Từ Xuân Nhạn đứng ngoài hành lang nghe hai người nói chuyện mà trong lòng khá buồn. Hắn sẽ đi? Mặc dù Mã Chánh Khuê nói có lý. Nhà hắn ở nhà máy, lúc nào cũng có thể về. Nhưng một khi lên huyện thì sợ số lần về nhà sẽ ít hơn nhiều. Hơn nữa không có quan hệ công việc thì muốn gặp càng không dễ.
Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng mà đầy dâm dục của Hùng Quý Nhân, Mã Chánh Khuê không khỏi run lên.
Hai chị em cô vẫn sống trong ám ảnh về Hùng Quý Nhân. Sau tối đó Hùng Quý Nhân đã thành thật hơn. Nhưng Từ Xuân Nhạn biết Hùng Quý Nhân như con rắn độc giấu mình trong bóng tối chờ cơ hội. Y không dễ bỏ qua chị em cô. Bây giờ Triệu Quốc Đống đi thì chỉ sợ Hùng Quý Nhân sẽ vồ hai chị em cô ngay.
Từ Xuân Nhạn buồn bã về văn phòng của mình, thậm chí cô không để ý trong phòng đã có thêm một người.
Mã Chánh Khuê vừa đi, cả Phòng bảo vệ chỉ còn lại mình Từ Xuân Nhạn. Nhìn Từ Xuân Nhạn đi với vẻ buồn bã, Triệu Quốc Đống biết cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của mình và Mã Chánh Khuê.
- Nhạn tỷ làm sao vậy?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
- Hả?
Từ Xuân Nhạn vội vàng xoay người lại, cô lau nước mắt rồi cố nở nụ cười:
- Trưởng đồn Triệu đến?
- Chị nghe thấy rồi chứ?
Triệu Quốc Đống nói.
- Nghe thấy.
Từ Xuân Nhạn tái mặt, cuối cùng nói:
- Chúc mừng cậu, đến khu Khai Phát là ước mơ của bao người.
- Hừ, chỉ là đi làm việc mà thôi. Vậy chị thì sao?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Làm sao gì chứ? Cuộc sống vẫn được mà.
Từ Xuân Nhạn lộ vẻ buồn bã mà nói:
- Chẳng lẽ cậu có thể điều tôi tới khu Khai Phát?
- Tôi không có bản lĩnh này, nhưng chị cảm thấy bắt buộc phải ở nhà máy mới được sao? Trời đất bao la, đâu chẳng đi được.
Triệu Quốc Đống nói.
- Cậu có ý gì? Tôi là phụ nữ có thể đi ra làm gì?
Từ Xuân Nhạn hơi biến sắc, nhưng lập tức nghĩ Triệu Quốc Đống không phải nghĩ xấu cho mình như vậy:
- Chẳng lẽ cậu có thể nuôi tôi?
Câu này nói ra, Từ Xuân Nhạn lập tức phát hiện nó có vấn đề nhưng muốn cứu lại không được. Mặt cô nóng lên và đành phải quay đầu sang bên.
Triệu Quốc Đống hơi ngứa ngáy trong lòng. Bao gái ở thời này chưa thịnh hành, phải khi nhà đầu tư Hongkong tiến vào Trung Quốc thì mới thịnh hành. Không ngờ mình còn bị trêu như vậy, mặc dù Từ Xuân Nhạn chỉ là nhỡ miệng nhưng Triệu Quốc Đống cũng động tâm.
- Nhạn tỷ, đi ra ngoài chị sẽ phát hiện trên đời có rất nhiều con đường, cũng không khó khăn như chị nghĩ.
Triệu Quốc Đống thấy lời này không có sức thuyết phục. Mưa gió trong cuộc sống đối với một người đàn ông sẽ tăng kinh nghiệm, nhưng đối với người phụ nữ lại là tai nạn. Phụ nữ chỉ có một thời gian trẻ trung, ai muốn bị dày vò trong mưa gió?
- Cậu không nên nói như vậy, bên cạnh tôi có nhiều người xin thôi việc đi ra. Bên ngoài đúng là rất đặc sắc nhưng không thích hợp một người phụ nữ không tiền, không quyền như tôi.
Từ Xuân Nhạn lắc đầu. Nữ đồng nghiệp trong xưởng cô không chịu được khổ, thu nhập thấp nên bỏ ra, nhưng phần lớn đều xám xịt đi về, hoặc thành gái đứng đường.
Triệu Quốc Đống phải thừa nhận Từ Xuân Nhạn biết rõ bản thân. Không có tiền, không có thế thì có thể làm gì? Hơn nữa Từ Xuân Nhạn đẹp như vậy thì sẽ bị đám đàn ông thèm thuồng, lúc nào cũng bị đám lang sói cắn nuốt.
- Tôi có thể giúp chị.
Triệu Quốc Đống không biết sao nói ra như vậy, nhưng nói xong hắn lại thấy rất dễ dàng.
- Cậu giúp tôi? Giúp tôi như thế nào? Cậu dựa vào gì mà giúp tôi?
Tim Từ Xuân Nhạn đập mạnh, sau đó lại lạnh lùng nói:
- Có phải cậu thương hại tôi?
- Chẳng lẽ giữa người với người không thể thật lòng giúp nhau ư? Chị cảm thấy tôi giống họ Hùng đó sao?
Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm vào đối phương.
Từ Xuân Nhạn bị ánh mắt này của Triệu Quốc Đống lầm cho có chút sợ hãi, cô cúi đầu nói:
- Không, tôi không có ý đó. Nhưng cậu không cần làm như vậy, như vậy chỉ có hại cho cậu.
- Hại cho tôi gì chứ?
Triệu Quốc Đống không rõ ý của đối phương.
- Miệng người đáng sợ. Danh tiếng của chị em tôi không tốt, tương lai của cậu còn dài, sẽ không tốt. Cậu yên tâm, tôi sẽ không khuất phục ai, cũng lắm thì về xưởng.
Triệu Quốc Đống cười cười, miệng lưỡi đáng sợ nhưng trời đất rộng lớn, thoát khỏi Nhà máy dệt nhỏ hẹt này thì thời gian rất nhanh xóa tan tất cả. Vài năm sau Nhà máy dệt không tồn tại thì ai còn nhớ tới việc này.
- Nhạn tỷ, tin tôi, Nhà máy dệt không duy trì được hai năm nữa đâu. Cho dù bây giờ chị không đi, hai, ba năm sau chị cũng sẽ rơi vào khó khăn như các công nhân khác.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng rực làm Từ Xuân Nhạn không thể không tin đối phương.
- Bây giờ nhà máy mặc dù hiệu quả kinh doanh không tốt, nhưng nhà máy lớn như vậy thì chính quyền sao có thể bỏ mặc.
Từ Xuân Nhạn có chút do dự. Hiệu quả kinh doanh của nhà máy đang giảm mạnh, đây là sự thật. Mấy lãnh đạo nhà máy cũng đang cố gắng tìm mối hàng. Từ vẻ mặt của lãnh đạo nhà máy là biết có vấn đề. Ngay cả lão Hùng mấy tháng nay cũng ít đến Phòng bảo vệ.
- Lo cho nhà máy ư? Lo như thế nào? Một hai nhà máy còn có thể, vài trăm nhà máy thì chính quyền lo cho như thế nào? Chị suy nghĩ kỹ đi. Chị bây giờ ở nhà máy cũng không có ý nghĩa. Chị có thấy Phòng Tử Toàn xin thôi việc và bây giờ rất tốt không?
Phòng Tử Toàn sau khi nhận thầu Nhà máy gạch thì mỗi lần về nhà y lại rất tự hào. Một đám công nhân thi thoảng được y mời dùng bữa. Triệu Quốc Đống rất bực việc kheo khoang này của Phòng Tử Toàn. Nhưng trong một lần say Phòng Tử Toàn nói cho hắn biết, lúc Phòng Tử Toàn ở nhà máy bị người khinh thường nên y muốn sống sướng hơn bọn kia.
Triệu Quốc Đống nghe vậy liền thở dài một tiếng và không khuyên nữa. Cũng may sau đó Phòng Tử Toàn đã thu mình lại nhiều. Chẳng qua chuyện Phòng Tử Toàn đã truyền khắp nhà máy.
- Tôi biết Phòng Tử Toàn do cậu khuyên nên thôi việc, cậu ta thật sự giàu sao?
Từ Xuân Nhạn nhướng đôi mi xinh, đôi môi đỏ ửng làm người ta muốn hôn vào đó.
- Không phải tôi khuyên mà tôi bảo cậu ta từ chức.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Nhà máy gạch cũng do tôi liên lạc giúp, giàu lên thì tôi không biết nhưng một năm kiếm trăm ngàn cũng không có gì khó.
- Trăm ngàn?
Từ Xuân Nhạn ngẩn ra. Công nhân nhà máy làm vất vả cả năm chỉ được ba, bốn ngàn. Một năm kiếm trăm ngàn chẳng lẽ nói Phòng Tử Toàn in tiền?
- Sao, không tin ư? Ngay cả trăm ngàn cũng không kiếm được thì tôi sao bảo Phòng Tử Toàn thôi việc?
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Từ Xuân Nhạn. Muốn làm Từ Xuân Nhạn động tâm thì phải dùng sự thật chứng minh:
- Nếu không chị hỏi cậu ta, xem tôi có khoác lác không?
- Không thể, không thể?
Từ Xuân Nhạn vô thức lắc đầu mà nói:
- Cậu lừa tôi phải không?
- Lừa chị, cần như vậy không? Nhạn tỷ, chị bây giờ như ếch ngồi đáy giếng. Chị đi ra sẽ gặp mưa gió, gặp trắc trở nhưng không có mưa thì sao thấy cầu vồng.
Triệu Quốc Đống cười khổ nói:
- Có tin hay không do chị. Chị suy nghĩ kỹ đi. TÔi thật sự muốn giúp chị.
Mặt Từ Xuân Nhạn hơi động, mi nhíu lại như đang nghĩ gì đó.
- Nhạn tỷ, số máy nhắn tin của tôi thì chị cũng biết, mai tôi lên khu Khai Phát báo danh, ngoài ra tôi cũng có thể ra ngoài vài hôm, có thể nhắn tin không được được. Nếu như tôi không nhắn lại chị gọi vào số điện thoại di động của tôi.
- Cậu đi đâu?
Từ Xuân Nhạn vô thức hỏi, hỏi xong lại thấy không phù hợp.
- Thượng Hải, có lẽ một hai tuần là về.
Triệu Quốc Đống cười cười. Người phụ nữ này hơn hắn vài tuổi, vì mong có được hoàn cảnh tốt mà thỏa thuận với Hùng Quý Nhân, nhưng trước mặt hắn lại lộ ra vẻ mềm yếu.
Triệu Quốc Đống biết mình nhất định phải lên Thượng Hải. Mặc dù lúc này không phải cơ hội tốt nhưng khi nhân viên của Đồn công an chưa xác định, hơn nữa trụ sở Đồn công an đang lắp đặt thì phải tầm nửa tháng mới vào được. Hắn xin phép một hai tuần chắc không vấn đề gì.
Theo hắn biết thì thị trường chứng khoán Trung Quốc bộc phát vào tháng này, đây là ấn tượng rất rõ ràng của hắn. Hơn nữa báo chí sau đó cũng không ngừng nói tới đợt mua bán này. Sau đó tố cáo cổ phiếu Bảo An ra tòa án, cơ hội này sao có thể bỏ qua.