.
Vẫn là Vương Lệ Mai yêu kiều cười cười phá vỡ sự yên lặng.
- Ha ha, Lệ Mai, tôi tính gì mà có thể chỉ tay chỉ chân với Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng chứ? Hơn nữa cũng không phải chỉ bằng một hai câu là thay đổi được mà. Nó cần căn cứ tình hình thực tế của Ninh Lăng mà tiến hành tổng hợp phán đoán, như vậy mới có đơn thuốc thích hợp.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Được rồi, đây chẳng qua là ý kiến cá nhân mà thôi, mọi người có một phương diện cân nhắc là đủ. Hôm nay không nói chuyện này, nói đến biến hoá ở Ninh Lăng đi.
- Biến hóa thì đáng lẽ nên do Bí thư Lệnh Thuần nói, nhưng hôm nay anh ta cùng Bí thư Hoàng cùng Thị trưởng Chung tiếp khách từ bên ngoài tới. Cho nên đúng là không có thời gian về tiếp ngài.
Tiếu Triêu Quý nói.
- Được rồi lão Tiếu, tôi biết nỗi khó xử của mọi người mà. Bây giờ là lúc nào chứ, Ninh Lăng khó khăn lắm mới kéo được hội thảo về, còn không làm hết tình địa chủ sao? Đừng có coi tôi là người ngoài đi.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ha ha, Bí thư Triệu nói đúng.
Tiếu Triêu Quý thản nhiên nói:
- Chủ tịch Tông lại không quá quen với ngài nên tôi không gọi y. Mấy lãnh đạo quận khác đều có chuyện nên không gọi.
Triệu Quốc Đống nhìn quanh rồi cười nói:
- Tông Kiến ở quận và các anh quan hệ có tốt không?
- Ha ha, cũng được.
Tiếu Triêu Quý cười cười đầy quỷ dị nói:
- Y tiếp xúc ít với tôi và lão Bành. Bí thư Triệu, vấn đề này nên hỏi lão Hoắc, lão Mạc, đương nhiên Lệ Mai hiểu nhất.
Vương Lệ Mai nghe vậy liền trừng mắt nhìn đối phương rồi nói:
- Bí thư Tiếu, lời này tôi không thích nghe. Tông Kiến là ai chẳng lẽ mọi người không biết. Hừ, nhân phẩm như vậy, tính cách như vậy, các người có thể tránh xa nhưng chỉ tôi là khổ. Ai bảo trước khi đi Bí thư Triệu bố trí vị trí đó cho tôi.
Nói xong câu này, Vương Lệ Mai liền u oán nhìn Triệu Quốc Đống.
- Được rồi Lệ Mai, Bí thư Triệu sao biết Tông Kiến sẽ tới Tây Giang chúng ta làm Chủ tịch?
Bành Nguyên Hậu vội vàng giảng hòa.
- Không biết Bí thư Hoàng nghĩ như thế nào mà phái vật gớm như vậy đến chứ. Cũng may còn có Bí thư Tằng, nếu không tôi thấy y đã sớm mang đuôi làm người rồi.
Bành Nguyên Hậu là người không nói nhiều còn đánh giá Tông Kiến như vậy, Triệu Quốc Đống cũng biết Tông Kiến này đúng là không được mấy người thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.